Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!
Chương 5: Đi tìm và sự thật..
Tôi đang ở đâu?
Nơi đây là đâu?
Sao tôi lại ở đây?
Tôi từ từ đưa tay ra tìm lối thoát. Đầu óc tôi sao tự dưng trống rỗng thế này. Tôi lại chìm vào cơn mê.
-Tôi đang ở đâu?-tôi thều thào lời nói cuối cùng khi ngủ thiếp đi.
-Đâu rồi?Cô ở đâu rồi? -Anh ta gào lên một tiếng xé lòng.Có vẻ như đã nản rồi,không thể tiếp tục nữa. Buông xuôi chứ? Có nên không?
Trời chắc tối rồi -mặc dù thiếp đi nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những cơn gió buốt lạnh vào buổi tối mùa Đông.
“Hẳn là đêm nay sẽ không có ai tới cứu mình”
-Mộc Cảnh!-Mộc Cảnh!-một tiếng nói vang vảng bên tai.Tôi cố mở mắt,mờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người con trai mặc áo sơ mi trắng.Ai vậy?Ai đến cứu tôi vậy?Anh ta bế tôi lên,tôi cảm nhận được điều đó bởi vì nó êm ái hơn bức tường gai mà tôi dựa vào.Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống trong một cái hang khá ấm áp.Tiếng bật lửa vang lên tanh tách.
Chẳng biết bây giờ là bao giờ nữa,tôi đỡ ốm hơn một chút rồi,tất nhiên có thể mở mắt nhìn.Qua ánh lửa lập loè,loé lên một khuôn mặt điển trai đang ngủ gục đối diện tôi.Anh đã nhường cho tôi chiếc áo khoác dày ấm áp.Tôi vội tiến tới gần để nhìn rõ hơn.Mọi việc thật sự là hết sức ngạc nhiên,người con trai đó chính là Tiểu Ngôn.Sao hắn lại cứu tôi? Tôi tưởng hắn ghét tôi chứ?
-À,cô tỉnh rồi sao? Đã đỡ chưa?
-Anh! Sao lại biết tôi vậy? -Thoáng chút lo lắng tôi càng lo lắng hơn.
-tôi đã biết cô là con gái ngay từ lần đầu gặp mặt.Cô chính là Mộc Cảnh mà tôi tìm. Chúng ta đã giao ước với nhau sẽ trở thành vợ chồng khi lớn.
-Không,tôi không nhớ gì cả.-tôi thật sự không nhớ một chút gì.
-thôi được,không nhắc nữa,mau tháo tóc giả ra cho tôi xem cô.
-Để làm gì?Tôi không bỏ đâu!
-thôi, tôi đi trước.-Anh ta vội quay ngoắt đi.
-Được,được tôi sẽ tháo.dừng bỏ tôi một mình..-tôi từ từ bỏ từng chiếc cặp ra.Anh nhìn tôi chằm chằm.
Chiếc cặp tóc cuối cùng cũng buông ra,tất nhiên Bộ tóc dài óng ả của tôi rơi xuống.
-Đấy,nhìn đi.
-Cô ngẩng đầu lên đi,tôi muốn xem thật rõ.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.Mắt chạm mắt cả hai đứa không nhìn nổi nhau.
-Sao?
-tôi không nhìn nổi luôn.
-Giề?Bộ tui xấu thế sao?-Tôi mặt mày tức tối nói với hắn.
-Không,không.Cô đẹp lắm.
Câu nói đó như một cơn lốc nhắm thẳng vào trái tim tôi.
Oh my god -chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy nè???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!