Mối Hận - Chương 16: Anh chồng và cô vợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mối Hận


Chương 16: Anh chồng và cô vợ


Cứ hai ngày lại có một chuyến xe khách chạy từ thành phố Juralem đến thị trấn Jazzax. Đó luôn là một chiếc xe bốn mươi chỗ đã cũ, cửa kính mờ đục, thân xe chằng chịt những vết xước, trên nóc xe chất đủ thứ hàng hóa mà người ta gửi và trong xe bao giờ cũng phải có từ sáu mươi hành khách trở nên dù thiết kế của nó chỉ chở được có ba mươi người. Những con người nghèo khổ chen chúc nhau trên một chuyến xe. Mùi cơ thể người, mùi mồ hôi, mùi thức ăn hòa chung với nhau tạo ra một thứ mùi ngai ngái, buồn nôn. Khi xe chuẩn bị chuyển bánh thì có hai vợ chồng chạy theo đòi lên xe. Người chồng chạy trước, anh ta gầy gò, đầu tóc rối bù, gương mặt đỏ gay và người thì nồng nặc mùi rượu. Lái xe cho xe dừng lại, anh chồng leo lên trước và nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Cô vợ chật vật leo lên sau. Cô ấy trông trông cũng cao ráo, khỏe mạnh nhưng đầu bao giờ cũng cúi gằm xuống. Ai đó tinh ý có thể nhìn thấy trên má cô vẫn còn mờ mờ vết thâm và môi cô bị rách một ít. Vì ghế không còn nữa nên họ phải chen chúc cùng hơn chục người nữa ngồi ở giữa hai lối đi trên xe. Người vợ đặt chiếc túi xách nhỏ vào trong lòng rồi co người lại. Chiếc xe lại từ từ di chuyển.

Chiếc xe đi chừng ba tiếng thì dừng lại ở một trạm nghỉ ven đường để người trong xe xuống vệ sinh, ăn uống. Hai vợ chồng nhà kia cũng đi xuống giống như những người khác. Anh chồng lấy trong túi ra mấy tờ tiền nhàu nát rồi đưa cho vợ. Cô vợ cầm tiền rồi đi vào trong nhà hàng của trạm nghỉ. Một lúc lâu sau cô ấy mới đi ra trên tay là một chai nước cùng hai chiếc bánh, gương mặt cô nhễ nhại mồ hôi vì phải chen chúc mua đồ. Vừa thấy vợ ra anh chồng liền quát lớn.

“Mày làm gì mà lâu thế hả?”

“Tại…tại đông người quá”. Cô vợ lí nhí đáp.

“Đông thì phải biết chen chứ? Sao mày ngu thế?”. Anh chồng vẫn mắng vợ.

“Em chen rồi nhưng không được…họ toàn là đàn ông khỏe mạnh nên…”

BỐP. Người chồng vung tay tát thẳng vào mặt cô vợ khiến những người đứng ở ngoài giật mình.

“Tao bảo bao lần rồi là cấm lý sự cơ mà? Đưa đồ ăn cho tao”

Cô vợ run run đưa chai nước và chiếc bánh lớn hơn cho chồng. Anh chồng mở chai nước tu một hơi hết sạch rồi ném chai rỗng xuống đất. Thấy chai nước bị chồng uống hết, cô vợ toan nói gì đó nhưng lại thôi. Cô lầm lũi bóc chiếc bánh của mình ra. Chiếc bánh làm từ thứ bột rẻ tiền nên khô khốc. Cô vừa trệu trạo nhai bánh vừa nén lau nước mắt. Một người phụ nữ ngồi gần đó thương tình đưa cho cô chai nước đang uống dở của mình. Cô gái nhận lấy chai, cảm ơn rối rít rồi uống một hơi hết sạch. Anh chồng ăn xong thì đi ra chỗ mấy người đàn ông xin thuốc hút. Đến lúc này mấy người phụ nữ trên xe mới hỏi han cô.

“Ban nãy nó đánh có đau không?”

“Dạ, không sao, cháu quen rồi”. Cô gái cúi đầu nói.

“Cháu là người ở đâu? Sao lại đến đây?”

“Cháu ở xa lắm. Chồng cháu”. Cô gái ngẩng đầu lên ngó xem anh chồng có đứng gần đó không rồi mới nói tiếp. “Chồng cháu nợ người ta tiền không trả được nên dắt cháu đi trốn nợ. Ban đầu có người họ hàng xa ở Jerulem cho bọn cháu ở nhà. Nhưng vì…vì chồng cháu tối ngày uống rượu gây sự nên người ấy cũng chán. Về sau anh ấy nghe được ai nói là bọn chủ nợ biết hai vợ chồng cháu trốn ở đấy nên bảo bọn cháu tới Jazzax. Anh ấy bảo có công nhân cũ của mình ở đây sẽ lo cho hai vợ chồng. Nhưng cháu biết chẳng qua anh ấy thấy vợ chồng cháu phiền nên muốn đá đi thật xa thôi”

Nói đoạn cô dừng lại quệt nước mắt rồi kể tiếp.

“Tính chồng cháu đến bố mẹ đẻ còn chịu không nổi thì họ hàng xa tám tầng đại bác ai chứa nổi chứ? Bây giờ hai vợ chồng đến đấy tiền bạc chả có, chả biết nương tựa vào ai rồi chết đói mất thôi. Sao cháu khổ thế này? Người ta lấy chồng được sung sướng đủ đường. Cháu lấy chồng toàn lai lưng ra làm trả nợ cho chồng vậy mà cứ dăm bữa nửa tháng anh ấy lại đến chỗ cháu làm quậy vì ghen tuông vớ vẩn”

Người phụ nữ già vỗ vỗ lưng cô trong khi những người khác nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm. Người vợ vẫn không ngừng khóc. Bỗng người chồng ở đâu chạy lại túm tóc vợ rồi quát.

“Mày lại kể lể linh tinh gì thế hả? Tao đã bảo bao lần rồi là im cái mồm mày lại cơ mà?”

Nói rồi anh ta lại tát vợ thêm mấy cái nữa. Mấy người phụ nữ vội đỡ lời cho cô vợ.

“Chú ơi cô ấy có nói gì đâu. Vợ chồng với nhau sao chú nặng tay với cô ấy thế?”

“Mấy bà biết gì mà xía vào chuyện của nhà tôi hả?”

Anh chồng trừng mắt với mấy người phụ nữ. Lái xe ngồi vào ghế lái và giục mọi người lên xe. Anh chồng túm tóc cô vợ lôi đi theo mình. Những người trên xe giờ ai cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh miệt và thi thoảng ném cho cô vợ cái nhìn thương hại. Tóc cô ấy xõa bung ra, rối bù nhưng không dám buộc lại vì chỉ cần cô khẽ cử động là anh chồng lại chửi mắng. Cô ngồi co người cạnh chồng và im lặng. Chiếc xe nặng nề di chuyển tới Jazzax.

Xe chạy thêm gần bốn tiếng nữa thì đến Jazzax. Vì đoạn đường vào trong làng nhỏ và khó đi nên tài xế để hai vợ chồng kia ở đầu đường. Một vài người tốt bụng chỉ cho họ đường đi vào làng. Cô vợ liên tục cảm ơn còn anh chồng không thèm nói năng gì cả. Khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc hai người quay người bước đi. Anh chồng đi trước. Cô vợ đi sau.

“Melanie”

“Hử?”

“Xin lỗi ban nãy đánh cô hơi nhiều nhé? Có còn đau không?”

Melanie đi thẳng lưng lại. Cô dùng tay cào cào mái tóc rối của mình cho gọn lại rồi buộc chúng bằng một sợi dây chun màu đen đeo ở cổ tay.

“Không cần phải áy náy. Tôi từng là lính mà. Mấy vết thương nặng hơn còn chịu được nữa là mấy cái bạt tai. Về sau anh cứ diễn như hôm nay là được”

Erik cười nhạt. Cả đời anh chưa bao giờ nặng lời với một người phụ nữ- kể cả trong thời kỳ anh sa đọa nhất vậy mà hôm nay anh tát bạn mình mấy cái liền chưa kể đến còn nắm tóc cô ấy lôi đi. Dù Melanie bảo không sao nhưng anh vẫn thấy khó chịu trong lòng.

“Anh diễn tốt lắm! Hôm nay anh y hệt một gã vũ phu vậy? Nếu không phải biết anh từ trước tôi cũng như những người trên xe, sẽ nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa khinh ghét”

“Cô cũng thế. Chẳng ai ngờ một đặc vụ, một cựu quân nhân có thể dễ dàng hạ gục vài gã to khỏe lại có thể diễn ra một cô gái lúc nào cũng lấm lét, sợ sệt”

Erik đáp lại rồi họ nhìn nhau và cười phá lên. Quả thật trước khi bắt đầu không ai trong số hai người lại có thể nghĩ rằng đối phương nhập vai thật đến như vậy. Người ngường dừng lại rồi ngồi xuống tảng đá ven đường. Erik móc trong túi áo ra hai điếu thuốc mà anh vừa xin mấy người trên xe ban nãy. Anh châm lửa rồi đưa cho Melanie một điếu. Cô nhận lấy điếu thuốc, cười cười và bảo anh.

“Xin nhiều thế?”

“Mất công đóng thì xin một thể luôn. Với cả tôi biết thể nào cô cũng muốn hút một điếu trên đường đi mà”

“Cảm ơn”

Hai người yên lặng hút thuốc cho xong rồi lên đường. Trời đã ngả về chiều nhưng cái nóng vẫn còn hiện hữu. Quãng đường dài khiến cả hai đầm đìa mồ hôi. Họ đi bộ gần một tiếng mới nhìn thấy làng Jazzax. Đó là một ngôi làng nhỏ, cũ kỹ. Dưới ánh nắng cuối ngày ngôi làng trông càng xác sơ, tiêu điều. Phía sau làng là một ngọn núi lớn. Erik dừng lại và nhìn ngọn núi. Bàn tay anh hơi run run.

“Sao vậy?”

“Ngọn núi! Dù đứng cách xa thế này nhưng tôi vẫn cảm nhận được ở đó có một lượng kim loại vô cùng lớn”

“Trữ lượng mỏ này xem ra lớn hơn rất nhiều so với dự tính”

Erik hướng tay về phía ngọn núi. Bàn tay anh vẫn run bần bật. Melanie vội kéo tay anh về.

“Anh làm gì vậy?”

“Tôi chỉ thử thôi”

“Đừng thử linh tinh nếu không anh sẽ chết đấy. Đi thôi, chúng ta còn phải tìm nhà người công nhân cũ của Ian”

Melanie đã kể cho Erik nghe về giới hạn mà anh có thể chịu đựng được như những gì Anthony đã nói với cô. Cô từng thử khuyên anh đến phòng làm việc của Anthony để ông ấy kiểm tra một cách cẩn thận hơn rồi từ đó đưa ra cho anh những lời khuyên hợp lý. Nhưng Erik từ chối và Melanie không bao giờ thử thuyết phục anh nữa. Cô đã hiểu với anh phòng thí nghiệm là một nơi vô cùng ám ảnh.

Erik đón nhận thông tin mà Melanie kể cho mình bằng thái độ vô cùng bình thản. Khi cô nói nếu anh sử dụng khả năng vượt quá giới hạn của mình thì anh sẽ chết. Trong đầu Erik chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là mình đã chết rồi mà. Anh đã chết kể từ cái ngày nghe tin nơi gia đình mình sống bị tấn công và vợ con anh mất tích. Chỉ bao giờ tìm được gia đình anh mới thực sự sống lại. Còn bây giờ. Một kẻ đã chết thì có sợ chi cái chết chứ?

Erik và Melanie không khó khăn lắm để tìm được nhà của Yvans – người công nhân cũ của Ian. Đó là một căn nhà nhỏ lụp xụp nằm ở giữa làng. Yvans đón hai người ở cửa với ánh mắt nghi ngại. Erik có thể hiểu được điều này. Thật khó chấp nhận một đôi vợ chồng đến sống nhờ nhà mình mà người chồng kia là một tên nát rượu, ham mê cờ bạc lại còn vũ phu. Yvans để anh và Melanie ở tạm trong một căn phòng nhỏ cạnh nhà kho. Một căn phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường nhỏ trên đầu giường có một bình nước và một cái cốc, một chiếc quạt máy cũ kỹ và một mắc áo màu đỏ được đóng lên tường. Erik đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu lấy quần áo trong túi xách ra và treo lên mắc. Vừa làm anh vừa quát ầm lên.

“Nhanh cái tay lên! Có mấy bộ quần áo mà treo mãi không xong. Tay mày có tật à?”

“Rót cho tao cốc nước nhanh lên! Tao khát khô hết cả họng rồi”

Erik rốt một cốc nước đầy và đưa cho Melanie. Anh nháy mắt với cô. Cô nhìn anh bật cười rồi nhận lấy cốc nước và uống một ngụm lớn. Uống xong cô nói với anh.

“Sau khi đoàn tụ với gia đình rồi anh đừng làm nông nữa. Đăng ký học một khóa diễn xuất để thành diễn viên đi. Anh có tiềm năng lắm”

“Tôi sẽ hỏi ý kiến vợ tôi! Nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ thử. Còn nếu không tôi sẽ vẫn vui vẻ làm một anh nông dân sáng vắt sữa bò, chiều hái nho, tối chơi đùa cùng các con”

Erik quay đi để rót nước cho mình. Và đột nhiên Melanie thấy câu đùa của mình thật nhạt nhẽo.

~ Hết~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN