Mối Hận - Chương 5: Điều chưa thể nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Mối Hận


Chương 5: Điều chưa thể nói


Erik được đưa về Saint De Louy. Tại đây anh được đưa đến một bệnh viện lớn, được ở một phòng bệnh riêng rất rộng rãi và sạch sẽ. Vết thương ở chân của Erik hóa ra nặng hơn anh tưởng. Bác sĩ nói may là Thomas kịp gắp những mảnh vụ đất đá găm vào lòng bàn chân anh rồi bôi thuốc sát trùng và băng bó lại cẩn thận nếu không Erik đã phải tạm biệt đôi bàn chân và làm bạn với xe lăn cả đời rồi. Một tuần đầu ở trong viện cô gái có cái tên Melanie của Cục tình báo kia không xuất hiện mà cũng không có nhân viên nào của cô ta đến. Việc họ không xuất hiện khiến Erik bồn chồn không yên. Anh sợ họ sẽ quên mất anh và đến khi anh khỏi thì biết lấy đâu ra tiền viện phí để trả bệnh viện. Hơn nữa nơi này là Saint De Louy, nó cách nơi anh sống cả ngàn cây số và anh không rõ mình sẽ phải làm gì để về nhà được.

Mỗi buổi tối Erik thường bảo y tá tắt hết đèn trong phòng. Trong bóng tối, anh lấy ra chiếc chìa khóa buồng giam của mình. Đặt nó lên lòng bàn tay rồi anh bắt đầu dùng khả năng của mình điều khiển chiếc chìa khóa khiến nó bay quanh bàn tay anh và luồn qua từng kẽ ngón tay của anh. Được chăm sóc tốt nên sức khỏe của anh cũng khá hơn và có lẽ vì thế mà khả năng điều khiển kim loại cũng tăng lên. Erik quyết định sẽ giữ bí mật đó cho riêng mình. Nếu cô gái kia có hỏi anh sẽ trả lời mọi thứ mình biết rồi sau đó sẽ yên ổn trở về quê đoàn tụ với vợ con. Mọi thứ đã xảy ra Erik coi đó là một cơn ác mộng và sẽ quên nó.

Sau nửa tháng điều trị cuối cùng bàn chân của Erik đã khỏi hoàn toàn. Ngày anh được xuất viện cũng là lúc Melanie Carter đến. Ấn tượng của anh về cô không được tốt lắm. Một phần vì sự xuất hiện của cô khiến anh lúc ấy hoảng sợ còn phần nữa là vì ngoại hình của cô khiến người ta không thoải mái lắm khi đối diện. Melanie khá cao, các đường nét trên gương mặt cô không đẹp, không hài hòa và mang vẻ lạnh lùng, khó gần.

“Trước khi đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi chúng ta cần nói chuyện một chút. Thời gian vừa rồi vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị của anh nên tôi không xuất hiện. Tôi không muốn sự có mặt của mình sẽ khiến anh lo lắng mà ảnh hưởng đến vết thương.”

“Tôi sẽ nói với cô mọi thứ tôi biết và sau đó xin cô mau đưa tôi về với gia đình. Tôi đã xa họ gần bốn năm rồi. Tôi không rõ trong thời gian ấy vợ con tôi sống ra sao nữa? Tôi thử gọi điện về nhưng hình như họ đã đổi số”

Melanie im lặng. Cô có thể thấy người đàn ông này rất lo cho gia đình của mình. Nếu anh ta biết được sự thật không rõ phản ứng sẽ ra sao nữa. Cô quyết định sẽ nói sau khi Erik nói ra thông tin mình cần.

Chiếc xe đưa Melanie và Erik đến trụ sở của Cục tình báo quốc tế. Đó là một khu vực tách biệt ở ngoại ô Saint De Louy và có một hệ thống an ninh hiện đại nhất thế giới. Melanie đưa Erik vào văn phòng của mình, một phòng làm việc rộng với vô số những cuốn sách, một hệ thống máy tính tối tân và những thứ đồ kỳ lạ khác. Erik ngồi đối diện với Melanie và anh thấy không thoải mái lắm. Ánh mắt của cô gái này khiến anh thấy sờ sợ dù biết cô ấy là người tốt.

“Chúng ta nói chuyện một cách thoải mái trước khi vào chủ đề chính được chứ?”

“Được”

“Anh năm nay bao nhiều tuổi rồi”

“Hình như là 36 tuổi”

“Anh làm nghề gì?”

“Nông dân! Chúng tôi có một trang trại nhỏ trồng nho và nuôi bò sữa”

“Nho à? Loại nho để ăn hay để làm rượu?”

“Làm rượu. Chúng tôi có một người quen chuyên thu mua nho cho một xưởng sản xuất rượu khá có tiếng”

“Anh có nhớ tên xưởng sản xuất rượu này không? Tôi là một con nghiện rượu vang, biết đâu tôi đã từng uống thứ rượu làm từ nho của nhà anh rồi”

“Pot Pot thì phải! Lâu rồi tôi không nhớ rõ nữa”

“Pot Por! Tôi được bạn tặng một chai rượu của xưởng này, rất ngon và hợp với khẩu vị của tôi”

“Thật vui khi nghe cô nói vậy”

“Có nhiều người làm ở nông trại của anh không?”

“Thường thì chỉ có hai vợ chồng tôi. Đến mùa thu hoạch tôi mới thuê thêm nhân công trong vùng”

“Chỉ mùa thu hoạch sao? Nếu vậy vợ chồng anh vất vả lắm nhỉ?”

“Tôi có thể cố gắng được. Ở chỗ tôi tiền thuê nhân công khá cao. Tôi muốn tiết kiệm một chút để mùa hè có thể đưa cả nhà đi du lịch ở nước ngoài”

“Anh quả là một người chồng tốt”

Melanie nhận thấy gương mặt Erik đã trở nên thoải mái hơn. Đến bây giờ cô mới bắt đầu vào vấn đề chính.

“Anh có nhớ anh bị bắt đi như thế nào không?”

“Hôm ấy tôi qua nhà một người bạn uống rượu. Chúng tôi là một nhóm chơi với nhau từ lâu rồi và ra quy định cứ hai tháng tập trung một lần tại nhà một người. Hôm ấy tôi không uống nhiều lắm vì sáng hôm sau còn phải đưa vợ con đi dã ngoại. Tôi về nhà… hình như lúc 10 giờ tối. Khi về đến cổng tôi nhìn thấy hai chiếc ô tô đỗ trước cổng nhà mình. Tôi xuống xe và hỏi bọn họ muốn làm gì vậy? Nhưng tôi vừa xuống thì họ đã đánh vào đầu tôi vừa đưa đi”

“Sau đó như thế nào nữa?”

“Khi tôi tỉnh dậy thì đã ở chỗ đó rồi. Tôi bị nhốt trong một gian phòng lớn cùng rất nhiều người đàn ông khác. Họ cũng giống như tôi, đều bị bắt đưa đến đây và không ai biết chuyện gì đang xảy ra với mình cả. Chúng tôi bị nhốt khoảng có lẽ là một tuần rồi cứ từng nhóm, từng nhóm bị đưa đi và không bao giờ quay lại nữa. Lúc ấy tôi không rõ họ đã đi đâu và làm gì. Chỉ đến khi bản thân đến lượt tôi mới biết mình và những người kia bị đem đi làm vật thí nghiệm. Bọn chúng tiêm vào cơ thể chúng tôi loại thuốc gì đó. Nó khiến tôi vô cùng đau đớn. Tôi không nghĩ trên đời lại có thứ đau đớn đáng sợ đến như vậy”

“Anh dường như là người duy nhất còn sống sau 3 cuộc thí nghiệm. Chúng tôi tìm được ba hố chôn tập thể với khoảng 400 thi thể trong đó”

Erik giơ đôi tay gầy gò cùng nước da tái nhợt của mình ra trước mặt Melanie. Nửa tháng qua tuy được chăm sóc rất tốt nhưng cơ thể anh chỉ bình phục ở một mức độ nhất định. Anh có tăng cân nhưng số cân tăng được chưa đủ để khiến thân hình da bọc xương của anh trở về trạng thái bình thường. Erik vẫn có vẻ ngoài của một người thiếu ăn quanh năm.

“Anh có biết mục đích chính xác về thí nghiệm của bọn chúng hay không?”

“Có! Một lần tình cờ tôi nghe thấy họ nói đang nghiên cứu chế tạo ra một loại huyết thanh khi đưa vào cơ thể sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh, nhanh nhạy hơn nhiều lần”“Những siêu chiến binh”

“Có thể nói là vậy”

“Nhưng chúng vẫn chưa thành công. Ngoài anh giữ được mạng ra thì những người khác đều chết cả. Tôi nghĩ không có may mắn nào ở đây cả. May mắn cùng lắm chỉ giữ cho anh sống qua lần thứ nhất chứ không thể nào sống qua cả ba lần được”

Erik toát mồ hôi hột. Họ đã phát hiện ra sự bất thường của anh sao?

“Anh có thấy cơ thể thay đổi gì không?”

“Cơ thể tôi chẳng có thay đổi gì cả”. Anh nói rất nhanh. “Có chăng chỉ là việc tôi bị suy nhược khiến người chỉ còn da bọc xương như bây giờ thôi. Còn những thứ khác đều không có vấn đề gì cả. Tôi thấy bình thường”

Melanie nhún vai.

“Tôi sẽ cho người đưa anh về khách sạn. Cảm ơn anh vì cuộc nói chuyện này”

Erik được một đặc vụ đưa về. Khi cánh cửa vừa khép lại thì từ phòng bên trong một người đàn ông ngoài 50 tuổi bước ra. Đó là Lucas Carter- giám đốc Cục tình báo quốc tế và là chú ruột của Melanie.

“Anh ta đang nói dối, về tình trạng cơ thể của mình”

Lucas ngồi xuống chỗ ban nãy Erik đã ngồi rồi nói với cô cháu gái.

“Cháu biết”

Melanie lấy từ ngăn kéo bàn làm việc của mình ra một tập tài liệu rồi đưa cho Lucas. Ông lấy giấy tờ bên trong ra và bắt đầu đọc. Sau năm phút, Lucas đặt tập tài liệu xuống mặt bàn.

“Theo những gì ghi bên trong này thì anh ta quả thật không có vấn đề gì khác lạ cả”

“Đây chỉ là những xét nghiệm cơ bản và không đánh giá được điều gì cả. Nếu không có vấn đề gì thì sao anh ta phải nói dối, sao phải tỏ thái độ lo lắng như vậy. Hơn nữa việc anh ta có thể trốn thoát khỏi căn phòng giam giữ mình mà không làm thay đổi hiện trạng của nó vẫn là một câu hỏi cần giải đáp”

“Đừng ép anh ta nói vội. Cứ coi như chúng ta chưa biết gì cả. Khi anh ta về thì cử người theo dõi một thời gian là được”

“Quê anh ta ở Menburn”

Melanie trả lời chú mình. Ông nhìn cô một lát rồi lại cúi xuống nhìn tập tài liệu.

“Anh ta biết chưa?”

“Chú nghĩ nếu biết thì anh ta sẽ có thể ngồi mà trả lời những câu hỏi của cháu sao? Anh ta chưa biết và vẫn đang vui mừng vì sắp được về nhà. Cháu đang cân nhắc nên nói thế nào đây”

“Có lẽ phải chuẩn bị trước tâm lý cho anh ta”

Sau đó Melanie và Lucas trao đổi một số thông tin trước khi ông rời đi. Còn lại một mình, cô lấy một quyển tài liệu khác trên tủ sách của mình ra. Đó là báo cáo về vụ tấn công ở tỉnh Menburn cách đây bốn năm. Trước vụ tấn công Menburn là một tỉnh nhỏ với năm ngàn dân sinh sống. Ở đó có những nông trại nhỏ trồng nho, nuôi bò như của gia đình Erik, có một bến cảng nhỏ, một khu nghỉ dưỡng. Nhưng sau vụ tấn công tất cả chỉ còn là những đống đổ nát. Người dân Menburn phần lớn bị quân khủng bố bắt cóc. Có những người đàn ông bị biến thành vật thí nghiệm như Erik. Người già bị giết hại. Phụ nữ và trẻ em. Melanie thở dài khi nghĩ đến họ. Họ bị bán, bị biến thành nô lệ tình dục. Erik nói anh ta có vợ và hai con nhỏ. Cô không rõ liệu giờ số phận của ba người đó như thế nào nữa. Một người sống sót sau ba cuộc thí nghiệm vô nhân tính với một cơ thể bị tàn phá. Thứ để anh ta tiếp tục sống đó là gia đình. Nếu biết được sự thật này không rõ Erik sẽ như thế nào nữa.

~ Hết~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN