Môi Em Thật Ngọt - Chương 6: Phun nước đầy mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Môi Em Thật Ngọt


Chương 6: Phun nước đầy mặt


Edit: Hạt Dẻ

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 6: Phun nước đầy mặt.

Thế kỷ hiện đại hóa, tin tức truyền đi còn nhanh hơn cả vi khuẩn. Chẳng tốn bao lâu thì cả trường cấp ba đều biết Giang Cảnh Dương đưa socola của người khác tặng cho Khương Ức, còn dùng giọng điệu yêu thương kiểu baba thương con gái mà nói: “Ăn đi, ăn cho cao lên chút.”

Giang Cảnh Dương từ lúc nhập học đã nhờ vào diện mạo xuất sắc thu hút không ít ong bướm. Nhưng cho dù ong bướm bao nhiêu, anh vẫn luôn kiêu ngạo tỏ vẻ, nhiều nhất chỉ là khi được người khác xúm lại chào hỏi, thì anh vẫn giữ vẻ trong trẻo lạnh lùng hơi gật đầu đáp lại.

Giang Cảnh Dương vẫn được xem là nam thần cao lãnh thích đùa giỡn, nhưng từ khi học sinh chuyển trường Khương Ức chuyển tới, mọi người dễ dàng nhận ra Giang Cảnh Dương thay đổi rất nhiều.

Chưa nhắc tới chuyện anh rất thích chọc ghẹo nữ sinh này, nhiều lúc anh còn đối xử với nữ sinh này rất khác biệt, như giúp cô chuyển sách, bế cô tới phòng y tế, tặng cô socola,…

Khương Ức cầm socola rời khỏi sân thể dục về lại phòng học, trên đường đi cô nhận ra có rất nhiều tầm mắt dò xét trên người mình. Chịu đựng ánh mắt của người khác, trong lòng cô âm thầm đâm vô số nhát vào hình nộm của Giang Cảnh Dương, vất vả lắm mới về tới phòng học.

Trước khi tạm biệt Trịnh Đồng Vi, Sài Tuyết còn cẩn thận dặn Đào Tư Dĩnh: “Cẩn thận một chút, đùng để điêu dân công kích tiểu Ức Ức.”

Đào Tư Dĩnh gật đầu: “Tuân mệnh thái giám của tôi.”

Sài Tuyết đá cô, “Cút!!”

Khương Ức vừa về tới phòng học ngay lập tức nhét socola vào hộc bàn của Giang Cảnh Dương, quay về chỗ ngồi của mình, đưa tay vào hộc bàn chuẩn bị lấy giấy vẽ làm nốt bài tập, nhưng lại sờ thấy một túi nhựa to.

Cô kéo ra, trong túi nhựa là một lọ thuốc bôi ngoài da, nhìn kỹ thì còn một tờ giấy, nổi bật trên nền trắng một-hình-mặt-quỷ.

Ngây thơ.

Khương ức trợn trắng mắt, sau đó nhét lại vào hộc bàn.

Tiết tự học buổi tối bắt đầu, Giang Cảnh Dương chậm chạp bước vào lớp. Khương Ức chú ý thấy lúc anh phát hiện socola trong hộc bàn thì có nhìn thoáng qua bên này, sau đó im lặng giơ tay ném thẳng vào thùng rác.

– —–

Buổi tự học đầu tiên kết thúc, bài tập tạo hình mỹ thuật của Khương Ức làm được một nữa, Đào Tư Dĩnh gọi cô cùng đi lấy nước.

Lúc hai người về lớp, vì đèn cảm ứng hành lang đã bị hỏng nên lúc này chỉ còn ánh sáng mỏng manh chợt lóe chợt tắt cùng với ánh xanh le lói của đèn an toàn ở góc tường, cực kì giống hành lang ở nhà ma.

Đào Tư Dĩnh bám chặt vào tay Khương Ức, “Học sinh bọn mình sống không dễ mà.”

Khương Ức uống ngụm nước, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bạn, cười, “Sao thế?”

“Vừa phải học mấy kiến thức khó nhằn, lại phải đi cái hành lang đáng sợ như vầy.”

Hai người đi đến đoạn rẽ thì bỗng nhiên từ góc tối một bóng đen xuất hiện, đi cùng với tiếng thét chói tai kinh hoàng:

“A———-”

“Phụt——–”

Người nào đó mai phục này giờ tại chỗ rẽ canh đúng lúc Khương Ức đi tới bèn nhảy ra hét to.

Đào Tư Dĩnh bị dọa tới đúng không vững, còn Khương Ức….

Cô nhìn người nhát ma nhắm chặt mắt, ánh trăng trắng bạch chiếu vào mặt anh, hiện rõ nhưng giọt nước.

Tòng phạm Dư Vũ Huân nhìn bộ dáng chật vật của lão Đại, không chút thương xót ôm bụng cười như điên, “Hahahahah, lão Đại, mày giờ thì biết cái gì gọi là tự mình hại mình rồi đúng không?”

Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương bị cô phun nước đầy mặt cũng không khỏi cười.

Ngay lúc Giang cảnh Dương định nhảy ra thì Khương Ức vừa uống một ngụm nước, trùng hợp cô bị Giang Cảnh Dương nhát ma dọa sợ mà không lưu tình phun hết nước trong miệng ra, toàn bộ… đều phun trúng mặt Giang Cảnh Dương.

Đào Tư Dĩnh sợ chưa tỉnh nghe được giọng của Du Vũ Huân bèn đi tới trước vài bước, sau khi thấy rõ là anh thì bắt đầu đuổi giết.

Khương Ức hơi chột dạ nhìn Giang Cảnh Dương đầy mặt là nước, len lén rời đi.

Không ngờ vừa định bước thì đã bị túm lấy tay, hơi dùng chút sức là cô đã bị kéo về phía trước, càng nhìn rõ thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên có một gương mặt vô cùng dễ nhìn, mái tóc cắt ngắn sạch sẽ bị dính vài giọt nước, bị ánh trăng rọi vào lòe sáng như trân châu vậy.

Mí mắt anh hơi hạ xuống, đen như mực, con ngươi u trầm thâm thúy nhìn chằm chằm cô, càng khiến Khương Ức chột dạ.

Ngay lúc Giang Cảnh Dương hơi động môi muốn nói gì, thì Khước Ức đã cáo trạng trước: “Là do anh dọa em trước.”

– ——

Ngày hôm sau buổi sáng kết thúc, Khương Ức và Đào Tư Dĩnh ăn xong bữa sáng quay lại phòng học,

Khương Ức ngồi xuống, bên tai nghe được tiếng xì xầm của bạn học bên cạnh. Cô nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy Giang Cảnh Dương đang bước vào.

Lúc Khương Ức nhìn tới trùng hợp Giang Cảnh Dương cũng đang nhìn về phía này, hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, Khương Ức là người chịu thua trước, cô rời mắt cúi đầu xuống giả bộ tìm sách.

Tối hôm qua, ngay sau khi cô cáo trạng, Giang Cảnh Dương đáp lại một lời mà đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Khương Ức.

Anh nói: “Khương Ức, lúc trước em không như vậy.”

Lời nói trầm ấm chứa đựng rất nhiều cảm xúc, mà rõ ràng nhất, là oán trách.

Khương Ức không đáp, chỉ tránh ra rồi bỏ chạy.

Kết cục của việc bỏ chạy là bây giờ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt oán phụ của Giang Cảnh Dương là Khương Ức đều cảm thấy chột dạ.

Chuông reo, toàn bộ học sinh bên ngoài đều không hẹn mà vào lớp về chỗ yên vị.

Khương Ức đã dọn xong sách giáo khoa, bây giờ đang lục bút trong hộp bút. Lúc đang bận nhớ lại xem Giang Cảnh Dương đã trả bút cho mình chưa thì bạn cùng bàn của cô đã sáp tới, “Bạn Khương này, sơ trung cậu học ở đây thế?”

Khương Ức vẫn đang bận tìm bút, “Ở trường sơ trung Tân Điền.”

Bạn ngồi cùng bàn nghe vậy thì nghị hoặc hỏi: “Vậy sao cậu không trực tiếp thi chuyển cấp lên, thành tích cậu tốt vậy mà.”

“Bởi vì….”

Khương Ức mãi không tìm thấy bút nên đành bỏ cuộc, nhớ tới nguyên nhân mình rời đi, cô muốn nói lại thôi.

Bạn cùng bàn còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại bị người khác không nhẹ đá một phát vào thành ghế.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, Giang Cảnh Dương một tay cầm cặp khoác trên vai, anh nhìn xuống cậu bạn đó, vẫn giữ thái độ tùy tiện nói:

“Bạn gì ơi, chúng ta đổi chỗ.”

Bạn cùng bàn có hơi không muốn, định cãi lại nhưng Giang Cảnh Dương đã tự ý ném cặp lên bàn cậu ta, anh vẫn im lặng.

Giằng co khoảng nửa phút, cậu ta giống như quả bóng cao su xì hơi nhận mệnh dọn đồ đi tới chỗ của Giang Cảnh Dương ngồi.

Giang Cảnh Dương được chỗ ngồi mới đưa tay kéo ghế ra, cất xong cặp sách, vẻ mặt thản nhiên nhìn Khương Ức: “Xin chào, bạn cùng bàn mới.”

Khương Ức: “….”

Không vui đâu.

Du Vũ Huân bưng lon coca đi vào, thấy người sau bàn mình bỗng bị thay đổi, chậm rãi nói: “Ây da, có phải thầm mến tôi nên mới chuyển tới ngồi sau tui không vậy.”

Giang Cảnh Dương nghiêng đầu, diêm dúa lẳng lơ cười, “Tôi thầm mến cậu biết bao nhiêu năm, giờ cậu mới nhận ra?”

Du Vũ Huận không nghĩ anh sẽ đáo trả lại, ngụm coca nghẹn cứng ở cổ không nuốt được, anh ta lảng sang chuyện khác: “Lão Đại, tao phát hiện da mày hôm nay cực kì tốt, bóng loáng non mịn không kém phần sáng bóng, đúng là còn sáng bóng hơn cả bánh xe.”

“…..” Giang Cảnh Dương đưa tay sờ bản mặt yêu nghiệt của mình, lúc mở miệng lại nói vô cùng u oán: “Đúng vậy, tối hôm qua được hưởng một lớp màng nước, nên mặt mới bóng loáng hơn đó.”

“Phụt——”

Du Vũ Huân không nhịn nổi, một ngụm coca phun mạnh ra như suối, góc độ và thời gian vô cùng vừa vặn, chính xác dừng trên người Chu Húc từ xa đi tới.

“Đệt mợ Huân cá mực, hôm nay tao giết mày!!!”

Chu Húc nắm áo Du Vũ Huân làm bộ muốn đánh nhau to, Giang Cảnh Dương dịch ghế ra xa hai người, sợ bọn họ đánh nhau dính tới người vô tội, bản năng giơ tay chắn trước người Khương Ức.

Khương Ức nhìn cánh tay chắn trước người mình, tâm như đánh trống đập mạnh, anh tựa hồ cũng nhận ra động tác bản năng này, lúc này chỉ giải thích một câu: “Bảo vệ động vật là trách nhiệm của mỗi người.”

Khương Ức: “….”

_____

Tiết một là tiết của chủ nhiệm, lão Trương ôm bài thi đi vào, mặc học sinh mong ngóng với kết quả tròn một tiết, đợi đến cuối tiết ông mới nhàn nhã đi phát bài.

Vẻ mặt Khương Ức nghiêm trọng nhận lấy bài thi, nhìn con số nước chảy mây bay lưu loát sinh động ở trên cùng, nhẹ thở phào.

Yêu cầu của gia đình không cao, nhưng Khương Ức vẫn luôn tự gây áp lực với bản thân. Tuy lúc thi xong cô đã an ủi bản thân là do cô nhập học muộn một tháng, nhưng lúc nhìn thấy con số trên bài thi, cuối cùng cô vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân an tâm.

Một người khác tên Giang Cảnh Dương thì thoải mái hơn cô nhiều, sau khi nhận được bài thi còn vô cùng đắc chí: “Oa, có tiến bộ hợp lúc thi vào rồi, cuối tuần thưởng ăn sầu riêng nướng.”

Khương Ức nghe vậy bèn nhìn qua, ngữ văn 84 điểm…..

Cô lại một lần nữa hoang mang với thành tích sa sút của Giang Cảnh Dương, thiếu niên trước mặt, đã từng có thể bằng điểm, thậm chí còn hơn điểm cô, nhưng nay….. Sa sút không chỉ một chút, là trực tiếp ngã từ hạng nhất xuống mức miễn cưỡng đạt chuẩn.

Lúc chuyển tiết, Đào Tư Dĩnh và Khương Ức đi tới chỗ dán thứ hạng của thi tháng lần này.

Khương Ức nhìn thứ hạng tử trên trở xuống, khẩn thương tới nín thở.

…..

6. Khương Ức

“Xong rồi.” Khương ức chán nản mệt mỏi lặp đi lặp lại.

Đào Tư Dĩnh nhìn thấy tên mình ở hạng mười, đang vui vì lọt vào top thì nghe được giọng buồn buồn của Khương Ức, cô chỉ có thể an ủi: “Không sao, cậu nhập học muộn một tháng mà được như vậy là tuyệt rồi, đừng quá áp lực.”

Xa xa, Giang Cảnh Dương ôm bóng rổ đi xuống, vừa vặn thấy Khương Ức chen ra khỏi đám người hơi rung đầu, vẻ mặt thì rõ buồn.

Anh dừng bước, hỏi: “Tụi bây nhìn bảng xếp hạng chưa?”

Chu Húc sợ hỏi: “Mày chừng nào thì lại để ý chuyện đó.”

Giang Cảnh Dương không nói, ôm bóng rổ đi tới, thấy được thứ hạng của Khương Ức thì hiểu được vì sao cô lại có cảm xúc như vậy.

Chu Húc tưởng anh muốn nhìn thứ hạng bản thân, còn vô cùng nhiệt tình tìm dùm, “Lão Đại, mày ở hàng 22 nè! Double 2 luôn….”

Giang Cảnh Dương cho thẳng một phát vào đầu: “Mày không nói thì chết à.”

Giang Cảnh Dương tức giận làm Du Vũ Huân vô cùng khó hiểu, “mày sao thế, thi giữa kì cũng không thấy mày tức như vậy.”

Giang Cảnh Dương hỏi lại: “Tao là người nông cạn vậy sao, chỉ quan tâm tới thành tích?”

Du Vũ Huân yên lặng nhìn Khương Ức cúi đầu buồn bả chỉ vì thành tích, kiên định gật đầu, ừ, đúng là người nông cạn.

Sau đó chợt nghe Giang Cảnh Dương bổ sung: “Nhưng tao thích người nông cạn như vậy.”

Du Vũ Huân & Chu Húc: “….”

Mày là lão Đại, mày nói sao thì vậy đi.

Tác giả nói suy nghĩ: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đoạn phun nước kia mấy người tự tưởng tượng đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN