Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 129: Trốn thuế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 129: Trốn thuế


Hậu quả của việc “anh sẽ cố gắng không đánh thức em” trong lời nói của Tô Thành chính là làm cho Đồ Du Du ngủ đến tận buổi trưa mới tỉnh lại, dĩ nhiên thì ngày đó trợ lý Đồ không như mọi khi xuất hiện bên cạnh Tô phó tổng đến công ty làm việc nữa.

Hôm nay là ngày chính thức khởi công xây dựng chuỗi nhà khách sạn tại Thượng Hải, cũng là ngày đánh dấu sự hợp tác chắc chắn giữa Tô thị và Lương thị. Chỉ có điều ngày hôm nay trong Tô thị lại được một phen điêu đứng nữa, cục trưởng cục thuế trong thành phố đột nhiên đi đến nói muốn điều tra một số chuyện liên quan đến thuế, Tô Thánh từ đó đến giờ chưa từng gặp phải chuyện như thế, lúc ngồi trong phòng đối diện với vị cục trưởng uy nghiêm kia cũng âm thầm đổ mồ hôi hột:

“Xin hỏi cục trưởng Đường tới là có chuyện gì?”

Đường Chính năm nay đã ngoài 50 tuổi, là cục trưởng cục thuế Bắc Kinh, ông ta nổi tiếng nghiêm chính thanh bạch, chỉ cần là công ty nào ông ta động đến nhất định là có biểu hiện trốn thuế:

“Tôi gần đây có xem lại số liệu, báo cáo phía bên Tô thị mỗi lần nộp lên đều không đúng với thực tế cho lắm, mỗi lần đều báo lại ít hơn khá nhiều”

Tô Thánh không có ý định trốn thuế, cũng hoàn toàn không biết sự kiện này, nhưng từ sau khi phát hiện ra báo cáo tài chính kia bị Vu Phóng làm sai liền cũng ngầm đoán ra được nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc nộp thuế lên nhà nước, vốn nghĩ rằng sẽ tìm cách giải quyết sự việc này khi cục thuế nhà nước chưa phát hiện ra, không nghĩ tới hiện tại Đường Chính đã xuất hiện ở chỗ này rồi:

“Cục trưởng Đường hẳn là có điều nhầm lẫn rồi, Tô thị mấy chục năm nay thanh bạch, làm sao có chuyện trốn thuế chứ”

Đường Chính ngoài cười nhưng trong không cười chỉ bỏ lại một câu:

“Ý của Tô tổng chính là tôi hồ đồ rồi?”

Tô Thánh bật cười ha ha:

“Ý của tôi không phải như vậy, phải rồi nghe nói gần đây cục trưởng Đường đang tìm một ngôi nhà ở tặng quà cưới cho con gái đúng hay không, chỗ chúng tôi sắp tới sẽ khởi công xây dựng tòa chung cư cao cấp dành cho giới thượng lưu, nếu như cục trưởng Đường không chê…”

Tô Thánh còn chưa nói xong, Đường Chính đã ngăn chặn lại lời nói của ông:

“Báo cáo 5 năm nay của Tô thị nộp lên luôn không khớp, hy vọng Tô tổng sẽ cùng tôi phối hợp điều tra, giao ra số liệu thực tế của 5 năm nay”

Tô Thánh mặt mày biến sắc:

“Cục trưởng Đường có thể cho tôi một chút thời gian hay không, nhân viên xử lý thuế bên tôi mới đi công tác ba ngày sau mới trở về, hiện tại không có người này ở đây chỉ sợ không có ai có thể trình bày rõ ràng cho cục trưởng Đường”

Đường Chính híp mắt liếc nhìn Tô Thánh rồi đứng dậy:

“Được, như vậy ba ngày sau chúng tôi sẽ đến lấy số liệu, đến lúc đó hy vọng Tô tổng đừng viện cớ thoái thác thêm”

Tô Thánh đứng dậy ý định tiễn Đường Chính rời đi:

“Nhất định rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho cục trưởng Đường một câu trả lời hợp lý”

Đường Chính đi rồi Tô Thánh liền ngay lập tức gọi Vu Phóng đến, Vu Phóng sáng sớm hôm nay đã biết tin Đường Chính sẽ đến đây, hơn nữa cũng đoán ra được Tô Thánh sẽ gọi mình đến chất vấn, những chuyện này đã nằm trong dự tính của hắn rồi, bởi vì người cố tình tiết lộ thông tin cho cục thuế chính là hắn.

Tô Thánh vừa nhìn thấy Vu Phóng bước vào liền trợn lớn hai mắt:

“Như vậy là thế nào, tại sao cục trưởng Đường lại tới đây?”

Vu Phóng im lặng đứng ở một bên không nói, hơn nữa bộ dạng bình tĩnh kia càng làm cho Tô Thánh bất ngờ:

“Mày còn không mau giải thích rõ ràng, có phải mày muốn Tô thị phá sản hay không?”

Vu Phóng khẽ nhếch môi, lâu thật lâu hắn mới trầm giọng lên tiếng:

“Ông muốn nghe cái gì? Sự thật? Sự thật chính là mấy năm nay tôi đã cố tình làm sai số liệu thống kê, tôi cố tình biển thủ công quỹ, ông có biết tại sao Lâm thị từ một công ty nhỏ bé liền có thể xác nhập vào Tô thị, hơn nữa Lâm Đạt còn một tay che trời làm chủ hay không, chính là do tôi làm, làm do tôi cố tình tiết lộ bí mật của công ty. Đúng vậy tôi thật sự muốn Tô thị sẽ phá sản, càng muốn ông mất đi tất cả, tình hình như hiện tại thật khiến tôi vui vẻ sảng khoái”

Tô Thánh giống như không thể tin được vào những gì mình nghe thấy:

“Mày… mày nói như vậy nghĩa là sao?”

Vu Phóng cầm trên tay đơn xin thôi việc đặt ở trên bàn làm việc của Tô Thánh:

“Tôi nói như vậy ông vẫn còn chưa hiểu hay sao? Mọi giấy tờ đều có chữ ký của ông mới được thông qua, dĩ nhiên những bản báo cáo thuế kia cũng không ngoại lệ, hiện tại Tô thị chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, bề ngoài nhìn vào liền tưởng vẫn hưng thịnh nhưng thật ra bên trong đã mục ruỗng cả rồi. Tôi đây không muốn tiếp tục ở lại công ty này nữa, đơn xin thôi việc ở đây từ sau tôi và Tô thị không liên quan gì đến nhau cả”

Tô Thánh vừa bất ngờ vừa tức giận đến trợn lớn hai mắt không nói được lời nào, đến khi Vu Phóng rời đi liền tự động ngã xuống dưới sàn bất tỉnh nhân sự. Lâm Đạt biết tin cục thuế đã phát hiện ra việc Tô thị trốn thuế liền cũng nhanh nhẹn muốn rút khỏi Tô thị, lúc đến phòng Tô Thánh mới phát hiện ra ông ta đang nằm co quắp ở dưới sàn từ lúc nào không hay liền nhanh chóng gọi cấp cứu đến đưa ông ta vào bệnh viện.

Tô gia suy tàn từ khi Bạch gia mất đi quyền lực, cũng chính là từ sau vụ tai nạn năm đó của Đồ Du Du, từ lúc hai nhà bất hòa thì ai cũng đều không mong được yên ổn. Tô Thánh lại thật không ngờ tới, đứa con trai của mình nhiều năm nay luôn nghe lời nhẫn nhịn thì ra sớm đã nuôi ý chí muốn trả thù ông, khi ông tỉnh lại liền nhận được rất nhiều tin xấu, thứ nhất chính là Vu Tú Uyên muốn ly hôn, Vu Tú Uyên cùng Vu Phóng đã rời khỏi biệt thự Tô gia, thứ hai chính là Lâm Đạt đang bán cổ phần trong công ty của mình với giá rất thấp, đã có một người mới học kinh doanh ngu ngốc mua phải, nhân viên trên dưới Tô thị lại rơi vào hỗn loạn, tin tức thư ba chính là ông hiện tại đã mất khả năng đi lại, bị liệt nửa người hết phần đời sau.

Lúc Tô Thánh tỉnh lại xung quanh đều không có một ai, cả đời ông luôn vì Tô thị mà cống hiến, lại quên mất bản thân nên dành thời gian cho những người xung quanh, cũng vì sự lãng quên này mà hiện tại ông đã phải trả giá đắt, khi ông bị bệnh không có một ai bên cạnh chăm sóc cả.

Buổi chiều hôm ấy, Đồ Du Du xách theo một cặp lồng cháo mang Tô Đồ Lang Quân cùng đến bệnh viện thăm Tô Thánh, khoảnh khắc nhìn thấy Đồ Du Du xuất hiện ở chỗ này ông quả thật rất bất ngờ, không nghĩ tới người đầu tiên đến thăm ông lại chính là một người xa lạ không có quan hệ gì với mình.

Đồ Du Du thấy Tô Thánh đã tỉnh liền nhẹ giọng chào hỏi ông, sau đó nhìn tới đứa nhỏ vẫn còn mang cặp sách trên vai giống như là vừa mới tan học trở về, đứa nhỏ kia cũng chào hỏi ông một tiếng:

“Chào ông nội”

Tô Thánh ngớ người, từ đó đến giờ ông không coi trọng tình cảm gia đình lắm, nhưng khi nghe thấy một tiếng ông nội phát ra từ miệng đứa nhỏ xa lạ kia khóe mắt ông chẳng hiểu sao có điểm ẩm ướt, không nói lên lời.

Đồ Du Du dắt tay Tô Đồ Lang Quân đi tới phía giường bệnh, mang cháo trong cặp lồng đã được chuẩn bị sẵn đổ ra, cháo nóng bốc lên làn khói nghi ngút, mùi hương thơm ngon lan tỏa trong căn phòng. Đồ Du Du giống như hiểu ra được điều gì đó liền nói:

“Anh ấy có đến cùng cháu, vừa mới rồi bác sĩ có gọi anh ấy vào phòng trao đổi một chút liên quan đến bệnh tình của bác”

Tô Thánh vẫn im lặng, hiện tại ông có cảm giác vô cùng hộ thẹn với Đồ Du Du, tuy rằng năm đó ông không hề cùng Đồ Du Du nói chuyện, cũng còn chưa kịp làm động thái gì ngăn cản Tô Thành và cậu, nhưng hiện tại khi đối diện với cậu, đối diện với sự tốt đẹp thiện lương này của cậu ông thật sự cảm thấy hối hận vô cùng.

“Cháu có nhờ người làm ở nhà nấu một chút cháo đậu xanh mang tới, bác sĩ nói bác nên ăn thanh đạm một chút, cũng không biết cháo này có hợp khẩu vị của bác hay không, để cháu giúp bác ăn”

Tô Thánh nâng tay gạt nhẹ thìa cháo kia ra, Đồ Du Du cũng có một chút thất vọng, không phải cậu nhân lúc người khác khó khăn đến lấy lòng mà là cậu thật sự cảm thấy Tô Thánh lúc này rất đáng thương, không có ăn chăm sóc, nói gì thì nói ông dù sao cũng là ba ruột của Tô Thành, cậu không thể nào mặc kệ ông được.

“Đứa nhỏ kia mới đi học về đã ăn gì hay chưa?”

Không gian lâu thật lâu mới có tiếng nói chậm chạp phát ra, Đồ Du Du ngẩn người một giây mới đáp:

“Quân Quân ở lớp đã ăn bữa phụ, hiện tại vẫn chưa đến giờ ăn của nó, bác đã bất tỉnh một ngày rồi hẳn là rất đói, nếu như bác không muốn ăn cháo đậu xanh vậy thì để cháu đổi món khác”

Tô Thánh không muốn ăn uống gì cả, ông nhìn Đồ Du Du lâu thật là lâu, đời này ông quan tâm mặt mũi nhất cho nên không thể chấp nhận được việc con trai mình khác người thường lại đi thích đàn ông, nhưng đến hiện tại ông liền hiểu ra được một điều rằng Tô Thành quả nhiên rất có mắt nhìn người:

“Không cần đổi, cậu cứ để đó đi, hiện tại tôi chưa muốn ăn, lát nữa tôi sẽ ăn sau”

Đồ Du Du cũng không ép buộc Tô Thánh nữa nhanh chóng mang cháo đổ lại vào trong cặp lồng giữ nhiệt rồi đứng dậy định xoay người rời khỏi phòng, cậu nghĩ không muốn để cho Tô Thánh tức giận khó chịu:

“Vậy được rồi cháu sẽ để cháo ở chỗ này, khi nào bác đói hãy lấy ra ăn”

Tô Thánh thấy Đồ Du Du định đi liền gọi cậu lại:

“Cậu khoan đi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu”

Đồ Du Du cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó liền gật đầu ngồi xuống ghế bên cạnh. Hai người ngồi xuống lại chẳng biết nên nói cái gì, nên phải bắt đầu từ đâu, Tô Thánh cuối cùng cũng là người mở miệng trước:

“Cậu mấy năm nay sống thế nào? Vụ tai nạn năm đó còn tưởng rằng…”

Đồ Du Du khẽ mỉm cười:

“Cháu cũng không nghĩ bản thân có thể tỉnh lại được… may mắn có Tô Thành vẫn luôn chăm sóc cháu”

Tô Thánh khẽ thở dài một hơi, Tô Thành là con trai ông nhưng lại đối với người ngoài nhiệt tình chăm sóc, ông là ba ruột của hắn nhưng hắn từ đó đến giờ vẫn không để ông vào trong mắt, có lẽ rằng chuyện này xuất phát từ ông, chính bản thân ông từ lúc hắn còn nhỏ đã không cho hắn đủ tình thương.

Đồ Du Du không nghe thấy Tô Thánh nói gì liền ngỡ rằng ông đang tức giận, thế cho nên liền nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện khác không nhắc đến chuyện giữa mình và Tô Thành nữa:

“Phía bên công ty bác đừng lo, Tô Thành vẫn đang cố gắng giải quyết”

Tô Thánh thoáng nở nụ cười chua xót, Tô Thành nếu như quả thật cố gắng giải quyết chuyện của Tô thị chỉ sợ là chuyện cười, ông biết Tô Thành căn bản sẽ không quan tâm đến sự tồn vong của Tô thị, đến ngay cả chính bản thân ông cũng đã cảm thấy mệt mỏi muốn buông xuôi, Tô thị còn hay không còn cũng đều được cả:

“Bỏ đi, có phải lần này cậu tới muốn báo tin cậu và Tô Thành cũng chuẩn bị đi rồi đúng hay không?”

Đồ Du Du lắc đầu:

“Không phải thế, Tô Thành cũng không nói sẽ rời đi, cháu cũng không có ý định muốn đi”

Tô Thánh cười ha ha:

“Không cần phải thương xót ông già này, nếu như cậu muốn đi thì cứ đi đi, tôi sẽ không trách gì cả, dù sao tôi bị như vậy cũng đáng đời”

Đồ Du Du nhíu mày:

“Cháu và Tô Thành thật sự không có suy nghĩ như vậy, hiện tại bác bị bệnh làm sao chúng cháu có thể đi được”

Tô Thánh bất ngờ quay sang nhìn Đồ Du Du, đôi mắt này đã từng nhìn qua rất nhiều loại người trong từng ấy năm, chỉ cần nghiêm túc đánh giá vài giây ông liền biết được Đồ Du Du đang nói lời thật lòng. Tô Thánh liếc mắt nhìn sang chỗ bàn uống nước, Tô Đồ Lang Quân đang ngồi ở đó tô tô vẽ vẽ cái gì đó, đứa nhỏ này tuy rằng lúc đầu nhút nhát nhưng lại vô cùng lanh lợi hiểu chuyện, nãy giờ Đồ Du Du cùng ông nói chuyện nó không hề khóc nháo đòi hỏi gì, chỉ im lặng ở một chỗ làm việc của mình:

“Đứa nhỏ kia tên gì?”

Đồ Du Du xoay người nhìn Tô Đồ Lang Quân rồi gọi nói:

“Quân Quân”

Tô Đồ Lang Quân nghe thấy Đồ Du Du gọi mình liền chạy tới đứng ở trong lòng cậu, Đồ Du Du ôm Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng nói tiếp:

“Ông đang hỏi con”

Tô Đồ Lang Quân dõng dạc đáp lời:

“Con gọi là Tô Đồ Lang Quân, chào ông nội”

Tô Thánh hiếm hoi nở nụ cười:

“Một câu ông nội này hẳn là cậu dạy nó”

Đồ Du Du có một chút lúng túng:

“Nếu như bác không thích vậy thì cháu sẽ nói Quân Quân sửa lại”

Tô Thánh lắc đầu:

“Cậu dạy dỗ nó thật là tốt, xem ra nó có người ba như cậu sau này sẽ không cần phải lo lắng gì”

Đúng lúc này cửa phòng liền mở ra, Tô Thành mặt không biến sắc bước vào phòng mở miệng nói, hơn nữa lời nói của hắn nói ra thật rõ ràng không hề có chút do dự nào, giống như là hắn đến để thông báo vậy:

“Bác sĩ nói ông bị tai biến, hiện tại đã liệt nửa người, sau này không có khả năng đi lại”

Tô Thánh nghe được tin này giống như sét đánh bên tai ngây người không thốt ra được lời nào, Đồ Du Du thấy vậy cũng lo lắng, cậu khẽ liếc mắt nhìn hắn ý muốn oán trách hắn tại vì sao lại vô tình nói ra như vậy:

“Bác đừng lo lắng, nếu như kiên trì luyện tập chắc chắn vẫn sẽ có khả năng đi lại được”

Tô Thành chỉ nói như vậy xong liền muốn ra về:

“Tôi đã thuê cho ông hai y tá rất biết việc, cần gì cứ gọi bọn họ, Du Du chúng ta về nhà thôi”

Đồ Du Du do dự còn chưa chịu đứng dậy, Tô Thành theo sau đó đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc để trên bàn của Tô Đồ Lang Quân rồi bế lấy đó, kế tiếp liền kéo tay Đồ Du Du ra khỏi phòng. Lúc ra khỏi phòng rồi Đồ Du Du liền nghiêm nghị kéo tay Tô Thành lại khiến cho hắn phải dừng bước quay đầu lại nhìn cậu:

“Em sao thế?”

Đồ Du Du trong lòng thật tức giận, thái độ này của Tô Thành thật sự là không nên có, dù sao Tô Thánh cũng là ba của hắn, hắn không thể bất hiếu được:

“Tô Thành, ông ấy là ba anh, ông ấy hiện tại đang bị như vậy anh có thể quay về hay sao?”

Tô Thành im lặng không lên tiếng, Đồ Du Du lại nói tiếp:

“Nếu như anh bây giờ quả thật nhẫn tâm trở về, như vậy em đúng là đã nhìn lầm anh rồi”

Đồ Du Du bế lấy Tô Đồ Lang Quân từ trên tay của Tô Thành ý định muốn xoay người rời khỏi đây, nhìn bộ dáng run rẩy vì tức giận kia của Đồ Du Du hắn liền hốt hoảng. Không phải là hắn vô tình mà là hắn quả thật không biết nên phải đối diện với Tô Thánh như thế nào, hắn không muốn ở lại chỗ này nhìn bộ dạng bệnh tật kia của ông ta, trong lòng hắn cũng thật rất khó chịu những cứ nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, lúc mẹ hắn nguy kịch ở trong bệnh viện thì ông ta vẫn bình tĩnh ở trong phòng họp cùng mọi người bàn chuyện làm ăn, lúc mẹ hắn qua đời ông ta cũng không hề biểu hiện một chút cảm giác đau buồn nào ra bên ngoài, chỉ vài tuần sau đó ông ta liền đón mẹ con Vu Phóng về nhà sống vui vẻ, hắn giống như trở thành một người thừa thãi không nên xuất hiện, thế cho nên mới có chuyện Tô Thành từ nhỏ đã ngỗ nghịch khắc khẩu với Tô Thánh… hắn sợ ông quên mất sự tồn tại kia của hắn. Tô Thành quả thật rất giống Tô Thánh, không nói đến chuyện đường nét trên gương mặt hắn hiện tại chẳng khác gì Tô Thánh lúc còn trẻ, chỉ nói đến phần tính cách mà thôi thì hai người bọn họ cũng chẳng khác gì nhau, cả Tô Thành và Tô Thánh đều không muốn để cho đối phương nhìn thấy dáng vẻ yếu đuổi của mình, thế cho nên đối diện với tất cả mọi chuyện mọi biến cố đều luôn cố lộ ra vẻ mặt lãnh đạm không hề động tâm.

Tô Thành vội bước lên một bước, từ phía sau đưa tay ôm lấy eo của Đồ Du Du:

“Anh bây giờ không biết phải làm như thế nào cả, nếu như đến ngay cả em cũng bỏ mặc anh thì anh biết phải làm sao?”

Giọng nói của Tô Thành không còn sự bá đạo giống như lúc trước nữa, Đồ Du Du thật sự rất bất ngờ, có lẽ Tô Thành cũng sẽ có những chuyện không biết nên giải quyết ra sao, cậu hiện tại vẫn là không nên tức giận với hắn:

“Em xin lỗi Tô Thành, em nghĩ anh nên vào bên trong nói chuyện với ông ấy một chút, em sẽ ở bên ngoài này đợi anh, có được không?”

Đồ Du Du xoay người lại dùng ánh mắt thành ý mười phần khuyên nhủ hắn, mỗi lần hắn đối diện với đôi mắt xinh đẹp chăm chú kia liền sẽ khiến cho bản thân hắn như bị thôi miên, không có cách nào có thể từ chối cậu được:

“Được rồi, anh sẽ nghe theo em”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN