Mơ Về Phía Anh
Chương 43
Một đêm mất ngủ.
Đầu óc rối bời. Nghĩ mãi không ra. Sao đùng một cái nói chấm dứt là chấm dứt chứ?
Anh nói như vậy chắc chắn là cố ý. Cố ý tuyệt tình, làm cho tôi phải bỏ cuộc. Chắc chắn là anh cũng có cảm tình với tôi, nhưng nghe thấy tôi bảo có nhiều lựa chọn khác, vì vậy anh mới chủ động rời xa tôi. Bởi vì thích tôi, vì vậy mới rời xa tôi. Anh ấy là một người cao thượng, một người đàn ông tốt. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy. Anh ấy thích tôi, chỉ có điều anh ấy không biết là tôi thích anh ấy đến nhường nào mà thôi. Anh tưởng rằng người đàn ông khác sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, anh tưởng rằng tôi sẽ thích potential khác.
Tôi phải kiên trì, phải để anh hiểu được cảm giác của mình. Chỉ cần anh ấy hiểu được, nhất định anh sẽ chấp nhận tình yêu của tôi.
Ai lại không chấp nhận tình yêu chân chính chứ?
Buổi trưa. Chuông điện thoại reo.
Tôi (mệt mỏi): A lô!
Anh: A lô, em thế nào
Tôi (Là anh! Tinh thần phấn chấn): Rất buồn, nhưng em…sẽ ổn thôi…
Anh: Rất tốt!
Tôi: Anh chán ngấy em rồi phải không?
Anh (Trầm ngâm): Thực ra anh rất tin tưởng em…
Tôi (rất vui): Thật sao? Tại sao?
Anh: Chả tại sao cả, chỉ là trực giác.
Tôi: Vậy thì tốt quá rồi!
Anh (mỉm cười): Một học sinh trong nước có mang từ Nga về một món đồ thủ công rất đẹp, hỏi anh có thích không. Anh bảo không, bởi vì anh nhìn thấy cậu ta rất thích món đồ ấy, vì vậy anh không muốn cướp của cậu ta…
Tôi (ý gì vậy?)????
Cúp điện thoại, tâm trạng tốt hơn nhiều. Lập tức bật nhạc. Buồn bã, phẫn nộ…cảm thấy giờ mới là lúc thực sự đem lòng yêu anh. Được, vậy thì cứ làm như những gì anh nói, chúng ta bắt đầu từ bạn bè, em sẽ dựa vào khả năng của chính mình để giành lấy tình yêu của anh.
Gọi điện thoại cho anh.
Tôi: Chúng ta có thể đi bộ mỗi chủ nhật hàng tuần không? Cùng nhau luyện tập ấy mà?
Anh (hào hứng): Ok!
Không làm người tình thì làm bạn bè, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, bớt đi rất nhiều nỗi lo.
Không cần để ý xem có phải anh đang nói chuyện với mình không
Không cẩn để ý đến sắc mặt của anh.
Không cẩn phải để ý xem anh đang đi ở bên nào của mình.
Không cẩn phải để ý xem đi đến đâu, đi bao xa.
Không cẩn phải để ý xem anh có nói chuyện hay không. Ngược lại, giờ anh nói nhiều hơn hẳn, cứ như là một người khác vậy.
Anh: Trong lớp anh kì này có một cô đã học môn này của anh đến ba lần rồi.
Tôi (có phải là thích anh rồi không?): Ồ, cô ấy vẫn độc thân à?
Anh (nhìn tôi kinh ngạc): Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện độc thân hay không? Cô ấy có ba đứa con rồi.
Tôi: Thế là bà mẹ đơn thân à?
Anh: Cô ấy nói không có thời gian học tập vì bận rộn chăm sóc con cái…
Tôi: Nếu bận thì có thể không học.
Anh: Nhìn thành tích của cô ấy thì kì này chắc cô ấy lại fail (trượt) cho xem.
Tôi (Tại sao lại nói chuyện này với tôi? Không biết phải nói gì?)
Anh: Trước đây anh có một học trò, con trai, đem lòng yêu một cô bạn học, hai người bắt đầu xây dựng mối quan hệ yêu đương…
Tôi: Hả?
Anh: Yêu nhau một thời gian, cô gái đó không muốn yêu nữa, liền đá cậu
Tôi: Thế à?
Anh: Cậu trai kia nghĩ không ra, toàn đi tìm cô gái đó, muốn làm hòa với cô, nhưng cô gái đó kiên quyết không đồng ý…
Tôi: Về sau thế nào?
Anh: Sau đó cậu trai kia nhảy xuống sông tự vẫn.
Tôi: Cái gì? Tự vẫn? Vậy…cô gái đó hay tin rồi thì xử sự ra sao?
Anh: Cô gái đó nói cũng may là không đi đến đâu với cậu ta.
Tôi (hét lên): Cái gì? Cô ta nói vậy à? Nhẫn tâm quá đi mất! Dù sao thì…cậu ta cũng chết rồi!
Chủ nhật. Xe rất đông, đều lái về phía giáo đường.
Giáo đường của tôi chính là nhà của anh. Giáo chủ của tôi chính là anh. Chủ nhật chính là ngày tôi đi lễ “anh”.
Đột nhiên có thể hiểu được tấm lòng của những người vẫn đến giáo đường vào mỗi ngày chủ nhật. Bọn họ hết tuần này sang tuần khác, hết năm này sang năm khác, cứ đến chủ nhật hàng tuần là đến giáo đường, bất kể mưa nắng. Mỗi tuần đều gặp những người giống nhau, mỗi tuần đều giao lưu những tư tưởng giống nhau. Người ngoại đạo nhìn không hiểu, cảm thấy rất tẻ nhạt, chỉ có người trong đạo mới có thể lĩnh hội được hết cái hay, cái đẹp của tôn giáo.
Con người cần phải có một chút tín ngưỡng, một chút đeo đuổi. Không có tín ngưỡng, không có những ngày tháng đeo đuổi thì mỗi giây, mỗi phút đều như con thuyền treo ngược trên bầu trời, chân không chạm tới đất, tìm mãi không thấy bến đỗ. Đột nhiên không biết giây phút này nên làm cái gì, không biết bước tiếp theo phải làm cái gì. Cuộc sống như thế này, thật quá tẻ nhạt!
Có tín ngưỡng, có theo đuổi, tất cả đều vây quanh cái tín ngưỡng và mục tiêu đeo đuổi ấy, như vậy cuộc sống có trung tâm. Thành công có trung tâm, thất bại cũng có trung tâm. Sống có trung tâm, chết cũng có trung tâm. Cuộc sống có trung tâm, tháng ngày trở nên chân thực hơn.
Tín ngưỡng của tôi, chính là tình yêu tôi dành cho anh. Mục tiêu theo đuổi của tôi, chính là giành được tình yêu của anh. Tất cả mọi thứ của tôi, đều xoay quanh cái trung tâm này.
Suốt một tuần liền, tôi háo hức chờ mong chủ nhật đến. Sáng chủ nhật, lao ào ra khỏi cửa, đến Starbucks trong thành phố để mua món cà phê Mocha anh thích nhất cho anh. Những hai dặm đường cơ đấy! Nhưng xung quanh nơi chúng tôi ở không có Starbucks nên chỉ có thể vào trong thành phố mua. Từ thành phố vào nhà anh, còn phải thêm mười dặm nữa! Tôi phải nhanh chóng, nếu không sẽ muộn mất, bởi vì anh sẽ không còn thời gian đi bộ với tôi.
Mua cà phê, bê lên xe, phát hiện ra cái cốc quá to, hoặc cũng có thể là do cái bệ đựng cốc quá nhỏ nên không cho vào được. Đành phải để cốc cà phê lên tấm thảm ở ghế ngồi bên phải.
Chưa đi được bao xa thì cà phê bị đổ, cà phê đổ đầy lên tấm thảm.
Mau chóng lái xe về, nói rõ với chủ cửa hàng, ông ta lại đưa cho tôi một cốc khác. Bê cốc cà phê trở lại xe, cố gắng nhét cốc cà phê vào bệ cốc, đành phải dùng một tay để giữ cốc. Cái bệ cốc ở trên xe tôi cao tương đương với cái vô lăng, thế nên tôi một tay giữ cốc, một tay lái xe vẫn có thể coi là ổn.
Nửa đường gặp nạn. Một ngã rẽ. Mocha đột nhiên bị đổ, cà phê đổ đầy vào người tôi.
Thất vọng triệt để! Nhưng không còn thời gian để lái xe quay lại mua cốc mới. Đến muộn là không thể đi dạo với anh được rồi. Tiếp tục lái xe đến nhà anh trong cái bộ dạng thê thảm ấy.
Tôi (ngại ngùng): Xin lỗi anh, cà phê em mua cho anh bị đổ hết cả rồi. Em thật vô dụng, ngay cả một cốc cà phê mà cũng không mua được.
Anh (cười): Nhìn bộ dạng thảm hại của em kìa, mau đi tắm
Lên lầu đi tắm. Không có quần áo để thay. Anh mang quần áo của anh cho tôi mượn.
Tôi (mặc quần của anh): Có phải rất khó coi không?
Anh (nhìn phía sau tôi): Chẳng có mông gì cả. Anh mặc cái quần này có thể nhìn rất rõ mông đấy…
Mặc quần áo của anh, đi bộ với anh. Anh đi bên cạnh tôi, rất gần. Tôi lại có thể ngửi thấy mùi hương của anh. Đau đầu. Cảm giác say đắm. Rất muốn quấn lấy anh, nhưng không dám, sợ rằng làm hỏng kế hoạch. Chỉ mong con đường này dài ra vô tận, dài mãi cho đến tận lăng mộ, vào trong đó rồi chúng tôi sẽ không bao giờ còn phải chia li.
Anh: Lát nữa em có thể giúp anh một việc không?
Tôi (vui mừng): Việc gì ạ?
Anh: Đợi lát nữa em sẽ biết.
Tôi: Không thành vấn đề!
Về nhà anh.
Anh: Có thể giúp anh trồng hoa đỗ quyên được không? Anh đã mua mấy cây, định hôm nay sẽ trồng.
Tôi (có chút thất vọng, nhưng có thể ở bên anh lâu hơn một chút cũng vui rồi): Chẳng phải lúc đi bộ em đã nhận lời anh rồi sao?
Anh: Tốt lắm!
Anh bật nhạc ở trong phòng khách. Tiếng nhạc làm bạn với chúng tôi.
Sân trước.
Nhiệm vụ của tôi là làm sạch cỏ, đào sạch đám cỏ dại bằng một cái xén nhỏ. R đơn giản, đơn giản đến mức đơn điệu. Nếu như không phải vì anh thì còn lâu tôi mới có hứng thú làm mấy việc này.
Nhiệm vụ của anh là đào hố, đặt hoa vào trồng. Anh mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đỏ, cơ bắp ở hai cánh tay gồ lên, các đường gân nổi lên rất rõ. Anh cầm cái xẻng, ra sức đào hố, các cơ bắp cũng nảy lên, hạ xuống theo từng nhịp động tác của anh.
Rất muốn chạy đến nắn thử cơ bắp của anh và nói đùa: “Đào hố là sở trường của anh đấy!”
Nhưng không biết anh sẽ phản ứng như thế nào. Không muốn chuốc thêm phiền phức, đành ngậm miệng lại, không nói nữa.
Vất vả cả ngày trời.
Tôi đã làm sạch cỏ dại và lá cây ở trong sân trước và hót đổ vào thùng rác. Lúc đi ra sân sau lấy dụng cụ, nhìn thấy sân sau cỏ mục tùm lum, thế là dừng lại nhổ đám cỏ ấy.
