MOB-WORLD GAME
Chương 27: Cái chết
Tôi cầm chặt 2 thanh kiếm thế nhưng tay vẫn run lên bần bật. Bọn người này là ai? Chúng có phải được cử đến để giết tôi không? Mọi chuyện tôi làm đã bị lộ rồi sao?…
-Nào nào đừng căng thẳng quá như thế! Bọn này chỉ đến để chào hỏi thôi! -Gã trùm mặt cười đầy bí hiểm.
-“Có cách chào hỏi nào thú vị vậy sao?” -Tôi cố gắng bình tĩnh.
-Ngươi thấy thú vị sao? Chàng trai “Bóng tối”?- Hắn ta nhấn mạnh chữ “bóng tối” khiến tôi giật nảy người.
(*Dunkelheit nghĩa là “Bóng tối” theo tiếng Đức.)
Tôi im lặng. Những tên này… chúng…đến để giết tôi. Bọn khốn hệ thống. Chúng đã đánh hơi được tôi rồi! Chắc chắn là thế. Nhưng…với sức mạnh này…mình có thể làm bá chủ cũng được mà? Mình sẽ giết được chúng. Đúng chứ? Bọn này hù doạ là giỏi thôi. Sức mạnh ông già cho tôi là vô địch. Bọn này…làm gì có tuổi!….haha…đúng rồi…lũ nít ranh….chắc các ngươi chưa được nếm mùi thiên thạch siêu cấp đâu nhỉ?..ông sẽ cho tụi mày về lại với hệ thống nhé. Cũng lắm là san bằng tất cả chỗ này. Còn lũ đồng đội kia, đứa thì là NPC, đứa cũng chỉ là nhân viên của thằng tạo ra trò chơi vớ vẩn này. Chết thì có sao cơ chứ. Hahaha! Đúng vậy! Mạnh sống của mình là trên hết. Giết thôi….
-“Hắc th…”Xiết– Tôi chưa kịp nghĩ hết từ khoá kĩ năng thì đã bị một con dao kề vô cổ.
Mẹ kiếp, tên này…tại sao? Tôi…tôi còn chưa kịp thấy gì hắn ta đã ở sau lưng rồi. Hắn…hắn..cũng có sao?
-Đừng phá hỏng buổi chào hỏi THÂN THIỆN của ta chứ!!- Hắn ta gằn giọng thì thầm vô tai khiến người tôi run lên bần bật.
-“Dịch chuyển hư không”- Tôi nhảy ra một nơi khác để thoát khỏi tư thế bị khoá.
“SỤT..”
-ƯUUUUUUUU!!!!- Tôi la lên đau đớn.
Chuyện gì vậy? Đây là….máu sao? Cây kiếm này…tại sao nó lại xuyên qua bụng mình? Mình đã rồi mà?
-Ta đã cảnh cáo rồi. Tại ngươi nhé! Ngươi làm ta phải trái lời chủ nhân là không được manh động rồi đấy. Trả giá thì sẽ là cái mạng quèn của người. “SỤT”.- Hắn ta bỗng dưng xuất hiện sau lưng thầm thì vào tai tôi rồi rút kiếm ra.
-Hự…hộc… hộc.-Tôi quỳ sụp xuộng đất. Miệng tôi trào ra một đống máu.
-DUNKELLLL…-Giọng Miran từ xa chạy tới.
Sao cô ta gấp gáp thế nhỉ? Đừng làm như thế nữa. Cầu xin cô! Cô làm vậy nghĩa là tôi nhìn giống sắp chết thật sao? Không…không…tôi làm sao mà chết được. Tôi là bá chủ. KHÔNGGGGG…TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT!!
-Dunkel… mau tỉnh dậy…cậu không được chế….-Giọng Miran ngày càng nhỏ đi…
Thanh HP của tôi tụt dốc không phanh rồi chạm đến vạch máu cuối cùng. Mọi thứ trước mắt tôi dần tối sầm lại….sau đó điều tôi thấy được… chỉ là một màu đen…….
………
2 tháng sau…..
– “Khỉ thật! Cậu đùa tôi à?”-Tôi gằn giọng khó chịu với thằng Alen.
Tôi không ngừng bực dọc vì những thứ vừa xảy ra, bao nhiêu rắc rối ập tới. Điều tôi muốn là đến ngay cái Lôi quốc kia và tìm cho nhanh thứ thần dược đó. Vậy mà lại phải đi vòng ư?
– Tớ nói rồii, không thể đi thẳng qua cánh rừng đấy đâu – Alen quyết tâm ngăn cản ý định của tôi.
– Tại sao cơ chứ? Đi thẳng có phải nhanh hơn không?- Miran xen vào
– Mọi chuyện không dễ dàng như mấy cậu tưởng đâu! Ai cố gắng vượt qua cánh rừng đó đều bị thương nặng, hoặc không còn mạng để quay về.- Alen hoảng hốt.
– Thôi đi tên nhát cáy!! – Miran liếc nhìn Alen
Nực cười, cuối cùng thì tôi đã đến được đây rồi, bao nhiêu sức lực bỏ ra, giờ chẳng lẽ phải kéo dài thời gian vì một cánh rừng cỏn con này sao?
– “Chẳng sao cả!! Tôi đi, ai sợ thì có thể không theo, gặp nhau ở Lôi quốc sau vậy.”-
Phần nào đó, tôi cũng có lo cho vết thương nhóc Alen đang mang, nó sẽ không chiến đấu được, biết đâu lại là gánh nặng.
– Tôi cần mua thêm bình hồi máu và mana, càng nhanh càng tốt nhé!- Elena nháy mắt với Alen như muốn ra lệnh cho nó rồi sải bước đi cạnh tôi. Nhỏ Miran thấy thế cũng lẽo đẽo chạy theo, híp mắt nhìn Alen, lè lưỡi trêu chọc. Hừ, nhỏ này trẻ con vậy trời.
– Các cậu không hiểu đâu! Trời ơi, tôi đã từng cố gắng vào đó rồi! nhưng đó là một khu rừng siêu lớn, những con
– Tôi nghĩ 3 người thì có vẻ qua được – Elena cười khẩy.
– Ôi tên nhát gann!!! – Miran thêm vào.
– Này, các cậu không hiểu đâu – Nó vẫn gắng nói trong vô vọng.
– Tôi sẽ không mất ba ngày để đi đường vòng, cộng với thời gian ở đây tranh cãi với cậu. Đi đây!! Phương và Miner đang đợi rồi! Không thể để 2 người đấy chờ lâu được!- Tôi toan bước đi thì thấy chân mình bị ôm lại. Cái quái gì thế? Thằng này bệnh nặng rồi à?!
– Oaaa, Dunkel, được rồi, tớ đi cùng các cậu. Chỉ xin một điều!!- Nó bò trườn dưới đất khóc lóc.
Tôi nhướn mắt nhìn tên đó. Hừm, ôm chân trông cũng đáng yêu đấy.
– Đừng giết bất cứ một sinh vật nào trong đó nha!! – Alen đưa đôi mắt long lanh nhìn tôi cầu xin.
Nó vừa dứt lời thì ăn nguyên một đạp của tôi vào mỏ bay ra xa, làm sao không giết được?! Chả nhẽ tha để cho chúng quay lại cạp đầu tôi?
– Tùy thái độ của chúng nó thôi! – tôi hất chân nhằm muốn nó khuất khỏi tầm mắt.
– Member yêu động vật à? – Miran nhìn Alen bằng đôi mắt to tròn. Nụ cười toe toét hiện lên. Nhỏ chạy vòng vòng quanh thằng Alen cười phấn khởi rồi tự chỉ vào má mình, cười rạng rỡ
-Member?- Mặt thằng Alen ngu ra. Haizz cũng đúng. NPC thì làm gì biết mấy cái gọi là ngoại ngữ.
-Không có gì! Mà tui cũng thích động vật nè! – Nó cười đầy hứng khởi rồi bỗng dưng mặt tối sầm lại, nghiến răng:”nhưng nếu lũ đó chạm vào người tui thì đừng mong toàn mạng.”
– Oaaa!!! – Alen la lớn
– Cố gắng đi đường vòng nhé chàng trai!- Elena mỉm cười bí hiểm.
– Thôi được rồi!! Đi thì đi!- Alen thở dài. Mặt nó xị xuống trông max sầu đời.
– Thôi tui cũng mệt rồi! đêm nay tụi mình ngủ lại, sáng mai rồi xuất phát nhé?- Miran nói đầy mệt mỏi.
Hmmmm, cũng được, dù gì cũng đói rồi. Tôi gật đầu đồng ý. Elena thì chán nản nhìn quanh, trông như cô nàng vẫn muốn đi tiếp. Còn thằng Alen, nhìn mặt nó kìa, cứ như bao gạo thiu vậy -_-.
– Được rồi, nhừng giờ ngủ ở đâu cơ chứ? – Ele khoanh tay dựa người vô cây ngáp dài.
Như sực nhớ ra điều gì đó thú vị, thằng Alen bật người dậy, cười toe toét.
– Đi một đoạn nữa sẽ tới một cái chòi gỗ nhỏ, tụi tui khi vận chuyển hàng hay chọn chỗ đó nghỉ lắm. Có đầy đủ tiện nghi luôn. Hehe!! – tên Alen nháy mắt.
Đành vậy, tôi cũng muốn tắm rửa, ăn uống no nê và đánh một giấc ngon lành lắm rồi.
Cả đám sải bước đi theo nhóc Alen, trông như nó phấn khởi lắm, cầm kiếm chĩa về phía trước hô hào như mình là leader vậy. Tôi nhìn nó đầy khó hiểu. Điều gì đó ở nó làm tôi băn khoăn, thằng này…nó là một đứa tốt bụng…nhưng tại sao lại muốn đi cùng tôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!