Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 18: Hỗn chiến trên đường phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 18: Hỗn chiến trên đường phố


Đồ Du Du trong lòng cảm thấy áy náy, nếu như Tô Thành quả thật suy nghĩ như vậy thì bản thân cậu đúng là đã không làm tròn trọng trách với hắn, im lặng một hồi cậu liền mím mím môi xoay đầu lại phía sau nhìn hắn:

“Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy thì hiện tại qua đây tôi dạy cậu học bài”

Tuy rằng Tô Thành không thích học nhưng mà lừa gạt được Đồ Du Du rồi hắn đương nhiên sẽ theo đó mà phối hợp cùng cậu. Đồ Du Du mở sách hóa học ra nói một lượt, cả một quá trình đều rất tỉ mỉ mà giảng cho Tô Thành hiểu, dĩ nhiên thì Tô Thành sẽ không thể nào mà hiểu được những lời kia nhưng mà thỉnh thoảng sẽ giả bộ nhắc lại lời của cậu. Đồ Du Du khi giảng bài đa phần đều nhìn vào sách chỉ cho hắn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên một chút, Tô Thành cả một quá trình đều dùng ánh mắt thích thú mà quan sát Đồ Du Du, cảm thấy mỗi ngày Đồ Du Du đều sẽ đáng yêu lên một mức.

Điện thoại của Tô Thành reo vang làm kết thúc sự chìm đắm của hắn, nhìn tới trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp tắt máy. Đồ Du Du ngồi bên cạnh có điểm do dự hỏi:

“Cậu không nghe máy sao?”

Tô Thành lắc đầu:

“Tiếp tục đi”

Đồ Du Du cúi đầu tiếp tục giảng bài, giảng được hai ba câu thì điện thoại của Tô Thành lại reo lên:

“Hay là cậu nghe máy đi”

Tô Thành nhìn tới màn hình điện thoại vẫn hiển thị số cũ, hắn đứng dậy đi ra ngoài phòng nói chuyện, khoảng năm phút sau Tô Thành trở vào, gương mặt của hắn có điểm không được vui:

“Hôm nay dừng ở đây, tôi có việc phải ra ngoài”

Đồ Du Du nhíu mày, tên này đúng là khó ưa, bắt cậu phải ở nhà dạy cho hắn, sau đó lại cứ thế tự mình rời đi. Tô Thành rời đi là mười phút sau đó, Đồ Du Du đi tìm điện thoại của mình, vừa mới rồi quên không nhắn tin lại cho Vu Phóng hẳn là hắn sẽ gọi cho cậu vài cuộc đi. Nhưng mà Đồ Du Du đi ra ngoài mở điện thoại lên kiểm tra lại không hề có bất cứ cuộc gọi tới nào cả, nghĩ nghĩ một hồi bây giờ cũng muộn rồi nên thôi không đi nữa. Đồ Du Du không biết Tô Thành đã thay đổi sim điện thoại của cậu, cũng không thể biết Vu Phóng ở bên này có điểm chờ mong cậu tới. Trở lại phòng ngủ nhìn tới bánh ngọt cừu nhỏ trên bàn, Đồ Du Du ngồi xuống thản nhiên ăn, bánh ngọt có vị trứng bơ rất thơm, lại đặc biệt mềm mại, Đồ Du Du nhanh chóng mang bánh ngọt nằm gọn ở trong bụng của mình, sau đó lại hài lòng mà chìm vào giấc ngủ.

Vừa mới rồi Tô Thành nhận được điện thoại của một đàn em, người đó gây họa với một nhân vật lớn ở trong quán bar, Tô Thành vốn là định mặc kệ không muốn đi giải quyết, nhưng mà đàn em kia lại nói người mà cậu ta gây họa chính là nhóm người của Vu Phóng. Tô Thành bản tính hiếu thắng, đặc biệt là đối với người hắn luôn khó chịu là Vu Phóng kia thì hắn càng muốn so tài cao thấp hơn, chính vì thế khi nghe được tên Vu Phóng hắn liền không suy nghĩ gì cả mà tới nơi.

Quán bar gần trường hỗn loạn, bên ngoài cửa một dàn xe hơi cùng mô tô tụ tập hỗn loạn, nhìn tới toàn là những thiếu niên tóc trên đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ, cảnh tượng này khiến cho người đi đường ngay cả đứng lại xem cũng không dám, chỉ có thể nhanh nhanh chóng chóng trở về nhà, ngay cả bảo vệ trong quán bar vốn đều là những người cao to lực lưỡng cũng không dám nhúng tay vào.

Trong đám đông có thể nhìn thấy Vu Phóng đứng đó, hắn ta hôm nay mặc một chiếc áo thun màu ghi cùng quần jean thời thượng, một bên tai trái còn mang khuyên vàng lấp lánh. Tô Thành mang mũ bảo hiểm treo ở trên kính xe mô tô, hắn giống như một vị vương giả đi đến đâu cũng khiến cho người ta phải chú ý. Ánh mắt kia lạnh lẽo không hề dừng lại quá lâu ở bất cứ người nào, ngay cả khóe miệng cũng giống như chưa bao giờ duy trì độ cong vậy.

Một thanh niên tóc nhuộm vàng rực vừa nhìn thấy hắn liền chạy tới nở nụ cười lấy lòng:

“Đại ca, chính là nhóm người này, là hắn ta đánh Tiểu Trần phải nhập viện cấp cứu”

Vụ việc xảy ra vừa rồi là vì Thôi Tiểu Tinh, một thanh niên ở bên nhóm người của Tô Thành nhìn thấy Thôi Tiểu Tinh liền trêu chọc, Thôi Tiểu Tinh chính là bạn học của Tiểu Hồng trong lớp của Đồ Du Du, bạn trai của Thôi Tiểu Tinh cũng học cùng lớp, đương nhiên thấy bạn gái mình bị bắt nạt liền không thể nào chịu ngồi yên được, hơn nữa ở chỗ này còn có Vu Phóng, ai cũng biết Vu Phóng có thế lực như thế nào, không phải ai cũng có thể động được vào hắn ta, thế cho nên mới ra tay mạnh như vậy. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vị bạn trai của Thôi Tiểu Tinh lại động tới người ở bên Tô Thành, mà Tô Thành là ai, chính là Tô đại thiếu gia của tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất trong nước, ở trong trường có biệt danh hỗn thế đại ma vương, đánh người không cần phải do dự, một khi đã xuống tay thì khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Tô Thành ngay cả lý do cũng không hỏi đã trực tiếp đưa ngón tay trỏ chỉ về phía cậu thanh niên đã đánh Tiểu Trần nhập viện:

“Ăn miếng trả miếng, cậu ta đánh Tiểu Trần như thế nào thì đánh lại cậu ta như thế”

Nghe câu nói này của Đồ Du Du, cậu thanh niên kia ngay lập tức giật mình run rẩy, Vu Phóng tuy rằng luôn nhẫn nhịn Tô Thành một bậc nhưng hắn ta cũng không hề muốn thua kém Tô Thành, ở Tô gia mẹ con hắn luôn bị người ta khinh bỉ ghét bỏ, hơn nữa phía Bạch gia cũng ra sức muốn tìm kiếm cơ hội sỉ nhục mẹ hắn:

“Như thế nào lại gọi ăn miếng trả miếng, Trần Quang chính là đáng bị đánh như vậy”

Không khí giống như là có mùi thuốc súng, ở dưới bầu trời đêm càng thêm dư vị lạnh lẽo gai người, Tô Thành nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt có tia nguy hiểm:

“Nói nghe xem”

Là Tô Thành hỏi Vu Phóng, nhưng lúc này Thôi Tiểu Tinh lại đỏ mặt đứng ra nhỏ giọng giải thích:

“Bạn học Tô…”

Nữ sinh trong trường ai cũng có một giấc mộng muốn làm bạn gái của Tô Thành, việc Thôi Tiểu Tinh vừa nhìn thấy hắn liền đỏ mặt bẽn lẽn như vậy cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Từ đó đến giờ vẫn còn chưa có cơ hội đứng ở trước mặt Tô Thành như vậy, chứ đừng nói là nói chuyện, bình thường cũng chỉ dám nhìn lén hắn mà thôi:

“Chuyện là như vậy, bạn học Trần Quang kia đối với mình không tôn trọng, Tào Thế Tùng cũng chỉ là đứng ra giúp đỡ mình mà thôi”

Việc gọi cả họ lẫn tên của bạn trai mình ra như thế thật sự khiến cho người dễ dàng hiểu nhầm rằng giữa cô và cậu ta không hề có tình cảm gì cả. Tô Thành không để ý đến chuyện này, nhìn tới cô gái mặc bộ váy trắng công chúa có mái tóc xoăn kia một lượt, tuy rằng đường nét trên gương mặt rất tinh tế, ngay cả dáng người cũng thật nhỏ nhắn, nếu là trước đây Tô Thành hắn nhất định sẽ có thể tán tỉnh một phen, nhưng hiện tại hắn căn bản là không hề có hứng thú gì cả:

“Cậu ta không tôn trọng cô thế nào?”

Thôi Tiểu Tinh nghĩ mình bị Tô Thành trêu đùa liền đỏ mặt, trái tim thiếu nữ cũng đập loạn ở trong lòng:

“Này… này rất là khó nói”

Tô Thành quay đầu lại phía sau hỏi đám người bên mình:

“Trong số chúng mày ai biết Tiểu Trần đã chọc ghẹo cô ta như thế nào hay không, diễn lại cho tao xem thử đi”

Đám người phía sau nghe vậy liền xôn xao cười đùa:

“Đại ca, để em, để em diễn lại cho”

Thôi Tiểu Tinh nghe vậy thì hoảng sợ trợn lớn hai mắt, một thanh niên bên nhóm Tô Thành cợt nhả tiến về phía trước, ai cũng biết Tô Thành chính là vương tử không thể chọc vào, hắn cho phép làm thì bọn họ cũng chẳng cần phải do dự cái gì cả.

Vu Phóng bất chợt đứng ra đẩy mạnh thanh niên kia ngã ngửa ra sau, cuộc tranh chấp chính là cần một hành động như vậy để khơi mào hai bên, Tô Thành nửa lời cũng không nói đã tiến lên phía trước muốn nắm lấy cổ áo của Vu Phóng mà hạ nắm đấm. Tô Thành vốn dĩ đã không vừa mắt Vu Phóng từ trước, lại thêm chuyện Đồ Du Du có vẻ có quan hệ rất tốt với hắn ta cho nên hắn càng tức giận hơn.

Một nhóm hai chục người hỗn loạn ở trước cửa quán bar, người đi đường ai ai cũng tự động tránh xa không muốn rước họa vào thân, quản lý trong quán hốt hoảng chạy ra hét lớn nhưng không làm được gì cả đến cuối cùng chỉ có thể nói nhóm bảo vệ dàn hàng đứng ở trước cửa ngăn không cho bọn họ phá hủy thứ gì ở quán cả.

Tô Thành chỉ muốn đánh Vu Phóng, ngoài Vu Phóng ra cũng không ai dám đánh tới Tô Thành, tiếng la hét rợn người làm nhiễu loạn cả một khu phố, người này ngã xuống người kia lại đứng lên dùng hết sức lực mà đánh. Dưới ánh đèn đường cùng xe cộ tấp nập trên phố đêm, hình ảnh hỗn loạn này rất giống với một nhóm người đang quay phim hành động. Tô Thành bị Vu Phóng đấm vào miệng, bên khóe miệng cũng bị rách đến chảy máu, Tô Thành bị chảy máu càng giống như một con thú hoang hung dữ, động tác nhanh nhẹn muốn dồn Vu Phóng vào đường cùng không một chút lương tay. Không biết Tô Thành từ đâu lấy ra một cây gậy bóng chày nhắm thẳng Vu Phóng mà đánh xuống, Vu Phóng nhanh chóng né sang một bên liền bị đàn em của Tô Thành đánh trộm một cú vào bụng đau điếng. Chẳng biết cuộc hỗn chiến trên đường phố này diễn ra trong bao lâu, cũng chẳng biết bọn họ đã đánh như thế nào mà cuối cùng chiếc xe mô tô của Tô Thành bị ai đó va phải làm đổ xuống trúng chân của hắn. Tiếng còi xe cảnh sát đến gần, chẳng mấy chốc trước cửa quán bar có năm xe cảnh sát đèn nhấp nháy phát ra tiếng báo hiệu phong tỏa đám người kia.

Chân của Tô Thành bị thương khá nặng, chiếc xe mô tô phân phối lớn đổ xuống chân nói không sao thì chính là nói dối, Vu Phóng nhìn thấy một màn kia trong lòng cũng âm thầm lo lắng, tuy rằng hắn không phải là người đạp đổ chiếc xe kia vào chân Tô Thành, nhưng mà lần này đánh nhau cũng là do bọn họ đánh. Nếu như để cho Tô Thánh cùng Bạch gia biết chuyện này khẳng định sẽ có cớ để gây khó dễ với mẹ con hắn hơn, phải biết hắn sống 18 năm trong Tô gia này cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Một viên cảnh sát nhận ra Tô Thành liền giật mình, nhìn tới chỗ chân đang bị chảy máu kia của hắn thì vội vã nói người gọi xe cấp cứu, đại thiếu gia Tô gia nếu như không hầu hạ cẩn thận thì khẳng định sẽ không được sống tốt.

Xe cấp cứu nhanh chóng được điều tới, Tô Thành mái tóc ướt đẫm mồ hôi, quần áo bẩn thỉu dính bùn đất, bên chân trái bị thương đến đáng sợ đang không ngừng chảy máu, hắn được y tá đỡ vào trong xe cứu thương rồi chở đến bệnh viện.

Một tiếng sau đó Vu Tú Uyên cùng Tô Thánh có mặt tại bệnh viện, Tô Thánh vừa thấy Vu Phóng nằm trong phòng bệnh liền tức giận vung tay tát một cái vào mặt hắn. Vu Tú Uyên bất ngờ ngây ngốc, Tô Thánh trừng lớn hai mắt chỉ thẳng tay vào mặt Vu Phóng:

“Nghịch tử này, tối ngày chỉ lo đánh nhau gây phiền phức cho tao, có khi nào chịu học hành chăm chỉ hay không hả?”

Đối với cái tát này của Tô Thánh, Vu Phóng không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào, đã nói 18 năm nay hắn sống không dễ dàng, tuy rằng mẹ con hắn ở trong Tô gia nhưng lại không hề có một danh phận gì cả, ngay cả người ngoài cũng có thể ở sau lưng bọn họ mà tùy ý dị nghị. Vu Phóng cho dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể bằng một Tô Thành ngông cuồng lêu lổng, hắn cho dù có chống đối Tô Thánh đến đâu thì ông ta cũng chưa từng dám ra tay đánh hắn. nhưng còn Vu Phóng thì khác, mỗi lần Vu Phóng cùng Tô Thành xích mích thì người sai luôn là Vu Phóng, Tô Thành vốn dĩ vẫn là người đúng, lý do rất đơn giản bởi vì hắn ngay từ trong trứng nước đã là một vương tử chính hiệu, còn Vu Phóng chẳng qua chỉ là một thường dân mà thôi.

Vu Tú Uyên khóc lớn:

“Ông sao lại đánh con trai hả, trước nay Đại Phóng chưa từng chọc giận đến Tô Thành, đều là do nó chọc giận Đại Phóng trước, ông có muốn đánh cũng phải đánh Tô Thành mới đúng”

Tô Thánh chỉ vừa mới giải quyết xong vụ trước, bây giờ lại đến lượt vụ này nữa, hơn nữa lần này Tô Thành bị thương nặng đến như vậy Bạch gia nhất định sẽ không để ông yên ổn:

“Bà còn bênh nó được hả, bà xem Tô Thành bị đánh đến gãy cả cổ chân, bây giờ tôi biết phải ăn nói với Bạch gia như thế nào đây?”

Vu Tú Uyên vẫn luôn e dè Bạch gia, cứ tưởng rằng Bạch Tư Nhiên chết là bà có thể đường đường chính chính trở thành bà chủ lớn của Tô gia, không nghĩ tới lại có một Bạch gia đứng ra thao túng gây khó dễ cho bà đến mấy chục năm nay rồi:

“Không phải Đại Phóng cũng bị thương hay sao, Đại Phóng bị thương mà ông không hỏi han gì cả, ông có coi nó là con ông không đấy hả, hay là nhà này chỉ có một mình Tô Thành là con trai của ông”

Tô Thánh tức đến đứng không vững, ai cũng biết Tô Thành vốn bản tính ngông cuồng, Vu Phóng chỉ cần nhịn hoặc là cách xa Tô Thành càng tốt, như thế nào hết lần này đến lần khác hai người cùng nhau gây gổ như vậy. Tô Thánh lo lắng Bạch gia biết tin cháu ngoại độc nhất bị đánh gãy chân khẳng định sẽ không để cho công ty ông được yên ổn, ở trong này lại chỉ nghe thấy tiếng khóc than của đàn bà không thể giải quyết được vấn đề gì cả, ông một lời cũng không nói nữa trực tiếp đi ra ngoài rời khỏi nơi này. Ngô Lập Châu nãy giờ vẫn đứng đợi bên ngoài phòng bệnh của Vu Phóng, mắt thấy Tô Thánh đi ra ngoài liền im lặng khẽ cúi đầu, Tô Thánh trầm giọng hỏi:

“Đại thiếu gia đã làm phẫu thuật xong chưa?”

Ngô Lập Châu chậm rãi đáp:

“Đại thiếu gia vừa được chuyển ra phòng chăm sóc đặc biệt, phẫu thuật rất thành công sẽ không để lại di chứng gì cả”

Tô Thánh nhíu mày ngồi xuống ghế ở bên hành lang, ông từ đó đến giờ luôn khắc khẩu với Tô Thành, đến thăm Tô Thành hiện tại nhất định hai người sẽ lại cãi nhau nữa, chính vì thế Tô Thánh lúc này mới lựa chọn ngồi ở bên ngoài tĩnh tâm suy nghĩ tìm hướng giải quyết. Ngô Lập Châu nãy giờ đứng ở bên ngoài đã tìm ra được đối sách thích hợp:

“Lão gia, lần trước cũng là do vị thầy giáo kia giúp đỡ, hay là lần này lại đến tìm cậu ta thử”

Tô Thánh không nhớ Đồ Du Du:

“Thầy giáo?”

Ngô Lập Châu nhắc lại:

“Chính là thầy giáo gọi là Đồ Du Du mà trước đây đã nhờ cậu ta đi khuyên bảo đại thiếu gia đến gặp Bạch lão gia đó”

Tô Thánh nghe vậy liền có thể nhớ ra được Đồ Du Du, nhưng mà chuyện lần trước không nghiêm trọng giống như chuyện lần này, liệu Đồ Du Du có thể nào khuyên bảo Tô Thành được hay không:

“Cũng chẳng còn cách nào khác, ngày mai tới chỗ cậu ta đưa tới bệnh viện đi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN