Môi Em Thật Ngọt
Chương 9: Anh đây che chở em
Beta: Doãn Uyển Du
Du Vũ Huân bị Giang Cảnh Dương hổ khu chấn động uy hiếp, vì vậy sau khi hết tiết, Giang Cảnh Dương nhìn ba người biểu cảm đặc sắc đi ra khỏi phòng học.
Cô không biết ba người Giang Cảnh Dương đi đâu, làm gì, chỉ biết là lúc về, trên mặt Du Vũ Huân có biểu cảm đã thực hiện thành công nhưng cũng sợ ăn đòn, Giang Cảnh Dương không khác thường gì, mà Chu Húc… lúc cậu ta đi qua chỗ cô còn bật ngón cái: “Đường Tăng quả nhiên danh bất hư truyền.”
Khương Ức ngơ: 0.0?
*
Tiết thứ ba là vật lý, qua nửa tiết, Giang Cảnh Dương và Chu Húc đều đang cần cù chép phạt, chỉ mỗi Du Vũ Huân nhàn nhã nhất đi câu cá.
Học được nửa tiết, Giang Cảnh Dương viết kiểm điểm mệt quá, quay đầu thấy bộ dáng Khương Ức nghiêm túc ghi chép bài, khóe môi hơi cong, tới gần cô thấp giọng nói: “Bạn cùng bàn ơi, tôi có một yêu cầu quá đáng không biết cậu có thể giúp tôi không nhỉ.”
Trên mặt Khương Ức hiện lên vẻ khó hiểu nhìn anh, Giang Cảnh Dương tiếp tục nói: “Có một vấn đề luôn không hiểu nổi, muốn học bá cậu giải giúp tôi.”
Khương Ức gật đầu: “Nói thử xem.”
Anh lấy một quyển sách vật lý trong ngăn bàn ra, chọn bừa một đề, nghiêm trang nói: “Đề này tôi không biết.”
Du Vũ Huân mơ màng sắp ngủ nghe thấy những lời này, nháy mắt tỉnh như sáo, cậu ta không tưởng tượng nổi quay đầu nhìn: “Lão đại, mày không chập mạch chứ, thế mà bắt đầu quyết chí học tập rồi?”
Giang Cảnh Dương trừng mắt cậu ta: Đừng làm phiền tao, cút ngay.
Du Vũ Huân khinh thường bĩu môi, tiếp tục câu cá thôi.
Khương Ức cũng hơi kinh ngạc nhưng vẫn nghiêm túc cầm bút giải bài cho Giang Cảnh Dương: “Theo định luật thứ ba của Newton, F=F” nên áp suất = -FN=650N, dấu trừ có nghĩa là phương thẳng đứng xuống dưới…”
Cơ sở học tập của Giang Cảnh Dương vẫn còn, vừa nghe đã hiểu. Nhưng vì để Khương Ức tiếp tục giảng giải nữa, anh ra vẻ không hiểu nhíu mày.
Khương Ức hỏi: “Cậu không hiểu chỗ nào?”
Giang Cảnh Dương chống cằm, đặt bút đằng sau công thức: “Chỗ này không cần thêm gì nữa à?”
Khương Ức nhìn qua cả đề cương: “Cứ áp dụng công thức vào là được rồi, còn cần gì nữa sao?”
Giang Cảnh Dương đặt bút trên bàn, lời lẽ chính đáng nói: “Add QQ của cậu á, viết số QQ của cậu ra đây.”
Khương Ức: “…”
Du Vũ Huân: “Cộc-“
Du Vũ Huân đang nghe lén không nhịn được, cằm nện mạnh trên bàn học.
Động tác cầm bút của Khương Ức hơi dừng lại, giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc khác thường của Giang Cảnh Dương, cô nhã nhặn cười cười, lấy một tờ giấy nháp từ trong cặp ra, nhanh chóng viết mấy hàng chữ trên đó rồi đưa giấy cho Giang Cảnh Dương.
Mới đầu Giang Cảnh Dương nhìn tờ giấy còn vui mừng cười rộ lên, đến lúc thấy rõ nội dung trên đó mặt lại ỉu xìu: “Đây là thứ gì vậy, mật mã Da Vinci?!”
Du Vũ Huân và Chu Húc cùng thò qua xem tờ giấy nháp, sau đó ôm bụng cười to.
“Ôi ha ha ha ha… chiêu này của em gái Khương cao đấy”
Khương Ức chớp chớp mắt: “Giải được công thức sẽ cho cậu số QQ.”
Mặt Giang Cảnh Dương không biểu tình nhìn chằm chằm những con số lung tung lang tang trên giấy: “…”
Du Vũ Huân và Chu Húc không coi ai ra gì đã quen thói, lúc này trong lớp yên lặng, yên đến nỗi tiếng cô giáo cũng rõ ràng đến kỳ lạ.
“Giờ chúng ta mời bạn Du Vũ Huân đứng lên giải thích đề này cho tôi, hướng của dòng điện thế nào?”
Du Vũ Huân càng cười nịnh hơn: “Em phóng điện với cô hướng nào, dòng điện chảy theo hướng đó á.”
Cả lớp dựng ngón cái: Cao tay!
Trong cả ngày hôm nay, Giang Cảnh Dương luôn bận rộn, cực kỳ bận, trước mặt bạn bè và thầy cô khác có vẻ ngoan đặc biệt, bởi vì hôm nay cậu không trốn học ra ngoài chơi bóng.
Mà là… cả ngày đều ngồi viết bản kiểm điểm trong lớp và… giải mật mã của Khương Ức.
Tiết tự học tối nay không có giáo viên quản lớp, trong lớp vẫn yên lặng đến lạ.
Nguyên nhân là do chiều nay chủ nhiệm lớp vừa thông báo nghỉ lễ Quốc khánh, từ ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ lễ bảy ngày, nhưng nếu tiết tự học tối nay có bạn nào biểu hiện không tốt thì kỳ nghỉ cũng miễn.
Giang Cảnh Dương mất một ngày ròng mới viết đủ bản kiểm điểm 7 ngàn chữ, tựa lưng vào ghế thở dài nằm ra như xác trôi sông.
Tiết tự học thứ nhất buổi tối kết thúc, trong lòng Du Vũ Huân nảy ra một kế, gọi ba người Chu Húc, Giang Cảnh Dương, Khương Ức lại: “Dù sao hôm nay cũng không quản lý nghiêm, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn khuya nhé?”
Lơ đãng tạm dừng, Du Vũ Huân và Giang Cảnh Dương mắt nhìn mắt một giây, trăm miệng một lời: “Sầu riêng nướng đầu hẻm.”
Bị Đào Tư Dĩnh đi ngang qua nghe thấy, cô bò đến đây: “Thêm tôi nữa.”
Sau đó… tất cả mọi người dừng mắt trên người học sinh ngoan Khương Ức…
Khương Ức cho là chuyện đi ra ngoài ăn khuya trong lời bọn họ là quang minh chính đại đi từ cổng trường ra, ai ngờ…
– —
Đêm hè, tiếng ve râm ran.
Bên góc tường nào đó không có camera của Tân Điền Nhất Trung, Du Vũ Huân sờ soạng tìm hòn đá lót chân, Khương Ức đứng bên cạnh Giang Cảnh Dương, nhìn hành động của mấy người kia thành thạo đến vậy, hỏi: “Đi từ chỗ này ra ngoài?”
Giang Cảnh Dương gật đầu: “Cậu biết mà, không thể đi từ cổng trường đâu, chỉ có thể leo tường thôi.”
Phát hiện Khương Ức đang lo lắng, Giang Cảnh Dương bổ sung: “Không sao cả, thầy cô sẽ không phát hiện ra đâu.”
Đào Tư Dĩnh bật đèn pin điện thoại giúp chiếu sáng để Du Vũ Huân tiện tìm đá hơn, cô đứng bên cạnh Khương Ức: “Tiểu Ức Ức chẳng lẽ cậu chưa bao giờ trèo tường sao? Ngoan quá!”
Khương Ức nghĩ ngợi, cuối cùng lắc đầu.
Ở đây ngoại trừ Giang Cảnh Dương và Du Vũ Huân, hai người còn lại đều trợn tròn mắt nhìn Khương Ức: “Không nghĩ tới em gái Khương ngoan thế cũng từng trèo tường rồi à.”
Khương Ức bĩu môi: “Bất đắc dĩ bị bắt thôi.”
Nói xong còn lặng lẽ liếc mắt nhìn Giang Cảnh Dương một cái.
Đúng vậy, đầu sỏ gây tội chính là anh.
Lúc ấy là đầu học kỳ 1 sơ nhị, bởi vì cha mẹ hai bên đều rất bận, vậy nên hai người trọ ở trường một học kỳ. Cũng là sau khi hết tiết tự học buổi tối, Giang Cảnh Dương muốn ăn sầu riêng nướng, vậy nên đã kéo Khương Ức trèo tường cùng ra ngoài.
Đó là lần đầu tiên Khương Ức trèo tường ra khỏi trường, cuối cùng còn bị phát hiện, bị nêu lên trước trường.
Du Vũ Huân có ấn tượng sâu sắc với chuyện này, cũng bắt đầu từ đó mới biết được quan hệ đặc biệt giữa Khương Ức và Giang Cảnh Dương.
Du Vũ Huân sờ được một cục đá khá cao, khó nhọc lôi nó ra khỏi bụi cỏ âm u, sau đó vỗ vỗ tay: “May là giấu bảo bối đi rồi, bằng không bị tứ đại danh bộ phát hiện thì thảm.”
Khương Ức khó hiểu: “Tứ đại danh bộ?”
Du Vũ Huân dịch cục đá đến góc tường: “Phải, chính là Chủ Nhiệm Giáo Dục đấy.”
“Vì sao lại gọi là tứ đại danh bộ?”
Đào Tư Dĩnh đáp: “Vì thầy ấy bắt người một phát chuẩn luôn.”
Khương Ức: “Tứ đại danh bộ cơ mà, vậy còn ba người nữa?”
Giang Cảnh Dương từ từ nói: “Mình thầy ấy thôi là bằng bốn người rồi.”
Nhớ tới bộ dáng nghiêm khắc cương quyết của Chủ Nhiệm Giáo Dục, Khương Ức không nhịn được cười, cô nâng mắt nhìn cậu, nhờ ánh trăng mà thấy được con ngươi sáng như sao trời của cậu: “Thế các ạn bị bắt bao giờ chưa?”
Du Vũ Huân thành công dọn cục đá đến đúng chỗ, phủi phủi đất cát trên quần áo, đắc ý dào dạt nói: “Tụi anh đã quá quen với bên đó rồi, em nói xem thầy ấy đã bắt được tụi anh bao giờ chưa.”
Nói, cậu ta bắt đầu thúc giục: “Thôi đừng trò chuyện nữa nhanh chạy đi, bằng không chờ bác bảo vệ đi qua đây mấy đứa mình sẽ chết thẳng cẳng.”
Du Vũ Huân đứng mũi chịu sào làm người đầu tiên dẫm lên cục đá, vì cục đá rất cao nên cậu chàng tay dài cũng dễ như trở bàn tay sờ được gờ tường, hơi dùng sức đã bò lên được đầu tường, sau đó nhảy xuống bên kia, ổn thỏa đứng trên mặt đất.
Giang Cảnh Dương một tay xỏ túi, nhìn xung quanh Chu Húc và Đào Tư Dĩnh một vòng, sau đó nói với Đào Tư Dĩnh: “Cậu lên trước, Cửu Nhật cuối cùng.”
Tên gọi nữ hán tử của Đào Tư Dĩnh không phải gọi suông, cô hành động dứt khoát nhanh nhẹn bò lên trên, sau đó nhảy xuống. Khương Ức nghe thấy tiếng đùa giỡn bên kia tường của Đào Tư Dĩnh và Du Vũ Huân, hình như lúc cô nhảy xuống dẫm phải cậu ta.
Sau đó là Giang Cảnh Dương, anh đạp lên tảng đá, xoay người nhìn Khương Ức, giọng nói như gió lọt vào tai cô: “Đợi lát nữa Cửu Nhật đỡ em lên, anh đứng dưới kia đón em.”
Khương Ức lòng còn sợ hãi gật đầu.
Giang Cảnh Dương hơi cong môi: “Đừng sợ.”
Chu Húc vừa định mở miệng thúc giục không khí ngọt ngào giữa hai người này, đã nghe thấy Giang Cảnh Dương nói với mình: “Cẩn thận chút đấy, chân cô ấy vẫn còn vết thương.”
Chu Húc:…. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện.
Hai tay Giang Cảnh Dương đỡ người nhảy lên, cả người ngồi xổm trên đầu tường, tiếp đó xoay người nhảy xuống, bóng hình màu đen biến mất trong đêm tối.
Chu Húc nhận mệnh ngồi xổm trên tảng đá, tay vịn tường: “Cậu dẫm lên bả vai tôi, tôi đỡ cậu trèo lên.”
Khương Ức nghe lời làm theo, chỉ là Chu Húc không quen lắm, trong lúc nâng cô lên phải đỡ cô để tránh cho Khương Ức ngã xuống, nhưng lại không biết nên để tay ở đâu, sợ đụng phải nơi nào đó không nên chạm vào, làm cho tay chân cậu trông rất kỳ quái, tay còn uốn éo.
Khương Ức ngồi xổm ở đầu tường, nhìn ba người đã chạm đất phía bên kia, Giang Cảnh Dương đứng ven tường, tay giơ lên: “Xuống dưới đi.”
Chu Húc leo lên tường ngay bên cạnh cô, thấy bộ dáng khẩn trương của Khương Ức, cậu ta cười: “Nếu không tôi đẩy cậu xuống nhé? Trải nghiệm cảm giác nhảy bungee một lần.”
“…”
Khương Ức ghé mắt, cứng họng nhìn Chu Húc đang xem trò hay.
Chu Húc cảm giác được ánh nhìn chăm chú chết chóc Giang Cảnh Dương truyền đến, nhún vai: “Yên tâm, nhảy đi, lão đại sẽ không để cậu bị thương đâu.”
Cậu ta nhảy xuống trước, còn nói với Khương Ức: “Nếu không nhảy bảo vệ đến tất cả chúng ta đều gặp nạn đấy.”
Lần đó Khương Ức lúc sơ nhị trèo tường, Giang Cảnh Dương cũng nói sẽ đỡ được cô.
Kết quả, Giang Cảnh Dương không những không đỡ được còn làm cô ngã trên đất, ngã chổng mông lên trời, vết sẹo trên đầu gối vẫn còn đây.
Từng dẫm vết xe đổ ấy, Khương Ức không quá dám tin tưởng Giang Cảnh Dương.
Cô ngồi xổm đi không được mà lùi cũng chẳng xong, nhìn Giang Cảnh Dương ngửa đầu trông mình và biểu tình nôn nóng của ba người Đào Tư Dĩnh, Khương Ức cắn răng một cái muốn nhảy xuống, rồi lại sợ.
Cuối cùng trong lúc cô còn đang hết sức do dự, đằng sau đột nhiệt có ánh sáng chiếu tới.
“Ai ở đó!?” Bảo vệ cầm đèn pin từ từ đi tới.
Trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Khương Ức cũng chẳng nghĩ nhiều được nữa, nhắm hai mắt nhảy xuống luôn.
Ba giây sau…
Không bị đau như đã dự đoán, Khương Ức nắm chặt tay áo Giang Cảnh Dương, đôi mắt he hé, ánh vào mi mắt là gương mặt mê hoặc đang mỉm cười của Giang Cảnh Dương: “Thật là đồ nhát gan.”
Du Vũ Huân nhờ đèn đường nhìn rõ Khương Ức, bỗng chốc chỉ vào cô như phát hiện ra đại lục mới: “Em gái Khương đỏ mặt nè.”
Khương Ức âm thầm trừng cậu ta, sau đó thoát khỏi vòng tay của cậu đứng dậy, lập tức không thể che giấu gương mặt đỏ bừng.
Cũng may Giang Cảnh Dương không hùa theo cười nhạo cô, ngược lại còn đạp Du Vũ Huân một cái: “Có đi nữa không.”
“Đi đi đi.”
Ba người đi trước tránh ra, Khương Ức vừa nghĩ mà sợ, sợ ngay mai ba mẹ sẽ biết chuyện cô trèo tường ra ngoài.
Cô đứng đó ngẩn người nhìn tường, trên đầu đột nhiên có thêm một bàn tay đè đầu cô, ngay sau đó truyền tới một tiếng nói ấm áp như vầng thái dương: “Xảy ra chuyện, anh đây che chở em.”
*
Đi khỏi con ngõ nhỏ cạnh trường, năm người như diều đứt dây sung sướng nhảy nhót mỗi một góc chợ đêm.
Điểm đến đầu tiên sau khi ra khỏi trường là sầu riêng nướng mọi người nhung nhung nhớ nhớ.
Cửa hàng này là nơi ba người Giang Cảnh Dương, Khương Ức, Du Vũ Huân hồi cấp hai thường xuyên đến, Chu Húc và Đào Tư Dĩnh có hơi khó hiểu: “Món thái quá như vậy chỉ nghe đã thấy khó chịu, sao các cậu còn chịu được đem đi nướng?”
Du Vũ Huân liên tục xua tay: “Các cậu không hiểu, sầu riêng sau khi nướng mới đủ tinh hoa, ôi dào nói cũng không hiểu, đợi lát nữa nếm sẽ biết.”
Không mất bao lâu, sầu riêng nướng được bưng lên bàn, Chu Húc bóp mũi nhìn thứ quả tỏa mùi xanh lục trên bàn: “Trời má, hương vị này gớm quá!”
Du Vũ Huân lấy một miếng ăn luôn, Giang Cảnh Dương đưa cho Khương Ức một miếng, còn giúp cô lấy đũa và khăn giấy để trong tầm với của cô, sau đó mới làm của mình.
Lúc đầu Chu Húc và Đào Tư Dĩnh ngồi đó cả người kháng cự, nhưng từ sự tò mò của người trẻ tuổi, hai người nhìn ba người trước mặt ăn có vẻ ngon đến thế, nhịn không được nếm thử thứ trước mặt.
Kết quả…
Ăn một lần đã đến mức không thể buông tay.
Chẳng mất mấy phút, mấy người đã gọi mười mấy miếng sầu riêng nữa, một phát đã bị tiêu diệt.
Du Vũ Huân vừa ăn vừa nhớ mãi: “Ừ lần sau ăn sầu riêng nhất định phải đi hôn người khác, để lại hương vị lưu luyến không quên.”
Mọi người: “…”
*
Mấy người ăn uống no nê, chuẩn bị đi mua ít đồ ăn khuya rồi về trường.
Vừa ra khỏi cửa hàng đã chạm mặt mấy nam sinh gây sự.
Đầu họ đều nhuộm vàng, mặc đồ bụi, trên chiếc áo khoác cùng loại với Giang Cảnh Dương có rất nhiêu đinh ghim và dây xích.
Bọn họ nghênh ngang đi tới, cũng không biết là vung vẩy quá trớn hay cố ý, cánh tay đập vào người Khương Ức, làm cô đau đến mức nhíu mày.
Giang Cảnh Dương lập tức gọi đầu sỏ gây tội lại: “Ê, đụng người rồi kìa.”
Người đi đầu quay người đánh giá trên dưới Giang Cảnh Dương, lại nhìn đồng phục trên người Khương Ức và Đào Tư Dĩnh, cười ha hả: “Đụng người thì làm sao, mách thầy cô à?”
Mặt Giang Cảnh Dương trầm xuống: “Xin lỗi.”
“Tao đ*o thích đấy.” Thủ lĩnh biết bọn họ là học sinh, ngọn lửa kiêu ngạo càng bùng cháy: “Tao không xin lỗi, có phải mày sẽ gọi ba mẹ đến đây đánh tao không.”
Khương Ức nhận thấy lửa giận phát ra từ người Giang Cảnh Dương, cô giật nhẹ góc áo anh, thấp giọng: “Em* không sao đâu, đừng gây sự, chúng ta đi thôi.”
*Làm lành rồi nên mình để anh em luôn nha, vì KU vs GCD đó giờ cũng xưng anh em mà, có đoạn thời gian giận thì cậu tôi đồ hoi. Vs lại xưng hô bên TQ cũng chỉ có ta vs ngươi hihi
Giang Cảnh Dương đang cố gắng đè lửa giận lại, tiếng nói chuyện với Khương Ức vẫn nhẹ nhàng như cũ, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Khương Ức nghi hoặc: “Hả?”
“Anh sắp đánh người.” Nói, cậu cầm tay cô che mắt cô lại: “Quá máu me, em không nên xem.”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ ừ ừ đoạn “che mắt lại” này từng thực sự xảy ra rồi, thật như đếm.
Là thế này, năm đó tôi tập lái xe, thầy hướng dẫn là chú tôi, biết da mặt tôi mỏng (khi nói ra những lời này thấy cũng dày quá cơ ha ha ha) vậy nên lần nào tôi rờ đến lúc chú sắp bốc khói thì sẽ nói với học viên ở ghế sau: “Bịt chặt lỗ tai mấy cô cậu lại, tôi sắp mắng chửi người.”
– —
Ừ lại là một chương béo ụ, thường xuyên yêu thương mọi người như vậy đến lúc viết chương ba ngàn mọi người lại nói tôi ngắn nhỏ?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!