Lê Tốc quay đầu lại, quả nhiên thầy Cao đã vào lớp, đang đứng trên bục giảng phân phó lớp trưởng đem bài tập in xong phát cho các bạn.
Vừa rồi Phương Lộc Minh nói anh ta muốn đi mua một tập giấy ghi chú, nhìn thấy cô mặt mày ủ rũ nên tới hỏi thăm, kết quả lại đứng đây tán gẫu với cô được một lúc.
Bây giờ đã đến giờ vào lớp rồi, đi đâu tìm mua giấy ghi chú đây?
Dù sao lúc ở hội thao cũng là người ta đưa cô đến phòng y tế, Lê Tốc lấy giấy của mình đưa cho Phương Lộc Minh: “Anh lấy cái này xài tạm trước đi, em phải vào học rồi.”
“Vừa may giải quyết được vấn đề cấp bách.” Phương Lộc Minh ở ngoài cửa sổ vẫy tay với cô rồi rời đi.
Khi Lê Tốc quay đầu lại, cảm giác Cận Duệ có chút mất kiên nhẫn, cô liếc nhìn chiếc áo khoác dày cộp mà anh đang mặc, đóng cửa sổ lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu lạnh lắm à?”
“Ừm, lạnh.”
Tiết Ngữ Văn của thầy Cao vẫn bị Cận Duệ coi như là tiết tự học, một tiết giải quyết tất cả bài tập Toán.
Vừa hết tiết, đúng lúc anh cũng làm xong nên nghỉ giải lao, nhớ tới chiếc kẹo mút mà Lê Tốc tặng, anh vươn tay sờ dưới gầm bàn, chỉ có một xấp bài tập cùng chiếc đồng hồ anh đã tháo ra rồi ném vào bên trong.
Những đồ vật khác, không tìm thấy đâu.
Lê Tốc bên cạnh nửa tiết sau đã ngủ thiếp đi, lúc này mới tỉnh lại, đang mắt nhắm mắt mở uống nước.
Cận Duệ nhìn thấy cô trước khi vào tiết còn hào phóng cho người ta tập giấy ghi chú, nên trong lòng hoài nghi có phải chiếc kẹo mút kia cũng bị cô vung tay quá trán mà tặng cho người ta luôn không.
Không phải nói đó là kẹo mút để chào mừng anh sao?
Anh vươn tay ra.
Lê Tốc vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đặt chai nước giải khát C100 đã uống một nửa vào trong tay anh.
Cận Duệ có chút không nói nên lời: “Kẹo.”
“Kẹo gì cơ? À, đúng rồi.”
Lê Tốc lập tức xốc lại tinh thần, nước cũng không uống nữa, miệng cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Cậu khá thích chiếc kẹo mút này nhỉ. Vừa rồi khi cậu không có ở đây, tôi bảo Triệu Béo giúp cậu dọn đồ đạc, cậu ta tay chân vụng về, tôi sợ cậu ta làm rơi vỡ kẹo mút nên giúp cậu cất đi, trả lại cho cậu này.”
Cô lấy chiếc kẹo mút từ trong cặp sách ra, đặt nó vào lòng bàn tay Cận Duệ.
Chuông vào lớp vang lên, cô chợt nhớ ra điều gì đó, trong tiếng chuông nhích lại gần nói: “Tiết trước tôi thấy cậu đã làm xong bài tập Toán, cho tôi mượn chép bài nhé?”
“Cậu tự mình làm đi.”
Cô gái nhỏ không vui: “Tôi vừa cho cậu kẹo xong, cậu ngay cả bài tập cũng không cho mượn? Vậy cậu trả lại kẹo cho tôi đi.”
Cô mò mẫm trong gầm bàn của Cận Duệ, nhưng không tìm ra chiếc kẹo mút, “Cậu để ở đâu rồi, trong túi?”
Cô gái nhỏ này vẫn chứng nào tật nấy chạm vào người anh mà không thèm xin phép, bao giờ mới có thể sửa được?
Triệu Hưng Vượng ngồi ở hàng ghế sau lén lút đọc trộm tiểu thuyết, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lê Tốc đang ngả người, như thể nửa cánh tay bị người ta đánh gãy, dựa về phía Cận Duệ bên cạnh.
Tay còn vươn về phía người ta sờ tới sờ lui.
Triệu Hưng Vượng ở trong lòng mắng một câu ‘Mẹ kiếp’, lấy điện thoại di động ra, lén lút gửi tin nhắn cho Sở Nhất Hàm:
【Tớ phát hiện đại ca rất ghê gớm nha, hết thả thính đàn anh rồi sờ mó bạn cùng bàn, trái ôm phải ấp đấy!】
Đợi đến nửa tiết sau, Sở Nhất Hàm mới trả lời lại cậu ta một câu:
【Cậu bị bệnh à?】
Kỳ thi hàng tháng sẽ được dời lại trước kỳ nghỉ dài Quốc khánh. Tin tức nổ ra làm toàn bộ khối 11 chấn động. Cho đến giờ tan học buổi tối, mọi người xung quanh vẫn đang ríu ra ríu rít về chủ đề này.
Đây là lần đầu tiên Cận Duệ ra khỏi trường cùng lúc với Lê Tốc và những người khác, một chiếc taxi đỗ ở ven đường, Cận Duệ quay đầu nhìn Lê Tốc: “Đi cùng không?”
Với cái chân què của cô mà để cô tự đi về nhà thì đoán chừng có thể nhảy lò cò đến nửa đêm.
“Đi chứ đi chứ, đương nhiên đi cùng rồi!” Triệu Hưng Vượng lôi kéo Sở Nhất Hàm cùng chen chúc lên chiếc taxi, gọi đó là “chia sẻ tài nguyên”, “có phúc cùng hưởng”.
Nhưng cậu ta béo hơn, bị hai cô gái ghét bỏ đẩy lên ngồi ở ghế lái phụ một mình.
Ở ghế sau, Lê Tốc ngồi giữa, Sở Nhất Hàm ngồi bên trái, còn Cận Duệ ngồi bên phải cô.
“Sếp Duệ, lên lớp hay về nhà cậu cũng đi bằng taxi sao?”
Người lái xe trả lời thay cho Cận Duệ: “Đúng vậy, bao cả tháng luôn. Từ thứ Hai đến thứ Bảy hàng tuần, sáng đưa tối đón. Bất cứ lúc nào muốn sử dụng xe, Tiểu Cận cũng sẽ gọi cho tôi. Hay là tôi cũng đưa danh thiếp cho cậu, khi nào cậu cần xe thì tìm tôi?”
Triệu Hưng Vượng thắt dây an toàn, xua tay: “Thôi đừng đừng, không cần đâu, cháu không có tiền như sếp Duệ, cháu nghèo lắm. “
Lê Tốc ôm cặp sách đặt lên đùi: “Cậu lười biếng đến thế này ư? Có mấy bước chân mà cậu cũng lười đi?”
“Lạnh.” Người giàu lời ít ý nhiều nói.
Trời lạnh chẳng lẽ anh không biết mặc thêm nhiều quần áo hả!
Mở cửa sổ cũng không được, đi bộ về nhà cũng không được.
Sao lại bánh bèo như vậy!
Lê Tốc ở trong lòng cà khịa xong, quay đầu sang nói chuyện phiếm với Sở Nhất Hàm.
Sở Nhất Hàm tâm trạng không được tốt lắm, Lê Tốc hỏi: “Sao vậy, vẫn còn cảm thấy lo lắng về kỳ thi hàng tháng hả? Phương Lộc Minh nói lên lớp 12 thường xuyên thi cử hơn thế này nữa.”
Sở Nhất Hàm lắc đầu, nói không phải vì chuyện kỳ thi hàng tháng.
Chú và thím của cô ấy sẽ mang theo em trai đến nhà cô ấy để ăn tối. Sở Nhất Hàm nói, phụ huynh hai nhà gặp mặt ngoài việc so sánh ra thì vẫn là so sánh.
Vốn dĩ mẹ của Sở Nhất Hàm bởi vì bản thân không sinh được con trai nên vẫn luôn để tâm, vẫn luôn có ý muốn sinh thêm con thứ hai.
Người thím hình như biết mẹ cô ấy nghĩ gì nên cứ thích chọc vào chỗ đau thầm kín ấy, lần nào cũng cố ý nói con trai ưu tú như thế nào, vẫn là sinh con trai tốt hơn. Chuyện bà nội muốn mua nhà cho cháu trai cũng thỉnh thoảng lấy ra khoe khoang.
“Cậu không biết mẹ tớ để ý những lời này đến mức nào đâu. Nhà tớ có một bộ đồ ăn chuyên dụng, bình thường không sử dụng, chỉ có khi bọn họ đến mới dùng, chỉ vì sợ bị người ta so sánh.”
Lê Tốc quay sang an ủi Sở Nhất Hàm, vỗ lưng cô ấy: “Nhà ai mà không có mấy người họ hàng xấu xa như vậy. Lúc ba mẹ tớ chưa ly hôn, bên ba tớ có một người cô họ hàng xa cứ đến nhà ông ngoại ăn chực, còn nói năng lảm nhảm. Lúc nào bọn họ đến tớ cũng thấy phiền.”
Hai cô gái trò chuyện sôi nổi, Cận Duệ rũ mắt xuống, liếc nhìn Lê Tốc.
Cô gái nhỏ bởi vì nghiêng người, mông kề sát anh, gần như sắp ngồi lên quần đồng phục học sinh của anh.
Cận Duệ phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lê Tốc vì để cho bạn thân vui vẻ, tình nguyện để cho cô bạn xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau khổ của mình, chọn không ít chuyện không vui của bản thân nói ra.
Trong lúc nói chuyện, tiện thể kể về việc khi còn nhỏ bị em họ mặc mất quần áo mới của cô: “Đáng ghét lắm cơ. Vốn dĩ tối hôm trước điều khiển tivi bị con bé ấy cướp mất tớ đã tức không ngủ được, kết quả lúc ngủ dậy lại phát hiện con bé ấy mặc chiếc áo lông vũ mà tớ yêu thích nhất! Là cái áo con thỏ nhỏ ấy!”
Sở Nhất Hàm lúc đầu vốn muốn khóc, mũi vừa định sụt sịt lại bị Lê Tốc chọc cười: “Eo ôi, hồi còn nhỏ cậu còn thích thỏ con á?”
“Thích chứ. Bộ quần áo đó tớ rất thích, cảm thấy toàn bộ Linh Thành chỉ có mình tớ là người duy nhất có thôi! “
Lê Tốc khoa tay múa chân trên đỉnh đầu, “Như thế này này, cái mũ đội còn có cái tai thỏ.”
“Sao cậu không kêu con bé ấy cởi ra?”
“Con bé ấy còn nhỏ, mẹ tớ nói tớ phải nhường cho em gái. Con bé ấy mặc rất lâu. Ăn nấm chiên còn đổ dầu lên người tớ. Khiến tớ suýt chút nữa tức chết mất.”
Lê Tốc thì thầm, “Đó thật sự là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời tớ, muốn đi tìm Cận Duệ kể khổ, nhưng ông ngoại tớ nói nhà cậu ấy đã chuyển đi rồi.”
Triệu Hưng Vượng lẻ loi ngồi một mình ở ghế lái phụ đã sớm không kiềm chế được muốn trò chuyện gì đó.
Nghe được chủ đề bản thân mình có thể tiếp lời, cậu ta vội vàng xoay người lại, bám vào thành ghế đáp lời: “Chuyện này tớ biết, ông ngoại Lê còn kể lại, lúc Cận Duệ rời đi cậu suýt chút nữa còn khóc ngất đi…”
Lê Tốc đột nhiên nhớ ra Cận Duệ cũng đang ở trong xe.
Với lại, anh còn ở ngay bên cạnh cô.
Cô là một cô gái rất sĩ diện, lập tức trưng ra bộ mặt oán hận về phía Triệu Hưng Vượng, đẩy cậu ta trở lại phía trước: “Cậu biết cái quỷ gì mà biết, ông ngoại tớ say rượu nói bậy…”
Càng nói càng mất tự tin, nhưng vẫn cứng miệng nói, “Ai sẽ vì hàng xóm chuyển đi mà khóc lóc chứ!”
Sở Nhất Hàm biết chân tướng sự thật, bị chọc cười, ôm cánh tay Lê Tốc cười khanh khách.
Lê Tốc sợ bị tiết lộ, léo nhéo nói với cô ấy: “Cậu đừng cười nữa!”
Không gian trong chiếc taxi chật hẹp, hai cô gái vừa cười vừa đùa ầm ĩ với nhau, tất cả muộn phiền và những điều không vui đều tan biến, hóa thành tiếng cười rạng rỡ của cô thiếu nữ.
Khi xe chạy qua sông Linh Thủy, sự sầm uất dần mất đi, những biển quảng cáo ngoài trời cũng xa dần, chỉ còn lại những tòa nhà dân cư đơn sơ đang được những dãy đèn đường dày đặc thắp sáng.
Triệu Hưng Vượng không chịu nổi sự cô đơn, chỉ tay về phía quảng trường vịt uyên ương hoang dã bên ngoài, nói với Cận Duệ: “Cậu không biết đâu, ngày cậu trở về trời cũng lạnh như ngày hôm nay vậy, gió cũng lớn nữa. Hôm đấy trời còn chưa sáng, đại ca đã túm lấy tớ và Sở Nhất Hàm đứng ở đây dán băng rôn cho cậu, lạnh đến mức tớ a…”
“Triệu Béo, cậu có biết xấu hổ hay không vậy, chưa đến buổi chiều cậu đã chạy đi chơi bóng! Cậu bị lạnh chỗ nào?” Sở Nhất Hàm cắt ngang lời cậu ta.
“Không tin thì cậu hỏi mẹ tớ xem lúc tớ về nhà có phải bị hắt hơi không? Còn phải uống thuốc cảm lạnh nữa đấy!”
Sở Nhất Hàm bênh vực chị em của mình: “Đó là do cậu bị lạnh khi chơi bóng, không liên quan gì đến Lê Tốc.”
Ba người họ ồn ào, Cận Duệ vẫn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Xe taxi chạy đến tòa nhà thuộc nhà máy cơ khí, Cận Duệ không cho Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm xuống xe mà nhờ tài xế đưa hai người bọn họ trở về tiểu khu của họ.
Gió quá mạnh, cái mũ trùm đầu của chiếc áo hoodie Lê Tốc đang mặc trong bộ đồng phục học sinh bị thổi tung lên, dính chặt vào phía sau gáy.
Cô đè giữ cái mũ lại, thúc giục Cận Duệ: “Đi mau đi mau, tôi cảm giác đỉnh đầu của tôi sắp bị cơn gió này thổi bật ra rồi.”
Trong hành lang cũ có mùi nấm mốc trộn lẫn với bụi bặm, bức tường dán đầy các mẩu quảng cáo nhỏ “mở khóa”, “nạo vét đường ống thoát nước”, “lắp đặt tủ tại nhà”.
Đỏ, trắng, vàng, lộn xộn.
Tầm mắt của Cận Duệ quét từ trên xuống dưới, trong đầu lại đang suy nghĩ một chuyện khác:
Năm đó người mặc áo của Lê Tốc, là em họ của cô?
Anh đỡ Lê Tốc, đột nhiên nhớ tới một đêm nào đó, anh mở cửa sổ hút thuốc.
Ban đêm yên tĩnh, nhưng bỗng nhiên nghe thấy Lê Tốc không chút thục nữ bật cười thành tiếng, phóng khoáng giống hệt như Lý Quỳ trong “Thủy Hử truyện” tái bản lần thứ 98…
Đáng lẽ phải sớm nghĩ đến, một cô gái như cô chẳng khác gì hạt dẻ cười ngốc nghếch.
Cũng giống như một con thú nhỏ, chỉ bảo vệ những người gần gũi với mình, thậm chí không hỏi nguyên nhân.
Sở Nhất Hàm không vui, cô lại lột trần vết sẹo cũ của mình để giải tỏa nỗi buồn chán cho cô bạn thân.
Nghe người khác đặt điều với Trần Vũ, chuyện đã hơn mười năm trước rồi, cô cũng vội quay lại tranh luận với người ta.
Biết đâu nhiều năm trước nếu cô thật sự có mặt ở đó, có lẽ cũng sẽ giống như anh, sốt sắng thanh minh cho Trần Vũ, khóc lóc gào thét, không cho phép bọn họ phỉ báng người mà cô yêu quý.
Có lẽ sẽ như vậy đúng không?
Nghĩ đến ngày hôm đó anh trở về, Lê Tốc đứng ở trước cửa nhà anh với dáng vẻ thận trọng, trong mắt lại ánh lên tia sáng không che giấu được, mỉm cười nói với anh, Hi, Cận Duệ.
Cận Duệ khẽ thở dài, chắc là phải tìm lúc thích hợp để chân thành xin lỗi Lê Tốc rồi.
Khi Lê Tốc đến cửa nhà, cửa chống trộm còn sót lại một khe hở, có vẻ như ông ngoại vừa mới trở về.
Cô nhảy một chân lên: “Ông ơi, cháu về rồi đây!”
“Lê Tốc.”
Nghe thấy Cận Duệ gọi mình, Lê Tốc có chút sửng sốt.
Cô vịn vào khung cửa ngả người về phía sau, thò nửa đầu ra ngoài: “Gì vậy?”
Cận Duệ đứng trong bóng đêm, ấy vậy mà mỉm cười với cô: “Ngày mai gặp lại.”
“… Ồ, ngày mai gặp lại.”
Lê Tốc ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ là—
Hôm nay con chó này uống nhầm thuốc rồi sao?