Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!! - Chương 2: Thật không ngờ...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!


Chương 2: Thật không ngờ...


Khi đến đúng điểm hẹn,họ đưa tôi đi bằng chiếc xe rất đắt tiền và sang trọng.Ai ở ngoài cũng nhìn vào tôi bằng con mắt ngưỡng mộ.Trái tim tôi đau thắt lại.Đâu ai biết rằng tôi-một cô gái bị người cha bán cho nhà người ta đâu có vui gì khi ngồi trên chiếc xe sang trọng này nữa.Đi được một lúc lâu,chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự to khủng khiếp.Đúng là có những người giàu khủng khiếp nhưng cũng có loại người nghèo rớt mùng tơi như mình.Trái tim tôi đập thình thịch đầy lo lắng…

Khi cánh cửa mở ra,tôi ái ngại tiến vào.Ông chủ họ Vương tiếp đón tôi rất lịch sự.Cái quái gì thế này? Sao ông ấy lại trực tiếp ra đón một đứa con gái do ông ta mua?? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy???-Đầu óc tôi quay cuồng như chong chóng,thực sự tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Ông vội giới thiệu cho tôi nghe về con trai ông ta-cậu chủ của tập đoàn Vương có tiếng,được rất nhiều tiểu thư khác thầm thương trộm nhớ là đây sao?Ngay từ lần đầu gặp tôi chẳng thấy có chút thiện cảm nào với hắn cả.Hắn luôn nhìn tôi với ánh mắt hằm hè như tôi làm gì sai ý!Cái tên Vương Tiểu Ngôn nghe dễ mến thế mà…

Tôi được đưa đến một căn phòng khá đẹp cách xa một dãy nhà kình -căn nhà riêng của cậu chủ tập đoàn.Tôi đặt hành lí của mình xuống và nằm nên giường.Chà,giường êm thật.Khác hẳn với giường chiếu cũ của mình.Tôi bắt đầu lim dim buồn ngủ…

-Mau dậy cho tôi-một giọng nói cất lên khiến tôi choàng tỉnh.Trời,là hắn Vương Tiểu Ngôn chứ ai nữa.

-Có việc gì không ạ?

-Ta thật không ngờ mi chỉ là một thằng con trai vô dụng,sao ngươi có thể bị cha của ta mua chuộc được cơ chứ?Mà lão già của ngươi đâu?Chẳng nhẽ lão ta nghèo thế hay sao mà không thể giữ nổi đứa con trai của ổng? Ha Ha Ha…-hắn nói từng câu như những mũi tên xoáy chặt vào tâm can tôi,tôi cúi đầu trong im lặng,cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng.

-Anh mau dừng lại ngay…

-Được thôi -rồi hắn quay mặt bước đi.Cánh cửa phòng tôi đóng rầm lại,tôi ngồi khuỵu xuống.Tôi khóc,thật không thể kìn nén sự đau thương này được nữa rồi…

Vương Tiểu Ngôn,Anh cứ chờ đấy! Rồi sau này anh sẽ cảm thấy hối hận khi nói với tôi những điều này.

NGƯƠI THẬT ĐÁNG GHÉT…

*tác giả*: mong mọi người cho em ý kiến nha,em vừa mới viết truyện thui à

*ARIGATOU GOZAIMASU*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN