Xích Đan Phong.
Ô Đại Sài hét lên: “Xích Đan Phong của ta như thế nào không tốt, ngươi vì sao không muốn ở lại?”
Nam Nhứ cố gắng nói lý với Ô Đại Sài ——
Cũng không tính là cố gắng nói lý, đơn giản mà nói, chỉ một câu là có thể nghiền áp.
Nam Nhứ nói một câu đánh thẳng vào điểm đau của Ô Đại Sài: “Ngài không cho ta trở về, về sau ta sẽ không luyện đan nữa.”
Ô Đại Sài gần như muốn nhảy dựng lên, đôi mắt trừng giống chuông đồng: “Ngươi!”
Nam Nhứ đầu trọc đâu sợ bị hắn nắm tóc: “Dù sao vốn dĩ ta chính là kiếm tu, ta cũng không thích luyện đan.”
Đúng, nàng không thích luyện đan.
…… Nàng chỉ là thích chơi với lửa.
Nàng nhìn ra Ô Đại Sài mười phần động tâm với thiên phú của nàng, nên mới nhéo lấy điểm này không bỏ.
Ô Đại Sài nói: “Được được được, cho ngươi trở về! Thật là, mới một đêm làm như lão tử sẽ ăn ngươi tới nơi.”
Ô Đại Sài tức giận mà để cho nàng đi.
Nhìn đến nàng trên tiên thuyền, ánh mắt hắn còn có chút u oán.
Trên tiên thuyền, Du Duyệt rốt cuộc mới dám nói lời này: “A Nhứ, muội không sợ Ô phong chủ sao? Hắn chính là Nguyên Anh chân quân, muội vậy mà lại cùng hắn tranh luận……”
Dù sao Du Duyệt cũng là dân bản xứ ở thế giới này, lúc không biết thân phận của Ô Đại Sài còn tốt, khi biết Ô Đại Sài là Nguyên Anh chân quân, lập tử trở nên bị gò bó không ít, kể cả tính cách xã giao ngưu bức chúng cũng đều bị thu liễm lại.
Thực lực ở trước mặt, muốn dùng tốt thủ đoạn giao tiếp gì cũng chỉ phí công.
Nam Nhứ lại không giống.
Ở một phương diện, nàng không phải là dân của thế giới này, đối với tu sĩ thực lực Nguyên Anh căn bản không có chút nhận thức.
Về phương diện khác, nàng lại gặp được một số người, ví dụ như Ma Tôn, tu vi Nguyên Anh; ví dụ như tay chân bên người Ma Tôn, nàng cũng đã gặp qua, tu vi cũng là Nguyên Anh. Lại ví dụ như Lê Vân, tu vi Hóa Thần…..
Nàng xuyên qua ngắn ngủi mới hai tháng, người bình thường có khi cả đời cũng chưa được gặp qua một lần, hoặc là cũng chỉ có thể ở xa xa mà chiêm ngưỡng tu sĩ Nguyên Anh, ở trong mắt nàng lại giống như cải trắng đi một chỗ là có thể thấy được.
Thấy nhiều rồi, cũng không hiếm lạ.
Nam Nhứ nói: “Ô phong chủ sẽ không tức giận, chẳng phải Trúc sư huynh đã nói hắn là người tốt sao.”
Du Duyệt phảng phất như một lần nữa nhận thức nàng: “A Nhứ, không nghĩ tới muội……”
Du Duyệt muốn nói lại thôi.
Nam Nhứ: “Không nghĩ tới cái gì?”
Du Duyệt: “Không nghĩ tới muội lại còn khi dễ người thành thật.”
Nam Nhứ: “…… Rõ ràng mới là không thể hiểu được hắn, lại ở trên đường bắt ta đi luyện đan.”
Hai tiểu tỷ muội lẩm nhẩm, Trúc sư huynh ở một bên cười xem các nàng nói chuyện, đợi cho tiền thuyền đi xuống, lại tự mình đưa các nàng đến sân cửa, dặn dò nói: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải luyện kiếm.”
Du Duyệt cùng Nam Nhứ từng người trở về phòng.
Trước khi Nam Nhứ trở về phòng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nàng thấy trong tay Trúc sư huynh còn xách theo ngọn đèn, vẫn đang đứng tại chỗ nhìn các nàng.
Ánh đèn dầu như hạt đậu, đêm dài tại nơi vắng vẻ này chỉ có một chút ánh sáng bé nhỏ không đáng kể.
…….
Cho đến lúc Trúc sư huynh rời đi, Nam Nhứ mới khôi phục nguyên hình, thừa dịp trong bóng đêm, chạy nhanh như chớp lên đỉnh núi.
Lên núi nhiều lần như vậy, hiện tại Nam Nhứ nhắm hai mắt đều có thể phi đến động phủ của Lê Vân.
Lúc nàng đang tính toán không đi cửa chính mà định nhảy qua tường………
Á?
Nàng thấy ở cửa giống như có một bóng người.
Xa xa nhìn đến, như có người đang đứng ở cửa……
Hình như là Lê Vân
Lúc sau thấy rõ gương mặt hắn, Nam Nhứ phanh gấp một cái, “bang kỉ” ngã nhào ở trên tuyết.
Lê Vân…… Đứng ở cửa chờ nàng?
Ôii……
Nàng vẫn còn cách Lê Vân một khoảng, hắn cũng không nhìn về hướng này, hẳn là không nhìn thấy nàng bay đến đây đi?
Nam Nhứ từ trong đống tuyết bò dậy, rũ tuyết trên người xuống, không bay nữa, dùng bốn chân vội chạy, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển mà đi về phía hắn.
Nàng đứng ở bên chân hắn, ngửa đầu nhìn hắn, phe phẩy cái đuôi, kéo dài âm thanh mà kêu một tiếng: “Ô ——”
Lê Vân cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng: “Đã trở lại?”
“Ô ——”
Nam Nhứ cũng không phải là mèo thật, cũng không biết kêu giống như mèo, vì thế chỉ “Ô ô” vây quanh hắn xoay một vòng, ý đồ muốn làm nũng cho qua đi.
Lê Vân nhìn mèo nhỏ, đôi mắt vàng rực rỡ, vỗ vỗ tuyết trên người nó.
Rồi sau đó hắn cúi xuống, ôm lấy mèo nhỏ trở về phòng.
Cho đến khi thân hình ấm áp của mèo nhỏ nằm ở trong lồng ngực hắn, bộ phận trống rỗng trong lòng hắn kia, dường như mới có thể lấp đầy.
Hắn nắm cằm mèo nhỏ, nhàn nhạt nói: “Sơ Thất, trên cổ ngươi thiếu một thứ.”
Mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, lỗ tai quơ quơ: “Ngao?”
Lê Vân nhìn chằm chằm nó, không nhanh không chậm nói: “Thiếu dây xích.”
Nam Nhứ: “……”
“Ngao!”
Nam Nhứ phẫn nộ mà dùng móng vuốt chụp hắn.
Lê Vân nhéo móng vuốt nhỏ của nó, đem nó đặt trên bàn trà của trường kỷ.
“Ta không dùng dây xích với ngươi.”
Hắn nói: “Nhưng đêm nay ngươi không được ngủ cùng ta.”
“Ô ô ——”
Nam Nhứ thật ủy khuất, thật vô tội, thật yếu ớt.
Không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao.
Thời gian luyện đan dài như vậy, nàng cũng không nghĩ đến…….Rốt cuộc cũng là lần đầu nàng luyện đan.
Nàng đáng thương nhỏ bé bất lực mà nhìn Lê Vân, đôi mắt ướt dầm dề mà bịt kín một tầng hơi nước.
Nàng dùng móng vuốt nhỏ mà đẩy đẩy hắn, lông đuôi xù xù mà tới lui câu lấy đầu ngóng tay hắn.
Lê Vân lại không có dao động, lãnh khốc* mà đặt nàng ở trên ổ mèo.
*Lạnh lùng, tàn nhẫn.
Hắn nói: “Ngươi yên tĩnh một buổi tối.”
Nam Nhứ: “…………”
Làm sao mèo con có thể yên tĩnh a!
Mèo con có sai đâu!
Nàng đột trăng mang sao, cãi nhau cùng với đại lão Nguyên Anh cũng muốn trở về gấp a……
Nam nhân ý chí sắt đá, không thể tha thứ cho nàng một chút sao!
Nàng buồn bực mà ghé trên ổ mèo, đôi mắt vừa chuyển, chuẩn bị lặp lại đại pháp bán thảm một lần nữa.
Lại bất thình lình nghe thấy thanh âm của hắn: “Không được làm bị thương chính mình.”
Hắn cầm chén nhỏ, mắt không nháy mà cắt một chút vào bàn tay mình.
Không qua bao lâu, chén nhỏ đầy ắp máu tươi của hắn.
Hắn đem chén nhỏ đặt tới trước mặt nàng: “Đây là đồ ăn đêm nay của ngươi.”
…… Nam Nhứ nhìn chén tràn đầy máu, tâm tình phức tạp.
Nàng lại một lần nữa tự hỏi chính mình, vấn đề này có phải mức biến thái hay không.
Mèo uống máu tươi để tu luyện thật sự sẽ không đọa vào ma đạo sao???
Chính là.
Nàng nhìn chén máu này cũng không muốn uống a.
Nàng ngộ ra.
Nàng thích ngậm ngón tay Lê Vân để uống máu, thích nghe mùi hương trên người hắn……
M* n*.
Cảm giác nàng càng ngày càng biến thái.
Thôi thôi.
Nam Nhứ tự an ủi chính mình, người của Tu Tiên giới đều biến thái như vậy, nàng như này cũng coi là nhập gia tùy tục.
Nhưng.
Chính là vẫn muốn được ôm một cái.
Nàng cảm thấy chính mình đã bị Lê Vân chiều hư.
Không được, nàng muốn được sủng lại!
Nam Nhứ uể oải mà ghé vào trong ổ mèo, đầu nhỏ gác ở bên ngoài, một bên giả vờ đáng thương, một bên kêu ô ô.
Lê Vân không để ý đến nàng, nàng sẽ kêu cả một đêm! Cho phiền chết hắn!
Nam Nhứ rất có nghị lực mà ủy khuất kêu thật lâu, một giọt máu ở trong chén cũng không uống, chỉ chờ Lê Vân tới ôm nàng.
Rốt cuộc, Lê Vân cũng động.
Nàng nhìn thấy Lê Vân cầm lấy thạch truyền âm, nói chuyện cùng người bên kia: “Hàn Ngọc.”
Thạch truyền âm truyền đến một thanh âm khó nén được kích động: “Tên xú cục đá ngươi, rốt cuộc nghĩ thông suốt muốn đi tới Bồng Lai Tiên Hội rồi hả?”
Lê Vân nói: “Không tới.”
Hàn Ngọc lập tức biến sắc: “Vậy ngươi tìm ta làm cái gì!”
Lê Vân nói: “Mèo vẫn luôn kêu là chuyện như thế nào?”
Hàn Ngọc: “……Ý là cái gì?”
Lê Vân lặp lại một lần: “Mèo, kêu một buổi tối.”
“Ta làm sao mà biết được!” Hàn Ngọc tức giận nói, “Thời điểm linh thú theo đuổi bạn phối ngẫu đều sẽ kêu, khả năng mèo nhỏ kia của ngươi đang kỳ động dục đi!”
“Ong” đến một tiếng, truyền âm thạch chấn động, tách ra hai người.
Ánh mắt đen nhánh của Lê Vân dừng ở trên người nàng, bốn mắt nhìn nhau cùng nàng.
Nam Nhứ:…… Thật, mẹ nó động dục cái gì.
Tên lang băm kia hiểu lầm ta rồi!!!