Mơ Về Phía Anh
Chương 41
Nóng nực. Không khí nóng lan tràn, giống như một làn sóng lớn từ dưới mặt đất từ từ dâng lên cao.
Khô hanh. Cơ thể cứ như một miếng chanh bị vắt hết nước. Thè lưỡi ra như con chó, trong miệng, ngoài môi đều khô như nhau. Bên trong, bên ngoài đều nóng như nhau.
Đây chắc là khu sa mạc Arizona phải không? Đúng vậy, chính là sa mạc Arizona. Hoặc cũng có thể là sa mạc Sahara. Là sa mạc nào không quan trọng, các sa mạc trên thế giới đều là “một nhà” hết. Những gò cát bao la, một “biển vàng” bát ngát. Sự phản quang của ánh sáng mặt trời khiển cho con mắt đau nhức, không sao mở ra được. Mồm miệng khô đắng.
Tại sao tôi lại chạy đến sa mạc nhỉ? Đi cùng với anh ấy ư? Không phải. Là đi theo anh ấy, bám đuôi anh ấy đến đây. Vì né tránh tôi mà anh ấy đã chạy trốn đến sa mạc sao? Không phải. Anh ấy đến sa mạc để viết sách, viết về Trung Quốc, viết về…
Cho tôi một ngụm nước! Tôi muốn uống nước! Cổ họng sắp “cháy” mất rồi. Tôi nuốt nước bọt cũng khó khăn. Não bộ thiếu dưỡng khí.
Tôi sắp chết rồi!
Hũ nước. Đưa lên đến miệng. Mùi gì vậy nhi? Mùi rượu? Mùi nước tiểu? Một thứ mùi khó chịu… là nước tiều. Nước tiểu của anh ấy. Cho dù có là nước tiều của anh thì tôi cũng sẽ không uống. Đúng vậy, tôi yêu anh, nhưng yêu thì có liên quan gì đến nước tiểu chứ? Tôi có thể làm mọi việc với anh, nhưng tôi không thể uống chất thải của anh được. Cho dù là vì tính mạng của mình, tôi cũng không uống. Tôi thà chết khát còn hơn!
Trên đời này còn có thứ quý hơn cả sinh mạng. Là cái gì? Là tình yêu.
Tình yêu và nước tiểu… có quan hệ gì? Nghĩ không ra…
Tú. Cái túi da mà người Ả Rập dùng để đựng nước. Ừm, đã từng nhìn thấy. Ở đâu nhỉ? Dường như là ở trong “Bệnh nhân người Anh”. Ừm, bệnh nhân người Anh! Vì tình yêu mà tư thông với địch! Thế mới gọi là tình yêu! Đồng cảnh ngộ với tôi.
m nhạc của dân tộc Dị. Quấn khăn trên đầu. Trong ba lớp, ngoài ba lớp, quấn thành một cái mũi to. Thật là khâm phục người Ả Rập, sống được ở trên sa mạc, lại còn đội được một cái mũ dày và to như vậy, chẳng nhẽ họ không thấy nóng hay sao?
Đôi môi khô nứt. Khô quá. Nứt nẻ hết cả. Đôi môi khô nứt ấy đang chờ đợi, đang cầu xin. Túi da được đưa tới trước miệng, đôi môi chạm được vào cái túi da. Cuối cùng thì cũng hiểu được cái gì là “khát vọng”. Cái túi da bị dốc ngược lên mà chẳng có lấy một giọt nước. Trống không. Đã bị người ta uống hết từ lâu rồi.
Là ai đã uống hết nước vậy? Chẳng phải người ta thường nói người Ả Rập lúc nào cũng bớt lại nửa túi nước hay sao? Chính là để cứu những người gặp nạn trên sa mạc mà? Lẽ nào tôi không được coi là một người gặp nạn trên sa mạc? Hoặc cũng có thể họ không phải là người Ả Rập? Hoặc cũng có thể họ là người Ả Rập nhưng người để lại nửa túi nước không phải là người Ả Rập? Hoặc…
Láo nháo. Tiếng người tranh cãi? Là vì chuyện nước uống? Nghe không hiểu. Đoán vậy.
Giọng nói của anh:
– Đưa túi nước cho tôi! Cô ấy cần uống nước, nếu không cô ấy sẽ chết! Tôi không thể để cô ấy chết được! Tôi yêu cô ấy!
Đầu nóng ran, mũi cay cay, nước mắt ứa ra. Tuyệt đối đừng để những người Ả Rập nhìn thấy, nếu không họ sẽ tưởng rằng tôi không cần nước. Cô ta không cần nước, cô ta vẫn có nước mắt! Trong cơ thể vẫn còn nước! Nhưng mong đó không phải là nước mắt, đó là thứ gì chảy ra ngoài? Lẽ nào là gỉ mắt? Rất có thể. Chẳng trách mà mắt mũi mờ tịt, chẳng nhìn rõ cái gì nữa.
Có gỉ mắt thì vẫn là người mà anh yêu. Nhìn kìa! Đánh nhau rồi! Vì tôi sao? Vì tôi? Vì một người có gỉ mắt là tôi sao? Nếu như không có gỉ mắt, liệu anh ấy có vì tôi mà phát động chiến tranh thế giới như thế này không? Đáng tiếc là có gỉ mắt. Anh thủ thế, đối thủ của anh múa may loạn xạ…
Thật là kì lạ! Tại sao anh ấy toàn biết các thế võ tay không thế kia? Chẳng nhẽ lúc bái sư đã đoán được sẽ phải đánh nhau với người khác hay sao? Chỉ dựa vào hai bàn tay không, có thể địch lại cả đám người có vũ khí hay sao? Tại sao không học đao thuật hay kiếm thuật gì đó… No… no… no…
Đừng đánh nhau vì em nữa! Cầu xin anh! Hãy đến đây, em không muốn uống nước nữa, em chỉ cần anh ôm lấy em! Như vậy em sẽ khỏe lại. Đừng đánh nữa! Cẩn thận!…
Tỉnh giấc.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Tôi bị ốm rồi? Đúng vậy, bị ốm. Cảm cúm. Không biết có phải tại vì tối hôm đó ở nhà anh mất ngủ cả đêm nên sức đề kháng bị giảm sút hay không, hoặc cũng có thể gần đây quá mệt mỏi. Trái tim quá mệt mỏi. Trái tim mệt mỏi, cơ thể cũng dễ sinh bệnh, cứ như thể những anh chàng “vệ sĩ” bảo vệ cơ thể đều chạy vào tim để vui chơi rồi, không có ai bảo vệ cơ thể nên bệnh tật mới thừa cơ tấn công vào người.
Sốt cao. Nước mắt. Mắt thâm quầng. Mũi đỏ. Họng rát. Ngáp. Ho. Đau đầu. Toàn thân đau nhức. Mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cảm cúm mất một tuần. Toàn thân khó chịu. Trái tim cũng khó chịu. Gần như không nhớ anh. Không cần nhớ, bởi vì bị cảm rồi thì chẳng có cách nào đến chỗ anh được cả.
Tôi không thể đến chỗ anh, không sao. Anh không cho tôi đến chỗ anh, không sao.
Tôi không thể đến chỗ anh, trong lòng tôi biết tôi yêu anh, tôi cũng tin rằng anh yêu tôi. Anh không đến thăm tôi là bởi vì anh không biết tôi ốm. Tôi không nói với anh. Cố ý không nói với anh. Nói với anh để làm gì? Anh bận rộn như vậy. Nếu như tôi nói với anh rồi, mà anh vẫn không đến thăm tôi, vậy thì chẳng phải càng tồi tệ hơn sao?
Nếu như tôi đã chủ động không đến, vậy thì không thể coi là anh không cho tôi đến, phải không?
Nếu như anh không nói không để cho tôi đến, điều đó cho thấy anh không phải là không muốn tôi đến, phải không?
Nếu như anh đã muốn tôi đến chỗ anh, cho thấy anh muốn ở bên cạnh tôi, đúng không?
Nếu như anh đã muốn ở bên cạnh tôi, chứng tỏ anh yêu tôi, đúng không?
Nhưng nếu anh không để tôi đến chỗ anh, sự việc càng nghiêm trọng hơn.
Nếu như anh yêu tôi, tại sao anh lại không muốn ở bên tôi?
Nếu anh yêu tôi, tại sao anh lại chịu đựng được cả tuần liền xa cách?
Nếu như anh yêu tôi, tại sao anh vẫn có tâm trạng làm việc?
Nếu như anh yêu tôi, sao lúc nào anh cũng nghĩ đến sự thành công?
Thật muốn cứ ốm thế này mãi, ốm đến già, đến chết thì thôi!
Ốm rồi, sẽ không nghĩ đến chuyện đi gặp mặt nữa, sẽ toàn tâm toàn ý chống chọi với bệnh tật, một lòng một dạ mong bệnh chóng khỏi, bởi vì khỏi rồi mới có thể đến gặp anh.
Bệnh nặng rồi, sẽ nói với anh: Hãy tránh xa em ra, em không muốn liên lụy tới anh!
Chết vì bệnh rồi, sẽ để lại cho anh một bức di thư: Em yêu anh, nhưng em không thể ở bên cạnh anh, quên em đi! Hãy sống thật tốt! Chúc phúc cho anh!
“Hãy tránh xa em ra!”, “Quên em đi!”… những câu nói có tình nhất trong số những câu nói vô tình. Một người bệnh phải đối mặt với cái chết, hoặc một cái xác lạnh băng… cho dù là người đàn ông có vô tình đến đâu rồi cũng phải động lòng. Anh có thể có được toàn bộ tình yêu của emanh không cần bỏ thời gian ở bên cạnh em. Có người đàn ông của sự nghiệp nào lại không thích cái ideal này đâu?
*
* *
4/3/2005
I have been sick for a week. Me and him are not doing so well. I feel that he doesn’t like me as much. I don’t think he was happy to talk with me… now i think back, it’s all b/c he asked me to spend a raining day with him… it was the first time we spend so much time together in a long time and we didn’t do much but making love all day… that gave me a false impression that he wanted something more… I’ve got to remember real love doesn’t change over one day or created in one day. It builds up over time… I will stop calling him so he will miss me. I need to feel that he misses me and he wants to spend time with me before I invite him to do anything again. There is no point to do anything with him if I feel that he does not want it.
(Tôi ốm đã một tuần rồi. Quan hệ giữa tôi và anh chẳng ra làm sao, có cảm giác anh không thích tôi lắm, nói chuyện với tôi cũng không vui vẻ. Nghĩ lại, phần tình cảm của tôi với anh này đều là bởi vì suốt một ngày mưa tôi ở bên cạnh anh. Chúng tôi đã lâu lắm rồi không được ở bên nhau lâu như vậy. Lần đó ở bên nhau, chúng tôi chẳng làm gì khác cả, cả ngày chỉ biết có làm tình, khiến cho tôi nảy sinh ảo giác, tưởng rằng anh ấy thực sự muốn ở bên cạnh mình. Tôi cần phải nhớ kĩ, tình cảm không thể vì trở thành tình yêu chỉ trong có một ngày, con người cũng không thể “nhào nặn” ra tình yêu chỉ trong có một ngày. Tình yêu chân chính phải được vun đắp mỗi ngày. Tôi quyết định sẽ không gọi điện cho anh nữa, để cho anh phải nhớ đến tôi. Tôi phải đợi cho tới khi tôi cảm thấy anh đang nhớ tôi, muốn ở bên tôi mới bộc lộ ý nghĩ. Nếu như tôi cảm thấy anh không muốn ở bên tôi, vậy mà tôi cứ níu kéo anh, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.)
Hết ốm rồi. Cảm cúm không phải là bệnh mãn tính. Cho dù có nặng đến mấy cũng chỉ một tuần là cùng. Có uống thuốc hay không cũng vậy thôi.
Vẫn sống. Không bị chết vì bệnh. Bệnh không nghiêm trọng, sự việc lại khác đi. Không bị ốm mà chết, sao có thể bảo anh ấy quên tôi được? Không bị bệnh nặng, làm sao bảo anh ấy rời bỏ tôi được? Ngay cả bệnh cũng không còn, làm sao có thể không gặp mặt anh cho được? Những người yêu nhau mà không gặp nhau thì chẳng phải dở hơ
Có bệnh… thì không cần gặp mặt… xin lỗi, lại nhầm rồi. Ý của tôi là: Nếu như làm một đôi yêu đương bình thường thì gặp mặt là điều không thể thiếu. Nếu không như vậy làm sao dám nói là một đôi tình nhân?
Gọi điện cho anh.
Tôi: A lô, anh có bận không?
Anh: Ừ, bận lắm!
Bận thì thôi không làm phiền nữa, cho anh ba tiếng làm việc.
Ba tiếng sau.
Tôi: Hello, anh có rỗi không?
Anh: No, không rỗi.
Không rỗi thì chẳng còn cách nào khác cả, cho anh hai tiếng rưỡi nữa.
Hai tiếng rưỡi sau.
Tôi: Xin chào, là em, em muốn hỏi…
Anh: Giờ anh đang rất bận.
Còn chưa nói hết mà? Bận đến mức này sao? Không thể tưởng tượng được. Chỉ có điều, cho anh thêm hai tiếng nữa.
Hai tiếng sau.
Tôi: Good evening (chào buổi tối)! Anh…
Anh: Anh không rảnh. Bye…
Đến tối rồi vẫn còn bận sao? Tôi không tin, làm gì có người nào bận rộn đến thế? Cứ làm bộ hoà nốt một tiếng cuối cùng!
Một tiếng sau.
Tôi: Hi! Em muốn đến ngồi chơi một lát.
Anh (nghĩ ngợi một lát): Ok! Em qua đi!
Nhìn thấy cái gì? Cái gì mà bận với cả không bận, tất cả chỉ là cái cớ. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ không có phone (điện thoại).
Kiên trì là thắng lợi.
Lái xe như bay qua nhà anh. Anh bận rộn làm gì đến mức chẳng thể dừng lại nói chuyện với tôi. Anh đặt một ít sách báo và giấy lên cái bàn trong phòng bếp. Lúc thì anh xem sách, lúc thì viết lách, một lát lại gõ tành tạch vào bàn phím laptop, còn bận rộn hơn cả tổng giám đốc công ty.
Tổng giám đốc có bận đến mấy thì cũng vẫn có thời giờ lên giường với gái đẹp chứ.
Tôi (muốn kể một câu chuyện cười cho anh nghe, giành lấy một nụ cười của anh, nhưng chuyện vừa ra đến miệng liền biến thành…): Anh đang làm cái gì vậy?
Anh: Chuẩn bị đề thi giữa kì.
Tôi (chạy đến ngó nghiêng): Đáp án câu này là gì?
Anh (dừng lại một lát): Em nói xem?
Tôi: Có phải là D: Tất cả các đáp án trên?
Anh: Không phải, là A. (Tiếp tục ra đề thi. Mặt chẳng chút biểu cảm, ý như muốn nói: Biết thân biết phận thì ngồi im đi, đừng có làm phiền người khác!)
Tôi (đứng bên cạnh, cầm ba cuốn sách đặt trên bàn lên, lật từng cuốn một, ngáp chảy cả nước mắt): Oa……
Anh (cười cay đắng): Đi ngủ đi! Em xem em kìa, ba cuốn sách, mỗi cuốn xem chưa đầy năm phút đã ngáp ngắn ngáp dài rồi.
Tôi (chán nản đi lên gác ngủ).
Rất lâu sau anh mới lên. Chủ động thân mật với anh, anh đáp lại, nhưng chỉ một lúc là anh đã dừng lại.
Tôi (lay anh): Anh… làm sao thế?
Anh: Em từng nói không muốn…
Tôi: !@#$%^&**
Một đêm không ngủ. Ngày hôm sau về nhà ngủ bù.
Lại một tuần trôi qua.
Lại là vô số lần gọi điện cho anh.
Lại là chẳng có chuyện gì khó, chỉ sợ không có phone!
Lại là kiên trì sẽ thắng lợi!
Mưa xuân lất phất trong đêm. Anh không bận làm việc mà ngồi nói chuyện với tôi trong phòng khách.
Anh (ngáp một cái): Không còn sớm nữa, em nên về đi!
Tôi (dán mắt vào anh): Anh nhẫn tâm thế sao?
Anh (ngây ra một chút): Thôi được rồi, em ở lại đây đi!
Tôi (cười đắc thắng).
Đánh răng rửa mặt xong, cởi sạch quần áo, nằm trên giường. Đợi anh.
Anh bước vào, tay cầm khăn mặt, khỏa thân, tất cả đã sẵn sàng.
Rung động. Cảm giác yêu. Không đơn giản chỉ là ham muốn. Chân tay lóng ngóng. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, chạy ra lấy quần áo mặc vào.
Anh (có chút thất vọng): Còn mặc quần áo à?
Tôi (Đúng vậy, tại sao tôi lại mặc quần áo vào lúc cần phải cởi như vậy nhỉ? Có lẽ là do phấn khích quá chăng? Hoặc cũng có thể muốn anh giúp tôi cởi quần áo?): Ha ha, em thật hồ đồ…
Làm tình. Đi vào quỹ đạo. Nhưng lại một đêm mất ngủ. Bởi vì quá hưng phấn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!