Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 59: Chuyện mất mặt
Thân thể của Đồ Du Du chạm vào mềm mịn dễ chịu đến mức không có bất cứ một thước lụa thượng hạng nào có thể so sánh được, chỉ cần Tô Thành miết nhẹ một chút là vùng da thịt nào đó có thể dễ dàng để lại vết ửng hồng. Tô Thành nắm lấy cằm của Đồ Du Du khẽ nâng lên, giây tiếp theo hắn liền cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi vươn ra tiến vào thăm dò khoang miệng cậu, mà người nào đó rất biết phối hợp chủ động để cho hắn trêu đùa. Tô Thành cảm thấy vô cùng hưng phấn, càng hưng phấn lại càng không thể nào dịu dàng chậm rãi được, cuối cùng liền hóa mãnh thú mạnh tay mà xoa nắn bóp mạnh thân thể mềm nhũn dụ hoặc kia.
Khuôn miệng nhỏ nhắn không thể chịu được sự tàn sát bừa bãi của mãnh thú, hoặc có thể là cậu bị mùi rượu tỏa ra từ cơ thể Tô Thành làm cho say đắm, chỉ trong lát ở bên khóe miệng đã có dòng nước óng ánh trong suốt chảy dài theo đường thẳng xuống dưới cằm. Khi Tô Thành buông Đồ Du Du ra liền nhìn thấy cái miệng nhỏ của ai đó bị nước miếng phủ một tầng bóng loáng mê hoặc, Tô Thành nhịn không được phải chửi thề một câu, kế đến liền xoay người cậu lại mạnh tay đánh vào cái mông cong của cậu một cái đến bốp.
“A” Đồ Du Du bị đánh đau liền giật mình kêu lên một tiếng.
Tô Thành nắm chặt eo nhỏ của Đồ Du Du, mang vật cứng nóng đã nhịn nãy giờ của mình tiến vào phía bên trong cái mông của cậu, nơi đó của Đồ Du Du vừa nhỏ vừa hẹp khiến cho Tiểu Thành Thành tiến vào cũng không mấy dễ dàng.
“Ư… chậm thôi”
Tô Thành không thể chậm được, một tay hắn nắm chặt eo cậu, một tay khác lại đưa lên phía ngực cậu đùa nghịch điểm nhỏ trước ngực kia:
“Ư… đừng nhéo”
Phải nói bên trong Đồ Du Du chính là một thế giới hoàn toàn khác, nơi đó vừa ấm nóng lại vừa mềm mại, co giãn đàn hồi vô cùng tốt, nói chung cảm giác chính là muốn ép hỏng hắn đến phát điên lên, thế cho nên muốn Tô Thành chậm thì chính là muốn tra tấn hắn rồi.
“Ưm… Tô Thành… chậm thôi… tôi không được…”
Đồ Du Du cảm giác như eo của mình sắp gãy đến nơi rồi, bình thường nằm ở trên giường bị Tô Thành liên tục đưa đẩy là khó thể chịu đựng được, hiện tại còn bị hắn bức ép bắt làm, nếu như không cẩn thận đứng vững còn có thể lao xuống dưới rất nguy hiểm.
Tô Thành đưa tay lên che miệng của Đồ Du Du, người này càng kêu thì hắn lại càng hận không thể làm cho cậu ngất đi, mang ngón tay cho vào miệng cậu như vậy chính là muốn giúp cậu mà thôi. Đồ Du Du nức nở nói không thành lời, đầu ngón tay xấu xa của Tô Thành liên tục trêu đùa kép lấy đầu lưỡi của cậu, thỉnh thoảng còn muốn đi sâu vào bên trong cổ họng cậu hai cậu hô hấp không thông.
Khung cảnh bên ngoài ban công quá mức nóng bỏng nhiệt tình, âm thanh va chạm của da thịt cũng vô cùng rõ ràng, để ý kỹ một chút còn nghe thấy được tiếng nước truyền ra từ nơi giao hợp dính chặt lấy nhau kia. Đồ Du Du bị làm đến mức bắn tinh tung tóe, cúi đầu phát hiện ra tinh dịch của bản thân bởi vì bị Tô Thành liên tục đưa đẩy mà đang phun ra bắn lên thanh sắt ở lan can, cảnh tượng này vừa nhìn thật sự khiến cho cậu chỉ hận không được mà đào một cái lỗ tự trôn bản thân mình.
“Tô Thành… tôi… tôi không được”
Đồ Du Du cảm giác không ổn, cậu thật sự không muốn bị Tô Thành làm cho không còn mặt mũi nào nữa. Lúc vừa mới rồi uống hết một chai rượu còn chưa có đi tiểu, hiện tại vừa mới bắn cái thứ kia ra quả thật còn muốn đi tiểu, nhưng mà người nào đó ở phía sau cậu lại chẳng có dấu hiệu nào sắp xong cả. Đồ Du Du nức nở cắn chặt môi, ngay cả hai tay đang bám trên thành lan can cũng dùng lực rất nhiều, nếu như là bình thường có thể cố gắng nhịn được, nhưng đằng này cả người liên tục bị xô đẩy, thỉnh thoảng cậu còn nhịn không được ở trước Tiểu Du Du tiết ra một chút thứ nước nóng ấm làm cho đầu óc cậu thanh tỉnh, nếu như không kiềm chế bản thân nhất định sẽ đánh mất hết mặt mũi ở ngày chỗ này.
Năm phút trôi qua, Tô Thành càng ngày càng tăng tốc, Đồ Du Du cũng nhận ra được hắn sắp kết thúc, nhưng mà cứ mạnh bạo như vậy lại làm cho cậu khó có thể nhịn thêm được, cuối cùng cái gì đến thì cũng đến, Tô Thành vừa ôm chặt lấy eo cậu bắn ra thứ nóng ấm kia thì Đồ Du Du cũng tiểu. Tô Thành lúc đầu không nhận ra có điểm gì khác thường, nhưng mà do Đồ Du Du đột nhiên xấu hổ ôm mặt khẽ ô lên một tiếng thì hắn mới phát hiện ra.
Tô Thành còn cố tình cầm lấy Tiểu Du Du khẽ nâng lên một chút, Đồ Du Du xấu hổ đến mức không dám buông tay ở trên mặt mình xuống, lại nghe thấy được giọng nói mang theo ý cười của ai đó vang vọng bên tai:
“Tiểu dâm đãng, bị thao đến tiểu ra cả”
Đồ Du Du chỉ hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình chết ngay lúc này, mặt mũi của cậu cuối cùng bị hủy trong tay của chính học sinh mình. Đợi Đồ Du Du đi tiểu xong rồi, Tô Thành vẫn không có ý định buông Tiểu Du Du ra ngược lại còn cố tình khẽ vuốt ve vật nhỏ mềm yếu đó, hắn nghiêng đầu cắn vào vành tai cậu:
“Nói em yêu anh thì anh sẽ tha cho em lần này”
Đồ Du Du quả thật là muốn nhanh nhanh vào bên trong, nhưng mà nói cậu yêu hắn thì cậu cảm thấy rất ngại ngùng, lời nói vốn định bật ra đến cổ họng rồi nhưng lại xấu hổ không thể phát ra:
“Cậu… cậu để tôi vào trong trước”
Tô Thành cười xấu xa:
“Hôm nay trời sao rất đẹp, ở Bắc Kinh khó mà ngắm được cảnh này đâu, chi bằng chúng ta đứng đây ngắm nhìn một chút đi”
Đồ Du Du ngượng ngùng không thôi, nói là ngắm sao nhưng bàn tay của ai kia cứ để ở dưới Tiểu Du Du sớm đã mềm nhũn nhỏ lại của cậu dày vò không chịu buông ra, điều khiến cho người ta vừa nghĩ đến là xấu hổ không thôi còn có là Tô Thành vẫn cắm thứ đó ở trong mông của cậu. Đồ Du Du cắn cắn cánh môi mỏng, giọng nói lí nhí:
“Tô Thành… tôi… yêu cậu”
Tô Thành cười cười cầm lấy bàn tay của Đồ Du Du đưa lên miệng mình khẽ hôn một cái:
“Nói hơi nhỏ, nhưng anh nghe thấy rồi”
Đồ Du Du cũng không có kháng cự hắn:
“Cậu… cho tôi vào trong”
Tô Thành biết gió đêm có điểm lạnh, huống chi cừu nâu ngốc nhà hắn lại không có mặc đồ, ép buộc cậu một hồi đổ nhiều mồ hôi như thế nếu như bây giờ cứ cố tình đứng hóng gió như vậy khẳng định sẽ bị cảm, thế cho nên hắn liền không làm khó cậu nữa, hơi cúi người bế cậu đặt lên trên giường. Trong bóng tối có hơi thở trầm khàn mang theo giọng nói từ tính ôn nhu phát ra ở trên đỉnh đầu của Đồ Du Du, giọng nói này làm cho cậu nghe được cũng cảm thấy ấm áp vô cùng:
“Đợi anh một chút, anh vào mở nước ấm cho em”
Tô Thành cúi đầu đặt vào trán Đồ Du Du một nụ hôn nhẹ nhàng rồi chậm rãi rời đi, hắn đi rồi cậu liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, nếu như vừa rồi cậu cố gắng nhịn thêm vài phút nữa thôi khẳng định sẽ không bị mất mặt như thế này. Đồ Du Du lúc này chỉ muốn chùm chăn kín đầu giả bộ ngủ nhưng có điều cả người cậu ướt dính, nơi phía dưới đặc biệt khó chịu, chỉ cần cử động một chút còn có thể có tinh dịch từ trong động nhỏ kia chảy ra, thế cho nên sẽ không thể nào mà nằm xuống ngủ yên ổn được.
Bởi vì Tô Thành không đóng cửa phòng tắm cho nên bên trong có ánh đèn hắt ra rất rõ ràng, còn nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách, một lúc sau đó bên trong không còn tiếng nước chảy nữa, Tô Thành dáng người cao lớn sớm đã cởi hết quần áo đang tiếng gần về phía cậu, xem biểu hiện này của hắn khẳng định là muốn cùng nhau tắm.
Đồ Du Du cứ như vậy bị Tô Thành bế ở trên tay, thật ra cậu có thể tự đi được nhưng mà việc này cũng không còn quan trọng nữa, khi hắn bế cậu ở trên tay Đồ Du Du còn phải liên tục co thắt phía dưới mông tránh để thứ ở bên trong mình chảy ra ngoài. Càng tiến vào bên trong phòng tắm thì càng có ánh sáng, ánh sáng làm cho gương mặt ửng hồng vì xấu hổ bại lộ ra rõ ràng trước mắt Tô Thành, Đồ Du Du bất chợt chạm vào ánh mắt nóng rực kia của hắn liền giật mình kinh hô một tiếng rồi đưa tay lên che mặt mình:
“Cậu nhìn cái gì?”
Tô Thành buồn cười:
“Ngoài em ra thì có thể nhìn ai nữa chứ”
Sau đó Đồ Du Du liền được đặt vào trong bồn tắm lớn màu vàng, bồn tắm này thật sự là một chiếc bồn tắm rất lớn, hai người bọn cậu cùng nhau nằm ở bên trong vẫn còn thừa rất nhiều chỗ. Tô Thành để Đồ Du Du nằm tựa vào lồng ngực hắn, một tay hắn ôm eo nhỏ của cậu, một tay lại không thành thật vuốt ve cả người cậu. Đồ Du Du tuy rằng xấu hổ đến mức muốn chảy máu trên mặt nhưng mà vẫn không đưa tay ngăn cản Tô Thành lại, cậu vẫn còn có một chuyện quan trọng muốn hỏi hắn:
“Cậu còn giận tôi không?”
Tô Thành cắn nhẹ vành tai của Đồ Du Du:
“Còn”
Vành tai của Đồ Du Du vốn rất nhạy cảm cho nên khi bị Tô Thành chạm vào liền khẽ rụt cổ lại:
“Sau này em không được dạy phụ đạo cho Vu Phóng nữa, hắn chỉ kiếm cớ muốn tiếp cận em mà thôi”
Đồ Du Du cũng nghĩ sau chuyện này cậu sẽ hạn chế tiếp xúc với Vu Phóng, Tô Thành vốn rất dễ nóng giận cho nên cậu cũng không muốn để cho hắn hiểu nhầm gì cả:
“Tôi biết rồi”
Tô Thành lại đưa tay lên nghịch ngợm điểm nhỏ trước ngực của Đồ Du Du, thỉnh thoảng còn muốn mạnh tay nhéo một chút, hại Đồ Du Du ngay lập tức vặn vẹo người khe khẽ rên lên:
“Nếu như để anh phát hiện ra em lén lút có tư tình với hắn, anh nhất định sẽ không tha cho em đâu”
Đồ Du Du bị nhéo đau đành phải đưa tay lên gạt tay Tô Thành xuống:
“Tôi và cậu ta không có loại quan hệ như cậu nghĩ, cậu đừng nghi ngờ”
Tô Thành nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du đưa lên trước miệng mình, đôi môi mỏng khẽ hôn lấy đầu ngón tay thon dài của cậu:
“Em vừa cũng nói với hắn như vậy”
Đồ Du Du nhíu mày nói nhỏ:
“Tôi đã xin lỗi cậu rồi”
Tô Thành đưa tay lên đùa nghịch đôi môi mềm của Đồ Du Du:
“Sau này nếu như ai hỏi cứ thành thật nói, người nào gây khó dễ cho em cứ nói anh”
Đồ Du Du hạ thấp giọng nói:
“Tôi cũng không thể khoa trương như cậu được, nhưng sau này nếu như Vu Phóng hỏi thì tôi sẽ nói thật với cậu ta thế đã được chưa”
Tô Thành đưa tay xuống dưới mông của Đồ Du Du thăm dò, ngón tay như có như không còn muốn đút vào bên trong động nhỏ sưng đỏ vừa mới rồi bị hắn không thương tiếc chà đạp kia:
“Như vậy mới tạm được thôi”
Kế đến Đồ Du Du cũng chẳng biết mình ngủ từ lúc nào nữa, chỉ thấy buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy liền phát hiện ra bản thân đang yên ổn nằm trong lồng ngực của Tô Thành rồi.
Đồ Du Du nhìn bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng tỏ, Tô Thành vốn dĩ ngủ rất say, đây là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn hắn ngủ như vậy. Lúc Tô Thành nhắm mắt lại, ánh mắt lưu manh kia đã được che đi hoàn toàn, gương mặt mang theo những đường nét dịu dàng, cánh môi cương nghị quyến rũ kia vừa nhìn liền cảm thấy thích chết đi được, Đồ Du Du thầm cười, ngón tay chạm tới trán, mắt, mũi, má, môi, cằm của Tô Thành, chỗ này, chỗ này rồi cả chỗ này nữa tất cả đều là của cậu.
Tô Thành nhíu mày giống như cảm thấy bị làm phiền giấc ngủ, Đồ Du Du ngay lập tức giật mình thu tay lại, nín thở chờ xem hắn có tỉnh dậy hay không, cuối cùng hắn vẫn tiếp tục ngủ ngon lành. Tuy rằng Đồ Du Du đã tỉnh giấc hoàn toàn, nhưng lại vẫn lười biếng không chịu rời giường, cả một quá trình đều thích thú nằm bên cạnh ngắm nhìn Tô Thành lúc đang ngủ. Đồ Du Du vươn tay chạm vào mái tóc của Tô Thành, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu chạm vào mái tóc của hắn, mái tóc mềm mại hẳn là bảo dưỡng rất tốt đi, người này cứ một tháng đều đều đặn đến tiệm cắt tóc thay đổi kiểu tóc một lần.
“Du Du, em không ngủ cứ nghịch ngợm mãi vậy”
Đồ Du Du giật mình a một tiếng, còn tưởng rằng Tô Thành chưa tỉnh hóa ra hắn đã thức từ lâu rồi:
“Tôi làm cậu tỉnh giấc sao?”
Tô Thành mở mắt, vừa mới rồi ai đó nhắm mắt còn cảm thấy vô cùng hiền lành, hiện tại vừa mở mắt ra liền lộ rõ bản chất lưu manh rồi:
“Hay là cảm thấy hôm qua vẫn còn chưa đủ muốn tiếp tục hả”
Tô Thành nhắc đến chuyện hôm qua liền làm cho Đồ Du Du nhớ đến chuyện mất mặt kia:
“Đừng nói nữa, cậu đúng là rất biết phá hỏng phong cảnh mà”
Tô Thành vươn tay siết chặt lấy eo Đồ Du Du vào trong lòng mình:
“Cảnh đẹp đến mấy cũng không bằng em, trời vẫn còn chưa sáng mau ngủ đi”
Đồ Du Du hơi đẩy Tô Thành ra một chút:
“Tôi không muốn ngủ nữa, cậu ngủ đi tôi đi ra ngoài dạo một vòng”
Tô Thành lúc này liền trở mình nằm đè lên người Đồ Du Du:
“Được rồi anh dẫn em đi”
Tô Thành đưa Đồ Du Du đi dạo một vòng quanh khu biệt thự rộng lớn này, không khí nơi này vô cùng trong lành và mát mẻ, ở Bắc Kinh chỉ sợ không tìm ra được một nơi như thế này thứ hai. Tô Thành sinh ra trong nhung lụa, được ngậm thìa vàng mà lớn lên, chính vì thế thói quen sinh hoạt cùng giải trí của hắn vô cùng thời thượng, đua ngựa, trượt tuyết, đánh golf… những bộ môn này thường chỉ thông dụng ở quý tộc châu âu nhưng hắn lại có thể chơi giỏi tất cả.
Lúc Tô Thành dẫn Đồ Du Du đi đến chuồng ngựa liền gặp một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng năm mươi tuổi đang cho ngựa ăn, người nọ vừa nhìn thấy Tô Thành liền bỏ đồ trên tay xuống quay lại mỉm cười với hắn:
“Đại thiếu gia cậu đến rồi sao?”
Đồ Du Du quan sát bộ dạng của Tô Thành một lượt, bình thường Tô Thành rất ít khi cho người khác thái độ tốt, hiện tại cậu nhận ra được rằng tuy hắn không quá nhiệt tình với người đàn ông này nhưng cũng khô hề lộ ra vẻ ghét bỏ:
“Đại Kim đâu?”
Người đàn ông nọ liếc nhìn Đồ Du Du một lượt sau đó mới trả lời Tô Thành:
“Đại Kim vừa mới sinh cách đây một tuần, hiện tại đang ở bên trong kia, người này là…”
Tô Thành nắm lấy tay của Đồ Du Du kéo vào bên trong, trước khi rời đi vẫn còn không quên lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Ông có vẻ hơi quá phận rồi đó”
Đồ Du Du cũng cảm thấy ngại ngùng thay Tô Thành, nói gì thì nói đối phương cũng bằng tuổi bậc cha chú, nói chuyện như vậy có vẻ như không được hợp lý cho lắm:
“Tô Thành, sao lại không lễ độ với chú ấy như vậy chứ?”
Lúc Đồ Du Du còn đang quay về phía Tô Thành hỏi hắn thì bên trong bỗng có một tiếng gầm lớn như dã thú truyền ra, Đồ Du Du giống như cảm nhận được nguy hiểm sống lưng lạnh toát, phía trước có một thứ gì đó màu vàng to lớn chạy tới rất nhanh, nếu như chú ý hơn một chút còn có thể nghe thấy được tiếng thở mạnh của nó.
Đồ Du Du hoảng hốt nắm chặt lấy tay Tô Thành lấp ở phía sau hắn hét lớn:
“Tô Thành”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!