Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
Chương 18
Thiệu Tuấn Dương làm như không có việc gì rồi quay trở lại giường, Lâm Tranh nhìn hắn có chút ngượng ngùng nói:“Thực xin lỗi, hình như ta làm ướt một bên giường rồi”
Nghe vậy, Thiệu Tuấn Dương ngẩn người, nhớ lại thứ mình vừa thấy trong nhà tắm, cùng với câu nói đầy ẩn ý này, khiến tâm tư hắn có chút rục rịch, âm thầm hít sâu vài cái mỉm cười trả lời:“Không quan hệ.”
Lâm Tranh thở phào một hơi, cố gắng nửa ngày rốt cuộc cũng có thể đi ngủ rồi.
Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!
Kia “cố gắng” chính là …
Là cậu sau khi tắm rửa sạch sẽ, dùng ngón tay dính đầy bôi trơn mà đưa vào tiểu hoa cúc của chính mình a. Vậy nhưng trong nhày mắt, liền biến trở lại gối đầu!!!!!!!!!!!!!!
Xong rồi, lọ bôi trơn kia sẽ không còn tại chỗ cũ đi……
Lâm Tranh trong lòng bồn chồn không yen, nhớ tới vừa rồi Thiệu Tuấn Dương còn đi vào thu thập nhà tắm, nếu bị thấy được chẳng phải là muốn chết a a a a a a a ………………..
Cứu mạng!!!!!!!
Không biết âm thầm rít gào bao lâu, Lâm Tranh chả còn tâm trí nào để ngủ, hai mắt mở to nhìn trần nhà. Đột nhiên, một cành tay nhẹ nhàng đưa qua.
Chắc là Thiệu Tuấn Dương xoay người trong khi ngủ đó mà, Lâm Tranh len lén hé mắt liếc nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn thấy là giật cả mình.
Thiệu Tuấn Dương cư nhiên cũng đang mở hai mắt nhìn cậu, căn bản là không có ngủ a!
“…… Lão sư?” Lâm Tranh cẩn thận thấp giọng mở miệng,“Ngươi còn chưa ngủ?”
Khả Thiệu Tuấn Dương không đáp lại, vẫn như cũ là ôn nhu nhìn cậu, tuy rằng buổi tối thấy không rõ biểu tình, nhưng Lâm Tranh vẫn cảm nhận được trong ánh mắt kia tràn đầy nhu tình.
Lâm Tranh bị hắn xem có chút ngượng ngùng, nhớ tới bản thân vẫn còn ướt, đành ấp úng mở miệng:“Cái kia…… Lão sư, ta còn ẩm đó, ngươi cẩn thận cánh tay bị lạnh……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe đối diện một tiếng cười khẽ, Lâm Tranh ngốc lăng, không biết Thiệu Tuấn Dương vì cái gì đột nhiên cười như vậy.
Thiệu Tuấn Dương đưa tay ôm cậu vào trong lòng, gối đầu chưa khô, ôm vào quả thực có chút lạnh lại không thoải mái nhưng hắn đêm nay chính là muốn hảo hảo ôm đối phương một cái.
Bởi vì phát hiện “kinh người” trong phòng tắm, giờ phút này trong mắt hắn, Lâm Tranh tựa hồ trở nên càng…… Khả ái.
Cứ như vậy đi, triệt để đối cậu động tâm.
Lúc này đây cùng với Chu Hành ngày trước hoàn toàn bất đồng. Lần này, hắn không thể lại một lần nữa buông tay với tình yêu của mình.
*
*
*
Đến thứ 7, ngày hẹn đến Trương gia, lại đột ngột phát sinh một chút vấn đề.
Chỉ vì Lâm Tranh đêm trước biến thành gối đầu, nhưng hiện tại đến buổi sáng, còn không có biến trở về hình người.
Thiệu Tuấn Dương nói cứ trực tiếp đi luôn cũng được, dù sao mục đích của buổi gặp này là vì khôi phục hình người cho cậu, nhưng Lâm Tranh vẫn là dùng sức mà từ chối:“Đừng đừng đừng! Lấy bộ dáng gối đầu để cho một đống người nhìn vào, ta nhất định sẽ 囧 tử.”
Thấy đã sắp đến thời gian hẹn, lại không muốn Thiệu Tuấn Dương thấy bản thân lúc nào cũng có thể biến về hình người lõa thể, Lâm Tranh đem hắn “đuổi” ra khỏi phòng, chính mình bình tĩnh nằm trên giường dưỡng sức, chờ đợi bản thân mau biến trở lại.
Thiệu Tuấn Dương ở bên ngoài thu thập vài thứ, thấy giờ giấc không sai biệt lắm liền có ý đi vào xem, chợt nghe thấy một trận âm thanh phát ra từ trong phòng, chắc là Lâm Tranh biến trở về rồi đi.
Quả nhiên không đến vài phút sau, Lâm Tranh mặc chỉnh tề chạy đi ra, hướng hắn cười e thẹn,“Ngượng ngùng, khiến lão sư đợi lâu, ách…… Chúng ta đi thôi.” ( =))))))
“Hảo.” Thiệu Tuấn Dương gật gật đầu, lại đưa tay dịu dàng mà sửa lại cổ áo sơ mi cho cậụ.
Lâm Tranh nghi hoặc cúi đầu, mới biết nguyên lai là vừa rồi vì vội quá mà cổ áo cũng chưa chỉnh hảo, không khỏi có chút quẫn bách, nhưng vẫn là tỏ ra như không có việc gì cùng Thiệu Tuấn Dương đi ra cửa.
Trên đường đi, Lâm Tranh ngồi trong xe mà lòng không yên, một mặt cậu lo lắng nếu biến trở lại rồi, thái độ Thiệu Tuấn Dương đối với cậu sẽ ra sao, mặt khác lại vô cùng chờ mong chính mình có thể trở lại bình thường.
Nào có người bình thường muốn bản thân đột nhiên biến thành gối đầu a……
Mặc dù là bởi vì việc này mà khiến cậu có thể làm quen với Thiệu Tuấn Dương, thậm chí bây giờ lại là quan hệ kết giao ngọt ngào như vậy nữa.
Lâm Tranh hắc hắc cười vài tiếng, lại nhanh chóng che miệng lại, biểu hiện tự đắc là rất đáng khinh nha.
*
*
*
Cuối cùng đến Trương gia, đến lúc này cũng không phải là sớm nữa. Vừa vào cửa Lâm Tranh cả người liền ngây ra.
…… Làm sao nhiều người vậy chứ?!
Mở cửa nghênh đón bọn họ là Trương Nhất Minh, sau khi Lâm Tranh cùng Thiệu Tuấn Dương đi vào, mới phát hiện ở phòng khách có ba bốn vị lão nhân đang ngồi, bên cạnh còn đứng vài cái người trẻ tuổi, thậm chí còn có hài tử theo bên trong trong phòng chạy đến
Trong nháy mắt, Lâm Tranh cảm giác chính mình như là vào vườn bách thú ── còn chính mình là đối tượng bị vây xem đi.
Trương Nhất Minh ngược lại là nhanh chóng mở miệng giới thiệu:“Tiểu Lâm a, đây đều là ba mẹ ta, còn có thân thích, cố ý hôm nay đến xem ngươi.”
Nhìn xem ngươi……
Còn có thể nói trắng trợn như vậy được sao chứ? Ta đây đích thực là bị người ta xúm lại vây xem sao hả????
Lâm Tranh tức muốn ói máu, đành phải nhịn xuống, gian nan cùng mọi người chào hỏi, cũng may đại gia đều thập phần thân mật, vài vị lão nhân càng là hiền lành thân thiết.
Mà Thiệu Tuấn Dương bị bỏ xó một bên, cũng chẳng ngại, chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhìn Trương Nhất Minh đem Lâm Tranh kéo đến trước mặt lão nhân, nghe bọn họ nói liên miên cằn nhằn không ngừng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy một bên chân thực nặng, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy một tiểu cô nương ba bốn tuổi đang ôm ống quần hắn, dùng sức mà cọ a cọ a ~~~
Tiểu cô nương kia thắt hai bím tóc rất dễ thương, thực sự rất khả ái, Thiệu Tuấn Dương có phần sửng sốt, đoán là con cháu họ hàng nhà họ Trương nên liền cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Cô bé vẫn đang cọ cọ, thấy vậy ngẩng mặt lên nhìn hắn, đột nhiên sụt sịt rồi oa một tiếng khóc to ra.
Thiệu Tuấn Dương giật mình, luống cuống chẳng biết làm sao.
Bất quá rất nhanh một người phụ nữ trẻ vội tới ôm lấy hài tử kia, vẻ mặt xin lỗi đối Thiệu Tuấn Dương cười cười,“Xin lỗi tiên sinh, đứa nhỏ này có điểm sợ người lạ.”
…… Sợ người lạ mà chủ động đến ôm đùi sao.
Thiệu Tuấn Dương thực sự có điểm bất đắc dĩ, vẫn là cố gắng giơ lên khóe miệng mà mĩm cười. Đến khi người kia ôm bé đi rồi, hắn mới đưa tay sờ lên mặt mình, chẳng lẽ mình có biểu tình gì đáng sợ dọa đến tiểu hài tử sao?
Chỉ một suy nghĩ này, Thiệu Tuấn Dương trong lòng khó tránh khỏi có chút tổn thương. Hắn cũng không biết cách làm ra biểu tình gì vui vẻ, nhưng mà cũng không tỏ ra nghiêm túc đến nỗi dọa khóc trẻ con đó chứ hả????
Yên lặng quay đầu nhìn về phía Lâm Tranh vẫn còn đang chìm trong vòng vây của mấy lão nhân, nghĩ rằng đối phương rốt cuộc vì cái gì sẽ thích hắn đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!