Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị
Chương 12: Nhìn trộm
Trong hành trình có mỹ nữ làm bạn hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng cuộc sống tuyệt vời luôn ngắn ngủi. Sau khi ngày nghỉ kết thúc Lạc Lôi như thay đổi thành người khác. Đầy đầu đều là công việc, nào là làm sao để sửa bản in, thu tin tức thế nào viết báo cáo thế nào. Tôi rốt cuộc hiểu được tại sao cô ấy tuổi còn trẻ mà đã lên làm tổng biên tập, căn bản là làm việc điên cuồng mà.
Nếu Kỷ Nhan đã đi, tôi cũng tự động trở về tòa soạn trả phép. Không nghĩ tới đội trưởng vừa thấy tôi liền cho một nhiệm vụ.
Một giai cấp tư sản trung niên, cũng chính là một tiểu tư lớn tuổi, hoặc có thể gọi là lão tiểu tư. Nghe nói ông ta rất thích dùng kính viễn vọng nhìn phương xa. Khả năng áp lực quá lớn, mà sinh ra một loại biến đổi tâm lý thích nhìn trộm người khác. Nhưng kỳ thật chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ai cả. Nhưng hiện giờ ông ta đột nhiên chết đi, hơn nữa chết vì nhồi máu cơ tim. Nhưng ông ta không có tiền sử bệnh này. Vì vậy có người bắt đầu đồn đại, ông ta thấy thứ không nên thấy, bị hù chết.
(Tiêu: Tiểu Tư vốn là tên gọi tắt của “giai cấp tiểu tư sản”, những người trẻ tuổi đặc biệt chỉ hướng tới tư tưởng cuộc sống phương tây, theo đuổi thể nghiệm nội tâm, vật chất và tinh thần hưởng thụ. Tiểu tư là một loại người theo đuổi cuộc sống thưởng thức.)
Cả thành phố này người thích dùng kính viễn vọng nhìn thứ này thứ nọ cũng không ít, những ngày kế tiếp sự tình này tạo thành khủng hoảng không lớn không nhỏ, vợ của người bị hại kia đã chuyển ra ngoài. Nhưng về sau một đôi vợ chồng trẻ vào ở cũng không lâu sau lại xảy ra tai nạn tương tự, lần này không chết, nhưng người nam thì phát điên. Một chết một điên khiến cho mọi người bất giác đều nối hai câu chuyện lại. Căn nhà đó không ai dám vào ở nữa. Đội trưởng sau khi thấy tôi đọc xong tư liệu thì cổ vũ tôi, nói tôi là người quen gặp nhiều việc đời gan lớn, đây nhất định là tin tức hay, có thể viết thành sách được thưởng giải gì gì đó, vì vậy trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi đã đáp ứng. Về sau tôi mới biết, bởi vì công việc này bản thân cũng phải sử dụng kính viễn vọng, nên tất cả phóng viên trong tòa soạn ai cũng cự tuyệt, vì vậy đội trưởng mới nghĩ tới tôi, nghĩ đến một phóng viên nghiệp dư từng đưa tin về Khỉ Nước thời gian trước.
Sau khi chào tạm biệt Lạc Lôi, tôi cầm vật dụng hàng ngày và trang bị nặng nề này tiến vào căn nhà từng có một chết một điên kia.
Giống khu nhà cao cấp của bạn tôi, bốn phòng hai sảnh điển hình. Phần lớn những đồ dùng trong nhà có thể dọn đi được đều đã dọn đi, chỉ còn lại bếp núc trong phòng bếp, tôi thử nấu nước ngâm mì gói ăn, rất tốt, còn có hơi có nước.
Nhà lớn như vậy một mình tôi ở quả thực có chút xa xỉ, vốn đang nỗ lực kiếm tiền chuẩn bị mua nhà, hiện giờ đến đây thì tốt rồi, trực tiếp vào ở luôn. Đang lúc mừng thầm, nhận được tin nhắn của đội trưởng, hỏi tôi đã bắt đầu công tác gì chưa.
Kỳ thật lúc tôi vào ở liền phát hiện chuyện kỳ quái, phích cắm của tất cả các phòng đều bị băng keo dán kín vững vàng. Mới đầu tôi tưởng rằng vài cái bị dán chết hoặc rò điện hư hỏng. Nhưng tất cả đều bị che. Tôi đành phải tùy tiện giựt ra một cái, dùng laptop thử một lần cư nhiên có điện, tôi thầm mắng đứa nào chơi xấu. Rồi bắt đầu công việc của mình.
Tòa nhà này là tòa nhà tầng đôi, toàn bộ cao 26 tầng, giữa lầu 6 có một ban công lộ thiên, một bên là cao ốc văn phòng cho doanh nghiệp, một bên là nhà ở. Từ tầng 6 trở lên thì giữa hai tòa nhà chính không còn gì gắn liền nữa. Thời gian đóng cửa ban công mỗi ngày là 10h30 tối, buổi sáng mãi cho đến 7h mới mở ra cho nhân viên quản lý dọn vệ sinh. Tòa nhà tôi ở này phía dưới còn có bảo vệ, vừa sau 11h, không cho phép bất cứ ai ra vào. Trừ phi có dân khu mang kèm theo giấy tờ chứng nhận. Hoặc phần lớn là người có thân phận liên quan đến người ở nơi này.
Đối diện cửa sổ cũng là một tòa nhà lầu, bất quá đó hẳn là một tòa nhà hộ gia đình. Từ góc độ kia dùng kính viễn vọng có thể rõ ràng nhìn thấy hoàn cảnh cuộc sống của hộ gia đình từ tầng 8 đến tầng 14. Thật sự không biết hai vị kia rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì mới thành như vậy, tôi cũng đành phải nhìn lần lượt từng tầng.
Mỗi ngày chứng kiến đơn giản đều là những chuyện trong cuộc sống thường ngày mà thôi, ngay cả mỹ nữ thay quần áo cơ bản nhất cũng không có, thật không rõ hai vị kia tới cùng đã nhìn thứ gì mà hăng say vậy.
Cứ thế ba ngày đã trôi qua, sang ngày thứ tư, trong lúc vô ý nhìn đến tòa nhà cùng tầng với tôi thì nhìn thấy chuyện kỳ quái.
Mỗi khi tôi nhìn tòa nhà đối diện tôi chung quy luôn cảm giác trong nhà tựa hồ có người đang nhìn tôi, có lẽ chỉ là một loại cảm giác, nhưng cảm giác này quá mãnh liệt, căn nhà này ngoại trừ tôi ra không có một bóng người.
Ở cùng tầng chính là một cô gái trẻ tuổi. Tôi đã nói rồi, tôi không phát hiện mỹ nữ thay quần áo, nhưng cũng không nói là không phát hiện mỹ nữ. Song khi cô ấy thay quần áo rất cẩn thận, mỗi lần đều kéo chặt màn cửa, thậm chí ngay cả đèn cũng không mở, ngay cả cơ hội nhìn bóng dáng ngọc ngà kia cũng không cho tôi.
Đó là một cô gái để tóc dài qua vai khoảng hai mươi mấy tuổi, nếu như nói sự xinh đẹp của Lạc Lôi là loại nữ giới thành thị giỏi giang, mạnh mẽ, có nhiều cá tính, cô gái kia hoàn toàn là tạo hình từ thiên nhiên, một loại nét đẹp nguyên sơ, tôi thậm chí hơi lo thay cho cô ấy, loại phụ nữ này sao lại ở nơi này một mình ấm lạnh tự biết, tiếp tục sống trong xã hội nóng lạnh không ai hỏi tới này. Mặt của cô ấy luôn mang theo nét bi thương khó tả. Khiến tôi luôn có xúc động muốn vuốt ve khuôn mặt cô ấy, đương nhiên, nếu tôi có thể thôi.
Vì vậy công việc biến thành mỗi ngày đều nhìn cô gái kia, mỗi sáng tôi thay đổi tác phong mặt trời lên đến ba sào rồi vẫn không đánh thức nổi thường ngày, sớm rời giường nhìn cô ấy. Bởi vì cô ấy mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, ở trong phòng bận rộn qua lại, sau đó đi làm. Tôi may mắn loại công việc hiện giờ của tôi xem như không tồi, ông sếp không yêu cầu chúng tôi có thời gian làm việc cố định.
Có một lần, cô ấy đột nhiên quay đầu, tôi cơ hồ tưởng rằng cô ấy đã phát hiện ra mình, hoàn hảo, cô ấy chỉ tùy ý nhìn một chút, có lẽ con người khi bị nhìn trộm đều có loại cảm giác đặc biệt. Cuộc sống trôi qua rất mau, thoáng cái tôi đã đến đây được một tuần. Điện thoại của sếp lớn gọi tới từng cuộc nối tiếp từng cuộc, hỏi tôi điều tra thế nào, kỳ thật tôi biết tâm lý ông ấy càng chờ mong điện thoại của tôi không ai nghe, sau đó mang một đám người đến vừa nhìn phát hiện tôi đã tay chân lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng, tử trạng khủng bố, phơi thây trong nhà. Sau đó báo của tòa soạn chúng tôi sẽ bán đắt nhất. Đương nhiên, nếu tôi là ông ta tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tôi lúc nào cũng một bên ứng phó với ông ấy một bên nhìn cô gái đối diện, tôi thích Lạc Lôi, nhưng đối với cô gái này lại biểu hiện ra một loại mê luyến. Tôi nhìn cô ấy dựa trên bàn viết gì đó, nhìn cô ấy ăn cơm, nhìn cô ấy làm việc nhà. Hơn nữa đã nhiều ngày như vậy, cô ấy vẫn luôn một mình, xem ra không có bạn trai, chẳng lẽ ngay cả bạn thân cùng phòng cũng không có?
Hôm nay là ngày cuối tuần, tôi dậy thật sớm, đi thẳng tới trước kính viễn vọng nhìn gian phòng của cô ấy. Có lẽ tôi biết, tại sao hai người kia cũng si mê như thế, không có gì có thể sánh bằng việc đem tất cả nhất cử nhất động của người mình thích nhìn vào trong mắt khiến người ta vui vẻ hơn. Nhưng tôi đồng thời lại đang nghĩ, tôi sẽ không bước theo gót bọn họ đấy chứ?
Cô ấy không giống ngày thường mặc áo sơ mi trắng cao cổ cùng quần đen dài. Cô ấy buộc tóc sau đầu, thay đổi trang phục thể thao và giày chạy, xem bộ dáng hẳn là chuẩn bị tập thể dục. Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, tôi may mắn mình cũng có mang theo bộ đồ thể dục nhiều năm chưa mặc kia. Vốn khi chuẩn bị quần áo tôi dự định sáng dậy sớm rèn luyện, nhưng bạn thấy đó đây cũng giống như ngày nghỉ thời đại học hăng hái bừng bừng mà mang sách dự định về nhà học vậy.
Khi tôi đi xuống dưới lầu cô ấy vừa vặn ra khỏi cửa. Dọc theo con phố chạy về hướng đông. Tôi thì theo sau cô ấy.
Trước sau vẫn duy trì khoảng cách hơn 10m, cô ấy hẳn sẽ không phát hiện. Tôi bỗng dưng có thể thông cảm với những người theo đuôi và nhìn trộm này, nếu họ cũng giống như tình cảnh của tôi bây giờ.
Tôi đang lập kế hoạch làm sao tiếp cận cô ấy hơn nữa có thể cùng cô ấy trò chuyện. Đang cúi đầu suy nghĩ. Không ngờ cô ấy ở phía trước dừng lại. Tôi hiển nhiên không chú ý cư nhiên đụng phải cô ấy.
“Xin, xin, xin lỗi.” Tôi đang căng thẳng nên nói lắp. Cô ấy cười cười nhìn tôi, tự mình bò dậy. Nhìn gần cô ấy càng đẹp hơn.
“Anh cũng thích chạy bộ sao?” Cô ấy phủi đất trên đùi.
“Cũng tàm tạm, chủ yếu là công việc ngồi lâu dễ béo phì.” Tôi đưa mắt nhìn nơi khác nói chuyện với cô ấy, bởi vì tôi vừa chuyển sang đây liền trực tiếp mặt đối mặt nói chuyện với cô ấy, vì thế tôi nói chuyện không lưu loát được.
“Con trai cũng sợ béo sao?” Cô ấy mím miệng cười. Tôi cũng cười cười. Đột nhiên cô ấy cư nhiên giống như có lực tương tác, thoáng cái kéo cả hai xích lại gần nhau.
Tôi chợt thấy ngón trỏ tay trái cô ấy chảy máu, máu kia là màu đỏ sậm, đặc sệt, chậm rãi từ vết thương chảy xuống, rất chậm.
“Đầu ngón tay cô chảy máu rồi.” Tôi lấy băng cá nhân mang theo bên mình ra, đây là thói quen tốt của tôi, tôi bình thường ngoại trừ hoạt động đều mang theo. Cô ấy cảm kích để tôi giúp cô dán lên. Cứ thế chúng tôi lại càng nhích lại gần hơn.
Lần nói chuyện nọ giúp tôi biết cô ấy hóa ra làm việc ngay trong tòa nhà đôi tôi tạm thời ở. Tên là Lâm Lam, làm lập kế hoạch thiết kế quảng cáo, vừa tới chưa lâu. Công việc rất nặng nề. Cô ấy còn nói cho tôi biết mình là người vùng khác, ở đây không thể làm gì khác hơn là liều mạng làm việc.
Tôi cứ thế mỗi ngày một bên ở đây dùng kính viễn vọng nhìn cô ấy, một bên cùng cô ấy gọi điện thoại tán gẫu. Mỗi ngày đều gọi điện nói chuyện hơn một tiếng. Tôi đang âm thầm vui vẻ, bình thường như vậy đã sớm gọi cháy máy vậy mà điện thoại cư nhiên chống đỡ lâu đến thế.
“Anh đang làm gì đó?” Lâm Lam hiếu kỳ hỏi.
“Anh đang nhìn em đây.” Không biết tại sao tôi lại nói ra một câu như vậy, sau khi nói xong bản thân cũng giật mình.
“Xạo quá.” Tuy nói thế, tôi nhìn trong kiến viễn vọng vẫn thấy cô ấy vô thức quay đầu nhìn bốn phía.
“Haha, đương nhiên, em ở nơi cao như vậy, anh có thể nhìn thấy được em chẳng phải anh thành siêu nhân rồi sao.”
“Anh thích em không?” Lâm Lam chợt hỏi. Tôi nhìn thấy cô ấy cẩn thận cầm điện thoại di động đi tới trước cửa sổ. Tôi vội kéo màn.
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Tôi có chút nói lắp.
“Chỉ đùa chút thôi, đúng rồi, nhà anh ở đâu?”
“Đối diện em.” Tôi nói ra không cần nghĩ ngợi, có đôi khi phản ứng quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.
“Đối diện em? Chẳng phải đó là tòa nhà đôi nơi em làm việc sao? Hóa ra anh ở rất gần nơi em làm việc nha.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Vậy đi, em qua đó ngồi một chút.” Nói rồi, ngắt điện thoại. Tôi như kiến bò trên chảo nóng, nếu cô ấy tới nhìn thấy phòng tôi như vậy chẳng phải hết thảy đều biết cả.
Tôi lại dùng kính viễn vọng nhìn một chút, quả nhiên đèn nhà cô ấy đã tắt.
Qua một hồi, điện thoại di động lại vang lên, tôi tưởng là của cô ấy, nhưng vừa nhìn là của Lạc Lôi.
“Âu Dương cậu còn chưa ngủ à.” Đây không phải là nói thừa sao, ngủ làm thế nào nhận được điện thoại của cô ấy. Tôi chỉ đành nói qua loa rằng sắp ngủ.
“Cẩn thận thân thể nha, đừng quá mệt mỏi, tôi nghe sếp lớn nói cậu bị phái đi điều tra chuyện kỳ quái kia, cho nên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi cậu một chút, sao, có phải đang ở đầu dây bên kia cảm động đến lệ nóng lưng tròng không? Nếu cậu muốn cảm ơn tớ, ngày mai mời tớ ăn cơm đi.” Dùng lời an ủi không rõ ràng này để lấy cớ bắt bí tôi sao.
Tôi dở khóc dở cười, nơi này đã bị Lâm Lam làm cho sắp sứt đầu mẻ trán rồi, Lạc Lôi lại thế nữa.
“Được rồi được rồi, sếp Nhạc, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm.” Tôi đang muốn cúp điện thoại, chuông cửa vang lên. Đừng nói Lâm Lam nhanh như vậy đã tới rồi chứ?
“Hình như có người đến. Tớ ra mở cửa, ngày mai gặp nhé.” Tôi ngắt máy, cuối cùng nghe thấy được Lạc Lôi nói câu: “Chúc cậu mọi sự bình an.”
Tôi từng bước đến gần cửa, tiện tay nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, phía trên rõ ràng biểu hiện 11h40. Tôi lại nhìn thời gian cùng Lâm Lam trò chuyện, là 11h14.
Đầu của tôi cứng lại, mặc cho chuông cửa đang điên cuồng vang lên. Lâm Lam làm sao lên được?
Lúc này điện thoại di động của tôi lại vang lên, là Lâm Lam. Chuông cửa cùng tiếng chuông điện thoại của tôi đan xen vào nhau. Vang vọng trong phòng khách trống trãi.
Tôi cắn răng, bấm nút nghe. Bên trong như trước là thanh âm dễ nghe của cô ấy.
“Em biết anh ở sau cửa, mở cửa đi.” Thanh âm từ trong điện thoại truyền ra, tôi phảng phất như có thể ngửi được mầm móng bất an trong lời nói của cô ấy.
Tôi và cô ấy chỉ cách một cánh cửa. Tôi run rẩy đứng trước mắt mèo nhìn lại. Ngoài cửa không một bóng người. Nhưng chuông cửa lại như trước điên cuồng vang lên!
Tôi như nổi điên mà rút nguồn điện, chuông cửa rốt cuộc không vang nữa. Điện thoại di động cũng đóng lại. Hiện giờ đã an tĩnh, tất cả thanh âm thoáng cái đều biến mất.
Tôi ôm hai chân lui vào góc tường. Lúc này, tôi nhìn thấy ổ điện vốn khi đến bị băng keo dán chặt vào. Tôi rốt cuộc đã biết nam chủ nhân tiền nhiệm tại sao phải dán chặt nó lại.
Trong ổ điện tối om tôi nhìn thấy hai ngón tay chậm rãi duỗi ra, đó là hai khúc ngón tay tái nhợt, nhưng rõ ràng nhìn ra ngón tay vô cùng tinh tế, đó là ngón tay của phụ nữ, hoặc nói hẳn đó là của Lâm Lam, bởi vì trên đầu ngón trỏ đang dán băng cá nhân tôi không thể quen thuộc hơn nữa.
Ngón tay chậm rãi vươn đến, cực kỳ chậm. Tôi biết hàm răng tôi đang run rẩy. Cũng không biết lấy ra sức lực từ đâu cư nhiên đem ngón tay cứng rắn đẩy trở về. Sau đó tôi tìm kiếm băng keo khắp nơi. Liều mạng đem tất cả ổ điện dán chặt lại.
Làm xong những việc này tôi chợt như bị khoét rỗng vậy, thoáng cái nằm thẳng trên sàn nhà. Điện thoại di động cư nhiên vang lên. Tôi rõ ràng đã đóng lại.
Một giây tiếp theo đó, tiếng chuông càng lúc càng lớn, tôi rốt cuộc nhịn không được nữa, sau khi nối máy tôi quát lớn: “Đừng giày vò tôi nữa, tôi cũng không có quan hệ gì với cô!”
Bên kia trầm mặc thật lâu, tiếng động gì cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.
“Thật sự không có sao? Chẳng phải anh thích em sao?” Giọng nói của Lâm Lam lúc này nghe như lời cầu khẩn của ma quỷ.
“Không có! Tuyệt đối không có! Tôi chưa từng thích cô!” Tôi lớn tiếng gào to, thanh âm quanh quẩn trong phòng.
“Vậy tại sao mỗi ngày anh đều dùng kính viễn vọng để nhìn em chứ?” Lời của nàng khiến tôi cả kinh.
“Hiện giờ tại sao không dùng kính viễn vọng nhìn em nữa chứ, giống như anh thường làm ấy.” Lâm Lam chậm rãi nói, từng chữ từng chữ tiến vào tai tôi.
Đèn trong phòng thình lình phụt tắt. Bức rèm bị gió thổi tung lên, lộ ra bệ kính viễn vọng kia. Ánh trăng bên ngoài như tuyết trắng hắt trên sàn nhà phát ra quang mang đẹp đẽ mà yêu diễm. Tôi đặt di động xuống, thân thể không nghe theo sai bảo bò qua đó, đem mặt đặt trên kính viễn vọng nhìn tầng 13 đối diện mỗi ngày tôi đều nhìn.
Tôi nhìn thấy, Lâm Lam cũng đang ở đối diện dùng một bệ kính viễn vọng giống hệt như tôi nhìn tôi. Cô ta ngẩng đầu, mặt tái nhợt cười cười với tôi, nụ cười kia kiếp này tôi khó mà quên được. Tôi giống như bị bò cạp hay rắn độc cắn vậy theo phản xạ bắn ngược ra sau, ngã trên sàn nhà.
Tôi cảm giác phía sau có người. Tôi không quay đầu lại, một cánh tay vòng qua cổ vuốt mặt tôi. Lạnh như băng.
Tôi nhìn bàn tay kia, ngón trỏ trên tay dán một băng cá nhân.
Tôi biết phía sau là Lâm Lam.
Cô ta ngay bên tai tôi nhẹ nhàng nói, thở ra hàn khí khiến toàn thân tôi rùng mình.
Cô ta nói: “Lúc anh đang nhìn em, em cũng đang nhìn anh.”
Năng lực chịu đựng của tôi đã đạt tới cực hạn, mất đi tri giác.
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Nắng rực rỡ từ cửa sổ bò vào. Vừa vặn chiếu trên mắt tôi. Tôi nhấc thân thể cứng đờ, ngoại trừ ổ điện bị băng keo dán kín có thể chứng minh toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm qua, còn lại hết thảy đều vẫn nguyên như cũ.
Tôi dùng kính viễn vọng nhìn đối diện, đối diện cái gì cũng không có, phảng phất như cho tới giờ vẫn không có ai ở đó vậy.
Tôi lại chạy đến phòng lập kế hoạch quảng cáo kia, họ nói chưa từng có ai tên Lâm Lam làm việc ở nơi này. Tôi đi tới tòa nhà đối diện, tìm quản lý tòa nhà. Đó là một ông cụ tuổi tác đã cao.
“Tầng 13 sao? Rất lâu rồi không có ai ở, trước kia sau khi có một cô gái xinh đẹp nhảy lầu không còn ai ở đó nữa.” Tôi đã ngờ tới loại kết quả này, chẳng qua kinh ngạc bản thân cư nhiên còn sống.
Thu dọn đồ đạc xong tôi lê thân thể uể oải không chịu nổi trở về tòa soạn. Tất cả mọi người kỳ quái hỏi tôi có phải ngã bệnh rồi không, tôi chỉ trả lời bằng nụ cười khổ.
Hướng sếp lớn báo cáo xong, tôi xin vài ngày nghỉ phép. Cũng đã đáp ứng viết cho xong tập bản thảo này. Nhưng khi tôi sắp rời đi, Tiểu Liễu mới vừa vào cửa đột nhiên gọi tôi lại.
“Vừa rồi khi tôi tới có một cô gái bảo tôi đem phong thư này cho anh. Mặt mũi rất đẹp đó, mặt áo trắng và quần đen dài.”
Tôi nhận phong thư, sau khi mở ra chỉ có miếng băng cá nhân. Trong phong thư trống rỗng.
Vừa về tới nhà. Tôi liền tra tìm các tờ báo tin tức lớn, rốt cuộc biết Lâm Lam ở nhà bị chụp lén, sau đó bị người ta đem ảnh phát tán lên mạng cuối cùng trong lúc xấu hổ giận dữ đã nhảy lầu tự sát. Tôi ngơ ngác nhìn tin tức kia, căn bản không chú ý nước mắt đã rơi xuống. Màn hình điện thoại của tôi cũng hiển thị, gần đây căn bản không hề nói chuyện với ai trừ sếp lớn và Lạc Lôi.
Điện thoại di động lại vang lên, tôi vừa nhìn, là Lạc Lôi.
“Âu Dương, cậu bệnh sao?” Cô ấy ân cần nói.
“Ừ, có chút khó chịu, không thể mời cậu ăn cơm rồi.” Tôi cười nói.
“Ngốc quá, đợi tớ tan tầm sẽ mang đồ ăn sang cho cậu nhé, người bệnh đừng ăn bậy, mấy đứa con trai các cậu chẳng biết gì cả.”
Tôi cầm điện thoại, vui vẻ trò chuyện với Lạc Lôi cả ngày. Lâm Lam có lẽ chỉ là một giấc mộng của tôi mà thôi. Tỉnh mộng phải trở về hiện thực. Có lẽ nếu tôi có thể gặp cô ấy sớm hơn một chút, thì sẽ không chỉ là một giấc mộng rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!