Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em


Chương 20


Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây 🍓

_______________

Bên kia, Oleguer đang lải nhải dài dòng xen lẫn oán giận vì Carlos không trượng nghĩa, còn bên này cậu nhóc tóc vàng đã làm nóng người xong, các thành viên đội vàng và đội đỏ vây quanh sân, lắng nghe huấn luyện viên dặn dò.

Nói không quan tâm đều là giả, Tô Thanh Gia rướn cao cổ nhìn xung quanh.

Ngoài dự liệu của Tô Thanh Gia, từng thành viên đội vàng đều hô vang tiếng cố lên. Mười một cầu thủ, cả Bernar Jess cũng giơ tay hô khẩu hiệu, tiếng hô “vamous” (cố lên) đồng loạt vang lên khi những bàn tay được hất lên trời.

“Này, cứ như vậy em sẽ biến thành hươu cao cổ đó, mau thu lại đi.” Oleguer ghét bỏ nói.

Tô Thanh Gia liếc cậu một cái: “Thu gì mà thu, cổ dài cũng là cổ trên người em, anh quản được ư?” Cuối cùng đã tập hợp xong, các cầu thủ đi vào sân bóng, Carlos nhìn về phía khán đài, nhàn nhạt mỉm cười.

Advertisement / Quảng cáo

Tô Thanh Gia lơ đãng, hai mắt nhìn chằm chằm tròng mắt xanh xám quyến rũ của cậu, mặt hơi nóng lên, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhưng thật không may lại bị Oleguer xấu xa bắt được, cô tức giận nói: “Cổ em mỏi rồi, nghỉ một chút đây. Ngồi xem như vậy cũng được, khá vừa tầm mắt.”

Càng giải thích càng loạn, Tô Thanh Gia cố tình xem nhẹ tiếng cười của Oleguer và khuôn mặt nóng ran, cô hậm hực rất lâu, vừa mới được một lúc thế nhưng bà dì quái dị như cô đã bị một cậu nhóc vị thành niên làm cho đỏ mặt, thật sự quá tội lỗi mà.

Nhưng mà, đôi mắt đó rất đẹp, muốn gào khóc quá! Mái tóc vàng càng làm nổi bật vẻ ngoài điển trai! Khuôn mặt quá tinh xảo mà, muốn gào khóc thêm lần nữa!

Chỗ Tô Thanh Gia đang xảy ra cuộc đấu tranh đầy tội lỗi trong tâm trí, trong khi tiếng còi đã được thổi lên, trận đấu bắt đầu rồi.

Nửa hiệp 1 hai đội ngang tài ngang sức, dò xét lẫn nhau, không hẹn mà đều áp dụng lối chơi phòng ngự phản công, Carlos cũng chỉ hoạt động ở phạm vi nhỏ là khu vực trung tâm. Tới nửa hiệp 2, đột nhiên thế trận biến hóa, sau khi dưỡng sức Carlos bắt đầu hoạt động liên tục, tạo ra những tình huống bứt phá đầy hiệu quả, dựa vào tốc độ và sức bật, Carlos dẫn đầu đội vàng bắt đầu tấn công quyết liệt.

Tốc độ của Carlos vô cùng nhanh, trong nháy mắt xẹt qua hàng tiền đạo đội đỏ, khi bóng đến vùng cấm cậu như báo săn mồi vậy, chuẩn xác và tinh ranh đến đáng sợ!

So với nhóm cầu thủ U14, Carlos đủ cao nhưng không đủ khỏe. Carlos hết sức thông minh và tinh quái, lợi dụng sự linh động, nhỏ bé của mình để luồn lách lấy bóng, quan sát hướng bóng, hướng di chuyển của đồng đội, không hề va chạm trực tiếp với đội đỏ, sau đó lập tức tăng tốc chạy về phía cầu môn đội bạn.

Tốc độ dắt bóng của cậu có thể so sánh với tia chớp, tóc vàng trên trán bị thổi bay, thiếu niên này để các thành viên trên sân, người xem trên khán đài được thưởng thức một màn biểu diễn kỹ thuật xuất sắc, lưu loát.

Cùng lúc đó, hậu vệ đội đỏ lao đến chặn lại, cậu ta dùng lực rất mạnh, trong nháy mắt đã sóng vai với Carlos, Carlos không hề chần chừ, dùng động tác đạp xe đạp hóa giải đòn vươn chân phải ngăn bóng của hậu vệ đối phương.

Trong lúc hai người kẻ truy người đuổi, những thành viên khác trong đội vàng cũng bắt đầu triển khai thế trận, tạo nên ba tuyến tấn công, nhưng Carlos không hề chuyền bóng cho đồng đội.

Nỗi lo trong lòng Tô Thanh Gia dâng tới cổ họng, chuyền đi, mau chuyền đi! Carlos, anh mau chuyền bóng đi!

Nhưng Carlos đang chạy vội trên sân bóng sao có thể nghe được tiếng lòng đang kêu gọi của cô. Trung vệ đội đỏ nỗ lực đoạt bóng, Carlos phải chịu trở ngại rất lớn, thế nhưng trong nháy mắt, lúc trung vệ chuẩn bị cướp được bóng, Carlos lại ở dùng chân trái chài bóng, lập tức xoay chuyển! Một chiêu này đã giúp Carlos dễ dàng vượt qua cậu ta, tiếp tục chạy nhanh về phía trước!

Khoảnh khắc đó, dường như tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho cậu, những biểu hiện của thiếu niên này có thể nói quá thành xa hoa lộng lẫy!

Thủ môn đội đỏ cũng bị cậu thanh niên này làm cho chấn động, dáng người cao to duỗi đôi tay dài ra, mồ hôi trên trán như những hạt đậu thi nhau rơi xuống, cậu ta hơi hốt hoảng.

Mà lúc này chân Carlos đang dẫn bóng, thủ môn gần như dùng hết sức lực tập trung phán đoán góc độ cậu sút bóng tới, nhưng mà, ngoài dự đoán, bóng lại được chuyền tới chân Garcia.

Cầu thủ trẻ tuổi này từ bỏ cơ hội sút bóng, bắn mũi tên mê hoặc mọi người, sau đó chuyền bóng tới cho đội trưởng Garcia, người vẫn luôn đợi sẵn ở bên phần sân đội vàng!

Không thể phủ nhận chiêu này Carlos làm rất khá, tuy rằng nếu vừa rồi Carlos sút khả năng ghi bàn rất lớn, nhưng chạy trên sân một thời gian dài có thể khiến cậu phán đoán sai lầm, vì vậy cậu chuyền cho đồng đội cũng đang ở vị trí tốt, không thể nghi ngờ, đó là một quyết định hoàn toàn chính xác. Đây không chỉ là biểu hiện khẳng định sự thành thục, biết phán đoán và lựa chọn của một cầu thủ, mà còn thể hiện được cậu là một trung vệ có tầm nhìn tuyệt vời. Cậu có thể phán đoán trong vài giây, chuyền bóng cho đồng đội có năng lực nhất, phải biết rằng, ở trên sân bóng rộng lớn mà có thể nắm chắc được vị trí của mỗi người thì phải là một người có đầu óc tinh tế và tầm nhìn tốt, là phẩm chất quý giá của một cầu thủ!

Garcia, người nhận được đường chuyền cũng không làm Carlos và các đồng đội thất vọng, ngay sau đó vị đội trưởng này đã tìm đúng góc độ, sút một cú thật mạnh. Vàooooooo!

Garcia chạy đến ôm chặt Carlos, các cầu thủ khác của đội vàng cũng vui mừng chạy tới, mười một người vây quanh nhau.

Bọn họ lại lần nữa làm động tác chụm tay lại, tiếng hô “vamous” (cố lên) đã kích động Tô Thanh Gia khiến vành mắt cô trở nên ươn ướt.

Hai tháng trước, trong lúc thi đấu Carlos còn phải chịu xa lánh, dường như một mình đơn thương độc mã chọi với 21 người, vậy mà giờ đây, thiếu niên tóc vàng đang lộ ra nụ cười sáng lạn trong vòng ôm của đồng đội.

Trận đấu kết thúc, đội vàng đánh bại đội đỏ với tỉ số 1:0, lần trước thi đấu chưa phân thắng bại, và lần này cuối cùng cũng có kết quả.

Advertisement / Quảng cáo

Carlos đi đến khán đài, vươn hai tay làm động tác ôm, cậu nhìn Tô Thanh Gia mỉm cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt như đựng đầy đôi mắt màu hổ phách.

Tô Thanh Gia nuốt nước mắt xuống vẫy tay, nhìn về phía cậu nở nụ cười thật tươi. Hai tháng qua đi, mây đen che kín khiến tâm trạng không thoải mái, lúc này tựa hồ đều biến thành tro bụi bay trên sân bóng La Masia, chôn vùi đồng cỏ, hóa thành thứ dinh dưỡng cho thực vật đất đai.

Trong ánh mắt trong suốt của Carlos phản chiếu bầu trời ngày hè quang đãng, xanh thẳm xinh đẹp tựa ngọc bích.

Bên ngoài phòng thay đồ, Bernar Jess tặng cho Carlos một cái ôm, vị huấn luyện viên hòa ái này ôm chặt đến nỗi Carlos không thở nổi: “Làm tốt lắm Carlos, tôi biết em sẽ không làm chúng tôi thất vọng! Tôi rút lại lời lần trước tôi đã nói với em, Carlos, em rất phù hợp với môn thể thao mang tên bóng đá này, em sẽ sáng tạo ra một lối đá, một quan niệm thuộc về chính em!” Đáy mắt ông toát ra ý cười, nếp nhăn nơi khoé mắt hiện rõ: “Còn nữa, Carlos, xin lỗi nhé.”

Tay phải nắm thành quyền của Carlos đụng nhẹ vào lồng ngực huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, cảm ơn thầy!” Lúc rút tay lại còn thêm một câu: “À còn nữa, huấn luyện viên, thầy rèn luyện cơ thể rất tốt.”

“Ha ha, thằng nhóc này.” Bernar Jess dở khóc dở cười, kéo khóa áo khoác lên: “Đã lợi dụng còn khoe mẽ nữa chứ.”

Garcia cũng đấm nhẹ một cái vào ngực huấn luyện viên: “Dáng người của huấn luyện viên chuẩn như vậy, vì sao thầy không thoát y để chúc mừng?”

Nhìn bộ dạng tôn thờ trinh tiết, thề sống thề chết bảo vệ ngực của Bernar Jess, các thành viên đội vàng ôm bụng cười to.

Oleguer và Tô Thanh Gia đi tới, Oleguer nhảy nhót từ xa rồi gào lên: “Ơ, huấn luyện viên, thầy còn chưa nói rõ là nhóc tóc vàng này có thể gia nhập U14 hay không đấy!”

Tiếng cười ngừng lại, Bernar Jess nhìn các thành viên đội vàng một lượt, ông đặt tay lên bả vai Carlos, giúp cậu sửa sang lại bộ đồ thể thao hơi xộc xệch: “Chúc mừng em, Carlos, em đã gia nhập U14 thành công, tôi chờ mong sự bùng nổ của em ở đội!” Dứt lời, lập tức dùng tay phải vỗ vỗ bả vai Carlos một cách nặng nề: “Mấy người trẻ tuổi các em nói chuyện đi, tôi đi sắp xếp thủ tục gia nhập cho em.”

Garcia bước đến trước mặt Carlos vẫn đang đứng yên, cậu ấy nhìn thiếu niên có chiều cao tương đương mình, cởi đồng phục ra: “Đến đây đi ông vua bóng đá của cô nhi viện, chúng ta đổi đồ.” Giọng nói của cậu ấy mang ý cười, cởi bộ đồ thấm đẫm mồ hôi ra, không khí căng thẳng trước đây không còn nữa.

Carlos ngây ra một lúc, rồi nhanh chóng cởi quần áo đá bóng của bản thân ra: “Giúp đỡ nhau nhé, đội trưởng U14.”

Quần áo đá bóng màu vàng được hai người trao đổi, rồi mặc vào người đối phương.

Đổi áo là một cách biểu đạt tình hữu nghị giữa các cầu thủ trong đội, thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho nhau, có đôi khi là vì kỷ niệm, nhiều lúc chỉ đơn giản là thưởng thức, không mang theo lập trường chính trị hay sắc thái, khuynh hướng gì.

Mặc vào quần áo đầy mùi mồ hôi của đối phương, là biểu hiện sự tôn kính đối với đối thủ. Tuy rằng chuyện này giống với việc xảy ra giữa hai bên trong trận đối kháng, nhưng tình huống giống như Carlos lúc này cũng không phải không thể.

Garcia nhún vai, cảm thụ chiếc áo bóng đá này: “Còn chút chuyện nhỏ, Carlos, xem ra các huấn luyện viên phải điều chỉnh thực đơn dinh dưỡng cho cậu. Còn có…”

Tay phải của Garcia nắm quyền, hơi giơ lên, Carlos nhướn mày, cũng nắm tay phải thành quyền, hai nắm đấm chạm vào nhau nhau, những thành viên khác cũng lần lượt cụng tay với Carlos.

“Gặp lại sau, chúng tôi đi về tắm rửa trước, cả người đầy mùi hôi, ngộp chết mất.” Garcia thở ra một hơi, nhìn về phía Tô Thanh Gia: “Hô hô, không quấy rầy cậu và cô bạn nhỏ. À, cô gái Trung Quốc, lần trước bắt em nhặt bóng là tôi không đúng. Lần sau mời em ăn kem.”

“Muốn mời cũng là tôi mời.” Carlos đẩy cậu ấy ra: “Đi thì đi còn nói nhiều như vậy làm gì.”

Vội vàng tiễn mấy người đồng đội đi, Carlos kìm nén xúc động muốn vò đầu, tai phải run run, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Tô Thanh Gia im lặng đứng đó, đôi mắt lưu li chớp chớp liên tục.

“Hai người làm gì thế, không phải hòa rồi sao?” Oleguer đúng là kiểu người hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp, nghĩ sao nói vậy, lải nhải liên hồi: “Carlos, em đó, lúc nào cũng trông mong cô bé tới, giờ đứng đó ngại ngùng làm gì, còn không mau qua xin lỗi.”

Advertisement / Quảng cáo

Mặt Carlos càng đỏ hơn, giống hệt một chú tôm luộc, đã vậy còn âm thầm rụt cổ. Đôi mắt nhẹ nhàng ngước lên ngắm nhìn Tô Thanh Gia một chút, sau đó lại không dám nhúc nhích chút nào.

Một lát sau, Tô Thanh Gia đi qua, chặn cái miệng vẫn đang lải nhải của Oleguer: “Anh im miệng đi, còn nữa, bây giờ không có chuyện của anh, mau đi ra. Bằng không em mách huấn luyện viên của anh, hai ngày nay lúc tập luyện anh toàn lén trốn ra ngoài.”

Oleguer trừng mắt: “Anh…… anh nào có, en đừng đổ oan cho người tốt!”

“Vậy ai là người nói với em chuyện đàn em ở bên Tân Thành mới tới?” Tô Thanh Gia nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Vậy nên, còn không mau đi, cẩn thận em nói bí mật đen tối của anh ra hết đấy.”

Khóe miệng Oleguer giật nhẹ, chân nhanh chóng nhảy ra cách xa Tô Thanh Gia ba mét: “Trời ạ, không thể tưởng được tâm địa em xấu xa như vậy. Giống hệt cậu bạn trai nhỏ của em, tóm lại, tóm lại không là người một nhà không vào một cửa. Cuối cùng anh cũng hiểu rồi.”

Nhìn Carlos vẫn đang hận không thể vùi mình vào trong áo bóng đá, Oleguer oán giận nói: “Carlos, em là đồ trọng sắc khinh bạn, xem như chúng ta tuyệt giao! Hừ!”

Cậu ngẩng đầu hừ hừ mấy tiếng, lại nhìn về phía Tô Thanh Gia: “Tuyệt giao, tuyệt giao, tuyệt giao!!!”

Tô Thanh Gia:……

Carlos:……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN