Mơ Về Phía Anh
Chương 15
Chuyện cũ như sương khói, làn khói mờ mịt.
Chuyện cũ như giấc mộng, giấc mộng dài.
Chuyện cũ không nên ngoảnh đầu lại, nó làm cho trái tim đau nhức.
Không phải đau vì tình yêu, mà là đau vì loveless (không tình yêu).
Đau vì tình yêu là nỗi đau chân thật, biết được đau đớn vì ai, vì sao đau đớn. Đau cũng có đối tượng của nỗi đau, có nguyên nhân của nỗi đau. Sợ nghe thấy giọng nói của anh, vậy thì né tránh giọng nói của anh. Sợ nụ cười của anh, vậy thì né tránh nụ cười của anh.
Đau vì loveless, là nỗi đau trống rỗng. Không biết đau đớn vì ai, không biết vì sao mà đau đớn. Không có đối tượng của nỗi đau, không có nguyên nhân của nỗi đau. Muốn nghe một giọng nói mà không tìm được giọng nói ấy. Muốn nhìn thấy một nụ cười mà không tìm ra nụ cười ấy.
Bệnh lí phức tạp không rõ nguyên nhân… hết thuốc chữa.
Không phải một bệnh lí phức tạp không rõ nguyên nhân, mà là một căn bệnh rất rõ ràng, đó là thiếu tình yêu.
Nhưng vẫn không có thuốc chữa.
Mười lăm, mười sáu bạn tình… vẫn là phí hoài cuộc sống.
Bước đi trên thế giới này, đã mấy chục năm, từng vào phòng của rất nhiều người, cũng có rất nhiều người bước vào phòng của mình, bước vào đời tư của rất nhiều người, cũng có rất nhiều người bước vào đời tư của mình, từng hôn rất nhiều người, cũng rất nhiều người từng hôn mình, vuốt ve rất nhiều người, cũng rất nhiều người từng vuốt ve mình, làm tình với rất nhiều người, cũng rất nhiều nhiều người t làm tình với mình…
Nhưng vẫn là một cuộc sống loveless.
Nếu như giờ tôi chết đi, ai sẽ là người khóc cho tôi?
Ai sẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc của tôi và nói với tôi rằng: “Xin em đừng rời bỏ anh!”
Chỉ muốn có một chút tình yêu, một chút cảm giác, một chút rung động, một chút điện thoại, một chút quan tâm, một chút chân thành…
Đừng thờ ơ, đừng tê dại, đừng là nhân vật phụ trong các vở kịch tình yêu, đừng lừa dối, đừng lo lắng…
Chỉ một chút yêu cầu nhỏ nhoi ấy thôi mà sao khó thành hiện thực đến như vậy?
Có bao giờ hối hận đã rời bỏ người bạn trai đầu tiên không? Không hề. Có lẽ sau khi tôi nghỉ hưu, nếu như tôi vẫn còn cô đơn một thân một mình, tôi sẽ hối hận, hối hận lúc ấy đã không giữ chặt người ấy. Nếu như có thể cùng anh ấy bình yên đi qua những tháng ngày nghỉ hưu của tuổi già, chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn phải sống một cuộc sống cô độc cả đời. Nhưng một khi chưa nghỉ hưu, tôi tuyệt đối không hối hận.
Ngay cả cái tên của anh là gì tôi cũng không nhớ nữa.
Lúc nhớ đến anh, tôi thường gọi anh là “người bạn trai đầu tiên”, “người Indo”. Anh là người duy nhất có thể khiến cho tôi đạt đến đỉnh điểm. Anh thích xem phim truyền hình, mặt anh thỉnh thoảng vẫn mọc những cái mụn trứng cá đỏ.
Nghỉ hưu rồi, việc học hành của anh đã hoàn tất rồi, anh thích xem phim thì cứ để cho anh xem.
Nghỉ hưu rồi, mặt của anh cũng sẽ không mọc mụn nữa.
Điều quan trọng là gặp gỡ không đúng
Gặp phải người không tốt?
NO, ngoài tên khốn ấy thì gần như ai cũng là người tốt.
Không có quá nhiều lí do nhưng đã ở bên nhau. Không có quá nhiều nguyên nhân, nhưng đã chia tay.
Có gặp lại cũng vẫn là bạn bè, nhưng về cơ bản thì gần như không bao giờ gặp lại.
Tại sao một con người lại cần tìm kiếm tình yêu?
Không có tình yêu thì không được sao? Không có tình yêu chẳng phải cũng ngày ăn ba bữa, đi làm rồi tan ca hay sao?
Bố mẹ tôi nóng ruột rồi, dù sao cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi. Ở cái tuổi này mà còn chưa lấy chồng thì ra cái thể thống gì chứ? Mày nhìn người nọ người kia xem, người ta đều kết hôn hết rồi, ngay cả em trai mày cũng lấy vợ rồi, có con rồi đấy, thế mà mày…
Tại sao cứ phải giống người này người kia chứ? Sao cứ phải ra cái thể thống gì chứ?
Ai ai ai kết hôn thì liên quan gì đến mình? Em trai có con thì liên quan gì… Thực ra em trai có con cũng có liên quan đến tôi. Đứa nhóc đó thật đáng yêu: cái mặt bụ sữa, những ngón tay múp míp, rít sữa mẹ đến đỏ cả mặt, lõm cả má, trán còn lấm tấm mồ hôi nữa chứ. Thế giới của trẻ con thật đơn giản, lại vô cùng hạnh phúc.
Đột nhiên tôi cũng muốn có một đứa nhóc như vậy, muốn ôm nó vào lòng… như ôm cả thế giới này vậy.
Bước vào thời kì “tiêu điều tình cảm”.
Bước vào thời kì “đói khát tình cảm”.
Bước vào thời kì “tìm kiếm nguyên hình nhân vật
Nhân vật: chồng, cha của con mình.
Giới tính: nam.
Độ tuổi: dưới bốn mươi.
Nghề nghiệp: không hạn chế.
Đặc điểm tính cách: không hạn chế, chỉ cần yêu mình là được.
Cái đập vào mắt chính là giới tính. Đàn ông. Nhẩm tính tuổi tác một chút, có lẽ nên là dưới bốn mươi. Những tiêu chí khác đều không cần kén chọn, miễn là anh ta yêu mình.
Chính là cái quy định này mới khó.
Làm thế nào để biết rằng anh ta yêu mình?
Mời đi ăn… không tính.
Mời đi xem phim… không tính.
Hôn… không tính.
Lên giường… không tính.
Thề non hẹn biển… không tính.
Những cái này tôi đều thử rồi, đều không đáng tin.
Cho dù có ăn bao nhiêu bữa cơm
Cho dù có hôn nhau bao nhiêu lần
Cho dù có lên giường bao nhiêu lần
Cho d thề ước bao nhiêu…
Cuối cùng đều có khả năng là:
– Phiêu, giờ anh mới nhận ra rằng đời này anh không thể sống thiếu cô ấy. Chúng ta hãy làm bạn thôi nhé!
– Phiêu, vợ anh có bầu rồi, giờ anh… làm sao mà rời xa cô ấy được?
– Phiêu…
Cút hết đi! Đừng có mà lượn lờ trước mặt mà Phiêu này Phiêu nọ với tôi nữa!
Trái tim đã nguôi lạnh.
Tự phủ định chính mình.
Phủ định cuộc sống.
Phủ định đàn ông.
Mẹ kiếp! Trên đời này chẳng có loại đàn ông chất lượng cao! Toàn là… nói thế nào bây giờ nhỉ? Chẳng thể tìm được một tính từ để miêu tả bọn họ.
Từ bỏ yêu cầu về tình yêu.
Từ bỏ rồi mới dễ tìm cho mình một đối tượng. Giờ chỉ lại hai điều kiện: đàn ông, dưới bốn mươi.
Có lẽ đâu đâu cũng có.
Nhưng đâu đâu cũng chẳng tìm được.
Hài… quên mất một điều kiện quan trọng: chưa có vợ.
Đàn ông dưới bốn mươi thì không thiếu, nhưng phóng tầm mắt ra xa, ai nấy đều là chồng của người ta rồi, những người đàn ông đã kết hôn hoặc s kết hôn… Chồng của người ta thì chớ xông vào mà tranh cướp, tôi đâu có muốn là Home wrecker (kẻ phá hoại gia đình của người khác).
Đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Có lẽ đã là giới hạn, bởi vì nó thấp đến mức không thể thấp hơn nữa. Ba điều kiện: đàn ông, dưới bốn mươi tuổi, chưa vợ.
Thế này mà cũng gọi là điều kiện sao?
Điêu tàn, điêu tàn thật rồi.
Những điều kiện mà không bao gồm tình yêu đều là điêu tàn.
Tôi cũng điêu tàn rồi.
Không phải là tôi không muốn có tình yêu, mà là thế giới của tôi không hề có tình yêu.
Tôi đã reconcile (thỏa hiệp) với cuộc sống rồi. Tôi không oán trách nó không chuẩn bị tình yêu cho tôi, nó không còn mang giấc mộng tình yêu ra để quấy nhiễu tôi nữa.
Tôi và cuộc sống, gần như chẳng còn mâu thuẫn.
Gặp gỡ? Gặp gỡ ở đâu? Giáo sư người Hoa? Học viện Khổng Tử? Đàn ông hay đàn bà? Bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa?
Hỏi hơi đường đột, nhưng Tiểu Lan không phải là người ngoài, là bạn bè, là bà mối ngầm.
Đàn ông: hợp tiêu chuẩn.
Chưa vợ: cũng hợp tiêu chuẩn.
Hơn bốn mươi tuổi rồi. @#$*&&……
Hơn bốn mươi tuổi mà chưa lấy vợ á? Biến thái?ái vật? Vua… ếch?
Hoặc cũng có thể là một “chú đẹp trai”? Một womanizer (kẻ lang thang theo đuổi đàn bà)? Vậy cũng được, mình sẽ trở thành trạm dừng chân của anh ta, khiến cho chú đẹp trai từ nay buông dao thành phật…
Cái gì? Không phải là chú đẹp trai mà là “chú lùn” á?
Còn là một chú hói?
Già, thấp, lại còn hói.
Hứng thú mất hết. Các người cứ đến nhà chú già ấy chơi đi, tôi không đi…
Thôi được rồi, đi thì đi! Ngồi không cũng chán, đến kiếm bữa cơm cũng được…
Vì một bữa cơm mà không ngại gian khổ đến tận Thầm Sửu.
Sa đọa, đúng là sa đọa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!