Anh cũng ra vườn sau, nhìn thấy tôi tích cực và chủ động như vậy, dường như anh rất cảm động. Hai chúng tôi nhanh chóng “tổng vệ sinh” sạch sẽ cả sân trước và sân sau trong cái nắng gay gắt.
Quay trở về phòng.
Anh: Em có đói không?
Tôi: Có hơi đói.
Anh: Vậy chúng ta ăn sushi nhé!
Tôi: Ok! Có bia không anh?
Anh: Có. Uống bia là một sáng kiến hay đấy!
Anh ra gara xe lấy bia. Ở đó có đặt một cái tủ lạnh, bên trong toàn là bia và đồ uống.
Tôi lên gác tắm r trước. Tắm xong mới nhớ ra là không có quần áo để thay, bèn quấn một cái khăn tắm quanh người rồi chạy vào phòng anh tìm quần áo.
Anh nói to từ dưới lầu:
– Không có quần lót thì mặc tạm của anh đi.
Anh vừa nói vừa đi lên lầu, tôi đang tìm quần áo trước tủ quần áo của anh, nghe thấy tiếng chân anh lên, tôi liền tháo chiếc khăn tắm ra, để mình ở trong trạng thái khỏa thân, muốn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Anh lên lầu rồi. Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh dán mắt vào ngực tôi. Tôi có thể cảm thấy được sự ngưng đọng của không khí và sự sung huyết của não bộ. Anh nuốt nước bọt khó khăn:
– Muốn tìm quần lót à? Hình như em phải lùi lại phía sau.
Tôi tuyệt vọng nhìn anh, thò tay ra trước mặt anh. Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau. Anh lao nhanh về phía tôi, vùi mặt vào ngực tôi. Tôi vô cùng hưng phấn, xoa xoa đầu anh, ôm chặt lấy anh, vô cùng hạnh phúc.
Để một lát, tôi liền dẫn anh lên giường. Anh đứng bật dậy ra khỏi giường, đi đến bên cửa mới ngoảnh lại bảo:
– Đến giờ ăn cơm rồi!
Tôi ngẩng lên, nhìn anh say đắm, đưa tay ra, ngoắc anh quay lại.
Anh: Em muốn à?
Tôi: Em muốn!
Thế là anh quay lại, miệt mài…một lúc sau thì dừng lại bảo:
– Xuống nhà ăn cơm thôi!
Tôi cùng anh xuống nhà. Anh bê một đĩa sushi to ra đặt lên bàn, nói là còn thừa từ hôm qua. Trên bàn còn có cả bia.
Quả thực là đói quá rồi. Vừa ăn vừa nói chuyện.
Anh: Em đã từng có Sexual fantasy (ảo tưởng tình dục) chưa?
Tôi: Có. Có một lần đi trượt tuyết, em từng muốn làm tình trong một căn nhà nhỏ dưới chân núi. Còn anh?
Anh: Anh từng làm trong thang máy.
Tôi (trong lòng khó chịu, không thể thua anh được): Em từng làm trong rạp chiếu phim.
Anh: Ở rạp chiếu phim lộ thiên á?
Tôi: Không phải, là trên ghế phía sau rạp chiếu phim.
Anh: Em thật là ghê gớm!
Tôi (đắc ý).
Anh: Anh muốn có sáu đứa con.
Tôi: Vậy thì anh phải nhanh lên thôi.
Anh: Có thể để cho ba người phụ nữ cùng sinh.
Tôi (cười): Đó cũng là một ý hay!
Cơm no rượu say.
Anh đề nghị xem một bộ phim.
Hai người ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Tôi chẳng mấy chú tâm đến bộ phim. Anh đang bán nuy bên cạnh tôi, những thớ thịt săn chắc, vô cùng sexy! Tôi cứ nhìn, cứ nhìn mãi, rồi bất giác đưa tay ra vuốt ve anh. Cứ được vuốt ve là anh lại rên rỉ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!