Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn


Chương 49


Tất nhiên là Ngôn Thiên Tễ biết Lê Vân.

Thởi điểm hắn chỉ là gà mờ, Lê Vân đã lên đến làm đại lão Nguyên Anh. Cho đến khi hắn từ Trúc Cơ lên đến Kim Đan, lúc ấy Lê Vân đã bay vọt lên Hóa Thần, trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ thứ hai ở Thái Huyền Tông ——

Một người khác là Thái Thượng lão tổ, 1500 tuổi.

So sánh lên, Lê Vân chưa đến trăm tuổi đã tấn chức lên Hóa Thần, quả thực là quá trẻ.

Quen biết thì quen biết, nhưng chưa có nói qua mấy câu.

Cho nên gặp được Lê Vân, Ngôn Thiên Tễ kích động lấy chiếc quạt của mình ra, có chút ngượng ngùng mà thẹn thùng nói: “Kiếm quân, vãn bối ngưỡng mộ ngài đã nhiều năm, ngài có thể ký tên lên trên chiếc quạt này của vãn bối được không?”

Nam Nhứ: “……”

Được nha.

Thì ra tiểu sư huynh nàng là fan của Lê Vân.

Ngôn Thiên Tễ nâng quạt, thấy Lê Vân vẫn chưa tỏ thái độ gì, sau lại quay sang vứt mấy cái mị nhãn về hướng nàng.

Nam Nhứ không thể hiểu được mà nhìn lại: Huynh nhìn ta làm cái gì?

Ngôn Thiên Tễ lại bay đến tiếp: Muội giúp ta lấy chữ ký đi!

Hai người mắt đi mày lại rơi vào trong mắt Lê Vân, hắn rũ mắt nói: “Xin lỗi, ta không giỏi viết đồ lưu niệm.”

Lê Vân nhìn về phía nàng: “Nam Nhứ.”

Đây là kêu nàng lên hạc giấy.

Nam Nhứ có chút điểm rối rắm.

Cũng không phải là vì chuyện tối hôm qua. Chủ yếu là……Nàng là đang nằm vùng a!

Nếu ngồi trên hạc guấy của Lê Vân đi rêu rao khắp nơi như vậy, chẳng phải rất nhanh sẽ bị Liễu Lăng Ca biết, sau đó lại đến Phong Dị biết sao?!

Nam Nhứ nhìn Ngôn Thiên Tễ, lại nhìn Lê Vân, trong lòng có một cái ý tưởng lớn mật.

Nàng nói: “Sư phụ, Khổng Tước của sư huynh ta không khỏe lắm, không bằng…… Không bằng ngài cũng cho hắn đi theo?”

Hai người cưỡi hạc giấy quá chói mắt, ba người thì không phải được rồi sao!

Ngôn Thiên Tễ vui mừng khôn xiết, mặt đều đỏ lên: “Có, có thể sao?”

Hắn thập phần phối hợp mà nhìn thoáng qua Khổng Tước của mình: “Tiểu Hoa, bệnh ủa ngươi thật nặng a!”

Mới vừa rồi Khổng Tước còn tràn đầy tinh thần, chỉ trong tức khắc đã nhắm nửa con mắt rồi xụi lơ ở trên mặt đất, kỹ thuật diễn kia phải nói là vô cùng tinh vi.

Nam Nhứ:……Ngưu bức!!

Ngôn Thiên Tễ lấy ra kỹ năng da mặt dày mà tổ truyền: “Kiếm quân, ngài xem, Khổng Tước của ta bệnh nặng đến như vậy……”

Lê Vân liếc mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi ở lại chỗ này chẩn trị cho linh thú của ngươi. Nam Nhứ, chúng ta đi.”

Nam Nhứ: “……”

Ngôn Thiên Tễ: “……”

Nàng không tình nguyện mà lên trên hạc giấy của Lê Vân.

Ngôn Thiên Tễ ở lại phía sau, ánh mắt si mê quấn quýt ai oán.

Lúc Nam Nhứ làm mèo cũng không phải chưa từng được cưỡi hạc giấy của Lê Vân, còn làm người thì đây là lần đầu tiên.

Hạc giấy này hình như còn có thể tùy ý chỉnh độ lớn nhỏ, ngày ấy nàng mới vào tông môn, hạc giấy lần đó lớn vô cùng, có thể chở được tất cả các đệ tử. Mà hiện tại, trên lưng hạc giấy cũng chỉ có thể chở được hai ba người.

Nam Nhứ không thể né tránh được ngồi gần hắn.

Càng đến gần, một cỗ lãnh hương u đạm mát lạnh trên người hắn thổi đến tràn đầy chóp mũi nàng.

Chẳng qua bao lâu, đau đớn trên cơ thể nàng đã được chữa lành.

