Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi


Chương 11


Lúc này hai người đều rất là đói bụng, vừa vặn trước mặt tiền của cửa hàng nổi danh này cũng có nhiều quán hải sản ăn vạt nho nhỏ, thế là sau khi được Thiệu Tuấn Dương đáp ứng, Lâm Tranh như chết đói mà nhào vô mua một đống lớn, ăn đến no cơ hồ muốn vỡ bụng thì thôi.

Thiệu Tuấn Dương  mắt nhìn bên ngoài, nhanh chóng  mang Lâm Tranh vừa ăn nó đã đời trở lại chỗ buổi chiều , còn không quên hướng cậu giải thích:“ Mặt trời sắp xuống núi rồi  , lúc này mới là đẹp nhất, mau đến xem đi nào .” Lâm Tranh bởi vì ăn rất no, hành động có vẻ chậm chạp , nhưng nghe  lời này vẫn là bị kích động mà chạy theo.

Đi vào rào chắn bên cạnh, thuận Thiệu Tuấn Dương đưa tay chỉ một phương hướng , nhìn theo đó  vừa vặn thấy hoàng hôn đang buông xuống, những đám mây dường như được viền một đường chỉ vàng sáng lấp lánh , mà những gợn sóng biển được ánh tà dương chiếu lên, càng lộ ra một mạt vàng rực rỡ, đẹp đến chói mắt.

Lâm Tranh kinh ngạc nhìn, hận mắt mình không thở mở ra to một chút, đem cảnh sắc tuyệt đẹp này thu hết vào đáy mắt. Hai người đều như vậy im lặng nhìn xa phương xa, thẳng đến đêm tối buông xuống, ánh sáng từ ngọn hải đăng toả ra giữa một mảnh tối đen có vẻ phá lệ rực rỡ, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một vài gợn sóng ẩn hiện nơi biển đêm , lại cũng có một phen tư vị.

Không biết là cảnh sắc của biển mờ ảo thật sự quá mức bao la hùng vĩ, hay là bởi vì có Thiệu Tuấn Dương làm bạn, Lâm Tranh thực sự cảm thấy đây là khung cảnh đẹp nhất trong đời mà cậu từng thấy qua.

Lâm Tranh nhịn không được ghé mắt nhìn sang phía Thiệu Tuấn Dương đứng ở một bên vẫn đang nhìn ra xa mặt biển, thầm khắc ghi gương mặt tuần lãng của hắn vào sâu trong trái tim.

Ngắm phong cảnh xong, Lâm Tranh tâm tình cũng tốt lên  rất nhiều, nói giỡn không ngừng, Thiệu Tuấn Dương kiên nhẫn nghe, trong lòng cũng thực an ủi.

Nhưng mà khi đi trở về bãi đỗ xe, trong lúc Thiệu Tuấn Dương  mở cửa xe, đột nhiên nghe tiếng gọi phía sau: “Tuấn Dương?” Thiệu Tuấn Dương thủ run lên, giật mình tại chỗ không có di chuyển, Lâm Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng xa có một nam nhân , còn đang bước tới phía này nữa. “Tuấn Dương, thật là ngươi?”

Nam nhân đi đến  trước mặt Thiệu Tuấn Dương đưa lưng về cậu , nghi hoặc hô một tiếng. Thiệu Tuấn Dương hít vào một hơi, cuối cùng xoay người ngẩng đầu, không nói gì nhìn về phía đối phương. Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt hắn , vẻ mặt kích động thân thủ muốn ôm hắn, Thiệu Tuấn Dương lại nhướng mày, hung hăng đưa tay đẩy ra.

Một bên Lâm Tranh bị nét tức giận trên mặt hắn doạ sợ , lúc trước chưa bao giờ gặp qua  bộ dáng này của hắn  , ngày trước khi còn chưa quen nhau, trên mặt hắn lộ ra luôn là cỗ khí tức lạnh như băng mà thôi.

“Tuấn Dương, ngươi trở về lúc nào ? Ta cũng không biết……”

Nam nhân tràn đầy kích động nói. Thiệu Tuấn Dương nắm chặt hai nắm tay , lạnh lùng nói:“Chu Hành, chuyện này với ngươi có quan hệ sao?”

Nam nhân tên Chu Hành  sửng sốt, đột nhiên giơ lên khóe miệng,“Thật tốt, ta còn nghĩ đến ngươi sẽ không bao giờ gọi tên ta nữa  ,”

Nói, hắn tầm mắt lại chuyển tới trên người Lâm Tranh, sắc mặt phút chốc trầm xuống  ,“Hắn là ai? Ngươi làm sao tìm người ít tuổi như vậy , có ý tứ sao?” Lâm Tranh ngốc trụ, cậu mới không có ngốc đến không rõ Chu Hành ý tứ trong lời nói, nhất thời cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng âm thầm suy đoán quan hệ hai người này.

Thiệu Tuấn Dương nghe nói như thế tức giận càng tăng lên, hít sâu vài cái lại ngược lại cười lạnh một tiếng,“Ta thích hắn đấy thì sao  , liên quan  gì đến ngươi?”

“Ngươi ──” Chu Hành nào nghĩ đến đối phương  thừa nhận thẳng thắn như vậy , lại lần nữa đưa tay muốn bắt lấy vạt áo Thiệu Tuấn Dương, mà Thiệu Tuấn Dương cũng nâng tay chắn ngang , hai người đều là  thái độ giương cung bạt kiếm.

Lâm Tranh thầm nghĩ không hảo rồi , có thể thấy được bọn họ là đang mất bình tĩnh , phảng phất tiếp theo giây liền muốn động tay chân, vội vàng lay lay Thiệu Tuấn Dương tay áo,“Ách, đừng nóng giận, có chuyện hảo hảo nói……”

Nào biết động tác này trong mắt Chu Hành càng như là tiểu tình nhân đang  làm nũng, tức giận đến  hai mắt đều đỏ lên, đột nhiên hung hăng đẩy Lâm Tranh một phen,“Ngươi thì là cái quái gì ?!”

Lâm Tranh bị bất ngờ không kịp tránh, lảo đảo ngã về phía sau, trong lòng thực bất bình, đối  phương nhìn so với cậu to lớn cường tráng hơn nhiều, thế mà cư nhiên lại thô bạo như vậy, không có một chút khí khái nào, thực là đáng ghét mà.

Thiệu Tuấn Dương che  trước mặt cậu , tức giận hướng  Chu Hành hô:“Chu Hành, ngươi điên rồi sao!”

Thấy Thiệu Tuấn Dương một lòng bảo hộ Lâm Tranh như vậy  khiến Chu Hành tức giận vô cùng , còn muốn một lần nữa ra tay đánh người , Lâm Tranh lại bỗng nhiên bắt lấy tay Thiệu Tuấn Dương, cực kỳ nhỏ giọng nói:“Lão sư, chúng ta nhanh lên trở về……”

Cậu  hốt hoảng  cảm thấy khí lực trong cơ thể đang ngày một xói mòn , hồi trước cũng đã muốn có vài lần loại cảm giác này, chính là dấu hiệu phải biến trở lại làm gối đầu a . Cậu cũng không muốn  trước mặt người xa lạ đột nhiên biến gối đầu a a a ──!!

Chẳng qua cậu vốn là muốn nắm lấy tay áo, lại nhất thời bối rối không cẩn thận trực tiếp bắt lấy tay hắn , nhất thời vừa thẹn lại 囧, nhưng vẫn là cứng đầu, ôm chặt lấy cánh tay Thiệu Tuấn Dương mà nói.

Thiệu Tuấn Dương sửng sốt, lại lập tức thấy tình huống của Lâm Tranh, cũng không thèm  liếc mắt Chu Hành một cái, thập phần tự nhiên nắm chặt tay Lâm Tranh liền hướng trên xe đi tới.

Chu Hành không nghe thấy câu nói kia, chỉ nhìn đến Lâm Tranh nắm tay Thiệu Tuấn Dương, lại ghé vào bên tai nói câu cái gì, tiếp theo hai người liền muốn lên xe, không khỏi càng thêm khinh thường  Lâm Tranh.

Thiệu Tuấn Dương tốc độ cực nhanh, mở cửa xe đem Lâm Tranh ngồi vào , chính mình lại nhanh chóng ngồi vào ghế lái , bên này Chu Hành còn đang  phỉ nhổ Lâm Tranh là cái loại tiểu bạch kiểm, chưa  phục hồi tinh thần lại chỉ nghe đến  thanh âm ô tô khởi động .

“Uy! Tuấn Dương, ngươi xuống xe cho ta , ta muốn nói chuyện với ngươi !” Chu Hànhchụp mạnh  cửa kính xe quát, Thiệu Tuấn Dương căn bản không quan tâm hắn,giẫm chân ga một cái liền phóng ra ngoài.

Nhìn vào kính chiếu hậu còn thấy cái kia nam nhân  đuổi  theotheo vài bước, tiếp theo  không thấy nữa , nói không chừng hắn lấy xe chính mình đuổi theo , vội vàng tăng tốc độ phi như điên.

“Ai nha!”  Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Thiệu Tuấn Dương chuyên tâm lái xe không tiện quay đầu, chỉ lo lắng nói:“Lâm Tranh? Xảy ra chuyện gì?”

“Không không không có việc gì.”

Lâm Tranh mau chóng đáp lại , kỳ thật là cậu  đã muốn biến trở về gối đầu, kết quả vừa rồi xe Thiệu Tuấn Dương chấn động khá mạnh , cậu theo quán tình mà văng xuống dưới . Này vẻ mặt 囧 vẫn là không cần tiếp tục lộ ra ……

Lâm Tranh yên lặng suy nghĩ , chỉ tiếc là như thế này cậu  liền nhìn không thấy bộ dáng  Thiệu Tuấn Dương lái xe điên cuồng, suất a , vừa rồi còn vẫn vụng trộm chú ý, đối phương  thao tác trên tay linh hoạt, đầy mặt lãnh ý để người sợ hãi, này bộ dáng quả thực là có chút hung bạo, nhưng mà lại hung bạo đến đẹp chết người ah!!!! >_

*Chết cái tội mê giai =)) *

Lâm Tranh bản thân dùng sức ma xát động vài cái, cuối cùng thành công bắn lên trên , kết quả lại đụng vào  đỉnh xe mà “Bay xuống”  chỗ ngồi ban đầu . Cũng may gối đầu rất mềm  , loại này va chạm tự nhiên cũng không có tiếng vang lớn , Thiệu Tuấn Dương như cũ không hề phát hiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN