“Cảm giác như vừa mới được nghỉ ngày hôm qua, hôm nay lại phải đi học…”
“Kỳ nghỉ ngắn này là gì thế, vừa có thành tích mẹ tớ đã nói thẳng là không cho tớ đi ra ngoài.”
“Cho cậu ra ngoài thì cũng chẳng làm gì được, vừa mưa vừa tuyết, cậu có thể đi đâu chứ?”
“Đừng nói nữa, tớ đi đến tiệm net, lúc trở về thì trời đổ mưa to làm tớ cũng cảm lạnh luôn, bị sốt nên phải ở nhà ba ngày!”
“Tớ thì ở nhà làm bài tập suốt cả kỳ nghỉ, cái gì cũng chưa chơi được.”
“Ai mà chẳng thế, bên ngoài lạnh như vậy nên ba mẹ tớ cũng không cho tớ đi đâu, hai người bọn họ còn ở nhà nên tớ chẳng dám chơi gì cả.”
Lớp 11/3 vẫn mất trật tự như vậy.
Ngủ một đêm, đôi mắt của Lê Tốc có xu hướng sưng đỏ.
Lê Tốc đang mệt mỏi nằm bò trên bàn thì có bạn học đi đến hỏi thăm, cô mỉm cười nói bản thân xem một bộ phim, vì phim quá cảm động nên mới khóc đến mức sưng hết cả mắt.
Trong nửa sau của kỳ nghỉ, Lê Tốc vẫn dịu dàng từ chối Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đến nhà chơi, cô chỉ kể một chút về tình hình thực tế chứ không nói cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì.
Sở Nhất Hàm lo lắng cho cô, dẫn Thiệu Hưng Vượng đến trường học sớm hơn so với ngày thường.
Vừa vào đến cửa, Triệu Hưng Vượng đã nghe Lê Tốc nói dối với người khác, nói cái gì mà xem phim cảm động quá nên khóc.
Triệu Hưng Vượng là người không quan tâm đến mọi thứ, người ta nói là một thì cậu ta cũng cảm thấy đó là một, người ta nói là hai thì cậu ta cũng cho là hai.
Cho nên khi nghe thấy Lê Tốc nói như vậy, cậu ta cắn một miếng bánh cuốn khoai tây sợi, nghênh ngang đi qua: “Đại ca, loại phim gì mà có thể làm đại ca cảm động đến mức này, còn không thèm đi chơi cùng bọn tớ? Đừng nói là cái bộ ở rạp chiếu phim kia nhé, tác động chậm đến mức này sao, cậu nói… Mẹ nó! Sở Nhất Hàm, cậu giẫm vào chân tớ làm gì hả?”
Sở Nhất Hàm thu chân lại, liếc mắt trừng Triệu Hưng Vượng một cái: “Tớ giẫm chân cậu là vì cậu lớn rồi mà não vẫn chưa phát triển!”
Ai xem một bộ phim mà khóc đến ba ngày chứ, nhất định Lê Tốc gặp chuyện gì đó không vui.
Trong lớp có nhiều người như vậy, còn sắp đến giờ học rồi, hơn nữa không biết nói hết mất bao nhiêu thời gian, Sở Nhất Hàm đến bên cạnh Lê Tốc nhỏ giọng nói: “Tốc, trưa nay bọn mình cùng ăn cơm đi.”
“Ừm.”
Giữa những người bạn thân có sự ăn ý với nhau, Lê Tốc gật đầu.
Chuyện của mẹ vẫn là một đả kích lớn đối với Lê Tốc, suốt một buổi sáng, Lê Tốc không nói một câu nào, hoàn toàn không hề có sự hoạt bát sôi nổi như thường ngày.
Lúc đầu thì ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bảng đen, sau đó cô ngủ gục, ghé lên mặt bàn ngủ vô cùng say.
Cận Duệ hoàn thành câu hỏi ở cuối bộ đề thi thử, anh nghiêng đầu, Lê Tốc vẫn còn nằm bò trên mặt bàn, đến cả tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Trong giây lát anh cũng bị phân tâm, cố ý chạm vào cô một cái.
Cô gái nhỏ đang ngủ say bỗng nâng đầu lên khỏi hốc tay, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ hồng vì đang ngủ, đôi môi hơi hé mở.
Cận Duệ vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi cô khoảng hai giây, viền môi xinh đẹp lại yếu ớt vô tội.
Bỗng nhiên trong đầu anh nhớ đến câu nói hùng hổ kia của Lê Tốc, “Cùng lắm thì để cậu hôn lại là được chứ gì”.
Buổi tối ngày hôm đó, khi cô nói ra câu nói này, anh thật sự suy nghĩ theo hướng xấu xa.
Cận Duệ hiểu tính cách của Lê Tốc, cô là một cô gái nhỏ vô cùng quật cường, không thể thách thức. Hôn một cái cùng lắm thì để người kia hôn lại; cắn người một cái thì cùng lắm để người kia cắn lại. Những câu nói kiểu này đều là thuận miệng nói ra, nếu thật sự dám làm theo thì chắc chắn cô sẽ xù lông ngay tại chỗ.
Hiểu rõ đạo lý.
Nhưng không biết vì sao cổ họng lại có chút ngứa.
Có lẽ là do không khí trong phòng học quá khô khan.
Cận Duệ hắng giọng, anh thu hồi ánh mắt, sau đó tiếp tục làm bài tập.
Anh tìm một cái lý do cho sự phân tâm của mình: Chỉ nhìn một chút thôi, không chết là được rồi.
Ngủ qua ba tiết học, đến tiết thứ tư là tiết Địa Lý, nhưng hôm nay giáo viên dạy môn này đột nhiên có chút việc nên thay đổi thành tiết Toán học.
Nhưng học sinh vẫn chưa biết, chuông vào lớp đã vang lên mà vẫn còn có hai bạn nam không biết sống chết đứng cạnh bục giảng hỏi thăm tổ tông của nhau.
“Hắc Sơn Lão Yêu” vừa vào cửa chính đã nổi giận một trận, tất cả mọi người đều trở nên ngoan ngoãn.
Nhóm học sinh giống như đồ ăn trên đĩa người ta, một đám rụt cổ giả làm chim cút.
Lê Tốc ngủ hơn nửa buổi sáng, nghe thấy giọng nói của giáo viên Toán học cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt còn chưa mở đã theo cảm giác lấy sách Toán trong cặp ra.
Có một thứ văng ra ngoài theo sách toán, rơi xuống mặt đất.
Vừa lúc rơi xuống bên cạnh ghế dựa của Cận Duệ, anh định nhặt nó lên giúp Lê Tốc, nhưng sau khi thấy rõ nó là cái gì thì cười lạnh một tiếng, ngồi lại ghế và không nhúc nhích nữa.
Thứ bị rơi trên mặt đất chính là chiếc vòng tay được đóng gói tỉ mỉ trong hộp.
Ngày hôm đó Cận Duệ từng nghe Lê Tốc nói chuyện trong một cửa hàng trang sức nhỏ, chiếc vòng này chọn cho cái người tóc đỏ học lớp 12 kia.
Lê Tốc lần quần một hồi lâu mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cho đến khi cô cúi đầu nhìn xuống, đồ vật cô đánh rơi vẫn nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Nó ở nơi mà Cận Duệ chỉ cần duỗi tay một cái là có thể nhặt được, nhưng người này không có phản ứng gì cả, anh vẫn dựa lưng vào ghế, đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Giả vờ rất giống.
Nhưng mà Lê Tốc biết, lúc anh dừng làm bài chính là thời gian tan học.
Hừ, không chừng trong đầu đang suy nghĩ cái gì đó!
Cô thò tay xuống dưới gầm bàn, khẽ chọc anh, dùng khẩu hình lên án: Không nhìn thấy tớ bị rơi đồ à?
Sau đó tự nhặt chiếc vòng tay của mình lên.
Cầm vòng tay trên tay, Lê Tốc mới nhớ tới Phương Lộc Minh.
Sau ngày cô giúp Phương Lộc Minh chọn cái này ở trong cửa hàng trang sức, cô không có tâm trạng đi liên hệ với người ta, mấy ngày sau đó Phương Lộc Minh cũng gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô chưa trả lời.
Phải đưa đồ cho người ta thôi, dù thế nào cũng nên giải thích một chút.
Khi ăn cơm trưa, Lê Tốc kể sơ lược chuyện trong nhà với Sở Nhất Hàm.
Sở Nhất Hàm ôm chặt lấy Lê Tốc: “Tốc của tớ, trăm ngàn lần đừng buồn, cậu còn có bọn tớ nữa mà!”
“Đúng vậy, đừng đau lòng.”
Triệu Hưng Vượng nuốt sợi mì trong miệng xuống: “Sang năm mới ba tớ bị chuyển công tác đến chỗ khác, mẹ tớ nói sau khi thăng chức mà ông ấy dám ghét bỏ người nhà thì bà sẽ dùng chày cán bột đánh gãy chân ông ấy. Sau đó ném ông ấy ra đường, không cần ông ấy nữa.”
“Không giống nhau được đâu, dì chỉ nói miệng thôi.”
“Vậy cũng được, nhưng chúng ta phải phóng khoáng một chút. Linh Thành có chỗ nào không tốt chứ? Máy sưởi vô cùng ấm áp, ở trong phòng có thể mặc quần lót, Đế Đô của bọn họ có được như thế này không?”
Sở Nhất Hàm véo cổ Triệu Hưng Vượng: “Triệu Béo, ăn cơm đi! Cậu nói cái gì mà quần lót thế hả?”
“Không phải cậu cũng nói thế à, ha ha ha ha ha ha ha! Khụ khụ! Buông tay ra, chết người bây giờ, khụ khụ!”
Nhìn bạn bè cười đùa với nhau, tâm trạng của Lê Tốc cũng trở nên thoải mái hơn, gắp một ít mì rồi cúi đầu ăn một miếng nhỏ.
“Đúng rồi, sếp Duệ đâu?”
“Tớ có hỏi Cận Duệ, hình như cậu ấy ra ngoài bàn bạc chuyện gì đó.” Sở Nhất Hàm nói.
Cận Duệ không đến nhà ăn ăn cơm cùng bọn họ, anh đã ra khỏi trường rồi.
Mấy ngày nay dạ dày của Lê Tốc không được thoải mái cho lắm, ăn uống không cảm thấy ngon miệng, cô chậm rãi ăn một vài miếng rồi dừng lại.
Nhà ăn tràn ngập hương vị dầu mỡ từ năm này qua tháng nọ, bàn ghế cũng không tính là mới, món lẩu cay đặc sắc là một tấm vải quảng cáo màu đỏ, dính không chắc, có một góc còn bị rủ xuống.
Vốn dĩ cô cũng không để ý những thứ đó, cô và mấy người Triệu Hưng Vượng rất giống nhau, đều cảm thấy Linh Thành thật tốt.
Ở cổng trường còn có trà sữa vừa nóng hổi lại vừa rẻ, mùa đông còn có thể chơi ném tuyết trên sân thể dục.
Vài ngày sau nhiệt độ ổn định dưới 0 độ C, trường học sẽ dọn sạch tuyết đọng, xây một thành lũy hình tròn ở bên phải sân thể dục. Sau đó cho nước vào làm cho nó kết băng, biến chỗ này thành sân trượt băng nhỏ cho học sinh, bọn họ có thể tùy ý lăn lộn ở trên đó.
Khi chơi mệt rồi còn được ông bảo vệ già đưa về nhà, đeo cặp sách chạy về tòa nhà, trên đường còn muốn mua kẹo hồ lô, nhảy lên hốt một nắm tuyết trên mái hiên của một hộ buôn nhỏ, tùy tay làm quả cầu tuyết là có thể chơi ném tuyết.
Trong nhà sẽ rất ấm, còn có thể vừa thổi vừa ăn tô mì nước nóng hầm hập của ông ngoại, lại ngồi nghe ông ngoại kể về cuộc sống không mấy tốt đẹp ngày xưa, ký ức khó khăn nhưng vẫn nhớ đến những điều ngọt ngào.
Linh Thành như vậy không tốt sao?
Nhưng mà mẹ cô lại không hài lòng.
Có lẽ bà ấy cảm thấy tất cả mọi thứ ở Linh Thành đều rất đáng ghét, có lẽ bà ấy chỉ nhớ rõ nhiệt độ mùa đông thấp đến phiền lòng ở Linh Thành.
Lê Tốc nhớ tới Cận Duệ, thỉnh thoảng anh cũng lộ ra vẻ ghét bỏ đối với Linh Thành.
Có phải những người từng rời khỏi Linh Thành, sau khi về Linh Thành đều cảm thấy không vừa lòng lắm không?
Nếu cô…
Đúng lúc Lê Tốc đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi rung lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.
Trước khi ăn cơm cô có gửi một tin nhắn cho Phương Lộc Minh, đầu tiên là biểu đạt muốn xin lỗi vì mấy ngày nay nhà có chuyện nên chưa kịp trả lời. Sau đó hỏi anh ta là bao giờ đưa vòng tay cho anh ta được.
Bây giờ Phương Lộc Minh mới trả lời, nói là bây giờ cũng được, anh ta đang ở sân bóng rổ phía đông.
Sân bóng rổ phía đông là một khối đất trống nhỏ, tiền thân thuộc về một trường dạy nghề trước khi thành lập trường trung học phổ thông số 3.
Không ai biết cụ thể nơi này được dùng để làm gì.
Nhưng bây giờ chỗ này được xem như một nơi ẩn nấp trong sân trường, nó bị chắn ngang bởi lưới kim loại và vài nhánh cây nên trông giống như một sân thể dục mini.
Khi Lê Tốc qua đó, Phương Lộc Minh đang ngồi trên bậc thang bằng đá.
Cô nghĩ, hôm nay trời rất lạnh, anh ta không lạnh ư?
Quả nhiên là do Cận Duệ quá yếu ớt, bị gió thổi một chút đã không chịu được rồi.
Thấy cô, Phương Lộc Minh vẫy tay với cô từ xa, anh ta tháo khẩu trang màu đen ra, cười nói: “Ai da, cuối cùng cũng để ý đến anh, làm mấy ngày hôm nay anh đây suy nghĩ không ít, cứ tưởng rằng anh lại vô ý chọc giận em chứ.”
Cận Duệ đi ngang qua sân bóng rổ phía đông, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn.
Anh muốn sử dụng máy tính, nhưng lại không mang theo máy tính nên đành phải ra tiệm nét bên ngoài.
Khi về trường học, vừa vào cổng đã thấy Triệu Hưng Vượng hấp tấp chạy về phía sân bóng rổ, vừa nhìn thấy anh, Triệu Hưng Vượng đã kéo anh đi theo, nói là phải để sếp Duệ chiêm ngưỡng phong thái khi đánh bóng rổ của cậu ta.
Bóng rổ thì vào, nhưng còn đẹp trai thì không được đẹp trai cho lắm, vừa tiếp đất đã vấp ngã, sau đó là lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống thành tư thế như chó ăn phân.
Sở Nhất Hàm cũng ở đó, không chút lưu tình mà cười nhạo cậu ta.
Triệu Hưng Vượng đỏ mặt lan đến tận cổ, mạnh mẽ lấy lại tôn nghiêm: “Cậu thì biết cái gì, khi đội bóng rổ thi đấu cần bao nhiêu người chơi cậu còn không biết nữa là!”
“Nhưng tớ đây cũng hiểu cậu suýt chút nữa ngã thành đầu heo!”
Cận Duệ thất thần nghe hai kẻ dở hơi này dỗi nhau, vừa đi ra khỏi sân bóng rổ thì thoáng thấy chiếc áo lông vũ quen thuộc.
Lê Tốc mặc một chiếc áo phao lông vũ bên ngoài đồng phục, cô đang đứng trên đất trống của sân bóng rổ phía đông, đưa lưng về phía bọn họ.
Người đứng ở phía đối diện cô vô cùng chướng mắt.
Một đầu tóc đỏ.
Không biết hai người nói gì đó, cô gái nhỏ đang trừng mắt, sau đó giống như dùng sức lau khóe mắt.
Cận Duệ thu ánh mắt lại.
À, hóa ra ở nhà chịu thiệt, vừa khai giảng thì lập tức tìm đến người trong lòng để kể khổ sao?
Sở Nhất Hàm cũng thấy Lê Tốc, cô ấy vui vẻ nhào qua: “Tốc à, sao cậu lại ở chỗ này chứ, gió to lắm đấy.”
Sau đó cô nàng cũng chào hỏi Phương Lộc Minh.
Phương Lộc Minh đi rồi, Lê Tốc hỏi: “Cứ tưởng là cậu về lớp rồi chứ?”
“Không nha, Triệu Hưng Vượng kéo tớ đi, bảo tớ xem cậu ta chơi bóng, còn đụng phải Cận Duệ vừa từ bên ngoài về nữa. Ơ? Hai người bọn họ đâu rồi? Hình như họ đi trước rồi. Cậu đến đưa vòng tay cho Phương Lộc Minh à?”
“Ừm, Nhất Hàm, giúp tớ nhìn xem mắt tớ có bị gì không.”
Lê Tốc vạch mắt trái của mình ra, đi đến trước mặt Sở Nhất Hàm: “Vừa rồi gió to quá, tớ có cảm giác như có thứ gì đó bay vào mắt, nhưng mà dụi nãy giờ vẫn chưa thấy đỡ.”
“Để tớ nhìn xem?”
Đó là lông mi bị rụng của Lê Tốc, lông mi bị dính ở bên trong khóe mắt, Sở Nhất Hàm giúp Lê Tốc lấy nó ra, lại đau lòng vì mắt Lê Tốc vẫn còn sưng đỏ, cô ấy áp bàn tay lạnh lẽo của mình lên đôi mắt của Lê Tốc.
Hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, khi đến trước cửa tòa nhà dạy học, Lê Tốc đột nhiên hỏi: “Nhất Hàm, tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết gì thế?”
“Thể dục.”
“Vậy chúng ta trốn học đi!”
Trước kia các cô cũng đã từng làm chuyện trốn học trong tiết thể dục như thế này rồi, còn có Triệu Hưng Vượng nữa.
Lúc đó vẫn là đầu năm lớp mười, sau khi ba người trèo ra khỏi tường thì đi mua quà sinh nhật cho Lê Kiến Quốc.
Mua được một chiếc áo choàng lông với giá hời, đường may chẳng ra gì, nhưng Lê Kiến Quốc vẫn luôn mặc nó và coi nó là bảo bối.
Lần này chỉ có Lê Tốc và Sở Nhất Hàm, hai cô gái học dáng vẻ lần trước của Triệu Hưng Vượng, đặt chồng hai viên gạch ở dưới chân tường, phải tốn thật nhiều sức lực mới có thể nhảy ra ngoài.
Lê Tốc nói cô muốn cắt một kiểu tóc mới, bắt đầu cuộc sống mới.
Sở Nhất Hàm cười khanh khách, nói bộ dáng này của cô giống như thất tình vậy.
Bọn họ không dám đi tiệm cắt tóc ở quá xa, sợ thời gian không kịp, thời gian của một tiết học chỉ có bốn mươi phút mà thôi.
Gần đây chỉ có một tiệm cắt tóc, bảng hiệu rất cũ, Lê Tốc có cảm giác những vị khách giống như ông ngoại và các ông bà đã già mới chọn cửa tiệm này, một cửa tiệm cắt tóc kiểu cũ.
Cô căng da đầu đi vào, vừa vào thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên chiếc ghế dựa, trên mặt toàn là bọt màu trắng, ông ta đang cạo mặt…
“Xin chào, cháu muốn cắt tóc.”
Ông thợ cắt tóc có mái tóc muối tiêu đang cạo mặt cho người kia nghe thấy vậy quay lại mỉm cười: “Được rồi, cô bé chờ một lát nhé, tôi xong việc ngay đây, người tiếp theo chính là cô bé rồi.”
Lê Tốc và Sở Nhất Hàm yên tĩnh ngồi ở ghế chờ đợi, nhìn trong tiệm chỉ thấy có một ông thợ cắt tóc, động tác của ông ấy vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng cạo sạch râu trên mặt người kia.
Sở Nhất Hàm nhỏ giọng hỏi: “Tốc, cậu muốn cắt kiểu tóc gì, cậu cho tớ xem đi, nếu kiểu tóc đó quá khó thì…”
Đổi sang một tiệm khác.
“Chắc là không có việc gì đâu, tớ muốn cắt mái bằng.” Lê Tốc cũng nhỏ giọng trả lời.
Bên kia thợ cắt tóc già đã thu dao cạo lại, ông vẫy tay với Lê Tốc: “Cô gái nhỏ đến đây đi, đến lượt cháu rồi!”
Lê Tốc: “… Đến đây ạ.”
Nếu nói có ai có thể làm Lê Tốc bi thương hơn so với mấy ngày trước, thì nhất định đó là tiệm cắt tóc này.
Thợ cắt tóc già nhìn chằm chằm Lê Tốc ở trong gương, vừa lòng buông máy sấy xuống: “Ừm, không tệ đâu, cháu cảm thấy thế nào?”
Lê Tốc cũng nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, trong lòng gần như muốn gục ngã.
Nhưng dù sao thợ cắt tóc này cũng đã già rồi, cô không nhẫn tâm làm tổn thương người ta: “Vâng…khá xinh ạ.”
“Đúng không? Tôi cũng cảm thấy rất xinh, biết đại minh tinh Audrey Hepburn không, lúc còn trẻ cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa còn từng để kiểu tóc mái như thế này!”
Thợ cắt tóc già lấy mã QR ra: “5 đồng, quét ở đây.”
Lê Tốc giơ tay chạm vào tóc mái ngắn ngủn ở trên lông mày, đành nói một câu: “Cảm ơn chú.”
Ra cửa quẹo phải, Lê Tốc nhanh chóng vào cửa hàng mua một chiếc mũ lưỡi trai.
Gì mà Audrey Hepburn, cô có cảm giác tóc mái này của cô giống chó gặm thì có!
“Nhất Hàm, cậu nói thật đi, tóc mái của tớ có đẹp không?”
“Ặc…”
“… Cậu do dự? Tiêu rồi, nhất định là rất xấu!”
“Thực ra thì vẫn tạm được, có lẽ do chưa quen thôi.”
Tiết thể dục ở trường cấp 3 cũng chỉ để trang trí. Có một bộ phận thích chơi bóng rổ thì ra sân bóng rổ, có người thì lại đi nhà ăn ăn cơm. Phần còn lại thì ở lại phòng học học bài hoặc nói chuyện phiếm, cũng có người nằm ngủ.
Cận Duệ không phải ngoại lệ, anh dựa người vào ghế, tay trái đút vào trong túi, tay phải thì làm đề.
Có điều khi làm bộ đề này anh không tập trung lắm, còn thường xuyên ngó sang vị trí trống không bên cạnh.
Khá đấy chứ.
Anh đây vì muốn dỗ người ta mà đưa tay trái cho người ta cắn sắp tàn phế.
Bây giờ vẫn còn đau giống như bị kim đâm.
Mà tên đầu sỏ gây tội lại không hề có chút lương tâm nào, vừa gặp người trong lòng một buổi trưa còn chưa đủ, đến giờ học rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Bên ngoài lạnh như vậy, ở đó thì có gì hay mà nói mãi vẫn chưa hết chuyện?
Gần hết tiết học, sau khi đánh một tiết bóng rổ, Triệu Hưng Vượng mồ hôi nhễ nhại vác theo áo khoác bông vào lớp. Cậu ta chào hỏi Cận Duệ xong thì chạy đến bàn học của mình lôi di động ra nhìn.
Vừa nhìn thấy tin tức trong đó, sắc mặt cậu ta nhanh chóng thay đổi.
“Sếp Duệ, nhanh! Sở Nhất Hàm và Lê Tốc trèo tường không xuống được!”
“?”
Khi Cận Duệ và Triệu Hưng Vượng chạy đến bờ tường phía sau khu dạy học, Lê Tốc đội mũ lưỡi trai vẫn mặc chiếc áo lông vũ màu trắng chói mắt kia. Cô ngồi trên đầu tường nghiến răng nghiến lợi nói thầm: “Cuối cùng là ai thiếu đạo đức như vậy chứ, dọn mất gạch của tớ đi rồi!”
Sở Nhất Hàm ở bên cạnh cô, hai cô gái nhỏ run run rẩy rẩy trong cơn gió lạnh, ghé sát vào nhau nhỏ giọng mắng người.
Không phải ra ngoài cùng tên tóc đỏ đó sao?
Chỉ có hai cô gái nhỏ thôi?
Cận Duệ bật cười: “Chiếc mũ nhìn đẹp nhỉ?”
“Đẹp cái gì mà đẹp, nhanh lại đây giúp đỡ đi, lạnh chết đi được.”
Triệu Hưng Vượng đã sớm chạy đến một bên tìm gạch, Cận Duệ đi thẳng qua đó, giang cánh tay ra nhìn về phía Lê Tốc, nói: “Nhảy đi.”
“… Không cần gạch à?”
“Tớ còn không hữu ích bằng một viên gạch à?”
Cận Duệ ngoắc ngoắc tay: “Tới đây, nhảy.”
Lê Tốc tin tưởng Cận Duệ, khi nhảy xuống cô không hề nghĩ sẽ bị ngã, nhưng tay cầm mũ chưa từng buông ra. Cận Duệ tiếp được người đặt vững vàng trên mặt đất, bên kia Triệu Hưng Vượng cũng giúp Sở Nhất Hàm an toàn xuống dưới.
“Nghĩ gì mà đội mũ thế?”
“Ai cần cậu lo.”
“Ai da.”
“Lúc đón tớ xuống có nghe cậu ‘ai da’ đâu, bây giờ lại giả vờ giả vịt kêu rên cái gì?”
Cận Duệ nói: “Cánh tay này từng bị người khác cắn, có lẽ thật sự không thể nâng vật nặng được.”
Khí thế của Lê Tốc lập tức bị chèn ép, cô ôm mũ chột dạ “à” một tiếng.
Lại đi hai bước, bỗng nhiên cảm thấy cắn rứt lương tâm mà quay lại nhỏ giọng hỏi anh: “Cậu có cần đi tiêm uốn ván hay gì không?”
“Thật ra cũng không cần đâu, nhưng tớ thật sự muốn biết cậu trốn học đi mua mũ là có ý gì?”
“Tớ cắt tóc.”
“Sau đó thì sao?”
Lê Tốc muốn giữ lại chút mặt mũi nên liếc mắt trừng Cận Duệ một cái: “Đẹp đến mức sắp nổ tung! Sợ vẻ đẹp của tớ sẽ hại chết các cậu, không cho các cậu xem!”
Cận Duệ trực tiếp nhấc mũ của cô lên.
Sau đó cũng ngẩn người.
Thật ra cũng không xấu.
Vốn dĩ cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đường nét khuôn mặt tinh tế, cái mũi nhỏ xinh xắn, cho dù tóc mái có chút kỳ lạ nhưng với khuôn mặt này vẫn đủ gánh.
Rất đáng yêu.
Nhưng Lê Tốc lại hiểu sai về vẻ mặt đang ngây ra của anh, cô cho rằng Cận Duệ cảm thấy thật xấu.
Chính bản thân cô cũng nhìn không quen.
Cô cướp lại chiếc mũ, mạnh miệng nói: “Không phải cắt để cho cậu xem!”
Bốn người trở về phòng học, vừa vào đến cửa lớp trưởng đã gọi Cận Duệ: “Cận Duệ, thầy Cao tìm cậu kìa, thầy ấy đang ở trên văn phòng đấy.”
“Ừ, cảm ơn.”
Tiết thứ hai chiều hôm nay là tiết Ngữ Văn của thầy Cao, Cận Duệ mới đi được mấy phút thì chuông vào học vang lên, anh trở về lớp cùng thầy Cao.
Lê Tốc đội mũ lưỡi trai, thật sự là cô không muốn bỏ ra.
Cô còn tưởng phải trổ tài hùng biện với thầy giáo một phen, nhưng tầm mắt của thầy Cao chỉ dừng lại trên người cô một chút, sau đó làm như không hề xảy ra chuyện gì mà bắt đầu vào học, hơn nữa sau khi tan học cũng không hề gọi cô ra ngoài.
Không chỉ có thầy Cao, các thầy cô khác giống như bị mù tập thể vậy, ai cũng không gọi cô lên hỏi về vấn đề chiếc mũ.
Hay là nói không phải do họ mù, mà là do cô học được thuật ẩn thân?
Lê Tốc dùng khuỷu tay chạm vào vai trái Cận Duệ, hỏi: “Cậu có thể thấy tớ không?”
Cận Duệ liếc mắt nhìn cô: “Thợ cắt tóc chọc kéo vào đầu cậu à?”
Vì sao hôm nay anh lại khắc nghiệt thế chứ!
Lê Tốc đột nhiên quay đầu, không thèm để ý đến anh nữa.
Mãi cho đến giờ tan học buổi tối, ba người bọn họ đã quen đi nhờ taxi tháng của Cận Duệ để về nhà.
Trên đường Lê Tốc còn buồn bực hỏi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng, các cậu nói xem vì sao tớ đội mũ trong lớp học mà các thầy cô lại mặc kệ tớ thế?
Ba người ngồi phân tích ra một đống nguyên do, nhưng dường như chẳng có lý do nào hợp lý cả.
Cận Duệ vẫn luôn không tham dự vào câu chuyện này.
Chiều nay khi anh đến văn phòng, tất cả giáo viên bộ môn của lớp bọn họ đều ở đó.
Thầy Cao tìm anh vì thành tích của anh rất tốt nhưng vì môn Ngữ Văn mà điểm cũng bị kéo xuống.
Làm chủ nhiệm lớp, cho dù tính tình có tốt nhưng ông ấy cũng không ngốc, ông ấy từng nhìn thấy anh làm đề thi Tiếng Anh trong tiết Ngữ Văn.
Nói chuyện thành tích với thầy Cao xong, Cận Duệ thuận miệng nói vài câu, nói mình là hàng xóm của Lê Tốc, anh thấy mấy ngày nay nhà Lê Tốc xảy ra chút chuyện nên khóc đến mức sưng cả mắt, chắc là Lê Tốc thấy ngại nên hôm nay sẽ đội mũ trong phòng học.
Các thầy cô tỏ vẻ có thể thông cảm.
Vốn muốn nói chuyện tử tế.
Nhưng người ta lại nói, có cắt cũng không phải cho anh nhìn.
Như thế thì anh cũng không vội vàng tranh công làm gì.
Nhưng mà…
Cận Duệ bước lên cầu thang: “Tớ giúp cậu nói chuyện với thầy cô, nói vì có lý do riêng nên mới đội mũ trong lớp.”
“Thật à? Bởi vì cậu?”
Lê Tốc được chiếu cố mà kinh ngạc: “Cậu nói thế nào vậy?”
Cận Duệ đi đằng trước, bước một lần hai bậc cầu thang, rất nhanh đã kéo dài giãn khoảng cách giữa anh và Lê Tốc.
Anh nói: “Tớ nói với thầy cô là cậu bị bệnh rụng tóc.”
“…”
Lê Tốc đờ ra hai giây, đột nhiên nhấc chân đuổi theo anh: “Cận Duệ! Đồ chó này! Xem xem hôm nay tớ có giết cậu không!”