Nhưng thay thế vào đó lại là…….

Ngứa.

Chỗ sừng đang mọc trên gần tai của nàng lại bắt đầu ngứa!

Nam Nhứ quả thật như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Này này này……Nàng phải làm sao bây giờ a?!

Nàng rụt rụt ra phía sau, muốn tránh đi mùi hương kia. Nhưng trên vị trí trên hạc giấy chỉ có một tấc vuông, sau nàng dịch một chút, lại không dời được, nàng lại dịch thêm chút nữa, sau đó……

Nàng té xuống.

Ách.

Cảm giác treo trên không làm nàng theo bản năng nhắm mắt lại, nàng duỗi tay muốn bắt lấy chân hạc giấy, sau lại cầm được một bàn tay to rộng.

Quanh thân nàng là Thanh Phong Quyết, hắn dùng sức kéo nàng lên rồi đặt nàng ngồi trước người hắn.

Lúc này hai người lại càng gần hơn, nàng có thể cảm thấy phần lưng của mình đang chống thẳng lên ngực hắn, thậm chí còn có một vài sợi tóc của bị gió thổi qua vai nàng.

Thân hình hắn gần như hoàn toàn bao phủ nàng trong đó, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của hắn, không chỗ nào bị bỏ qua. Nam Nhứ mịt mờ một hồi, sau khi hồi phục lại tinh thần mới phát hiện ra mình vẫn còn đang nắm lấy tay hắn.

Tay hắn cứng rắn giống như ngọc thạch, lạnh lẽo lại thon dài, cũng không mềm mại, lòng bàn tay còn để lại những vết chai sạn bởi vì cầm kiếm hàng năm.

Lúc làm mèo có bộ lông ngăn cách nên nàng cảm giác không đến, không nghĩ tới lúc biến thành người, ngược lại càng thêm hiểu biết về hắn……

Không đúng.

Sao nàng vẫn luôn nắm tay vậy, giống như nàng là người chiếm tiện nghi vậy a.

Nàng có chút hoảng loạn mà buông ra, trên mặt còn vài phần nóng lên.

“Sư phụ……” Nàng gian nan nói, “Ta ngồi ở chỗ này…… Có phải có chút không quá thỏa đáng hay không.”

Thanh âm nam nhân nhàn nhạt: “Có gì không ổn?”

Nam Nhứ đưa lưng về phía hắn, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.

Nhưng hô hấp ấm áp của hắn gần trong gang tấc phả lên trên phía tai nàng ——

Vừa hay nơi đấy là chỗ sừng đang mọc, đang phát ngứa.

Ngay lập tức Nam Nhứ càng cảm thấy trên đầu càng thêm ngứa.

Nàng đè nén lại cơn ngứa, yếu đuối mà nói một câu: “Sư phụ, ta muốn ngồi ở đằng sau.”

Hắn nói: “Ngươi còn muốn ngã xuống?”

Nam Nhứ: “……”

Rõ ràng tiếng hắn nghiêm trang, giống như chỉ nói lại sự thật……Nhưng sao nàng lại cảm thấy mình bị trào phúng?

Nam Nhứ bị hắn làm cho mắc nghẹn không còn lời nào để nói.

Nàng cắn môi, nhẫn nhịn lại cơn ngứa kia, bỗng nhiên trong lòng lại nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ.

Sừng trên đầu nàng……Sẽ không còn khi nàng hóa thành hình người chứ?

Nàng giơ tay sờ sờ, không sờ thấy cái cục gì nổi lên, sau lại nâng tay sờ bên khác, xác nhận lại một chút.

Còn tốt còn tốt.

Nàng nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.

Đang lúc nàng muốn thu hồi tay, đột nhiên hạc giấy lại lao xuống, nàng không phản ứng kịp khiến cho mu bàn tay đụng phải mặt của nam nhân phía sau, vừa vặn còn cọ qua cánh môi mềm mại của hắn.

Cứu…..Cứu cứu ta!

Nam Nhứ tức khắc cũng không biết thả tay ở hướng nào.

Một cơn ngại ngùng như thủy triều vọt vào phía nàng, do đó làm cho nàng quên đi ngắn ngủi cơn ngứa ở bên tai.

“Xin, xin lỗi…… Sư phụ,” Nam Nhứ nỗ lực nói, “Ta không phải là cố ý……”

“Ừm.”

Thanh âm bình tĩnh của nam nhân trước sau như một, hắn nói: “Không có việc gì.”

Nghe được phản ứng này của hắn, Nam Nhứ bắt đầu nghĩ mình có phải là nghĩ nhiều rôid hay không.

Chẳng nhẽ, người tu đạo như bọn họ……Một chút cũng không thèm để ý loại động chạm tay chân như thế này?

Nhưng nàng lại không biết, nam nhân ngồi phía nàng, đôi tai ửng đỏ bị mái tóc trắng che đi rồi.

Nói chuyện với nhau chỉ khoảng chừng nửa khắc, hạc giấy bay xuống dưới.

Nam Nhứ nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, bên tai truyền đến thanh âm của hắn: “Tới rồi.”

Nam Nhứ giống như được đại xá, từ trên hạc giấy nhảy xuống dưới.

Ngôn Thiên Tễ cũng chưa đến, trong Xích Đan Phong lúc này cũng không có ai, chỉ có một ít tiểu phó đang vẩy nước quét nhà.

Nam Nhứ nói: “Đa tạ sư phụ đưa ta đến, để ta dẫn ngài đi tìm Ô……”

Gì?

Hình như có chỗ nào không đúng.

Nam Nhứ hỏi: “Sư phụ, ngài tới xem bệnh? Nhưng Ô sư phụ hắn không có ở đây a.”

Lê Vân nói: “Hôm nay hắn sẽ trở về, ta ở đây chờ hắn.”

Nam Nhứ: “…… A.”

Nàng nhớ thương đến chuyện đọc sách của mình, hơn nữa sừng trên đầu lại phát ngứa, nàng tìm lấy cớ trốn đi: “Vậy sư phụ, ta đi đọc sách đây?”

Lê Vân gật đầu.

Thiếu nữ nhanh như chớp mà chạy đi, trong đó còn mang theo ý chạy trối chết.

Lê Vân giơ tay xoa xoa môi, sau đó lại buông ra.

Hắn lấy thạch truyền âm: thạch: “Ô phong chủ, ngươi nên trở về rồi.”

Ô Đại Sài không thể hiểu được: “Không phải ta đã nói với ngươi, ngày mai ta mới về sao?”

Lê Vân nói: “Ta ở Xích Đan Phong chờ ngươi.”

Dứt lời, hắn ngắt thạch truyền âm.

Ô Đại Sài ở đầu bên kia tức đến giậm chân.

Đang êm đang đẹp mà tên này chạy tới Xích Đan Phong của hắn làm cái gì!

Nhất định là muốn dụ dỗ tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của hắn!

Không được, hắn phải lập tức trở về!

Ô Đại Sài lập tức rời khỏi khách điếm, cầm linh thạch đi đến trung tâm tập trung tiên thuyền, thúc giục tiên thuyền nhanh chóng bay về hướng Thái Huyền Tông.

………

Trong lúc Ô Đại sài gấp không chờ nổi mà nhanh chóng chạy về Thái Huyền Tông, Ngôn Thiên Tễ cũng cưỡi Khổng Tước của hắn đến Xích Đan Phong.

Vừa đến Xích Đan Phong, hắn nhìn thấy thần tượng kiếm tiên Lê Vân đang đứng dưới gốc cây, bạch y bay bay trong gió.

Ngôn Thiên Tễ lập tức sửa sang lại quần áo, đi đến trước mặt Lê Vân, tâm tình nhảy nhót: “Kiếm quân tới Xích Đan Phong của làm khách, sư phụ hiện giờ không ở nhà, ta đương nhiên sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà!”

Hắn dẫn Lê Vân đến chỗ một tiểu viện rồi ngồi xuống, pha cho hắn tiên trà, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với thần tượng.

Ngôn Thiên Tễ cũng từng nghe về sự tích trưởng thành của vị kiếm quân này, đối với một ít truyền thuyết, hắn cũng tò mò vạn phần.

Ví dụ như:

—— “Nghe đồn lúc kiếm quân đang ở Trúc Cơ từng tự tay chém giết một con yêu thú Kim Đan hậu kỳ?”

—— “Giả.”

—— “Vậy, vậy lúc kiếm quân ở Kim Đan đã từng đại chiến năm tên tu sĩ Nguyên Anh?”

—— “Không có.”

—— “Nghe nói lúc kiếm quân tấn chức Hóa Thần, bảy bảy bốn mươi chín thiên lôi giáng xuống, kiếm quân là tự mình dùng kiếm chặt đứt thiên lôi……”

—— “Lời đồn.”

Ngôn Thiên Tễ: “……”

Hình như bông nhiên có chút hiểu ra vì sao sư muội lại chán ghét ta.

Hỏi vấn đề mà sau lại nghe được đáp án như vậy thật làm cho người ta buồn bực a!

Tâm pha lê của Ngôn Thiên Tễ nát rơi đầy đất.

Hai người cứ nói chuyện như vậy, ách, chính xác là một mình Ngôn Thiên Tễ nói, đột nhiên trong lòng bàn tay của Ngôn Thiên Tễ nhảy ra một con tiểu tước.

Tiểu tước kêu ba tiếng “Pi pi pi”, Ngôn Thiên Tễ đứng dậy nói: “Kiếm quân, thứ vãn bối thất lễ. Đã tới giờ rồi, nên ta phải đi đưa đồ ăn cho sư muội.”

Dứt lời, hắn đi về phía giàn nho bên cạnh hái xuống mấy quả nho, sau lại sau ao suối bên cạnh rửa sách sẽ, đặt mâm lên trên bàn rồi lại trang trí thêm chút quả mâm xôi, tỉ mỉ mà đem mâm trái cây này trang trí đến hoa hòe lộng lẫy giống như quần áo mặc trên người hắn.

Lê Vân thu liễm mắt, bất động thanh sắc nói: “Vì sao phải đưa thức ăn cho nàng?”

Ngôn Thiên Rễ nói: “Sư phụ đã dặn qua, tiểu sư muội chưa tích cốc. Đọc sách lại quá mệt mỏi, nên phải để cho nàng ăn nhiều một chút, không thể làm cho tiểu sư muội đói gầy.”

Ngôn Thiên Tễ bưng mâm, đang định rời đi.

Lại nghe Lê Vân nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ngôn Thiên Tễ tự động bổ sung ra một lý do cho hắn: “Có phải kiếm quân muốn nhìn một chút, xem sư muội nàng học như thế nào đúng không?”

Lê Vân nói: “…… Ừm.”

Ngôn Thiên Tễ nhớ tới Nam Nhứ không chỉ là đệ tử của Ô Đại Sài, mà vẫn còn là đệ tử của Lê Vân, cố ý vì Nam Nhứ mà nói tốt ở trước mặt Lê Vân ——

Làm đệ tử tạp dịch, xưa nay cũng không phải là không có liên quan đến sư môn, trái lại, còn có liên hệ tương đương chặt chẽ.

Đã từng có chuyện xảy ra ở Thái Huyền Tông, đồ đệ là đệ tử tạp dịch, bái sư khác, sưp hụ lúc trước lại cùng sư phụ sau này nổi lên hiềm khích, đem đệ tử kia kẹp ở giữa.

Ngôn Thiẻn Tễ có ấn tượng vô cùng tốt đối với vị tiểu sư muội này, tất nhiên là cũng không muốn thấy những chuyện như vậy xảy ra ở trên người nàng.

Vì thế hắn nhiệt tình nói: “Sư muội nàng học tập chăm chỉ lại khắc khổ, lại còn vô cùng nỗ lực!”

Hắn lại thở dài: “Ài, nhưng sư muội lại quá độc lập, có vẫn đề nào không hiểu cũng đều không muốn hỏi ta.”

Ngôn Thiên Tễ ưu sầu mà thở dài.

Nhưng hắn ưu sầu không được bao lâu, đợi cho hắn bưng mâm đựng trái cây tiến vào phòng sách, sau đó lại quen thuộc mà bắn mị nhãn về phía Nam Nhứ: “Tiểu sư muội, ăn chút nho ~”

Nam Nhứ đang đắm chìm ở trong sách, đầu cũng chưa nâng lên nhìn, chỉ chỉ vào một chỗ ở trong sách rồi hỏi hắn: “Sư huynh, chỗ này có ý là như thế nào?”

Lập tức tinh thần của Ngôn Thiên Tễ tăng lên gấp trăm lần, sau đó giải thích cho Nam Nhứ.

Lê Vân nhìn ở trong mắt.

……Thì ra mị nhãn kia chỉ là dẫn lời.

Ngôn Thiên Tễ chỉ là muốn Nam Nhứ hỏi hắn.

Trong lòng hắn không biết vì sao lại cảm thấy nhẹ nhàng vài phần.

Hắn đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.

Nam Nhứ ngồi ở trong phòng sách thật, thật sự là không giống với lúc luyện kiếm.

Lúc luyện kiếm, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nàng chỉ làm cho có lệ, không thể lừa gạt được. Giống như là không muốn luyện kiếm, cũng không khác lắm.

Nhưng mà giờ phút này, nàng nhìn quyển sách trên tay lại cực kỳ chăm chú.

Sự chuyên chú như thế này làm cho nàng mang theo một cỗ cảm giác xa lạ, hắn chưa bao giờ gặp qua.

Vào giờ phút này, nàng không phải là mèo con hay làm nũng, cũng không phải là Toan Nghê có huyết mạch thần thú, mà là…….Người đang nỗ lực nghiên tập đan đạo.

Từ sau khi Ô Đại Sài hỏi hắn vấn đề kia, hắn thường xuyên không biết nên đối đãi với nàng như thế nào.

Tình thầy trò, sự sủng ái, hay tình yêu nam nữ……

Mấy thứ này có gì để phân biệt?

Hiện giờ, hắn đã vỡ lẽ ra rồi.

Ô Đại Sài hỏi cũng không phải là cảm tình của hắn.

Ô Đại Sài hỏi hắn, là coi Nam Nhứ như thế nào.

Coi như là đồ đệ, coi như là sự sủng ái, cũng hoặc coi như là người giống như hắn.

Cũng chính giờ phút này, hắn bỗng nhiên phát hiện, trên người Nam Nhứ vẫn luôn có một chỗ bất đồng với người khác.

Hắn cũng không phải là không có tiếp xúc qua yêu thú mở linh trí, còn có thể thông nhân tính, còn có thể hóa thành hình người ——

Nhưng những cái đó đều không phải là người.

Cho dù yêu thú ngụy trang ở trong đám người tốt đến cỡ nào đi nữa, hắn như cũ vẫn có thể nhận ra một cỗ yêu tính kia.

Nam Nhứ lại không giống.

Từ lúc bắt đầu, hắn nhìn thấy nàng, là người không rõ đầu rõ đuôi.

Giống như từ lúc bắt đầu sinh ra, nàng đã ở trong đám người mà lớn lên, tiếp thu sự dạy dỗ của người, hay hành vi xử sự, toàn bộ đều tuần hoàn theo chuẩn quy tắc của thế gian.

Yêu tu hành sự công khai, ma tu hành sự tàn nhẫn, mà trên người nàng lại lây dính một cỗ duy nhất chỉ thuộc về nhân tu.

Chẵng nhẽ nàng……Lớn lên ở thế gian?

Vậy sao nàng lại có liên quan đến ma tu?

Trong một khoảnh khắc, trong đầu Lê Vân hiện lên đủ loại suy đoán.

Hắn liếc mắt nhìn Nam Nhứ đang đọc sách một cái, rồi sau đó quay người rời đi.

Mà trong khoảnh khắc hắn rời đi, Nam Nhứ hít hít mũi, bỗng nhiên ngửi được một cỗ lãnh hương quen thuộc.

Nàng vừa nhấc đầu, nhìn thấy bóng dáng Lê Vân, vội vàng nắm một viên thuốc nhét vào miệng.

Nàng nhìn Lê Vân rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Thứ nàng vừa ăn là Thanh Tâm Đan.

Thân là đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông, mỗi tháng ở trong tông môn đều sẽ được phát một ít linh thạch cùng với đan dược, dùng để trợ giúp tu luyện.

Ích Khí Đan dùng để tăng thêm linh lực, bản thân Nam Nhứ linh lực bị hỗn loạn trong kinh mạch, tất nhiên sẽ không dùng tới thứ này để tự mình tăng thêm đau đớn rồi. Còn Thanh Tâm Đan, thì giống như là dầu cao, làm cho não tỉnh táo thêm, trợ giúp cho người tâm tư hỗn độn bài trừ đi tạp niệm, lúc đối mặt với một ít chướng khí độc khí, cũng có thể mở ra một ít tác dụng mỏng manh.

Vừa rồi Nam Nhứ ngồi chung tiên hạc với Lê Vân, đau đớn trong kinh mạch được áp xuống, nhưng sừng mọc trên đầu vẫn ngứa vô cùng.

Lúc trước nàng vẫn chưa có ăn Thanh Tâm Đan, bởi vì sợ dược vật bên trong Thanh Tâm Đan có mang theo tính nóng, sẽ dẫn tới linh khí tring kinh mạch nàng xàng thêm xao động.

Nhưng hiện giờ nàng cũng học qua nửa tháng Đan đạo, cũng biết mỗi thứ bên trong đan phương có tác dụng gì, nên ăn vào trong miệng cũng không sợ.

Chỗ sừng mọc phát ngứa, làm cho nàng phiền lòng, đọc sách không được, nàng liền ngựa chết làm như ngựa sống, lấy Thanh Tâm Đan ra ăn thử.

Ha, cũng không nghĩ tới Thanh Tâm Đan này vậy mà có công hiệu với nàng như vậy!

Ừm……Bất quá có thể là nàng vẫn là tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ, tông môn phát là đan dược phẩm cấp hoàng thấp nhất, cũng không có dược tính. Tuy rằng có giảm bớt ngứa, nhưng cũng không bớt được bao nhiêu.

Trị ngọn không trị gốc a!

Nam Nhứ ném liên tiếp mấy viên Thanh Tâm Đan vào trong miệng, buồn rầu mà cúi dầu đọc sách, bỗng trong đầu chợt hiện lên một ý.

Nam Nhứ nhìn về phía Ngôn Thiên Tễ: “Sư huynh, ha ha, ta có một chuyện muốn nhờ.”

“Muội nói đi!”

Ngôn Thiên Tễ nói: “Chỉ cần muội nói ra, sư huynh chắc chắn sẽ giúp muội làm được!”

Nam Nhứ nói: “Ta muốn luyện đan.”

“Không thành vấn đề a.”

Ngôn Thiên Tễ cứ như vậy mà đồng ý luôn.

Hắn nhỏ giọng nói: “Ta cũng cảm thấy sư phụ không nên cứ để muội đọc sách ở đây, đọc sách nhiều như vâyh, người cũng choáng váng.”

Nam Nhứ: “?”

Ta hoài nghi người này đang ngầm nói ta khờ.

Đôi mắt Ngôn Thiên Tễ sáng long lanh mà nhìn nàng: “Đi thôi, sư huynh mang muội đi luyện đan. Khụ khụ……”

Hắn ngượng ngùng lại chờ đợi mà vứt một cái mị nhãn về hướng nàng: “Nếu có gì không hiểu, sư huynh sẽ dạy muội!”

Nam Nhứ đáp ứng thật sự sảng khoái: “Yên tâm đi sư huynh, có gì không hiểu ta nhất định sẽ hỏi huynh.”

Cỗ vui sướng trên người Ngôn Thiên Tễ không tàu nào che giấu được: “Sư muội, ngươi thật tốt!”

Nam Nhứ nói nhỏ ở trong lòng: Sư huynh, ngại quá, làm huynh thất vọng rồi.

Chơi lửa, là sở trường của nàng.

Nếu chơi lửa là nhân tu, vậy thì nàng làm thần thú làm cái gì a!

Hai người cứ như vậy ném sách vở, đi đến phòng đan.

Ở Xích Đan Phong có bảy phòng luyện đan, đây là vị trí cố định mà Ô Đại Sài cho các đệ tử ở Xích Đan Phong. Còn có ba phòng khác dùng để cung cấp cho người ngoài mượn, hoặc là để dự phòng khi có phòng đan khác bị tổng hại.

Ừm…..Đan tu là vậy, lúc luyện đan bị nổ phòng cũng là chuyện bình thường.

Nam Nhứ tiến vào phòng đan dự phòng trong một thiên viện, sau đó lại tiến vào phòng dược lấy chút dược liệu.

Ngôn Thiên Tễ liếc nhìn dược liệu trong tay Nam Nhứ: “Sư muội, muội muốn luyện Thanh Tâm Đan?”

Nam Nhứ gật đầu: “Ta muốn bắt đầu từ những bước đầu tiên trong đan phương.”

Ngôn Thiên Tễ rất duy trì với nàng: “Đúng vậy, chúng ta luyện đan đúng là muốn làm đâu chắc đấy.”

Nhưng kỳ thật hắn cảm thấy đan phương này cấp thấp.

Bất quá sư muội đã nói như vậy, làm sao có thể đả kích nàng được đây?

Ngôn Thiên Tễ thập phần hảo tâm mà dặn dò nói: “Có vấn đề nhất định phải kêu ta đó nha!”

Nam Nhứ nói: “Nhất định!”

Nam Nhứ ngồi ở trước đan lô.

Phẩm chất của đan lô này cũng không có tốt như lúc trước nàng luyện đan ——

Ừm, tuy nhiên cũng vô nghĩa thôi, đan lô lần trước nàng dùng là của Ô Đại Sài.

Nam Nhứ có chút suy tư: Chờ đến khi nàng tích cóp được một ít tiền, có phải cũng có thể tiện tay mua một cái đan lô hay không?

Nàng xé một lá bùa, mang nón bảo hộ, sau đó bắt đầu kết đan ấn.

Sau khi kết đan ấn xong, nàng rót một tia linh lực vào, địa hỏa liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc, như sóng triều dâng đến phía nàng.

Ước chừng là lâu lắm không gặp, ngọn lửa nhỏ vô cùng nhớ nàng, khiêu vũ quanh đầu ngón tay nàng, biểu đạt sự nhớ nhung với nàng.

Nam Nhứ cảm nhận được sự nhiệt tình của mạch hỏa, vỗ vỗ ngọn lửa nhỏ, ý bảo nó thủ nhỏ thêm một ít.

Vừa mới bắt đầu mà lửa đã lớn như vậy, đan lô sẽ bị cháy nồi!

Địa hỏa ngay lập tưac ngoan ngoãn mà nghe lời thu nhỏ lại.

Ngôn Thiên Tễ vốn đang cho rằng sư muội không khống chế được lửa, đang định xông lên bảo hộ nàng.

Kết quả hắn lại nhìn thấy địa hỏa khó thuần phục kia được nàng xoa tròn lại bóp dẹp, phảng phất giống như đang nhẹ nhàng xoa bóp cục bột ——

Ngôn Thiên Tễ cảm giác thế giới quan của mình bị đánh sâu vào.

Hắn Kim Đan hậu kỳ, dùng linh lực không chế cũng không làm cho địa hỏa nghe lời được như vậy, trong cuộc đời cũng chỉ thấy qua sự phụ hay vài tên đan tu Nguyên Anh kỳ mới có thể làm được như vậy mà thôi.

Nhưng còn tiểu sư muội…….

Nàng là Luyện Khí kỳ a???

Ô ô ô ô ô.

Ngôn Thiên Tễ ngồi xổm trong góc khóc, một bên khóc một bên phe phẩy quạt tạo ra những cáng hoa bay múa.

Tâm thật đau.

Tiểu sư muội khống chế lửa thuần thục như thế, khẳng định là không cần sự trợ giúp của hắn.

Sư huynh thật bi thương ở trong lòng.

Tâm tình hạ xuống một hồi, Ngôn Thiên Tễ lại đánh lên tinh thần tiếp tục xem Anm Nhứ luyện đan.

Chỉ là luyện Thanh Tâm Đan cơ bản nhất mà thôi, kỳ thật cả quá trình cũng không có gì đẹp.

Nhưng Ngôn Thiên Tễ muốn biết, Nam Nhứ luyện Thanh Tâm Đan đến trình độ như thế nào.

Ngôn Thiên Tễ nhìn chằm chằm những bước làm của Nam Nhứ, nhìn nàng từng lần từng lần đem nguyên liệu bỏ vào trong, những bước đi cùng thủ pháp đều không có lỗi, tình trạng của lửa thì càng không cần phải nói, địa hỏa kia giống như là nô lệ trunh thành nhất của nàng, tùy ý để nàng khống chế.

Ngôn Thiên Tễ lại bi thương trong lòng, lại có chút vui mừng.

Sư muội có thiên phú xuất chúng nhue thế, khó trách sư phụ muốn đoạt nàng từ trong tay Lê kiếm quân, thu làm đồ đệ tạp dịch.

Gì, vì sao hắn lại dùng từ ĐOẠT?

Ngôn Thiên Tễ còn chưa kịp hỏi vấn đề này, đã thấy Nam Nhứ ném một món nằm ngoài đan phương ——

Vừa lúc là quả nho mà lúc trước hắn đưa cho nàng.

Sư muội, chẳng nhẽ muốn sửa đan phương?

Ngôn Thiên Tễ sâu kín mà thở dài.

Sư muội a, vẫn là tuổi còn quá trẻ.

Trước kia hắn cũng từng làm qua việc ngốc như vậy cảm thấy mình là thiên phú trác tuyệt, cảm thấy cho thêm chút gì vào đan phương, hay thiếu chút gì, vấn đề cũng không lớn.

Nhưng mà vấn đề lại lớn cực kỳ.

Trong một đan phương, dùng dược liệu gì, dùng tình trạng lửa như thế nào, dùng thủ pháp gì, đều là vô số tiền bối ở trong Đan đạo thí nghiệm lặp đi lặp lại. Tùy tiện sửa đổi, có thể phế đi một lò đan, hoặc là thuốc bổ bị luyện thành độc dược.

Bất quá như vậy cũng tốt.

Đợi cho đến khi lò đan của sư muội bị thất bại, chẳng phải là sư muội sẽ đến thỉnh giáo người sư huynh là hắn hay sao.

Nghĩ đến trường hợp Nam Nhứ sẽ vây quanh hắn hỏi chuyện, Ngôn Thiên Tễ lại làm như không có chuyện gì mà nở nụ cười.

Chưa đợi được bao lâu, Nam Nhứ đã luyện đan xong.

Ngôn thiên tễ thò lại gần: “Sư muội, để cho ta tới mở lò cho muội ——”

Hắn xốc lò lên, đan dược mượt mà no đủ nằm ở đan lô, thanh hương bay bốn phía.

“Đây là……” Ngôn Thiên Tễ nói, “Thanh Tâm Đan này lại là phẩm chất nhất giai?”

Đan dược được chia làm bốn cấp độ Thiên Địa Huyền Hoàng, thiên phẩm là cao nhất, trong mỗi loại được chia làm ba giai, nhất giai là tốt nhất.

Ngôn Thiên Tễ đã gặp qua vô số đan dược, chỉ cần ngửi hoặc nhìn thấy là có thể phân biệt ra cấp bậc của đan dược.

Đây vậy mà lại là phẩm chất nhất giai!

Nam Nhứ sửa lại đan phương, vậy mà không có thất bại, ngược lại càng tốt hơn!

Ngôn Thiên Tễ lại muốn ngồi xổm trong góc mà khóc.

Sư muội lại không cần hắn rồi.

Hắn sầu bi mà nhìn Nam Nhứ, ánh mắt mãnh liệt đến mức làm cho Nam Nhứ không có cách nào bỏ qua.

Nam Nhứ hỏi hắn: “Sư huynh không vui sao?”

“Không có.”

Ngôn Thiên Tễ cực lực làm ra một nụ cười tươi.

Tiểu sư muội luyện thành công một lò đan, hắn cũng không thể đả kích sự tin tưởng của tiểu sư muội.

Hắn đổi đề tài: “Vì sao muội lại bỏ thêm quả nho vào?”

Nam Nhứ nói: “Huynh không cảm thấy Thanh Tâm Đan cay đắng rất khó ăn sao?”

Ngôn Thiên Tễ: “?”

Nam Nhứ: “Ta không chỉ muốn có vị nho, còn muốn có vị quýt, vị đào, vị táo, ừm, càng nhiều càng tốt.”

Sừng trên đầu nàng cũng không biết ngứa đến bao lâu, nàng phải làm nhiều vị Thanh Tâm Đan chút.

Ngôn Thiên Tễ thấy nàng nói như vậy, ý nghĩ cũng mở rộng ra.

Hắn cầm một viên đan dược, ném vào trong miệng.

Một lát sau, hắn nhận xét nói: “Sau khi cho quả nho vào, quả nhiên ăn ngon hơn rất nhiều.”

Nam Nhứ nghĩ nghĩ, nói: “Sư huynh, huynh nói xem, Thanh Tâm Đan có vị tráu cây, nếu lấy ra để bán, sẽ có người mua sao?”

Ngôn Thiên Tễ không chút do dự gật đầu: “Sẽ.”

Hắn nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua Thanh Tâm Đan như vậy.”

Trên thế giới này mỗi người mỗi tính.

Luôn sẽ có người không thiếu tiền để ăn những món hiếm lạ.

Nam Nhứ hưng phấn nói: “Sư huynh, chúng ta cùng nhau luyện đan đi!”

Ngôn Thiên Tễ cũng cảm thấy cách làm đan phương này của nàng cải thiện thêm hương vị trái cây thật hiếm lạ, hắn đáp ứng. Hai người ở trong phòng đan, luyện Thanh Tâm Đan cả ngày, cho đến khi Ô Đại Sài trở về phát hiện, toàn bộ Xích Đan Phong đều tràn ngập hương vị của Thanh Tâm Đan.

Ô Đại Sài tức giận, đôi mắt trừng Nam Nhứ: “Đọc sách xong rồi sao, mà đã chạy ra luyện đan?”

“Còn có ngươi,” Ô Đại Sài chỉ vào Ngôn Thiên Tễ, “Cũng đi theo để quậy phá!”

Hai người đứng song song bị giáo huấn, Lê Vân đứng ở một bên, vẫn chưa nói gì.

Cho đến khi hắn cảm thấy Ô Đại Sài giáo huấn không sai biệt lắm, mới mở miệng đánh gãy lời hắn: “Ô phong chủ, trước tiên ngươi thay ta xem bệnh.”

“Đúng đúng đúng,” Nam Nhứ nói, “Sư phụ ta hắn đứng đợi ngài cả một ngày đấy!”

Ô Đại Sài lại đi trừng Lê Vân.

Ngươi quản làm gì chứ!

Lê Vân không dao động, mang theo Ô Đại sài rời đi.

Ô Đại Sài đã vừa đi, Ngôn Thiên Tễ cùng Nam Nhứ lập tức ghé vào để chia của……Khụ khụ, không phải, là phân tiền.

Nam Nhứ tạm thời không có phương pháp bán, nên toàn bộ đều đưa cho Ngôn Thiên Tễ, đem đi bán, Ngôn Thiên Tễ chi trước một khoản linh thạch cho nàng ——

300 khối linh thạch trung phẩm!

Nhà có tiền rồi!

Sắc trời cũng đã tối sầm, Nam Nhứ thu hồi linh thạch, đang định vui vui vẻ vẻ mà về Xích Đan Phong, Lê Vân thình lình xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hắn nói: “Đi lên, ta đưa ngươi trở về.”

Nam Nhứ: “……”

Nam Nhứ khó có thể cãi lời thầy, ngồi lên trên hạc giấy.

Ngồi qua gần, ước chừng như nàng đang ngồi trong lồng ngực Lê Vân.

Nam Nhứ nghĩ thầm trong lòng.

Đường đường là sư tôn, sao lại thành tài xế đưa đón nàng như thế này?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN