Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn


Chương 56


Nghe được thanh âm của nam nhân, Du Duyệt đj phía trước nàng, cùng với mấy người Chu Thắng Nam cũng quay đầu lại nhìn.

Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam cũng theo hướng nam nhân mà hành lễ: “Sư phụ.”

Trúc sư huynh cùng Ôn Bách Nham khom người hành lễ, nói: “Kiếm quân.”

Trúc sư huynh liếc mắt nhìn Kinh Nhung, ý bảo hắn cùng hành lễ.

Thiếu niên nửa yêu thấy ánh mắt của hắn, cũng học thủ thế, cong lưng: “Kiếm quân.”

Lê Vân nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt hắn dừng ở trên đôi tai thú của thiếu niên trong một cái chớp mắt, sau đó lại thu hồi lại.

Hắn hướng về phía mọi người, hơi hơi gật đầu, nói với Nam Nhứ: “Hôm nay ngươi không đi Xích Đan Phong.”

Nam Nhứ nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Sư phụ, hôm nay là ngày nghỉ tắm gội.”

Bỗng nhiên Nam Nhứ hiểu ra cảm giác chột dạ vừa rồi kia là từ đâu mà đến —

Giống như mình trốn học đi uống rượu bị thầy chủ nhiệm bắt được vậy.

Trời xanh có thể thấy được, không phải nàng cố ý trốn học, mà là hôm nay được nghỉ a!

Kiếm tu các người thuộc tính thật đúng là khắc vào DNA.

Ngày nghỉ không đi học cũng bị theo dõi.

“Là ta sơ sót.”

Lê Vân rất nhanh thừa nhận lỗi sai của mình, lại nhàn nhạt nói, “Ngươi uống rượu, ngày mai đừng đến trễ.”

Ban đầu là Nam Nhứ đã say, bị hắn đứng ở sau lưng dọa một trận như vậy, rượu đều tỉnh một nửa.

Nàng nói: “Sư phụ, ta sẽ không đến trễ đâu.”

“Còn có các ngươi.” Lê Vân nhìn về phía Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam, đối xử bình đẳng, “Kiếm tu có thể uống rượu. Nhưng uống rượu khiến người tê mỏi thần chí, cầm kiếm cũng không xong.”

Chu Thắng Nam rùng mình: “Vâng, sư phụ.”

Nam Nhứ say đến chếnh choáng, do vậy mà não cũng bất thường một chút: “Sư phụ, vậy sao trong thoại bản lại có tửu kiếm tiên?”

Lê Vân liếc nhìn nàng: “Ngươi còn biết đó là thoại bản.”

Nam Nhứ ngốc: “…… Á.”

Du Duyệt suýt chút nữa không nhịn được cười, cố nén không cười ra thành tiếng.

Đối với một con ma men, Lê Vân từ từ nói: “Ta đúng là có gặp qua kiếm tu uống rượu để trợ hứng. Kiếm thuật của hắn cao siêu, cuộc đời cực kỳ thích rượu, chỉ có uống rượu mới có thể dùng ra tu vi của bản thân.”

Nam Nhứ cứ như là đang nghe kể truyện, hiếu kỳ nói: “Sau đó thì sao?”

Lê Vân nói: “Sau đó hắn bị nhốt vào trong một bí cảnh, uống hết rượu ban đầu mang theo, đối mặt với một con yêu thú, tâm sinh nhút nhát sợ hãi, sau đó tự sát mà chết.”

Nam Nhứ: “…………”

Nàng đã hoàn toàn tỉnh rượu.

Nửa đêm cũng không cần phải kể truyện như vậy cho trẻ nhỏ mà!!!

Nam Nhứ ủ rũ cụp đuôi, cảm thấy một thần thoại như bị tan biến.

Lê Vân nói: “Thích rượu, cùng với việc ỷ lại đan dược, pháp bảo, bùa chú không có gì khác nhau. Ngoại vật càng nhiều, bản tâm càng loạn. Kiếm tu, cầm kiếm là vì bản tâm.”

Chu Thắng Nam chợt ngộ ra gì đó, chắp tay thi lễ thật dài: “Đa tạ sư tôn dạy dỗ.”

Lê Vân nhìn về phía nàng: “Nửa yêu này là ngươi cho vào Đạp Tuyết Phong? Ngươi cũng biết, Thái Huyền Tông không cho phép người ngoài ở lại lâu.”

Trong lòng Chu Thắng Nam trầm xuống, không biết nên trả lời như thế nào.

Trúc sư huynh đứng dậy: “Kiếm quân, tiểu hài tử này là ta nhặt về, là ta chăm sóc.”

“Kiếm quân, người biết, chúng ta già rồi, không có gì yêu thích,” Trúc sư huynh ha hả mà cười, bảo hộ cho Chu Thắng Nam cùng Kinh Nhung ở sau người, “Chính là yêu việc nhặt một ít hài tử về, từ trước đến nay cũng nhặt được không ít.”

Lê Vân nói: “Những lần đấy cùng với lần này hoàn toàn khác nhau, đừng nên xúc phạm tông quy của Thái Huyền Tông.”

Trúc sư huynh nói: “Ta hiểu, kiếm quân.”

Lê Vân gật đầu: “Ta biết ngươi có chừng mực.”

Hắn ngồi trên hạc giấy, theo gió mà rời đi.

Chỉ còn lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Du Duyệt nói: “Kiếm quân đây là…… Muốn đuổi A Nhung đi?”

Du Duyệt từ trước đến nay rất dễ dàng tạo dựng mối quan hệ tốt với người khác, lúc này quen biết Kinh Nhung cũng đã không tồi, cũng tự giác mà bắt đầu muốn giữ hắn lại.

Ôn Bách Nham hàng năm ở Ký Sự Đường, nhân tình thạo đời, lại từ trong lời nói của Lê Vân nhận ra những ý nghĩa khác: “Ý của kiếm quân, như là muốn nhắc nhở các ngươi, nếu là muốn giữ hắn ở lại, phải nhanh chóng đem hắn từ người ngoài biến thành người của Thái Huyền Tông, nếu không sẽ rước lấy phiền toái.”

“Đúng vậy,” Trúc sư huynh cười nói, “Kiếm quân là người rất tốt.” Trúc sư huynh im bặt không nhắc tới sẽ gặp được phiền toái gì, Chu Thắng Nam lại trầm mặc không nói.

Nàng thô sơ giản lược đọc qua tông quy của Thái Huyền Tông, tuy rằng nề nếp đại gia đình Thái Huyền Tông được mở, nhưng từ trước đến nay đều cấm người ngoài ở trong tông lâu, đặc biệt là ở nội môn của Thái Huyền Tông —

Đầu tiên là phòng ngừa Tà tu Ma tộc tiến vào nội môn để thám thính, đánh cắp bảo vật; thứ hai là để phòng ngừa tên đệ tử bại hoại nào đó tác phong bất chính tiến vào hủy hoại nề nếp của tông môn.

Tu sĩ nhân tộc đã như thế, huống chi thân phận của Kinh Nhung lại còn mẫn cảm như vậy……

Trúc sư huynh là người tốt, Chu Thắng Nam lại không muốn làm cho Trúc sư huynh bị liên lụy.

Nàng nhìn về phía Kinh Nhung: “Ngươi đã nghỉ ngơi một ngày, dưỡng đủ tinh thần, hôm qua ta nói rồi, Thái Huyền Tông không dưỡng nửa yêu……”

“Thắng Nam tiểu hữu.”

Trúc sư huynh chặn lời nàng: “Ta với đứa nhỏ Kinh Nhung này rất hợp duyên, tuổi ta lớn, cần một người để dưỡng tuổi già.”

Trúc sư huynh cũng nhìn về phía Kinh Nhung: “Ta muốn nhận con làm con nuôi, con có bằng lòng hay không?”

Hai tau Kinh Nhung giật giật, phản ứng cực nhanh, lập tức quỳ gối trước mặt Trúc sư huynh, dập đầu ba lần: “Đa tạ đã cha nuôi thu lưu ta!”

“Hài tử ngoan,” Trúc sư huynh duỗi tay dìu hắn, “Con đứng lên đi.”

Nam Nhứ nhìn đôi tay khô kiệt già nua của Trúc sư huynh, trong lòng chua xót.

Nếu nàng có đủ bản lĩnh có thể bảo vệ Kinh Nhung, cũng không cần phải để cho Trúc sư huynh ra mặt, giúp nàng thu lưu người thân của nàng.

Nam Nhứ mắc nghẹn một cỗ khí, rất là khó chịu.

Trong lòng Chu Thắng Nam cũng không chịu nổi.

Nàng chỉ là cứu một thiếu niên, nàng dùng linh thạch của mình mua hắn, tự nhận là hành hiệp trượng nghĩa, không liên lụy người khác. Kết quả, vẫn là cần Trúc sư huynh thay thế nàng.

Nàng chỉ là một tiểu đệ tử của Đạp Tuyết Phong, lực lượng nhỏ bé.

Trúc sư huynh tuy là phàm nhân, lại là kiếm đồng của Lê Vân, đại năng Hóa Thần kỳ, hắn nói muốn nhận con nuôi để dưỡng lão, tông môn cũng sẽ không cấm điều ấy.

Hai người tâm tình đều không tốt, chỉ có Du Duyệt thấy Kinh Nhung có thể ở lại mà cảm thấy vui vẻ: “Quá tốt rồi!”

Kinh Nhung quỳ trên mặt đất, gió đêm ở xa xa thổi qua vết sẹo ngang mặt hắn.

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Thắng Nam, lại nhìn về phía Nam Nhứ, cuối cùng ngửa đầu nhìn về phía Trúc sư huynh.

Ánh trăng như sương, chiếu sáng lên đồng tử nâu đậm của thiếu niên.

Hắn nhất định sẽ chứng minh bản thân mình.

Vì tỷ tỷ, dì nhỏ…… Cùng với cha nuôi!

……

Chuyện thân phận của Kinh Nhung tạm thời đã được giải quyết, Ôn Bách Nham còn ở đây, Trúc sư huynh thương lượng với hắn, chờ đến ngày mai, hắn dẫn theo Kinh Nhung đi đến Ký Sự Đường, làm cho Kinh Nhung một ngọc phù thân phận.

Có ngọc phù, Kinh Nhung ra vào đa số nơi ở Thái Huyền Tông sẽ không phải chịu nhiều hạn chế.

Ôn Bách Nham đồng ý việc này, thấy bóng đêm đã đậm, chào tamh biệt mọi người.

Từng người trở về phòng, trong lòng đầy nỗi tâm sự khác nhau.

Nam Nhứ trở lại phòng, tâm tình không tốt, cảm giác liên lụy đến vết thương cũ cũng tái phát, cả người đều đau.

Sau khi nàng kết thành yêu đan, loại này đau so với đau đớn lúc trước cũngđã giảm bớt rất nhiều. Nhưng người từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó. Lúc trước Nam Nhứ cảm thấy mình da dày thịt béo, lúc này lại thập phần muốn ôm ấp Lê Vân.

Nàng lăn một cái, chạy tới đỉnh núi.

Tới đỉnh núi, Nam Nhứ chạy một vòng, không tìm thấy người.

Nhà ở lớn như vậy, nàng tìm một vòng không tìm thấy, bực bộ chạy đến phòng ngủ, rất muốn mài móng vuốt.

Đầu nhỏ của nàng hướng tới phòng ngủ nhìn một vòng, theo dõi sách của Lê Vân.

Nhìn tầng tầng trang giấy, Nam Nhứ gần như muốn kìm nén mà không được móng vuốt của mình.

Nàng dùng sức lực đè ép mới đem được cỗ cảm giác kia xuống.

Xé sách là không tốt, không tốt.

Ít nhất nàng cũng nhận thức được, phải làm người công tác có văn hoá, à không, mèo văn hóa.

Mèo văn hóa gắng gượng theo dõi nguyên bộ sách thật dày.

Đối với meo meo mà nói……

Đây còn không phải là đồ dùng cào móng!

Không thể cào xách, vậy cào giấy rác chắc không thành vấn đề đi?

Ha ha ha.

Nam Nhứ dùng móng vuốt về phía đống giấy rác.

Chất giấy này rõ ràng là so ra kém giấy tìm mèo như lần trước.

Giấy lần ấy nhìn tuy mỏng, nhưng lại cực có tính dai, nàng như thế nào cũng đều không xé nát được, cuối cùng còn phải cắn. Đống giấy lúc này đây, cũng có chút cảm giác,

Nhẹ nhàng cào một cái, là đã bào ra một đống mảnh vụn giấy.

Thì ra đây là cảm giác vui sướng khi cào thùng giấy!

Nam Nhứ nghe thanh âm này lại cảm thấy nghiện, lại làm thêm vài đạo.

Chờ cho đến khi nàng trầm mê, lâm vào trong thời điểm vui sướng, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một cỗ lãnh hương.

Rồi sau đó, một bóng đén liền bao phủ ở trên đỉnh đầu nàng.

Nam nhân khoác nửa áo ngoài, ngực còn dính bọt nước, một tay xách nàng lên.

Mèo con làm bộ vô tội mà giơ móng vuốt lên: “Ngao?”

Đuôi nàng loạn hoảng, nhanh chóng dọn dẹp vụn giấy đầy bàn: Chỉ cần không lưu lại chứng cứ gì, vậy là không phải nàng làm!

Lê Vân nhìn đống giấy vụn bị cào đến thảm không nỡ nhìn, lại nhìn về phía tiểu miêu.

“Mùi rượu.”

Đồng tử hắn nhìn chằm chằm nàng, “Sơ Thất, ngươi lại đi đâu uống trộm rượu?”

Nam Nhứ: “……”

Vừa rồi làm người đã bị hỏi một lần, hiện tại làm mèo lại bị hỏi thêm một lần nữa!

Thân là đệ tử của Lê Vân, có lẽ Nam Nhứ sẽ có chút túng. Nhưng làm Sơ Thất, thân là mèo con, thân khoác áo choàng, Nam Nhứ không sợ gì cả.

Nàng đúng lý hợp tình mà trừng mắt nhìn: Muốn uống rượu thì uống thôi, làm sao nào!

Lê Vân yên lặng nhìn mèo conctrong chốc lát.

Hắn nói: “Người đầy mùi rượu, không rửa sạch sẽ không được lên giường.”

Trên người hắn còn mang theo một cỗ hơi nước nửa khô nửa chưa khô, chắc là mới từ trong bể tắm ra, lúc này ôm nàng, lại đi vòng vèo trở về.

Hắn đặt nàng ở trên bể tắm: “Ta biết ngươi không thích bơi lội, không được nhúc nhích, đừng ngã xuống.”

Tới hoàn cảnh ướt nóng này rồi, men say chưa tiêu trên người nàng giống như lại lên một chút.

Bốn chân mèo con khép lại, ngồi xổm tại chỗ, mê hoặc mà nhìn hắn.

Lê Vân múc một gáo nước ấm, rót từ bên trên nàng rót xuống.

Mèo nhỏ thoáng chốc chấn kinh văng ra, nhanh chóng run run vẩy vẩy lông ở trên ngườt, bọt nước lập tức vẩy ra.

Bắn không ít bọt nước vào gò má hắn, còn làm ướt áo ngoài hắn vừa mới thay.

Áo ngoài trắng uớt đẫm nửa nhìn không ra, hoa văn dán sát vào cơ bắp hắn, lại như ẩn như hiện. Nam nhân không dùng ngụy trang, một sợi tóc đen rũ ở một bên, hơi hơi ngẩng đầu, hiện ra chiếc cằm sắc bén.

Sau lưng hắn là hơi nước mờ mịt, ở trong bầu không khí mông lung như vậy, trích tiên thanh lãnh ngồi trên đám mây cao cũng trở nên hết sức đẹp đẽ, cho dù hắn cái gì cũng chưa làm, nhất cử nhất động đều lộ ra lực hấp dẫn đến trí mạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN