Mỗi Đêm Một Truyện Kinh Dị
Chương 6: Phản hồn hương
Đợi hồi lâu không thấy cậu ấy đến, vừa muốn đi tìm cậu ấy, phát hiện cậu ấy từ bên ngoài đi vào, hai người thiếu chút nữa đã đụng một cái nảy lửa.
“Gấp cái gì?” Bạn tôi trách cứ nói, “Tớ đi lấy đồ, thứ này cực kỳ quý, nếu bị cậu đụng hư cậu liền mang tội lớn đó.”
“Vật gì mà quý báu đến vậy hả.” Tôi hiếu kỳ nhìn tay của cậu ấy, nhưng lại nhìn thấy vật thể màu đen cỡ quả trứng gà, bóng loáng như mã não, thật là đẹp mắt. Tôi nhịn không được lấy tay sờ lên. Cậu ấy lại nhanh nhẹn tránh ra.
“Nghe tớ kể lai lịch của thứ này trước đã, sau khi nghe xong cậu sẽ không vội sờ nó đâu.” Cậu ấy thần bí cười nói.
“Được, cậu kể đi.” Tôi cao hứng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghe.
“Giáng sinh năm ngoái, tớ một mình đến Thượng Hải nghỉ ngơi. Bỗng dưng nhận được một phong thư, phải chú ý, không phải email đâu. Hơn nữa khó hiểu nhất chính là người gửi phong thư này khiến tớ nháy mắt liền rùng mình.
Bởi vì, người ký tên Tạ Y Đạt này rõ ràng là một người bạn đã chết của tớ mấy năm trước.
Nói đến Tạ Y Đạt tớ không thể không giải thích với cậu. Cậu ấy là một nhà kháo cổ học. Chú ý, tớ nói chính là kháo (đọc là kào) của kháo sơn, không khảo (đọc là kǎo) trong khảo thí. Bởi vì cậu ta chuyên dựa vào buôn bán di vật văn hóa để sinh nhai.
(Tiêu: Kháo có nghĩa là “dựa”, Kháo Sơn nghĩa là “chỗ dựa vững chắc”)
Tuy nói là bạn, kỳ thật cũng không tính là thế, chỉ tính là cùng cậu ta có duyên gặp mặt. Bởi vì tớ đối với loại người này từ trước đến nay rất khinh bỉ, nhưng đôi khi cậu ta chung quy có vài thứ làm người ta hiếu kỳ, do đó bất đắc dĩ có gặp mặt vài lần. Mà một lần cuối cùng là tớ tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu ấy.
Cái chết của cậu ấy có thể nói là ngoài ý muốn, hoặc cũng có thể nói là đắc tội với thần linh bị trừng phạt. Bởi vì thứ cậu ấy thường xuyên bán là Phật khí.
Cậu ta khi đang đào một Phật đầu không cẩn thận ngã chết. Lần đó không chỉ có tớ ở đó, còn có ba người bạn khác của cậu ta nữa. Chúng tớ qua loa xử lý thi thể của cậu ấy. Gọi cho vợ của cậu ta. Nhưng rất kỳ quái. Người góa phụ này nhìn qua chẳng mảy may bi thương, cô ta vô cùng kiên nghị tỏ vẻ nhất định sẽ cứu sống chồng, lúc ấy chúng tớ đều tưởng rằng cô ta thương tâm quá độ mà thôi.
“Thế lá thư thì sao? Rốt cuộc nói gì hả?”
“Cậu làm gì mà gấp thế. Lá thư này đích thật là Tạ Y Đạt viết, nét chữ của cậu ta tớ sẽ không nhận lầm. Tớ trước giờ có bản lãnh nhớ đặc trưng của người, mặc dù từng gặp mặt một lần, chỉ cần tớ muốn nhớ kỹ hắn, tớ sẽ phát hiện hắn có chỗ khác với những người khác. Chữ của Tạ Y Đạt chính là như thế. Bởi vì những năm này sợ rằng rất khó tìm được người chịu viết thư, hơn nữa dùng bút lông để viết.
Thư đại khái nói cậu ta gặp chuyện thần kỳ, xin chúng tớ đừng sợ, ngoài ra mấy người còn lại cũng đã được gửi thư rồi, hy vọng chúng tớ đến nhà cậu ta. một thành nhỏ của Cam Túc tụ họp.
Tớ đã không còn nhớ rõ cách thức liên lạc với những người kia, chẳng qua tớ đối với phong thư này cảm thấy rất hứng thú. Vì vậy tớ thu dọn hành lý đi tới thành thị nhỏ kia, cũng dựa theo địa chỉ trong thư tới nhà của Tạ Y Đạt.
Ngoài dự liệu của tớ chính là anh chàng này cư nhiên ở biệt thự cực kỳ hoa lệ đấy, mặc dù ở ngoại ô, nhưng biệt thự như vậy phỏng chừng phí tổn cũng không rẻ.
Rất nhanh một người bộ dáng người hầu tiếp đãi tớ, cũng để tớ chờ ở phòng khách. Bên trong phòng khách càng làm tớ kinh thán, bên trong bày đủ loại tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất mọi thời đại. 《 Tống tử thiên vương đồ 》, 《 Thanh minh thượng hà đồ 》của Ngô Đạo Tử, còn có rất nhiều loại bia thiếp《 Huyền Bí Tháp 》 của Liễu Công Quyền, đồ sứ làm từ hai triều Minh Thanh. Những món đồ nhái này độ mô phỏng rất chân thật, phỏng chừng cũng tốn không ít tiền.
“Tôi biết ngay cậu sẽ đến.” Khi tớ đang thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật này, tớ nghe được một thanh âm giống như đã từng quen biết.
Tớ mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng bất chợt nhìn thấy một người đã chết trước mặt tớ mấy năm trước hiện giờ hăm hở đi về phía tớ chào hỏi, vẫn cứ bị dọa một phen.
Hiện tại Tạ Y Đạt đã không còn là con buôn di vật văn hóa mà trước kia tớ quen biết. Cậu ta toàn thân âu phục giày da mang kính vàng không gọng, đầu chải ngược về phía sau bóng loáng đến nỗi có thể đảm đương nhiệm vụ bóng đèn trong phòng. Duy chỉ có cái mũi bã rượu cực lớn vẫn trước sau như một.
“Tôi biết ngay cậu sẽ đến.” Tạ Y Đạt tựa hồ rất hưng phấn, cư nhiên lặp lại hai lần. Tớ cau mày: “Đừng nói nữa, tôi nghe rõ rồi mà.”
“Haha, ngại quá, tôi thật sự rất kích động, cậu ngẫm lại xem một người chết có thể gặp lại được bạn cũ cậu nói xem tôi kiềm chế được sao?” Cậu ta đến gần hơn. Tớ cũng nhìn thấy đầu trái của cậu ta lõm xuống phía dưới. Đó hẳn là nơi té bị thương năm ấy.
Tớ nghênh tiếp bắt tay với cậu ta. Không có cảm giác gì đặc biệt, cũng giống người thường. Nếu miễn cưỡng mà nói, tớ cảm giác bàn tay của cậu ta so với người thường có cứng rắn hơn một chút.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì. Tôi bề bộn nhiều việc, không muốn chiêm ngưỡng cậu mãi.” Tớ nửa thật nữa giỡn nói.
Sắc mặt Tạ Y Đạt có chút mất tự nhiên, khóe miệng co rúm, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường. “Quả nhiên vẫn tính tình như vậy, cậu đã trực tiếp, tôi cũng không che giấu. Chúng ta lên lầu nói.” Nói xong liền dẫn tớ lên thư phòng của cậu ta.
Nếu tác phẩm nghệ thuật bày biện ở đại sảnh là đồ nhái. Vậy thư phòng quả thực chính là một viện bảo tàng. Phần lớn có những món tớ không kể được tên, nhưng tớ có thể cảm giác được chúng nó có linh hồn riêng. Đồ cổ tốt là đồ có hồn.
“Cậu nhất định rất kinh ngạc nhỉ, nhưng cậu tính không sai đâu, mấy tên ngốc kia hẳn đã bị dọa sợ không dám tới, nếu không thì dốt đặc không tin. Cậu là người duy nhất tới, tớ rất vui vì đã không nhìn lầm cậu.” Tạ Y Đạt vẻ mặt tự tin ngồi trên sofa nhìn tớ. Nói thật tớ rất chán ghét loại tự tin này của cậu ta.
“Kỳ thật tôi có thể sống lại là nhờ có vợ của tôi.” Tạ Y Đạt chậm rãi tự thuật, ngữ khí có chút thê lương.
“Đương nhiên, nếu như không có món đồ cổ trong truyền thuyết kia, tôi cũng không sống được.” Tớ nhìn cậu ta, chung quy cảm giác trong thân thể cậu ta có loại sức mạnh bí ẩn nào đó chống đỡ.
“Năm đó các cậu sau khi đưa thi thể tôi về cho vợ tôi cô ấy cũng không mai táng. Mà dùng đồ dự trữ vội vàng đông lạnh tớ lại. Một mình đi tìm kỳ bảo có thể khiến tôi từ cõi chết sống lại.”
“Kỳ bảo?” Tớ nghi hoặc hỏi, sau đó trong đầu giống như máy tính chuyển động tốc độ cao, trong truyền thuyết mấy ngàn năm trước có thể khiến người sống lại chỉ có một thứ.
“Phản hồn hương!” Tớ cùng cậu ta cơ hồ đồng thời nói ra.
“Không có khả năng.” Tớ lập tức phủ định, “Loại đồ vật này chỉ là truyền thuyết mà thôi, lại nói, trong lịch sử ghi lại Phản Hồn Hương không có tác dụng lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là thuốc khử hủ sinh cơ, dùng để trị liệu chứng bệnh nặng mà thôi. ‘Phản Hồn Hương. Đây là linh vật, mùi hương lan xa mấy trăm dặm, tử thi trong đất, ngửi vào liền sống’ là cổ nhân khoa trương thôi.”
(Tiêu: Khử hủ sinh cơ nghĩa là loại thuốc loại trừ phần hoại tử thúc đẩy cơ thịt kéo da non.)
“Hừ, tôi vốn tưởng rằng học rộng biết nhiều như cậu nghe thấy sẽ tin, hóa ra cậu cũng cùng những người thường này giống nhau không biết gì cả.” Tạ Y Đạt cười lạnh, “Nếu đó là truyền thuyết, tôi đây sao có thể sống lại?”
“Hừ, trời mới biết, nói không chừng cậu khi ấy căn bản chưa chết, chẳng qua là tạm thời ngất xỉu mà thôi, đầu đã bị thương nặng rất dễ dẫn đến chết giả, việc này trong lịch sử y học cũng không phải chuyện gì hiếm hoi.
Tạ Y Đạt nhìn tớ, ánh mắt rét lạnh, tớ chỉ từng thấy loại ánh mắt này trên tử thi. “Tôi mời cậu tới là để giúp tôi, không phải tới nghe cậu nói về y học! Cậu đã không tin, tôi chỉ có thể đưa ra chứng cứ, đỡ cho cậu phải nói nhiều, nhưng cậu tốt nhất nên chuẩn bị tốt tâm lý.” Nói xong, cậu ta liền đứng dậy, đi đến giá sách trong góc phòng, chẳng biết mở ra cơ quan gì, cư nhiên xuất hiện một mật thất.
“Đến đây đi, nhưng nếu cậu tiến vào sẽ không hối hận đâu.” Nói xong cậu ta tự mình đi vào.
Bóng tối đại biểu cho những điều chưa biết, tớ có chút sợ hãi, nhưng hiếu kỳ chiếm ưu thế. Mặc dù về sau tớ may mắn còn mạng, song tớ cũng không hối hận, bởi vì dù sao tớ cũng chiếm được bảo vật chỉ có trong truyền thuyết mới xuất hiện.
Đó là một thông đạo cực kỳ lớn, cơ hồ đi chừng hơn 200 thước, trong thông đạo đốt đèn tường rất tàn cũ, bởi vì tớ biết loại gỉ sét này không chỉ vài ngày vài tháng là có thể hình thành được. Thông đạo rất khô ráo, con đường này khiến tớ rất kinh ngạc, bởi vì địa phương thuộc khu vực này mưa rất nhiều, tiếp tục đi sâu xuống phía dưới vậy mà còn có thể bảo trì khô ráo dị thường không đổi.
Sau khi đi qua thông đạo, chúng tớ đi đến một căn phòng hình quạt cực kỳ trống trải. Bốn phía của phòng đều là thạch bích, có khắc rất nhiều tranh vẽ, thật đáng tiếc tớ đối với khảo cổ không tinh thông lắm, chỉ biết ít nhất cũng phải trước thời Đường, bởi vì phục sức của nhân vật cùng họa pháp đều có khác biệt rất lớn với nét vẽ phiêu dật đầy đặn của thời Đường.
Tạ Y Đạt đi đến chính giữa căn phòng, đốt sáng một trản đèn thất bảo. Tiếp đó bắt đầu cởi y phục. Tớ nghi hoặc hỏi cậu ta làm gì, cậu ta lại không nói một lời, thoáng cái đã cởi sạch trơn. Sau đó xoay người lại.
Khi tớ nhìn thấy thân thể cậu ta, tớ mới biết được chứng cứ mà cậu ấy nói vừa rồi là gì. Bởi vì trên người cậu ta từ phần ngực trở xuống cũng chỉ còn lại có xương cột sống, phía trên còn treo vài sợi thịt vụn giống như vải rách vậy. Chân trái đã bị rữa nát nghiêm trọng. Nhưng đây tuyệt đối không phải người chết giả sau khi sống lại có thể biểu diễn được.
“Đủ rồi, mặc quần áo vào đi, tôi nhìn muốn nôn.” Tớ quay đi, khoát tay áo với cậu ta. Chờ sau khi tớ xoay trở lại, Tạ Y Đạt đã mặc quần áo tử tế không khác gì người thường. Cười như có như không nhìn tớ, phảng phất như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của tớ.
“Cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì?”
“Rất đơn giản, tôi cần một trợ thủ để âm huyệt một lần nữa!” Tạ kiên định nói. (Viết tên phiền toái, từ đây về sau cứ viết Tạ đi, mọi người biết là được)
“Theo tài liệu lịch sử ghi lại, Phản Hồn Hương lần đầu tiên xuất hiện là thời Hán Vũ Đế, nước Nguyệt Thị ở Tây Vực cống ba miếng Phản Hồn Hương. Lớn như trứng chim yến, đen như dâu tằm, cháy phát ra mùi hương, người bệnh ngửi vào lập tức khỏi, kẻ chết chưa đến ba ngày, xông lập tức sống. Chẳng lẽ vợ cậu trong ba ngày đã tìm được?”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đông lạnh có thể kéo dài thời gian bảo tồn thi thể. Cậu nói đúng, Nguyệt Thị trước đây thật sự là nơi sản sinh của Phản Hồn Hương, nhưng tới thời đại này đã tuyệt tích rất nhiều năm rồi.” Tạ không nhịn được nói.
Tớ suy xét một chút về địa lý của nước Nguyệt Thị, dựa theo bản đồ ngày nay, nó hẳn ở Lan Châu tỉnh Cam Túc từ phía tây thẳng đến khu hành lang Hà Tây của Đôn Hoàng, quốc gia này vào thời Chiến Quốc thì bắt đầu ra đời và phát triển, cường thịnh cùng Tần mạt Hán sơ, về sau bị dân tộc Hung Nô đuổi đi, bắt đầu suy yếu dần, cuối cùng vào thế kỷ thứ năm công nguyên bị người Khương dần dần thôn tính. Nếu Phản Hồn Hương sản xuất cùng Nguyệt Thị, vậy hiện giờ đây chẳng phải là nơi tồn tại trước kia của nó sao. Tớ nhìn lại chỗ này, quả nhiên có vài phần văn hóa ngoại tộc, nhưng Nguyệt Thị làm thế nào xây lại cổ mộ Hán hóa như thế chứ, hơn nữa nếu là cổ mộ, chẳng lẽ Tạ chỉ dựa vào sức một người đã có thể mở ra được? Tớ mang theo nghi hoặc nhìn cậu ta. Cậu ta hiển nhiên hiểu được, bắt đầu hướng tớ giải thích hết thảy những việc này.
“Cậu hiện có thể đoán được nơi này là đâu rồi nhỉ? Tôi có thể nói cho cậu biết, nơi này chính là mộ Trương Khiên.” (Tiêu: vị này là người khai phá ra con đường tơ lụa)
“Bậy bạ, mộ Trương Khiên ở Hán Trung, đừng lừa tôi.” Tớ phẫn nộ chỉ ra chỗ sai của cậu ta, mặc dù tớ không hiểu rõ lịch sử lắm, nhưng đừng xem tớ là thằng ngốc mà lừa gạt.
“Biết ngay cậu không tin, mộ này kỳ thật của tộc nhân nước Nguyệt Thị vì Trương Khiên mà xây dựng. Nói đúng hơn, nơi này không có thi thể ông ấy. Nhưng mộ thất này có thứ so với thi thể Trương Khiên còn giá trị hơn.”
“Cậu là nói, Phản Hồn Hương?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, người Nguyệt Thị đem những bảo vật cực kỳ quý giá coi như kỷ vật vì Trương Khiên xây mộ thất này, mộ thất cho dù ghi chép lại căn bản nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng trong mắt những kẻ yêu thích đồ cổ giống như tôi nó chính là mục tiêu truy đuổi cả đời.”
“Cậu mới vừa nói âm huyệt là cái gì?”
“Phản Hồn Hương vô cùng trân quý, người Nguyệt Thị khi đang tu kiến cổ mộ sẽ đem nó giấu ở trung tâm cổ mộ. Bảo vật có thể khiến người chết sống lại sẽ thu hút những thứ gì đó đến cướp đoạt tôi cũng không cần nhiều lời nữa, cậu biết bão không, trung tâm mắt bão gió ngược lại sẽ yên tĩnh nhất, Phản Hồn Hương chính là mắt bão này, nhưng gọi là âm huyệt thích hợp hơn, chung quanh nó đều là những thứ kia, họ muốn mượn sức mạnh của bảo vật một lần nữa trở về nhân thế.” Lời Tạ nói khiến tớ kinh ngạc, chẳng lẽ sự xuất hiện của Phản Hồn Hương sẽ tạo thành cục diện người chết trở về nhân thế?
“Phản Hồn Hương từng truyền lưu đến Nhật Bản, kết quả ở Nhật Bản bạo phát một trận chiến tranh thảm thiết giữa thường thế và hiện thế của người và quỷ hồn, biến kinh đô khi đó thành một tòa quỷ thành. Có thể thấy được sức mạnh cường đại của nó.”
“Nhưng nó không phải chỉ có thể khiến người chết trong vòng 3 ngày mới có khả năng sống lại sao?” Tớ nghi hoặc nói.
“Đây không phải là Phản Hồn Hương chân chính, Trương Khiên mang về bởi vì không bảo quản thỏa đáng hơn nữa mặt trời chiếu gay gắt, quan trọng nhất là Phản Hồn Hương cùng với hương liệu ông ta trộn lẫn. Nhưng mặc dù không phải Phản Hồn Hương tinh khiết vẫn còn hiệu quả trị liệu bệnh nặng không sai. Đó cũng kết quả tài liệu lịch sử ghi lại.” Tạ tiếp tục tự thuật, tớ nghe cũng cảm thấy rất hứng thú, đích xác, trong lịch sử Nhật Bản thời đại Heian có âm dương sư nổi tiếng Abe no Seimei đích thật là thời kỳ hỗn loạn người và quỷ yêu cùng tồn tại như thế.
“Chúng ta xuất phát ngay bây giờ đi, tôi thấy tình trạng thân thể cậu tựa hồ có chút vấn đề.” Tớ chỉ chỉ thân thể cậu ta. Tạ cười khổ nói: “Đích xác, năm đó Phản Hồn Hương giúp tớ sống lại không tinh khiết, mặc dù vợ tớ đã trả giá bằng tính mạng của mình để tớ sống lại, kết quả vẫn khiến tớ rơi vào bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, cho nên tớ phải tìm được Phản Hồn Hương tinh khiết chân chính.” Tạ nhìn tớ, tớ biết người bên bờ vực sinh tử thống khổ cỡ nào.
Tớ đã đáp ứng, bởi vì tớ cũng là người phàm mà, ai mà không muốn thấy bảo vật trong truyền thuyết một lần chứ. Mặc dù hành trình này có khả năng sẽ khá nguy hiểm.
“Tại sao không tìm thêm vài người nữa chứ?” Tớ hỏi Tạ.
“Không cần nhiều người, một trăm phế vật cũng không bằng một trợ thủ hữu dụng.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn tớ một chút. Sau đó đi tới vách tường phía trước. Trên vách tường có một thứ gì đó tương tự hình xếp, chỉ thấy cậu ta di chuyển vài khối trong đó. Mặt đất đột nhiên từ từ mở ra, cuối cùng lộ ra một hang tròn như miệng giếng vậy. Chẳng qua rất lớn, đường kính khoảng 2m không sai biệt lắm. Cửa hang nhìn qua rất âm trầm khủng bố. Đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được sống lưng lạnh toát.
“Hiện giờ hối hận còn kịp.” Tạ nhìn tớ chần chừ, khích tớ.
“Không cần khích tướng, tôi đã quyết định sẽ không thay đổi, không muốn đi cậu có giết tôi cũng vô dụng. Nhưng tôi muốn nói chúng ta làm sao đi lên được.” Tớ đã nhìn thử cái hang, sâu không lường được.
“Chỗ này có trục xoay điện, thời gian vừa đến, tự nó sẽ kéo chúng ta lên. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chỉ có lúc này mới tương đối an toàn, nếu qua thời gian này, tôi sẽ phải đợi 10 năm, chỉ sợ tôi chờ không được.” Tạ cúi đầu thu dọn hành lý, tớ không chú ý cậu ta đã thay quần áo, hơn nữa cư nhiên đang kéo ra một bệ máy bên cạnh, máy móc có ổ xoay cực lớn, phía trên cột dây thừng cùng loại với dây bảo hộ leo núi.
Cậu ta đưa một bộ quần áo cùng một túi công cụ cho tớ. “Thay đi, hành động sẽ thuận tiện hơn.”
Mấy phút sau, bọn tớ đã chuẩn bị sẵn sàng đâu ra đấy. Tạ nhìn đồng hồ một chút. Sau đó làm một động tác nhảy. Chúng tớ đồng loạt nhảy xuống.
Hang cũng không sâu, song cũng có hơn 10 thước, chúng tớ dựa vào sợi dây chậm rãi trượt xuống, nhưng vách hang cực kỳ trơn, khiến chúng tớ rất không thuận lợi, nửa giờ sau chúng tớ thật vất vả mới tiếp đất.
Chúng tớ bật sáng đèn pin mang theo bên mình, là cái loại có thể ngậm trong miệng đó. Tạ nói cho tớ biết, trong vòng 2 tiếng cậu ta có thể khống chế ổ xoay kéo chúng tớ lên, sau hai tiếng ổ xoay cũng sẽ tự động kéo chúng tớ. Nhưng loại địa phương này vẫn nên nán lại càng ít càng tốt.
Hóa ra cả mộ thất thiết kế thành một hình đồng hồ cát. Chẳng phía dưới còn lớn hơn nữa. Nguồn sáng của đèn pin không mạnh, nhưng có thể chiếu vài bước, bên dưới toàn bộ xây từ hơn mười khối thạch bích vuông vức tạo thành. Mỗi một mặt của thạch bích đều ghi lại văn tự kỳ quái, cũng có tranh vẽ, văn tự tớ nhìn không rõ, nhưng tranh vẽ đại khái vẫn có thể xem hiểu được. Mặt đầu tiên tựa hồ là một vị tăng nhân tọa hóa (đạo Phật chỉ hoà thượng ngồi chết) . Nhưng từ phục sức lại không giống người Trung Quốc. Thứ hai, lại là một con hồ ly nhìn vị tăng nhân phía trước. Tăng nhân thì nằm trên một đống củi, bên cạnh tựa hồ có vài đệ tử của ông ta đang giơ đuốc. Xem ra là muốn hỏa táng ông ấy. Mà bức thứ ba thì lại là hình ảnh một cô gái bầu bạn cùng một vị quân vương. Nhưng con mắt của cô gái này thủy chung nhìn chằm chằm cái rương bên cạnh quân vương.
Tớ nhịn không được hỏi Tạ, bích họa chữ tiếng Nhật này tới cùng nói gì.
“Bích họa này giảng thuật đầy đủ lai lịch của Phản Hồn Hương.” Tạ nhìn cũng không thèm nhìn, một bên tìm kiếm gì đó trên mặt đất, một bên trả lời tớ.
“A” Nói chút nghe xem, cái thứ nhất có ý gì?” Tớ hỏi.
“Đó là một vị cao tăng đang tọa hóa, sau đó yêu quái nổi tiếng thời ấy là cửu vĩ hồ vì được xá lợi của cao tăng, biến hóa thành hình người gả cho quân vương Ấn Độ thời đó, cũng chính là con trai của vị cao tăng kia Tân Đầu Sa La.”
“Con trai? Hòa thượng có con trai?” Nghe rất khó hiểu.
“Tân Đầu Sa La đích thật là con trai của vị cao tăng kia, tăng nhân trong bức họa thứ nhất tên là Chiên Đà La Cấp Đa, ông ta là người thành lập vương triều Khổng Tước, đồng thời cũng là một tín đồ ngoan đạo của Kỳ Na giáo. Kỳ Na giáo là tôn giáo Phiệt Đà Ma Na sáng lập vào thế kỷ 6 trước công nguyên, cùng Ấn Độ giáo và Phật giáo giống nhau, tin tưởng linh hồn giải thoát, nghiệp báo luân hồi, chủ trương không bạo lực, không sát sinh, làm việc thiện tích đức. Khi ông ta chết đi được hỏa táng, để lại ba khối gì đó tương tự bảo thạch. Cửu vĩ hồ hy vọng lấy được ba khối này. Mà thứ đó đều giao cho con trai của Chiên Đà La Cấp Đa bảo quản. Nhưng cửu vĩ không ngờ tới con trai của Chiên Đà La Cấp Đa cũng vô cùng lợi hại, nhìn thấu thân phận của nó, cho nên đuổi nó khỏi Ấn Độ.”
“Con trai của Chiên Đà La Cấp Đa? Tôi nghe đến rối mù.”
“Cậu nhất định rất quen thuộc, chính là vua Ashoka.” Thì ra là thế.
“Cậu làm sao biết được những việc này?” Tớ hiếu kỳ hỏi, tớ cũng không nghĩ đến cậu ta có thể đọc hiểu văn tự Ấn Độ.
Tạ im lặng hồi lâu. Đột nhiên nói: “Vợ tớ là người Ấn Độ.” Sau đó không nói gì thêm nữa. Tớ đành phải tiếp tục xem bích họa, quả nhiên mặt sau miêu tả cửu vĩ bị một người trẻ tuổi uy vũ mang kiếm đuổi khỏi hoàng cung. Song tựa hồ về sau nó lại tới một quốc gia khác. Rồi những bức tranh sau đó không thể quen thuộc hơn nữa, bởi vì nhân vật trên đó rõ ràng chính là những nhân vật thời Xuân Thu Chiến Quốc của Trung Quốc.
Một mặt trong đó cũng là một vị quân vương tay cầm một khối gì đó trong suốt hình tròn đang cùng một vị cung phi thưởng thức, mà vị cung phi kia chính là cửu vĩ xuất hiện phần trước. Mà khối đồ nọ rất giống Hòa Thị Bích được miêu tả trong truyền thuyết.
(Tiêu: Hòa Thị Bích là mỹ ngọc nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, trong mấy trăm năm lưu truyền, được tôn sùng là “chí bảo vô giá”)
“Giải thích tiếp cho tôi đi, tôi lại nhìn không hiểu rồi.” Tớ đành phải năn nỉ Tạ.
“Một vị cao tăng Ấn Độ đem một trong ba khối bảo vật cùng loại với xá lợi nọ mang đến Trung Quốc, hơn nữa năn nỉ công tượng ngọc nổi danh nơi ấy đem nó cùng một khối danh ngọc khảm nạm cùng một chỗ, khối ngọc đó chính là Hòa Thị Bích. Do đó truyền thuyết Hòa Thị Bích có sức mạnh thần kỳ, lại có người nói kẻ có được bích sẽ có được thiên hạ. Về sau ba khối xá lợi một khối lưu tại Ấn Độ một khối khác lăn lộn lạc đến trong tay người Nguyệt Thị, về sau cậu cũng biết đó, Trương Khiên đem chúng mang về Trung thổ, một khối ở Ấn Độ lúc pháp sư Huyền Trang cùng phật pháp Ấn Độ trao đổi cũng đã mang tới Đại Đường Trường An cung phụng. Một khối khi Đường Nghiêm tông kế thừa cũng chính là năm 753 theo giao lưu phật pháp Trung Nhật được Giám Chân hòa thượng mang đến Nhật Bản. Khối mang đến Nhật Bản nọ lại khiến cho Nhật Bản rung chuyển, trở thành bảo vật đông đảo yêu ma tranh đoạt. Năm 794 công nguyên, thiên hoàng Hằng Vũ xây kinh đô chưa tới 10 năm, hoàng thái tử Sawara bị hàm oan mà chết oán linh không tiêu tan, thiên hoàng bắt buộc phải dời đến Heian, thiết lập Mạc phủ tướng quân Sakanoue no Tamuramaro trấn nhiếp quỷ hồn hoàng thái tử từ nay về sau mở màn cho thời đại Heian trị vì hơn 400 năm. Mà cửu vĩ truy tung tới lại không ngờ rằng bị một đám người phàm đánh bại, cũng vĩnh viễn phong ấn sâu bên trong đá sát sinh. Khối xá lợi cuối cùng nọ cũng mất tích.”
“Nó cũng thật đáng thương.” Tớ nhịn không được tiếc hận nói.” Nhưng thứ đó và Phản Hồn Hương có quan hệ gì?”
“Chúng ta tìm chính là một khối cuối cùng Huyền Trang mang về từ Ấn Độ. Khối này về sau lại được hậu nhân của Trương Khiên lấy được sau đó trả lại cho người Nguyệt Thị, hơn nữa hy vọng có thể trả lại nó cho cố hương Ấn Độ, song không thành công, nhưng vị tăng nhân Ấn Độ vẽ xuống bức bích họa ở đây, đã chứng thật lai lịch của nó. Mà khối cuối cùng này chính là đặt trong mộ Trương Khiên bọn họ xây dựng.” Tạ không trả lời vấn đề của tớ.
“Tôi hiểu, xá lợi cuối cùng kia chính là Phản Hồn Hương?” Tớ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tạ gật đầu với tớ.
Nguyên lai bảo vật nhiễu loạn thiên hạ gần hơn một ngàn năm qua chính là thứ này. “Đừng suy nghĩ nhiều, thời gian của chúng ta không đủ, mau chóng tìm đi. Vị tăng nhân Ấn Độ vẽ bích họa này, đồng thời cũng thiết kế cơ quan nơi này. Người Nguyệt Thị cũng sẽ không dễ dàng để người ta lấy đi Phản Hồn Hương.”
Tớ gật đầu nói phải, cũng cùng Tạ tìm kiếm. Quả nhiên, nửa giờ sau chúng tớ tìm được một bức bích họa cuối cùng, cũng chính là một bộ vị tăng nhân Ấn Độ tu kiến mộ thất. Nhìn qua dường như có thể di chuyển vậy. Song vô luận chúng tớ từ hướng nào dùng sức cũng không nhúc nhích được. Cuối cùng Tạ bảo tớ cùng đứng hai hướng ngược nhau dùng sức. Tớ cười nói, như vậy làm chẳng phải trung hòa nhau không thể đẩy ra sao. Nhưng không ngờ tới. Bức tranh này nguyên lai là tường đá rỗng ruột bọc với nhau. Quả nhiên, sau khi đẩy ra xuất hiện hai cánh cửa nhỏ chỉ có thể chứa một người ra vào.
Thời gian không nhiều lắm. Chúng tớ không thể làm gì khác hơn là tách ra đi. Ai tìm được Phản Hồn Hương trước thì kéo sợi dây cột vào trên chân nhau, thứ nhất không dễ bị lạc đường, thứ hai cũng mau chóng thông báo cho nhau. Hơn nữa chúng tớ cũng mang theo bộ đàm.
Tạ đi bên trái, tớ đi bên phải. Nếu tớ chọn một lần nữa, tớ tuyệt không chọn bên phải. (Bạn tôi cười nói với tôi, lòng tôi nghĩ dựa vào tính cách của cậu ta cái gì cũng không sợ, nhất định đã gặp chuyện cực kỳ hung hiểm)
Thông đạo rất hẹp, tớ nếu béo chút nữa thật đúng là đi không lọt. Sau khi đi khoảng 20 thước, bên phải xuất hiện một bậc thang không dài, mỗi một bậc đều rất gập ghềnh, giẫm lên cảm giác thật quái dị, nhưng ánh sáng quá tối, tớ cũng không để ý nhiều. Khi đi xuống bậc thang. Tớ cảm thấy phía trước có ánh sáng bất thường. Quả nhiên, phòng cuối dưới bậc thang, một hài cốt tương tự tăng nhân tựa như xác ướp ngồi đó, trên có một cái hộp màu đen. Tớ đoán rằng đây đúng rồi, lập tức gọi Tạ, nhưng thanh âm rất ồn, khả năng tín hiệu không tốt. Tớ đành phải kéo sợi dây, đồng thời tự mình đi lấy cái hộp.
Tớ không phải đứa ngốc, đương nhiên dùng đồ thử đụng đụng trước, rất tốt, không có cơ quan. Cái hộp rất nặng. Hẳn là kim loại chế thành. Rất kỳ quái cái hộp cũng không nhìn thấy thứ gì tương tự khóa bên ngoài. Lúc này lòng hiếu kỳ hại tớ không ít. Ai lại không muốn nhìn xem bảo bối có thể làm người chết sống dậy chứ? Tớ dùng hai tay run rẩy mở hộp ra. Nhưng tớ đã quên, bên cạnh tớ còn có xác chết.
Cái hộp vừa mở, liền nghe được mùi hương khiếp người, là loại mùi ngửi được sẽ làm tinh thần con người rung lên. Hơn nữa cảm giác như nghiện vậy. Tớ vừa nhìn vào trong hộp. Một khối vật thể bóng loáng cỡ quả trứng gà được miệng bốn con rồng vững vàng vây quanh. Bên trong hộp còn khắc văn tự giống văn Ấn Độ. Xem ra chính là nó rồi, tớ vui vẻ đóng hộp lại đặt vào trong túi. Hoàn toàn không để ý phía sau có cái gì đang từ từ hướng tớ bò tới.
Lúc này bộ đàm vang lên, tớ thầm mắng, thứ này lúc không cần ngược lại hiệu nghiệm. Lập tức chuyển máy, Tạ ở bên trong sốt ruột gào thét: “Cậu đã lấy được rồi sao? Sau khi lấy được ngàn vạn lần đừng mở ra, mau chóng ra ngoài.”
Đêm thứ 6 – Phản hồn hương (2)
“Tại sao không được mở?” Tớ vừa nói xong, bỗng dưng cảm giác phía sau có một trận gió mát. Vô thức nhìn lại, cư nhiên đứng phía sau là mấy chiến sĩ hình dáng như cương thi cầm trong tay binh khí cổ đại, bọn chúng phần lớn đều đã thành xương khô, xem ra mới vừa bò dậy không lâu, bởi vì tớ nhìn thấy trên mặt chúng còn rơi rớt bụi. Tớ thầm kêu khổ rồi, chẳng lẽ vừa rồi mở hộp đã khiến chúng thức tỉnh? Khó trách không có cơ quan gì, nguyên lai chúng nó chính là cơ quan lớn nhất. Tớ quay đầu lại nhìn tăng nhân tọa hóa nọ, kỳ quái chính là ông ta lại không hề thức tỉnh. Cũng tốt, bớt một đứa liền đỡ đối phó một đứa. Song đối mặt với đám quái vật phi nhân loại này tớ cũng không có biện pháp gì. Không gian trong phòng có hạn. Chúng nó đang cầm binh khí từng bước tới gần tớ. Tớ đành phải từng bước lùi về phía sau. Vừa lùi vừa hô to vào bộ đàm: “Không còn thời gian để nhiều lời nữa, mau tới cứu tớ!”
Mới vừa nói xong tớ chợt nghe thấy Tạ ở đầu bên kia chửi má nó.
Tớ nhìn cầu thang vừa rồi đi xuống cư nhiên không thấy đâu nữa, lại nhìn trên vai một binh sĩ trong đó rõ ràng có dấu giày thể thao Nike của tớ, hóa ra bọn chúng vẫn đầu trần nằm đó, hèn gì tớ cứ cảm thấy bậc thang giẫm lên là lạ. Nhưng hiện giờ không còn thời gian suy nghĩ nữa. Trong lòng tớ hô, thế này thì toi rồi. Đột nhiên nghe thấy tiếng súng bằng một phát trường thương rơi xuống đất, đám quái vật quay phắt đầu lại. Một đầu lâu khô trong đó lập tức theo tiếng súng thứ hai vang lên bị bắn nát bấy rơi trên tay tớ. Tớ vội vứt bỏ, xúc cảm đó thật sự rất buồn nôn.
“Cậu tới thật kịp lúc, mới đầu tôi nhìn bọn chúng còn tưởng rằng là thân thích của cậu.” Tớ thừa dịp đám quái vật này chuyển hướng sự chú ý sang Tạ Y Đạt ở bệ cao phá thông một con đường, được Tạ đưa tay kéo tới. Tạ kéo tớ lên liền vội vàng hô chạy mau.
“Sợ cái gì, xương khô chẳng lẽ còn có thể nhảy lên được?” Tớ phủi phủi đất, nhìn lại, họ quả thực không thể nhảy, chẳng họ từng bước từng bước giẫm lên nhau trèo lên. Xem ra chúng nó thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ.
Người đang trong cơn nguy nan thể hiện sức vận động quả nhiên không giống người thường. Tớ cùng Tạ Y Đạt lao như bay ra hành lang. Hơn nữa trong nháy mắt đám quái vật kia ra tới đem cửa đá lần thứ hai đậy lại. Mặc cho chúng nó ở phía sau nện thế nào cũng không có biện pháp. Dù sao chúng nó cũng không phải Trương Vô Kỵ luyện Càn Khôn Đại Na Di.
Tớ cùng Tạ mệt nhọc ngồi dưới đất. Tớ chỉ chỉ cánh cửa: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Phỏng chừng là vệ binh lúc tạo mộ lưu lại. Chỉ cần có người chạm vào cái rương chúng nó sẽ thức tỉnh. Đã bảo cậu đừng mở, nếu không phải cậu có được cái rương thật chẳng muốn cứu cậu.” Tạ Y Đạt trách cứ tớ nói. Tớ tự biết đuối lý, không thể làm gì khác hơn là cười cười.
“Sức mạnh của Phản Hồn Hương quả nhiên cực mạnh. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Cậu đem nó chuyển khỏi nơi ban đầu rất nhanh nơi này sẽ không còn được an bình nữa. Không đi sẽ không còn cơ hội.” Tạ lấy ra một trang bị tương tự điều khiển từ xa, ấn vào một nút. Chúng tớ chờ được kéo lên. Tớ nhìn đồng hồ, vừa vặn cách 2h còn 5 phút.
Nhưng chúng tớ cũng không được kéo lên như kế hoạch, Tạ nhấn vài lần cũng không hề có phản ứng, xem ra máy móc đã trục trặc. Lúc này tớ cảm giác được một trận gió nóng rực. Nhìn lại, là tỏa xuống từ cửu vĩ hồ trên bích họa.
Ngọn lửa của nó cơ hồ chiếu rực cả căn phòng như ban ngày. Bộ lông toàn thân đỏ bừng toàn bộ dựng đứng lên, khiến cho thân hình vốn vô cùng to lớn của nó cơ hồ nhét đầy phòng. Còn có chín cái đuôi đánh dấu tính chất của nó. Tớ cơ hồ bị yêu quái trong thần thoại này dọa đến đờ đẫn.
“Không ngờ nó cũng tới rồi.” Tạ ảo não hô.
“Chẳng phải cậu nói nó đã bị phong trụ rồi sao?” Tớ hỏi Tạ Y Đạt.
“Đây không phải bản thể của nó, mà là ý niệm chấp nhất của nó với Phản Hồn Hương hình thành yêu quái mới. Đầu óc nó chỉ biết suy nghĩ một việc.”
“Việc gì?”
“Giết chúng ta, lấy lại cái hộp.” Tạ dừng một chút, nói rõ ràng từng chữ.
Nếu mấy binh sĩ xương khô vừa rồi chúng tớ còn có thể dùng súng đối phó, sợ rằng đối với nó sẽ không tác dụng gì. Thể ý niệm của cửu vĩ hồ một bên hướng đến gần chúng tớ, một bên lộ ra hàm răng sắc bén. Ánh mắt của nó như lửa thiêu đốt nhìn chằm chằm túi đựng cái hộp sau lưng tớ.
“Làm sao bây giờ? Máy móc quỷ quái lại bị hỏng vào lúc này. Chúng ta chỉ có thể gắng gượng chống chọi đến khi máy tự động kéo chúng ta lên.” Tạ Y Đạt bất đắc dĩ nói.
“Cậu cho rằng chúng ta có thể chống chọi được 5 phút sao?” Tớ chỉ vào cửu vĩ hồ đang từng bước bức chúng tớ đến đường cùng.
“Đừng sợ, nó chẳng qua chỉ là một thể ý niệm, phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu bản lãnh.” Tạ Y Đạt còn chưa nói hết, liền nhìn thấy cái gọi là thể ý niệm kia một trảo đánh về phía một tấm bia đá, tấm bia đá nọ như đậu hũ vỡ đầy đất. Chúng tớ nuốt nước bọt.
Tớ đã có thể rõ ràng cảm nhận được sự nhiệt tình của nó đối với Phản Hồn Hương, góc áo của tớ cũng đã bắt đầu ươn ướt.
“Cậu chẳng phải hiểu rất rõ mộ thất này sao, ngẫm lại biện pháp đi.” Tớ kéo áo Tạ Y Đạt.
Tạ Y Đạt nhanh chóng mở bọc đồ của tớ, từ bên trong lấy ra một vật thể trong suốt hình nửa vòng tròn, hơn nữa từ trong túi xách của mình cũng lấy ra một khối đồng dạng. Hai cái hợp lại cư nhiên phát ra tiếng va chạm vang dội. Trong tay hắn cư nhiên xuất hiện một vòng ngọc trong suốt hình tròn.
“Hòa Thị Bích?” Tớ kinh hô.
Tạ Y Đạt không để ý đến tớ, mà chỉ niệm trong miệng hy vọng hiệu nghiệm, tiếp đó hướng cửu vĩ ném qua.
“Cậu điên rồi? Đó là Hòa Thị Bích sao?”
“Đúng, nhưng đã vô dụng rồi, khối Phản Hồn Hương bên trong đã bị tớ dùng hết. Nếu không tớ cũng vẫn chưa tỉnh lại, song hy vọng nó có thể tạm thời trấn an oán linh nóng nảy của cửu vĩ.”
Quả nhiên, niệm thể của cửu vĩ hồ tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với Hòa Thị Bích, lửa giận sau thân hình nó lắng lại cũng nhỏ hơn nhiều, tựa như một con mèo đang đùa giỡn với món đồ chơi vậy, đem Hòa Thị Bích tha tới tha lui.
“Còn hai phút nữa, hy vọng nó đừng phát giác.” Tớ nhìn đồng hồ.
Thời gian trôi qua thật chậm, hai phút tựa như hai năm, tớ biết ẩn dụ này rất nhàm, nhưng đích thật là như vậy.
“Còn 10 giây.” Tạ Y Đạt thở phào một hơi. Chúng tớ cũng đã nghe thấy thanh âm khởi động của máy móc trên đầu. Đang lúc tớ cảm giác dây thừng căng lên, cửu vĩ giống như chợt phát hiện chúng tớ muốn rời đi. Nhào mạnh sang cắn chân Tạ Y Đạt!
Tớ a một tiếng kêu lên. Quả thực kỳ quái, Tạ Y Đạt bị cắn không có phản ứng gì, tớ đến gọi. Nhưng lại thấy hắn lấy ra cây rựa mang theo bên người thoáng cái đem chân mình chém rớt. Chuyện kỳ quái là hắn vậy mà không hề đổ máu.
Chúng tớ đưa mắt nhìn cửu vĩ cuồng bạo bên dưới rống giận, cái chân rụng của Tạ Y Đạt cũng bị nó ném qua một bên.
“Cậu, không sao chứ?” Một bên bay lên, tớ một bên hỏi cậu ta. Khuôn mặt Tạ Y Đạt chỉ không chút cảm xúc, từ lỗ mũi hừ ra một chữ ừ.
Hai người bọn tớ nhanh chóng bay lên rốt cuộc thoát khỏi cửa hang, nhưng e rằng chúng tớ không ngờ tới, còn có thứ khác đang chờ đón chúng tớ.
Vừa mới đi lên đã bị giáng một gậy vào đầu, tớ bị đánh ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy, lại phát hiện người còn đang bên mép hang, nhưng sớm đã bị trói gô, Tạ Y Đạt hiển nhiên cũng không kém tớ là bao. Tớ nhìn người bên cạnh. Cư nhiên có mấy tên dường như đã từng quen biết.
“Lão Tạ, nhận được tin của cậu tôi liền chạy tới, cậu xem tôi tận tâm với anh em hay không.” Một gã trung niên thấp lùn mắt màu trà cười lạnh nói với Tạ Y Đạt. Tớ rốt cuộc nhớ ra, bọn chúng chính là những người năm đó cùng tớ chứng kiến cái chết của Tạ Y Đạt, Tạ Y Đạt nói cũng gửi thư cho bọn họ, nhưng chẳng phải nói bọn họ không có gan đến sao.
“Không ngờ tới thằng nhóc cậu cùng tên này cư nhiên thật sự lấy được Phản Hồn Hương, thật không đơn giản nha.” Một tên vóc người to lớn mặc áo gió khác tớ cũng quen, gã hiện hiện tại là con buôn văn vật lớn nhất trên thị trường chợ đen hiện nay. Trong tay của gã đang cầm Phản Hồn Hương chúng tớ khổ cực lấy được!
“Trả lại cho bọn tao, có bản lãnh tự mình xuống lấy!” Tớ gào to một câu, đổi lấy chỉ là bụng và mặt đều trúng một đấm.
“Đừng xúc động.” Tạ Y Đạt khuyên nhủ. Sau đó lớn tiếng hô: “Bọn mày không phải là muốn Phản Hồn Hương và Hòa Thị Bích sao? Cứ giết một kẻ gần chết như tao này, chỉ cần bọn mày thả cậu ấy ra, tao cho bọn mày biết cách sử dụng thế nào.”
“Vậy thì tốt quá.” Tên đứng bên cạnh đánh tớ nói, gã hói đầu bóng lưỡng này cũng là một trong ba người năm đó, xem ra bọn chúng đều đã tới. Hóa ra chỉ có tớ không biết chuyện Phản Hồn Hương.
“Năm đó chị dâu dùng bảo vật không tinh khiết kia tạm thời cứu sống mày bọn tao liền đuổi theo mày. Mày cùng chị dâu thật không hổ là nhân tài kiệt xuất của nhóm chúng ta. Cả người Nguyệt Thị và Ấn Độ cũng không có tài liệu lịch sử ghi chép mộ Trương Khiên vậy mà chúng mày đều có thể tìm được. Đáng tiếc chị dâu vì cứu mày hít quá nhiều chướng khí mà chết. Mày hiện giờ thành cái dạng này có cầm cũng lãng phí, không bằng cho mấy người bọn tao đem đi tạo phúc cho nhân loại?” Gã lùn miệng mồm đường đường chính chính.
“Được, tốt thôi. Chẳng qua một kẻ chết như tao làm sao giúp bọn mày biểu diễn đây?” Tạ Y Đạt nhẹ nhàng nói một câu khiến ba đứa nó đột nhiên ngây ra một lúc. Gã hói đứng bên cạnh tớ còn chưa nói gì, tớ liền nhìn thấy tay gã cao nâng lên một cái, gã hói hừ cũng không kịp hừ một tiếng liền ngã phịch bên cạnh tớ, giữa trán một lỗ nhỏ đang đổ máu. Nhìn lại trong tay gã cao súng ngắn giảm thanh còn đang bốc khói.
Gã cao thả Tạ Y Đạt ra. Một tay dìu hắn đến một tay dùng súng chỉa vào hắn. Một khi bọn chúng biết phương pháp sử dụng tớ và Tạ đều sống không được nữa, không biết Tạ tới cùng muốn làm gì.
Tạ Y Đạt nắm Phản Hồn Hương trong tay, xem ra ba người kia đã hoàn toàn nạy nó khỏi miệng rồng trong hộp. Hiện tại khối bảo vật hình dạng như mã não đen bình thường này hoàn toàn bày ra trước mặt chúng tớ. Tạ Y Đạt dùng hai tay ra sức chà lau hai bên Phản Hồn Hương. Không lâu sau, chúng tớ đều ngửi được một trận mùi thơm, tiếp theo mí mắt bắt đầu đánh nhau. Về sau tớ cư nhiên ngủ thiếp đi.
“Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh.” Tớ cảm giác có người đang ra sức đánh vào miệng tớ, đang muốn tức giận, phát hiện cư nhiên là Tạ Y Đạt, rồi nhìn lại mấy thằng bên cạnh cũng giống như lợn chết ngủ trên mặt đất.
“Thế này là thế nào?” Tớ đứng dậy, phát hiện dây thừng cũng đã tháo mở, song chân còn có chút mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi.
“Phản Hồn Hương còn có một công dụng khác, hai bên của Phản Hồn Hương dùng tay ma sát có thể khiến người ta tạm thời ngất xỉu.” Tạ Y Đạt giải thích.
“Vậy sao cậu không bị gì?” Tớ gãi đầu hỏi cậu ta.
“Bởi vì nó chỉ hữu hiệu với người sống.” Tạ Y Đạt thấp giọng trả lời. Tớ không lên tiếng, mà hỏi hắn bọn người này nên tính sao đây.
“Ném xuống đi, cửu vĩ bên dưới đang tức giận đấy.” Tạ Y Đạt cười lạnh, bộ dáng rất khiến người ta sợ hãi.
“Ném xuống?” Tớ có chút không đành lòng.
“Cậu đã quên chúng vừa rồi muốn giết chúng ta à?”
Tớ không còn sức cãi cọ, dựa theo sự phân phó của hắn đem ba người kể cả thi thể của gã hói ném xuống. Khi tên lùn vừa xuống tựa hồ chưa chết, xem ra hẳn đã ngã trên người gã cao.
“Tạ Y Đạt! Cứu tớ với, van cầu cậu! Tất cả tài sản của tớ đều cho cậu! Cậu cũng niệm tình tớ cho cậu nhiều đồ cổ thư họa như vậy mà cứu tớ ra ngoài đi mà!” Gã lùn khóc thét không ngừng, tiếp đó nghe được tiếng gào nổi giận của cửu vĩ cùng tiếng kêu hoảng sợ của tên lùn. Không bao lâu sau đã không còn tiếng động gì nữa. Câu nói sau cùng của gã lùn trước khi chết tựa như tiếng khóc gào phát ra từ địa ngục.
“Tạ Y Đạt! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
Tạ Y Đạt dưới sự dìu đỡ của tớ đứng lên, đang hướng cửa động đi ra ngoài, nghe nói thế quay đầu lại cười nói: “Ta đã là người chết.”
Tớ nâng hắn ra khỏi huyệt mộ, lại trở về thư phòng của hắn. Thư phòng đã bị lục lọi đến rối tinh rối mù. Không cần phải nói hiển nhiên là mấy thằng cha vừa rồi làm. Phỏng chừng máy móc trục trặc cũng là bọn chúng giở trò.
“Đi, mau, cõng tớ đến phòng của Lê Y.” Tạ tựa hồ rất sốt ruột. Tớ đành phải cõng hắn lên theo sự chỉ dẫn của hắn đến phòng vợ hắn.
Tớ vừa đi vào liền cảm thấy rùng mình, nguyên lai phòng của Lê Y hoàn toàn là một hầm lạnh. Nằm trên xe trượt tuyết chính là vợ của Tạ Y Đạt – Lê Y. Cô ta cơ hồ không có thay đổi gì, chẳng qua mặt không chút sức sống.
“Cô ấy đã chết được vài năm rồi, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm Phản Hồn Hương chân chính cứu sống cô ấy. Tôi là một người đã chết không đáng để cô ấy trả giá vì tôi.” Tạ Y Đạt vừa nói vừa khóc, nguyên lai hắn tìm Phản Hồn Hương không phải vì để cho mình hoàn toàn sống lại, mà là để cứu vợ hắn.
“Phản Hồn Hương chỉ có thể cứu một người?” Tớ hỏi hắn.
“Không, nhưng mỗi khi sử dụng một lần sẽ phải chờ 30 năm, năm đó Lý Thế Dân chết đi mấy ngày sau sống lại chính là dựa vào năng lực của Phản Hồn Hương. Nhưng muốn sống lại đầu tiên thi thể của kẻ chết không thể hư thối, cho nên tôi xây hầm lạnh này.”
“Trong ba khối, uy lực của Hòa Thị Bích đã yếu bớt, hơn nữa cậu đã sử dụng qua, khối mang đến Nhật Bản kia cũng không biết nơi nào, vậy khối này chính là một khối cuối cùng?” Tớ hỏi Tạ Y Đạt.
“Đúng vậy, nhưng tớ không chắc có thể thật sự cứu sống Lê Y hay không.” Tạ Y Đạt đốt Phản Hồn Hương, đưa đến gần mũi vợ mình. Tớ lại ngửi được mùi thơm kỳ lạ kia, nhưng lần này không té xỉu nữa.
Kỳ tích đã xuất hiện, mặt của Lê Y dần dần hồng nhuận hẳn lên, mà vẻ sáng bóng của Phản Hồn Hương lại chậm rãi ảm đạm. Cuối cùng biến thành một khối đá màu đen bóng loáng tầm thường.
Nhìn mắt vợ mình chậm rãi mở ra, ánh mắt Tạ Y Đạt lại tựa như Phản Hồn Hương dần dần mất đi ánh sáng, ngã xuống trên người Lê Y. Sau đó nhanh chóng héo rũ chưa tới vài giây liền như một bó củi bị đốt sạch, tớ vừa muốn lấy tay đỡ hắn, ai ngờ vừa chạm vào thân thể hắn liền hóa thành tro tàn, tớ ngơ ngác đứng bên giường Lê Y, nhìn tro bụi này từng chút từng chút biến mất.
“Anh ấy thật khờ.” Lê Y tỉnh dậy, mặt không chút thay đổi, nhưng trên đó đã đầy nước mắt.
“Đúng vậy, nhưng khi cậu ấy ra đi đã rất vui vẻ. Có lẽ vài năm trước cô căn bản không nên cứu sống cậu ấy, vốn nên chết thì phải chết, vốn nên sống cuối cùng vẫn sẽ sống.” Tớ lấy tay vỗ vỗ Lê Y. Đem Phản Hồn Hương giao cho cô ấy.
“Đây là di vật cuối cùng của cậu ấy.”
“Không, tôi nhìn thấy thứ này sẽ nhớ tới nhiều chuyện. Anh có thể cùng Tạ mạo hiểm lấy Phản Hồn Hương tin rằng anh ấy nhất định rất tin tưởng anh. Thứ này tặng cho anh làm kỷ niệm nhé.” Lê Y mới vừa sống lại, nói nhiều một chút liền thở dốc.
Tớ nhìn Phản Hồn Hương trong tay, mặc dù nó đã mất đi vẻ sáng bóng, nhưng vẫn như cũ tản ra mị lực thần bí. Tớ không cách nào cự tuyệt, vì vậy thế nhân này đều nghĩ muốn chiếm hữu bảo vật nhưng lại như vở hài kịch rơi vào trong tay tớ.” Bạn tôi cười đùa mắt lim dim nhìn Phản Hồn Hương.
“Lê Y về sau thế nào?”
“Tớ trước giờ luôn giữ liên lạc với cô ấy, cô ấy đã dốc sức vào công cuộc bảo vệ di sản văn hóa. Cô ấy nói Ấn Độ và Trung Quốc đều có mấy ngàn năm văn minh, bên trong ấu giấu sức mạnh thần bí mà chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi, cô ấy hy vọng sinh thời có thể khai quật nhiều hơn một chút.”
Tôi nhìn tảng đá thần kỳ kia, chợt hỏi: “Hiện giờ có còn có sức mạnh gì không?”
“Có!” Bạn tôi khẳng định nói, “Mặc dù không cách nào khiến người chết tái sinh, nhưng đối với trị bệnh rất hữu dụng, hơn nữa mang nó theo ngủ, cậu sẽ ở trong mộng nhìn thấy thân nhân hoặc bạn bè đã qua đời của mình.”
“Thật sao? Đêm nay cho tớ mượn dùng đi.” Tôi đi tới cầm Phản Hồn Hương, không ngờ bị cự tuyệt.
“Không được, duy chỉ hôm nay là không được. Tớ đi ngủ, ngày mai cho cậu mượn nhé.” Cậu ta trốn như bay ra ngoài, sợ tôi tranh với cậu ấy.
“Thật nhỏ mọn mà.” Tôi oán giận nằm xuống, nhìn đồng hồ một chút, nhật ký trên đồng hồ rõ ràng ghi nhớ hôm nay là 14 tháng 7, tôi chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày cha cậu ấy qua đời.
“Chúc cậu buổi tối có thể mơ thấy mộng đẹp.” Tôi nhẹ nhàng nói, rồi cũng ngủ thiếp đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!