Mơ Về Phía Anh - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Mơ Về Phía Anh


Chương 26


Chú rể. Một người. Lễ phục màu đen. Trẻ trung, đẹp trai. Xách dép chạy như điên.

Cô dâu. Một nghìn. Váy cưới màu trắng. Trẻ, cao, thấp, béo, gầy, trắng, đen, vàng đủ cả. Xách váy đuổi theo.

Chú rể thở hồng h, phi thẳng vào một cái ngõ nhỏ.

Cô dâu nhung nhúc như ong, ào ào đuổi theo vào cái ngõ nhỏ.

Chú rể mặt mày trắng bệch, nhảy vào một toà nhà.

Cô dâu mặt mày đỏ gay, vây chặt lấy toà nhà.

Ớ? Đây chẳng phải là một cảnh trong phim Bachelor của Mỹ sao? Đúng rồi, chính là Bachelor, anh chàng vắt chân lên cổ chạy ở phía trước chính là Jimmy, từng date với vô số cô gái, cuối cùng anh chàng lãng tử cũng hồi tâm chuyển ý, Go steady (hẹn hò lâu dài, cố định mối quan hệ) với một cô bạn gái. Nhưng anh chàng này đào hoa đã quen, rất sợ kết hôn, làm tổn thương nghiêm trọng đến cô bạn gái. Cô bạn gái vì tức giận nên đã rời bỏ anh đến một miền đất khác.

Đúng lúc ấy, ông nội của Jimmy qua đời, trước khi chết ông đã nói: Nếu như Jimmy đến 6 giờ 5 phút chiều của ngày sinh nhật 30 tuổi của anh mà vẫn chưa kết hôn, khối tài sản của ông nội Jimmy sẽ không thuộc quyền sở hữu của anh nữa.

Trời đất ơi! Đó không phải là chút tài sản vụn vặt của bố mẹ tôi, đó là… số tiền khổng lồ… 100 triệu đô la!

Trên đời này có ai không thích được kế thừa một tài sản kếch xù như vậy không?

Bạn Jimmy của chúng ta đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ rồi. Hơn nữa anh ta còn có một cái xưởng sản xuất chuẩn bị phá sản, những công nhân trong cái xưởng đó đang phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp, gia quyến của các công nhân đó đang đứng trước nguy cơ chết đói.

Đứng trước hoàn cảnh đó, Jimmy của chúng ta có thể không muốn thừa kế tài sản của ông nội không? Đương nhiên là không rồi! Không muốn vì bản thân thì cũng phải muốn vì xưởng sản xuất, vì các công nhân và gia quyến của các công nhân ấy.

Muốn kế thừa tài sản thì phải kết hôn, thậm chí phải kết hôn thật nhanh

Thế là bạn Jimmy của chúng ta phải lần lượt tìm kiếm những cô gái đã từng date với anh trước đây, hỏi từng người xem ai muốn kết hôn với anh. Điều khiến người ta kinh ngạc đó là, chẳng có ai đồng ý cả.

Muốn trách phải trách Jimmy sinh ra ở Mỹ, nếu như anh ấy sinh ra ở Trung Quốc thì đâu cần phải đi hỏi từng người một như vậy. Có không hỏi cũng có người đạp cửa lao vào ấy chứ. Một kẻ phải đi cầu hôn từng người như Jimmy chắc chắn đã phạm phải tội lỗi gì cực kì, cực kì nghiêm trọng rồi.

Lẽ nào ông nội của quạ chiều đã khuất núi? (Tội lỗi quá, xin ông nội của quạ chiều hãy lượng thứ! Thật không nên nghĩ bậy bạ như vậy!) Tại sao anh ta lại vội vàng kết hôn như Jimmy thế nhỉ?

Đúng vậy, anh ta không hỏi tôi: “Will you marry me?” (Em có đồng ý lấy anh không), nhưng mà điệu bộ của anh ta chẳng phải cũng na ná như vậy sao? Tối qua mới là lần hẹn đầu tiên mà đã kéo dài đến tám tiếng đồng hồ, hẹn hò tới tận nửa đêm mới chia tay, thế mà sáng nay anh ta đã gọi điện cho tôi rồi, thậm chí gọi đến hai cuộc cơ đấy.

Đến tận hai cuộc cơ đấy! Gọi một cú điện thoại cảm ơn người ta đã kiên nhẫn ngồi với anh tám tiếng đồng hồ ngày hôm qua, như thế còn có thể hiểu được, dù sao cũng là phép lịch sự…

Nhưng gọi liên tiếp đến hai cú liền…

Thì chẳng phải là Bachelor của Trung quốc hay sao?

Nhưng tôi lại chẳng phải là người anh ta từng date trước đó. Nếu như có cả trăm triệu đô la Mỹ vây quanh anh ta thì đâu đến lượt tôi?

Thôi đành tự tìm nguyên nhân vậy. Mày… một đứa con gái ba mươi tuổi (Sao lại thêm cái từ “con gái” nghe thật chướng tai vao đằng trước “ba mươi tuổi” cơ chứ?). Lần đầu tiên hẹn hò đã chịu ở với anh ta đến tám tiếng đồng hồ, anh ta lại chả nghĩ rằng mày đang sốt ruột muốn lấy chồng lắm ấy chứ !

Một kẻ số muốn lấy vợ, một kẻ vội vàng muốn lấy chồng, cô nam quả nữ…vập vào cái là xong.

Hừ? Ai bảo là tôi sốt ruột lấy chồng hả? Nói anh ta vội lấy vợ nghe còn có lí!

Oa… nếu như anh ta có hàng triệu đô la Mỹ chờ đợi anh ta kế thừa tài sản thì sự gấp gáp của anh ta còn có thể lí giải được. Nhưng sự việc lại rất phức tạp. Không lấy anh ta có thể sau này về già sẽ hối hận, dù sao thì cơ hội phát tài trong đời đâu có nhiều, giờ còn trẻ trung, còn mong lãng mạn, không để ý đến tiền bạc. Nhưng đến khi về già, trí tuệ khắc lên mặt những nếp nhăn xấu xí, nếu như chẳng may gặp cảnh nghèo nàn có lẽ sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay.

Nhưng nếu vì chạy theo đồng tiền mà lấy anh ta, vậy thì quá… có lỗi với lương tâm của mình rồi! Ngay cả bản thân mình còn khinh thường mình, cả cuộc đời, mỗi giờ mỗi phút đều cảm thấy thân thể mình dính đầy mùi tiền, thứ cảm giác ấy đâu có dễ chịu? Tôi thật không muốn phát tài dựa vào đàn ông, tôi chỉ muốn có tay nghề vững vàng, đi đến đâu cũng có thể tự kiếm cơm ăn.

Các đồng bào và kiều bào thân mến, xin hãy giúp tôi làm một phép tính: nếu như hôm nay tôi từ chối anh ta, sau này nhìn thấy một cô gái nào đó lấy anh ta, mặc lên người toàn vàng bạc, châu báu, lái xe hơi, đeo Rolex, mang túi LV, làm mưa làm gió, nhất là nếu như anh ta rất chung thuỷ và quan tâm đến vợ… liệu tôi có hối hận không nhỉ?

Có? Không?

Tại sao có? Tại sao không?

Đều không lí giải được. Tôi cũng không cần các bạn phải trả lời giúp tôi, bởi vì tôi đã quyết định rồi: Không… gọi… điện… lại!

Cảm giác có được hàng triệu đô la đương nhiên là tuyệt vời, nhưng không thể nào sánh bằng cảm giác từ chối hàng triệu đô là Mỹ… Một trăm triệu đô la Mỹ mua được tôi, tôi cao giá, nhưng tôi có giá. Một trăm triệu đô la Mỹ không mua nổi tôi, tôi trở thành vật báu vô giá! Tôi tuyệt đối không bán đứng tình cảm của mình,cho dù có ra giá cao đến mấy cũng không bán, tình yêu của tôi, chỉ có thể dành cho người tôi yê

Cảm giác không vì tiền mà bán đứng tình yêu của mình thật tuyệt vời! Thứ cảm giác không khuất phục trước đồng tiền thật kì diệu!

Muốn khiêm tốn một chút nhưng không muốn khâm phục mình cũng khó. Chẳng trách mà mèo cứ thích khen mèo dài đuôi. Cũng chẳng trách con mèo được, thực sự thì đuôi của nó quá dài, chẳng qua chỉ là nói lên sự thực mà thôi!

Tối chủ nhật có chút tẻ nhạt.

Tối thứ sáu, đi làm cả tuần cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi. Đời người có điểm dừng, cuộc sống trở nên thú vị.

Thứ bảy, hạnh phúc quá! Không cần đi làm, tiếp đó lại là một ngày chủ nhật cũng không cần phải đi làm. Hạnh phúc. Hạnh phúc. Hạnh phúc bền vững.

Chủ nhật? Có gì bất thường! Đứng ngồi không yên, không biết khó chịu ở đâu, chỉ cảm thấy rất khó chịu. Ngoài việc lên mạng thì chẳng còn việc gì khác để làm.

Không vì tiền bạc bán đứng tình cảm,dễ thôi mà. Nhưng muốn dâng tình cảm cho người mình yêu, lại chẳng phải là chuyện dễ dàng. Lần này, tôi ôm tình yêu trong tay, tìm kiếm một người mà tôi yêu thương, nhưng đã ba mươi năm trôi qua rồi, đến giờ tình yêu của tôi vẫn nằm trên tay tôi, vẫn chưa tìm được người tiếp nhận…

Ai là người tôi yêu? Bắt đầu đếm từ đầu… một: không phải, hai: không phải, ba: không phải…

Ngồi nghĩ đi nghĩ lại, đếm không sót một người…Đầu đau như búa bổ, trái tim như băng giá, số lượng không ít nhưng chất lượng thật đáng buồn. Chẳng có lấy một người mà tôi yêu thật sự. Tình yêu trong tay tôi vẫn không thể tìm được người đón lấy.

Trái tim nguội lạnh, lên MSN giải sầu.

Buzz! Binsley nhảy vào, dùng tên thật để đặt cho Yahoo à?

– Hi, xin chào! (Chân tay hoạt động rất nhanh trong khi não còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy câu chào hỏi hiện lên trên màn hình.)

– Hi, xin chào! Rất vui vì được gặp em trên yahoo. (Chân tay chậm chạp, não bộ hoạt động rất nhanh, chữ đánh cũng không kịp.)

– Anh cũng dùng MSN?

– Haha… sao anh lại không thể dùng MSN chứ?

– Em không nói là anh không thể dùng, chỉ là… có chút… ngạc nhiên…

– Có phải chê anh quá già để chơi cái này không?

– Không, không phải, em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.

– Vốn dĩ anh cũng không dùng cái này, nhưng mấy hôm trước có đứa bạn đem theo cả con đến đây chơi. Cậu nhóc ấy đã dùng MSN quen rồi, một ngày không dùng là không chịu được. Anh đành lập cái này trên máy của mình cho nó. Hôm nay vừa lên đã bị em tóm sống rồi. Em có thường xuyên dùng cái này không?

– À… không có việc gì làm nên online chơi thôi mà.

(Hình như là đang gõ máy)

– Anh gõ máy rất chậm, chúng ta nói chuyện điện thoại đi, để anh gọi cho em..

– Ok.

– Hello? Sáng nay anh gọi cho em, nhưng em không nghe điện…

(Sao vừa mới gọi đã nói cái này rồi?)

– Em… à… không phải không nghe, mà là điện thoại em đang s

– À, hoá ra là vậy… Anh đã từng kết hôn một lần, về sau li hôn rồi…

(Bùm… bom nguyên tử vừa phát nổ. Tại sao không ra đòn cảnh cáo trước đã? Lẽ nào là tôi hỏi đến chuyện này? Hình như là không thì phải! Tôi đâu có rảnh rỗi mà dò hỏi đời tư của anh ta làm cái gì? Cái… cái… người này… ôi trời ơi…bảo tôi biết nói gì với anh ta đây?)

– Lúc đó anh đang công tác tại đại học F, cô ấy là em gái của một người bạn thân, ở nước G. Bọn anh… là bạn thân giới thiệu, anh rất tin tưởng anh ta. Bọn anh bắt đầu hẹn hò, hẹn hò từ xa, về sau… bọn anh kết hôn… Lúc ấy mới biết cô ấy đã từng kết hôn… còn có… một đứa con…

– Cái gì? Bạn của anh không nói với anh những chuyện này à ?

– Không… cậu ta nói… chuyện này không có liên quan gì đến cậu ta cả… nên để em gái cậu ta tự nói với anh….

– Em gái anh ta không nói với anh à? Như thế có khác nào lừa đảo? Vì vậy anh mới… li hôn với cô ta…?

-Không phải. Lúc đó anh vừa mới làm thủ tục cho cô ấy đến Mỹ. Cô ấy chưa có thẻ nhập cư, thế nên anh không thể li hôn với cô ấy được. Nhưng tính cách của bọn anh… hoàn toàn không hợp nhau… Lúc đó anh sợ nhất là phải về nhà… bởi vì… nhà giống như một cái hầm đông lạnh. Về đến nhà là nhìn thấy một khuôn mặt lạnh như băng… chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của cô ấy… Anh cảm thấy vô cùng thất vọng vì không thể mang lại một cuộc sống vui vẻ cho cô ấy…

– Đó đâu có phải là lỗi của anh?

– Xét trên một khía cạnh nào đó thì đúng là lỗi của anh… bởi vì anh… không yêu cô ấy… cho dù anh có lịch sự và chu đáo với cô ấy đến mấy… có bù đắp vật chất đến đâu… cũng đều không thể thay thế được tình yêu… chẳng ai là kẻ ngốc cả… ai cũng cảm nhận được…

– Thế nên anh mới li hô

– Không. Cô ấy là em gái của bạn thân, anh lại là một kẻ rất sĩ diện…

– Anh vì né tránh cô ta nên mới đến nơi này?

– Ừ, em thật thông minh, mới nói qua đã hiểu ngay rồi. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh lại từ bỏ đại học F để đến nơi khỉ ho cò gáy này …

– Sau đó hai người li hôn rồi?

– Li hôn rồi.

– Li hôn rồi thì tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN