Mọi Điều Ta Chưa Nói - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Mọi Điều Ta Chưa Nói


Chương 8


Lúc năm rưỡi chiều, chuyến bay American Airline 4742 hạ cánh xuống đường băng sân bay Pierre-Trudeau của Montréal. Họ qua trạm hải quan không gặp phải trở ngại nào. Một chiếc ô tô đang đợi sẵn. Đường thông thoáng, nửa giờ sau, họ đi ngang qua khu phố thương mại. Anthony chỉ một tòa tháp cao ốp kính.

– Bố đã chứng kiến nó được xây nên, ông thở dài. Nó cùng tuổi với con đấy.

– Sao bố lại kể con nghe chuyện này?

– Bởi vì con đặc biệt quyến luyến thành phố này, bố để lại cho con một kỷ niệm ở đây. Một ngày nào đó, con sẽ dạo qua đây và con sẽ biết rằng bố con đã từng làm việc trong tòa cao ốc này vài tháng. Con phố này sẽ trở nên đặc biệt hơn trong mắt con.

– Con sẽ ghi nhớ điều này, cô nói.

– Con không hỏi bố làm gì trong đó sao?

– Con đoán là công việc kinh doanh?

– Ồ không; vào thời đó, bố đang bằng lòng trông coi một ki ốt nhỏ bán báo. Con không sinh ra với một chiếc thìa bạc trong miệng đâu. Chiếc thìa bạc sau này mới xuất hiện.

– Bố bán báo lâu không? Julia hỏi, vẻ ngạc nhiên.

– Một hôm, bố nảy ra ý bán kèm mấy món đồ uống nóng. Và từ đó, bố đã thực sự bắt đầu công việc kinh doanh! Anthony nói tiếp, mắt sáng long lanh. Mọi người ùa vào tòa nhà, lạnh cóng bởi gió rét ngay từ cuối thu và chỉ thở hổn hển vào mùa xuân. Con phải nhìn thấy họ đổ xô về phía những cốc cà phê, những cốc sô cô la nóng và trà mà bố bán cho họ… gấp đôi giá ngoài chợ.

– Rồi sau đó?

– Sau đó, bố thêm vào thực đơn món sandwich. Mẹ con chuẩn bị bánh từ sáng sớm tinh mơ. Bếp của căn hộ nhà ta nhanh chóng biến thành một phòng thí nghiệm chính cống.

– Bố và mẹ, hai người từng sống ở Montréal ấy ạ?

– Bố mẹ sống với rau trộn, những lát giăm bông và giấy bọc giữ nhiệt vây xung quanh. Khi bố bắt đầu đưa ra dịch vụ giao bánh và đồ uống đến từng tầng của tòa tháp này cùng với tòa vừa được xây dựng bên cạnh, bố đã phải tuyển dụng nhân viên đầu tiên.

– Ai thế ạ?

– Mẹ con chứ ai! Mẹ trông ki ốt trong khi bố đi giao đồ ăn theo yêu cầu. Mẹ con đẹp đến nỗi các khách hàng đặt món đến bốn lần mỗi ngày, chỉ để được nhìn thấy bà. Thời ấy bố mẹ gặp nhiều chuyện vui lắm. Mỗi khách hàng có một thẻ riêng và mẹ con thì nhớ mặt từng người. Anh chàng kế toán của văn phòng số 1407, si mê mẹ con, những chiếc sandwich của anh ta luôn có đồ bày kèm nhiều gấp đôi; ông giám đốc nhân sự tầng muời một thường bị dành cho phần vét của lọ mù tạt, và những lá xà lách héo, mẹ con trông chừng ông ta rất sát.

Họ đến trước cửa khách sạn. Người giữ hành lý đi cùng họ đến tận quầy tiếp tân.

– Chúng tôi chưa đặt phòng trước, cô vừa nói vừa đưa hộ chiếu cho nhân viên lễ tân.

Người đàn ông kiểm tra trên màn hình máy tính những phòng còn trống có ghi trên bảng tổng hợp. Anh ta gõ họ của khách hàng.

– Có mà, hai vị có đặt một phòng, mà không phải phòng bất kỳ đâu nhé?

Julia nhìn anh ta, ngạc nhiên, trong khi Anthony lùi lại vài bước.

– Ông bà Walsh … Coverman! nhân viên lễ tân kêu lên, và nếu tôi nhớ không nhầm thì các vị lưu lại với chúng tôi trọn tuần.

– Bố dám làm thế sao? Julia nói thầm với bố cô, người đang phô ra một vẻ ngây thơ nhất trần đời.

Nhân viên lễ tân cứu nguy cho ông khi xen vào câu chuyện của họ.

– Các vị đã đặt phòng hạng sang… rồi khi nhận thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa ông và bà Walsh bèn nói thêm với giọng nói đã chuyển điệu: … dành cho vợ chồng mới cưới.

– Dù sao bố cũng có thể chọn một khách sạn khác cơ mà! Julia ghé vào tai bố cô.

– Đây là một chương trình trọn gói mà! Anthony tự bào chữa. Chồng tương lai của con đã chọn một gói du lịch đầy đủ, vé máy bay cộng thêm chi phí lưu trú. Còn hơn thế nữa, ta xoay xở tốt, cậu ta đã từ chối chế độ bán lưu trú không kèm ăn trưa. Nhưng bố hứa với con là chuyện này không gây tốn kém chút nào cho cậu ta, chúng ta sẽ thanh toán hóa đơn bằng thẻ tín dụng của bố. Con là người thừa kế của bố, vậy thì chính con là người mời bố đấy! ông đùa.

– Thật ra đó không phải chuyện làm cho con lo lắng! Julia hét lên.

– Ra thế? Vậy là chuyện gì?

– Phòng hạng sang … dành cho vợ chồng mới cưới.

– Không có gì phải lo cả, bố đã xác minh chỗ hãng lữ hành rồi, nó gồm có hai phòng ngủ nối với nhau bằng một phòng khách, ở tầng trên cùng. Bố hy vọng con không bị chóng mặt chứ?

Và trong khi Julia mải trách móc bố cô, người thường trực của khách sạn đưa cho cô chiếc chìa khóa và chúc cô một kỳ nghỉ tuyệt vời…

Người phụ trách hành lý dẫn họ về phía thang máy. Julia quay trở lại và nhảy xổ về phía nhân viên tiếp tân.

– Hoàn toàn không phải như anh nghĩ đâu! Đây là bố tôi.

– Nhưng tôi không nghĩ gì cả, thưa bà, anh này ngượng nghịu đáp.

– Có đấy có đấy, anh có nghĩ, và anh nhầm rồi!

– Thưa cô, tôi xin đảm bảo với cô rằng từ ngày vào nghề đến giờ tôi đã thấy đủ thứ chuyện rồi, anh ta vừa nói vừa nghiêng người qua quầy để không ai nghe lỏm được cuộc chuyện trò của họ. Tôi thạo nhất là khoản giữ mồm miệng mà, anh ta cam đoan bằng giọng muốn trấn an người khác!

Và trong khi Julia sắp sửa phun ra một lời đối đáp sắc lẻm, Anthony túm lấy cánh tay cô và kéo cô ra xa khỏi quầy tiếp tân.

– Con quá bận tâm đến chuyện người khác nghĩ gì đấy!

– Chuyện này thì liên quan gì đến bố?

– Con mất vào đó một chút tự do cùng rất nhiều óc hài hước của bản thân. Nào, người giữ hành lý đang giữ cửa thang máy và bố con ta không phải những người duy nhất muốn đi lại trong cái khách sạn này!

* * *

Căn phòng đúng như mô tả của Anthony. Những khung cửa sổ của hai phòng ngủ, ngăn cách bởi một phòng khách nhỏ, trông ra thành phố cổ kính. Vừa đặt túi xách lên giường, Julia đã phải quay ra mở cửa. Một nhân viên phục vụ tầng đứng đợi đằng sau chiếc bàn đẩy bên trên có bày một chai sâm banh đựng trong xô, hai chiếc cốc cao và một gói giấy đựng sô cô la.

– Cái gì đây? Julia hỏi.

– Cùng với lời chúc của khách sạn, thưa bà, cậu nhân viên đáp. Dịch vụ của chúng tôi dành cho “vợ chồng trẻ mới cưới”.

Julia gườm gườm nhìn anh ta, giật lấy tấm thiệp chúc mừng đặt trên khăn trải bàn. Giám đốc khách sạn cảm ơn ông bà Walsh-Coverman đã chọn khách sạn của họ để hưởng tuần trăng mật. Toàn bộ nhân viên khách sạn sẵn sàng phục vụ hai người, để biến kỳ nghỉ này thành kỷ niệm không thể nào quên. Julia xé tan tấm thiệp, lịch sự đặt lại những mảnh giấy vụn lên cái bàn đẩy rồi đóng sập cửa phòng ngay trước mũi cậu nhân viên.

– Nhưng thưa bà, những thứ này đã được tính vào tiền phòng rồi mà! cô nghe thấy gióng nói từ hành lang vọng vào.

Cô không trả lời, những bánh xe đấy kêu rít lên về phía thang máy. Julia lại mở cửa ra, tự tin bước một bước về phía chàng trai trẻ, cầm lấy gói sô cô la rồi ngay lập tức quay trở lại. Cậu nhân viên giật nảy mình khi cánh cửa phòng 702 sập mạnh lần thứ hai.

– Chuyện gì vậy? Anthony Walsh hỏi khi ra khỏi phòng ngủ của mình.

– Không có gì ạ! Julia đáp, ngồi ghé lên bậu cửa sổ nơi phòng khách nhỏ.

– Quang cảnh tuyệt đẹp, phải thế không? ông vừa nói vừa chăm chú quan sát con sông Saint-Laurent thấp thoáng từ đằng xa. Thời tiết đang dịu, con có muốn bố con ta đi dạo một vòng không?

– Thà thế còn hơn ở lại đây!

– Không phải bố chọn phòng này đâu nhé? Anthony trả lời và đặt một chiếc áo đan chui đầu lên vai con gái.

* * *

Những đường phố của Montréal cổ kính, với những phiến gạch lát nằm chéo, đua tranh vẻ duyên dáng với những khu phố đẹp nhất của châu Âu. Cuộc dạo chơi của Anthony và Julia bắt đầu từ quảng trường Armes; Anthony Walsh tự giao cho mình nhiệm vụ phải kể cho con gái nghe về cuộc đời của ngài Maisonneuve, tượng ngài ngự giữa một cái bồn nhỏ. Cô ngắt lời ông bằng một cái ngáp và bỏ mặc ông trước công trình tưởng niệm người sáng lập ra thành phố, để lại gần xem xét một quầy kẹo rong đang đứng cách đó vài mét.

Lát sau cô quay lại, giơ ra cho bố một gói đầy ắp kẹo mứt, ông từ chối lời mời “bĩu môi” như người Québec vẫn nói. Julia hết nhìn tượng Maisonneuve trên bệ lại nhìn sang bố cô, lại nhìn sang bức tượng bằng đồng thanh, rồi lắc đầu ra hiệu đồng tình.

– Gì thế? Anthony hỏi.

– Hai người thật xứng đôi, hai người rất hợp ý nhau.

Rồi cô kéo ông về phía phố Notre-Dame. Anthony muốn dừng lại trước mặt tiền căn nhà số 130. Đây là ngôi nhà cổ nhất của thành phố, ông giải thích với con gái rằng luôn có một vài giáo sĩ thuộc giáo đoàn Thánh Sulpice từng một thời là những chúa đảo sống trong đó.

Lại một cái ngáp của Julia đang rảo bước khi đi ngang qua nhà thờ kiểu basilia, sợ rằng bố cô sẽ vào bên trong.

– Con không hình dung được cái mình bỏ lỡ đâu! ông hét với theo trong khi cô càng rảo bước hơn. Mái vòm cho thấy cả một bầu trời đầy sao, tuyệt đẹp!

– Vậy sao, giờ thì con biết rồi! cô nói từ xa.

– Mẹ con và bố đã làm lễ rửa tội cho con trong đó! Anthony gào lên.

Julia lập tức dừng lại và quay về phía bố cô đang nhún vai.

– Đi xem cái vòm trời sao của bố nào! cô đầu hàng, trí tò mò bị kích thích, leo lên những bậc thềm của nhà thờ Notre-Dame của Montréal.

Cảnh tưởng do gian giữa nhà thờ đem lại quả thực rất đẹp. Được viền quanh bằng gỗ lát tường lộng lẫy, vòm và lối đi trung tâm dường như được rải bằng đá da trời. Thán phục, Julia tiến tới bệ thờ.

– Con chưa từng hình dung được thứ gì lại đẹp đến vậy, cô thì thầm.

– Con thấy bố đang vui vì điều đó đấy, Anthony đáp, vẻ đắc thắng.

Ông dẫn cô đến nhà thờ nhỏ được cung hiến cho Thánh tâm.

– Thật là bố mẹ đã làm lễ rửa tội con ở đây ạ? Julia hỏi.

– Dĩ nhiên là không! Mẹ con là người vô thần, bà ấy sẽ không đời nào để bố làm vậy.

– Thế tại sao bố nói với con câu ấy?

– Bởi vì con chưa từng hình dung ra thứ gì đẹp đến thế! Anthony trả lời và quay trở phía những cánh cửa gỗ uy nghiêm.

Nhìn quanh phố Saint-Jacques, trong giây lát Julia ngỡ như đang đứng ở mạn Nam Manhattan, bấy nhiêu mặt tiền màu trắng của những tòa nhà với hàng cột giống như những mặt tiền của Wall Street. Những cột đèn đường ở phố Sainte-Hélène vừa bật sáng. Cách đấy không xa, trong khi họ tiến vào một quảng trường có những lối đi và suýt ngã ngửa. Ông dùng tay ra hiệu trấn an Julia đang hối hả chạy về phía ông.

– Không sao, ông nói, một lỗi khác, lần này là trong xương bánh chè đầu gối.

Julia giúp ông ngồi xuống ghế.

– Bố đau lắm à?

– Than ôi, đã mấy ngày nay bố không còn biết đau đơn là gì nữa, ông vừa nói vừa nhăm mặt. Phải công nhận rằng chết cũng có vài điều lợi.

– Đừng nói thế! Sao bố lại làm ra cái mặt ấy? Bố có vẻ đau thật mà.

– Chương trình, bố cho là thế! Ai đó thấy khó chịu trong người mà lại không biểu lộ nét mặt đau đớn sẽ mất đi độ chân thực.

– Thế được rồi! Con không muốn nghe tất cả những chi tiết ấy. Con không thể giúp gì sao?

Anthony rút từ trong túi ra một cuốn sổ bìa đen rồi đưa nó cho Julia cùng với một cây bút.

– Con có thể ghi lại rằng ngày thứ hai chân bên phải hình như lại giở quẻ như mọi khi. Chủ nhật tuần sau, con phải chú ý giao lại cho họ cuốn sổ này đấy. Điều này nhất định sẽ giúp cải tiến những mẫu mới trong tương lai.

Julia không nói lời nào; ngay khi cô muốn ghi lại trên tờ giấy trắng câu mà bố cô đã yêu cầu, ngòi bút trong tay cô run lên.

Anthony chăm chú quan sát con gái và gỡ cây bút khỏi tay cô.

– Không hề gì. Con thấy đấy, bố có thể lại đi lại bình thường, ông nói và đứng dậy. Một chi tiết dị thường sẽ được tự khắc phục. Không cần báo lại.

Một cỗ xe mui gập do ngựa kéo xuất hiện trên quảng trường Youville; Julia khẳng định đã luôn mơ ước thực hiện một chuyến đi dạo kiểu này. Vô vàn ngày đi dạo trong Công viên Trung tâm mà không dám nghĩ đến chuyện mơ ước thành hiện thực, đây là thời điểm lý tưởng. Cô vẫy người xà ích. Anthony nhìn cô, hốt hoảng, nhưng cô ra hiệu cho ông biết bây giờ không phải lúc để tranh cãi. Ông ngước mắt nhìn trời và leo lên cỗ xe.

– Lố bịch, chúng ta trông thật lố bịch! ông thở dài.

– Con cứ tưởng không cần phải bận tâm đến chuyện người khác nghĩ gì?

– Phải rồi, rốt cuộc cũng chỉ đến một mức độ nào đó thôi!

– Bố muốn hai chúng ta đi du lịch cùng nhau, sao nào, chúng ta đang du lịch cùng nhau đấy thôi! cô nói.

Rụng rời, Anthony nhìn phần phía sau con vật đang đi từng bước kiệu nhỏ.

– Xin báo để con hay, nếu bố nhìn thấy đuôi của loài thú da này phác lên dù chỉ một cử động là bố xuống xe đấy.

– Ngựa không thuộc lớp thú da này! Julia chữa lại.

– Với bộ mông như thế kia, cho phép bố được nghi ngờ chuyện đó!

* * *

Cỗ xe ngựa dừng lại trên bến cảng cũ, trước quán cà phê của những người coi đập. Những hầm ủ hạt tươi rộng mênh mông trên bờ kè cối xay gió che khuất bờ sông phía đối diện. Đường cong đậm nét của chúng dường như nổi trên mặt nước để leo về phía đêm.

– Đi nào, chúng ta rời khỏi đây thôi, Anthony nói, ủ dột. Bố chưa bao giờ thích những con quái vật bằng bê tông rạch toạc đường chân trời này. Bố không hiểu tại sao người ta còn chưa phá đi.

– Con nghĩ chúng thuộc về một di sản, Julia đáp. Và chăng, có thể một ngày kia ta sẽ thấy ở chúng một vẻ đẹp nào đó.

– Cái ngày ấy, bố sẽ không còn ở trên đời này để nhìn thấy chúng và bố có thể cá rằng cả con cũng vậy!

Ông kéo con gái dọc theo lối đi dạo của khu cảng cũ. Cuộc dạo chơi tiếp tục qua những khoảng không gian xanh viền theo bờ sông Saint-Laurent. Julia đi trước ông vài bước. Một chú chim mòng biển cất cánh làm cô ngước đầu lên nhìn. Cơn gió nhẹ buổi tối vờn quanh một lọn tóc của cô.

– Bố đang nhìn gì vậy? Julia hỏi bố.

– Con chứ ai!

– Và khi nhìn con bố nghĩ gì?

– Nghĩ gì con rất xinh, con giống hệt mẹ con, ông đáp, mỉm cười.

– Con đói! Julia thông báo.

– Bố con ta sẽ chọn một cái bàn hợp với con, xa hơn chút nữa. Đoạn kè sông này đầy rẫy những nhà hàng nhỏ… toàn chỗ tồi tệ!

– Nhà hàng nào là ghê rợn nhất, theo bố?

– Con đừng lo, bố tin ở chúng ta; nếu cả hai cùng bắt tay tìm kiếm thì thế nào cũng ra!

Dọc đường, Julia và Anthony lững thững dạo qua các cửa hiệu, qua điểm giao của bờ kè Événements. Bến tàu cũ nhô ra trên sông Saint-Laurent.

– Người đàn ông đằng kia! Julia thốt lên, tay chỉ một bóng người đang len vào đám đông.

– Người nào?

– Gần ông bán kem ấy, người mặc áo vest đen, cô tả rõ.

– Bố không thấy gì cả!

Cô kéo cánh tay Anthony, buộc ông rảo bước.

– Nhưng sao con nổi giận vô cớ vậy?

– Đừng lề mề mất thì giờ nữa, chúng ta sẽ để mất dấu ông ta mất!

Julia đột nhiên bị cuốn theo một đám đông khách tham quan đang tiến vào đê chắn sóng.

– Nhưng rốt cuộc thì con làm sao vậy? Anthony càu nhàu vì khó khăn lắm mới theo được cô.

– Đi nào, con sẽ giải thích sau! cô nằn nì nhưng không dừng lại đợi ông.

Nhưng Anthony từ chối không bước thêm bước nào nữa, ông ngồi xuống một băng ghế và Julia bỏ ông lại đó, đi như chạy tìm kiếm người đàn ông bí hiểm dường như đang thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Lát sau cô trở lại, thất vọng.

– Con để sổng ông ta rồi.

– Con sẽ giải thích cho bố biết con đang chơi trò gì chứ?

– Phía dưới đó, gần những người bán hàng rong. Con chắc chắn đã nhìn thấy người thư ký riêng của bố.

– Thư ký của bố có vẻ bề ngoài chẳng mấy đặc biệt. Ông ta giống tất cả mọi người và tất cả mọi người đều giống ông ta. Con nhầm rồi, chuyện chỉ có thế.

– Vậy thì tại sao bố dừng lại đột ngột như vậy?

– Xương bánh chè của bố …, Anthony Walsh đáp bằng giọng than vãn.

– Con cứ nghĩ bố không thấy đau chứ!

– Lại là cái chương trình ngớ ngẩn này. Vả lại, con hãy tỏ ra khoan dung một chút, bố không điều khiển được mọi việc, bố là một cỗ máy hết sức tinh vi … Và dù Wallace có ở đây đi chăng nữa thì đó cũng là quyền của anh ta. Anh ta có toàn quyền sử dụng thời gian của mình, lúc này khi anh ta đã nghỉ hưu.

– Có thể, nhưng dù sao đây cũng là một sự trùng hợp lạ thường.

– Thế giới này quá nhỏ bé! Nhưng bố có thể khẳng định với con rằng con đã nhầm ông ta với ai đó khác. Không phải con đã nói với bố là con đói đó sao?

– Julia giúp bố đứng dậy.

– Bố tin là mọi chuyện đã trở lại bình thường rồi, ông khẳng định khi lắc lắc chân. Con xem, bố lại nhảy nhót được rồi. Bố con ta hãy dạo thêm mấy bước nữa trước khi ngồi vào bàn nhé.

* * *

Ngay khi mùa xuân quay trở lại, những người bán hàng giả hiệu và đồ lưu niệm, đồ trang sức mĩ ký cho khách du lịch đủ loại liền dựng lại quầy bán hàng của họ dọc theo lối đi dạo.

– Đi thôi, đến đằng kia, Anthony nói và kéo con gái đi về đê chắn sóng phía trước.

– Con tưởng chúng ta đi ăn tối?

Anthony để ý một thiếu phụ xinh đẹp đang ký họa khách qua đường bằng chì than với giá mười đô la.

– Nét vẽ mới tuyệt làm sao! Anthony thốt lên khi ngắm nhìn tác phẩm của cô.

Vài bức ký họa được treo trên một tấm lưới sắt phía đằng sau chứng thực cho tài năng của cô, và bức chân dung của một du khách cô đang hoàn thành ngay lúc ấy chỉ xác nhận thêm tài năng đó. Julia không chú ý chút nào đến cảnh tưởng. Khi sự thèm ăn đang mời gọi cô, không gì khác đáng kể nữa. Ở cô, cơn đói thường giống như một ham muốn mãnh liệt không thể cưỡng lại. Tốc độ xúc của cô luôn khiến những người đàn ông ngồi cạnh phải kinh ngạc. Dù đó là đồng nghiệp hay những người đã có dịp chia sẻ cùng cô một vài khoảnh khắc trong cuộc sống. Một hôm Adam đã thách thức cô trước một núi bánh kếp, Julia nhanh chóng ăn đến chiếc bánh thứ bảy, trong khi người đi cùng cô đã bỏ cuộc từ cái thứ năm, bắt đầu trải qua những giây phút đầu tiên của một chứng khó tiêu nhớ đời. Điều bất công nhất là đường nét cơ thể cô dường như không bao giờ chịu phình ra theo.

– Ta đi chứ? cô nằn nì.

– Chờ đã! Anthony đáp, ngồi vào chỗ người khách du lịch vừa rời khỏi.

Julia ngước mắt nhìn trời.

– Bố làm gì vậy? cô hỏi, vẻ sốt ruột.

– Bố làm mẫu vẽ chân dung! Anthony đáp, giọng hồn nhiên. Và vừa quan sát nữ họa sĩ chuốt ngòi bút chì, ông vừa hỏi: chính diện hay nghiêng nhỉ?

– Một bức chếch nhé? người phụ nữ trẻ đề xuất.

– Trái hay phải? Anthony vừa hỏi vừa xoay người trên chiếc ghế gấp. Người ta bảo tôi rằng mặt nhìn nghiêng của tôi từ phía bên này trông sẽ lịch lãm hơn. Cô nghĩ sao? Cả con nữa, Julia, con thấy thế nào?

– Chẳng thế nào cả! Tuyệt đối chẳng thế nào hết! cô vừa nói vừa xoay lưng lại phía ông.

– Với cả đống kẹo dẻo con vừa ngốn ban nãy, dạ dày của con có thể đợi một chút xíu mà. Bố thậm chí không hiểu tại sao con vẫn còn đói được sau khi đã nhồi bằng ấy đồ ngọt.

Nữ họa sĩ chân dung, vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười với Julia.

– Đây là bố tôi, chúng tôi đã không gặp nhau từ nhiều năm nay – quá bận rộn để quan tâm đến bản thân -, lần gần nhất chúng tôi cùng đi dạo như lúc này đây, ông đã đưa tôi đến vườn trẻ. Ông đã nối lại quan hệ kể từ giờ phút này đây! Đừng nhắc với ông rằng tôi đã quá ba mươi nhé, chuyện ấy sẽ khiến ông sốc đấy!

Người phụ nữ trẻ đặt cây bút xuống và nhìn Julia.

– Tôi sẽ làm hỏng bức ký họa mất nếu hai người tiếp tục làm tôi cười thế này.

– Con thấy đấy, Anthony tiếp tục, con đang gây rối cho công việc của quý cô đây. Hãy đến xem những bức tranh đang treo ở kia, sẽ không lâu đâu.

– Ông ấy hoàn toàn có cần bức tranh, ông ấy ngồi đó là bởi thấy chị đẹp thôi! Julia giải thích với nữ họa sĩ.

Anthony ra hiệu cho con gái lại gần, như thể ông sẽ tiết lộ cho cô một điều bí mật. Mày mặt cau có, ông nghiêng người về phía ông.

Theo con, ông ghé vào tai cô thì thầm, có bao nhiêu phụ nữ trẻ mơ ước được nhìn thấy bố mình ngồi làm mẫu chân dung ba ngày sau khi qua đời, bố hỏi con thế đấy?

Không tìm được lý lẽ nào, Julia bỏ ra xa.

Vẫn giữ nguyên tư thế, Anthony quan sát cô con gái trong khi cô ngắm những bức vẽ chưa tìm được người mua hoặc những bức nữ nghệ sĩ trẻ thực hiện tùy hứng, để luyện cọ.

Rồi bỗng nhiên, nét mặt của Julia khựng lại. Mắt cô mở to, miệng cô hé ra như thể thiếu không khí để thở. Lẽ nào một bức họa chì than lại đủ phép thuật mở ra cả một ký ức như vậy? Gương mặt trong bức họa được treo trên một tấm lưới sắt ấy, lúm đồng tiền được phác ra phía chân cằm ấy, xương gò má hơi nhô cao ấy, ánh mắt cô đang nhìn thấy trên mặt giấy và nó dường như cũng đang nhìn lại cô ấy, vầng trán gần như trêu ngươi ấy, kéo cô về với bao năm trước, về phía biết bao những cảm xúc đã qua.

Tomas đấy ư? Cô ấp úng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN