Editor: Tiểu Mập Mạp
Hàn Mục Thanh ngồi liệt trên thư án thật lâu mới sửa sang tốt lại cảm xúc của mình, hắn bước đến cửa, đẩy cửa thư phòng ra.
Ánh sáng mặt trời! Hắn hơi hơi giơ tay che khuất ánh sáng chói mắt tươi đẹp, dường như đã lâu không thấy ánh mặt trời chói chang như vậy!
“Đại thiếu gia, ngài tỉnh rồi?” Người hầu đứng ở cười cười hì hì với hắn lộ ra hàm răng trắng.
“Thanh Trúc……” Hàn Mục Thanh nhìn người hầu trước mặt tràn ngập sức sống, dường như thảm trạng khi chết của Thanh Trúc chỉ là một giấc mộng của chính hắn.
“Thiếu gia quên sao! Tiểu nhân đã sửa tên thành Nguyên Bảo! Hai ngày trước ngài cùng Minh Tú tiểu thư đánh cược, do thua nên đã sửa tên của tiểu nhân!” Người hầu nhìn Hàn Mục Thanh cười đến vui vẻ.
“Minh Tú tiểu thư?” Hàn Mục Thanh nhăn mày: “Minh Tú tiểu thư nào?!” Sẽ không phải người mà hắn biết chứ……
“Thiếu gia có phải ngài ngủ mơ không?” Nguyên Bảo vui vẻ nói: “Còn có thể là Minh Tú tiểu thư nào chứ, tôn nữ của Binh Bộ thượng thư Vương đại nhân.”
Quả nhiên là Vương Minh Tú “đó”!! Hàn Mục Thanh hơi nghi hoặc, Vương Minh Tú vì sao lại xuất hiện ở nhà hắn, hắn nhớ rõ hắn cũng chưa từng gặp qua Vương Minh Tú mà? Không……!Dường như đã gặp qua……!Đầu óc của hắn có chút hỗn loạn, rất nhiều ký ức hỗn loạn trộn lẫn với nhau.
“Vương Minh Tú? Nàng vì sao ở trong phủ chúng ta?” Hàn Mục Thanh xoa xoa thái dương, nhìn Nguyên Bảo hỏi.
“Đương nhiên là đại tiểu thư mời nàng ở chơi mấy ngày rồi?!” Nguyên Bảo trợn to mắt: “Đây không phải chuyện thường sao? Minh Tú tiểu thư lâu lâu sẽ bị đại tiểu thư đón tới chơi.
Thiếu gia hôm kia còn cùng các nàng chơi thách đố với nhau, xem ra là ngủ mơ thật rồi.”
Phải không? Hàn Mục Thanh nhăn mày lại không tiếp tục chủ đề đánh đố này nữa, hắn còn đang nghi hoặc: “Mục Lăng thường đón Vương Minh Tú lại đây sao?”
“Đúng vậy!” Nguyên Bảo kỳ quái liếc nhìn Hàn Mục Thanh một cái: “Đại tiểu thư nhớ Minh Tú tiểu thư, đương nhiên muốn đem tới nhà chúng ta chơi để gặp nhau, mẹ kế của Minh Tú tiểu thư không dễ đối phó, đại tiểu thư đi Vương gia làm khách lại không tiện.”
“Mẹ kế?!” Hàn Mục Thanh khiếp sợ trừng lớn mắt: “Ngươi nói mẹ kế của Vương Minh Tú? Mẹ kế của nàng ở đâu ra? Mẫu thân nàng đâu?!”
“Thiếu gia! Hôm nay ngài bị làm sao vậy?! Cứ luôn nói mê sảng, có muốn tìm đại phu tới xem thử không?” Nguyên Bảo lo lắng ghé sát lại nói với Hàn Mục Thanh: “Mẹ ruột của Minh Tú tiểu thư và Minh Ngọc thiếu gia đã mất mười mấy năm rồi, khi đó Minh Tú tiểu thư bất quá mới được hai tháng tuổi, mẹ kế của nàng sinh nhi nữ so với nàng nhỏ hơn chưa tới ba tuổi mà thôi, thiếu gia ngài đâu phải không biết! Minh Ngọc thiếu gia không phải thường cùng ngài nhắc mãi chuyện trong nhà sao?”
Vương Minh Ngọc? Bọn họ quan hệ thân quen như vậy sao? Hàn Mục Thanh càng nghi hoặc, hắn xoay người trở về thư phòng: “Thanh Trúc……!Nguyên Bảo, ta ngủ tiếp một lát, có lẽ chưa tỉnh ngủ, có chút không thanh tỉnh.”
“Nga!” Nguyên Bảo nhìn bóng dáng Hàn Mục Thanh, thành thành thật thật gật đầu.
Thiếu gia dường như có chút không thanh tỉnh, nói một đống lời mê sảng! Thật sự không có việc gì chứ?
(Editor: Ngủ lại phát “chắc” tỉnh ha ????)
Hàn Mục Thanh nằm lên giường một lần nữa, chải chuốt lại ký ức của mình từng chút một.
Hắn nhận ra, rất nhiều chuyện đều không giống so với những gì hắn đã trải qua ở kiếp trước.
Ví như, đời trước, hai huynh muội Vương Minh Tú và Vương Minh Ngọc cha mẹ đều còn, hắn chưa bao giờ gặp qua Vương Minh Tú.
Mà trong trí nhớ kiếp này của hắn, hai huynh muội Vương Minh Ngọc còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa, Minh Tú và muội muội của hắn là bạn tốt, thường ra vào nhà hắn.
Thì ra……!Thì ra tính cách của Vương Minh Tú là như vậy……!Trước kia hắn chưa từng có cơ hội biết……!Hàn Mục Thanh khẽ cười lên.
Kiếp này, Vương Minh Ngọc vốn dĩ xa lạ lại có quan hệ rất tốt với hắn, mới 18 tuổi, thật là một cái tuổi tốt! Hàn Mục Thanh thở dài, hết thảy đều còn kịp, hắn còn chưa quen biết Hứa Linh Dao.
Hứa Linh Dao……!Có lẽ, hắn nên xuất hiện trước mặt nàng ta trước, có một cố việc, vẫn nên ra tay sớn mới tốt! Hàn Mục Thanh chậm rãi mở mắt.
Không vội, hiện tại hắn hẳn nên đi gặp cha mẹ và đệ muội.
Đời trước, hắn người hắn tiếc nuối nhất, ngoại trừ nàng chính là bọn họ……
Khi Hàn Mục Thanh đến hoa viên, Tiền Thiển đã làm sắp xong cây quạt.
“Lăng Nhi……” Hàn Mục Thanh cảm khái nhìn Hàn Mục Lăng chỉ mới mười lăm tuổi, hắn bước nhanh tới chỗ các nàng, ánh mắt mang theo sự ấm áp và hoài niệm.
“Nhìn đi, đòi nợ tới rồi!” Hàn Mục Lăng chọc chọc Tiền Thiển: “Nhanh lên đi, một cái quạt mà kéo dài tưới vài ngày, còn không biết xấu hổ mà cãi nói am hiểu thêu thùa.”
Trước khi Hàn Mục Thanh đi đến bàn đá, Tiền Thiển vừa lúc thêu xong một mũi cuối cùng, nàng cắt sợi, ném vào lồng ngực Hàn Mục Thanh: “Này! Không cần ngươi thúc giục! Làm xong! Nhưng mệt chết ta rồi!”
Nói xong Tiền Thiển liền ghé vào bàn bất động, bộ dáng mệt đến không muốn động đậy.
“Cái này để làm gì?!” Hàn Mục Thanh cầm lấy chiếc quạt trong tay, nhìn kỹ lại, màu xanh dương thanh nhã, trên mặt thêu hai đóa hoa ngọc lan nhỏ.
Nghe thấy Hàn Mục Thanh hỏi, Tiền Thiển ngẩng đầu lên: “Không phải ngươi muốn sao! Ta vội sống vội chết, thật vất vả mới làm xong đúng hạn, làm sao? Ngươi ghét bỏ?!”
“Nàng làm?” Hàn Mục Thanh nhìn kỹ lại cái quạt kia, đột nhiên la lên ném chiếc quạt đến trước mặt Tiền Thiển: “Hồ nháo! Kim chỉ của nữ nhi sao có thể tùy tiện bày ra trước mặt người khác?! Còn đưa cho nam nhân! Bị người khác biết được, nàng còn muốn danh tiết hay không!!” (Editor: nhà ngươi sẽ hối hận hừ hừ)
(Đoạn này đổ xưng hô nha do Hàn Mục Thanh nay đã khác xưa hihi, mà trong tiếng trung chỉ có 你 với 我 thôi.
Ngoài ra nếu thấy xưng hô hơi loạn thì nhắc mình nha do lâu lâu ko edit tiếp nên quên á)
Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.
“Ca ca, huynh làm sao vậy?” Hàn Mục Lăng có chút mộng bức mở miệng: “Còn không phải do huynh muốn sao? Tú Nhi đã đánh cuộc thua, là huynh muốn muội ấy làm cho huynh một cây quạt……”
Tiền Thiển cũng sững sờ, nhìn Hàn Mục Thanh đang xụ mặt, thầm nghĩ hùng hài tử này không biết lại lên cơn điên gì.
“Không phải đâu, Tiền Xuyến Tử!” 7788 đúng lúc ngoi đầu lên: “Ta vừa thu được nhắc nhở, nam chủ đã trọng sinh xong, hiện tại trước mặt ngươi chính là nam chủ phiên bản đại BOSS, mời tựu cầu phúc cho chính mình nha ha hả……”
Ngọa tào!! Tiền Thiển mặt đầy hắc tuyến! Chuyện quan trọng như vậy sao không ai thông báo trước với nàng?! Là cảm thấy một nhân vật quần chúng như nàng không cần thiết biết tin tức cao cấp như vậy sao?!! Đây là đang kỳ thị chức vụ sao!!! Thật muốn đánh chết 7788!!
Nhưng bất luận thế nào, nhân vật quần chúng như Tiền Xuyến Tử tuyệt đối không dám đắc tội với nam chủ được trời tái sinh này, lại không phải ngại mình chết chưa đủ nhanh!! Vị này tương lai cực kỳ bản lĩnh, đắc tội hắn rồi sẽ có quả ngọt để ăn sao?!
Tiền Thiển phản ứng cực nhanh một tay cầm lấy cây quạt trước mặt, một tay giữ chặt Hàn Mục Lăng: “Ha ha, không sao đâu, Lăng tỷ tỷ.
Quạt này vừa lúc muội cầm đi cho ca ca dùng, ca của muội hai ngày trước còn muốn muội làm cho huynh ấy túi tiền đó, muộn đưa trước cho huynh ấy cây quạt để qua loa lấy lệ chút.”
Nghe Tiền Thiển nói như vậy, Hàn Mục Lăng cũng bỏ qua không đề cập tới nữa, vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện này cứ như vậy cho qua.
Tiền Thiển lén lút đem cây quạt làm chướng mắt nam chủ kia giấu đi, đỡ phải làm phật lòng đại BOSS.
Nam chủ nếu đã trọng sinh, Tiền Thiển cũng không nghĩ tiếp tục ở Định Viễn công phủ ngốc nữa, sợ không để ý lại đắc tội gia hỏa tâm tình bất định này.
Nàng vội tìm cái cớ cùng Hàn Mục Lăng nói một tiếng, cuốn gói mà lăn về Vương gia.
Về sau nhất định không đến lại đến ở nữa!! Tiền Thiển trong lòng thầm định, ở gần nam chủ nguy hiểm cao như vậy, một áo rồng (nghĩa là nhân vật quần chúng nha nhưng thấy bản convert để như vậy nghe hay hơn) như nàng thật sự hold không được.
– —-
Vote sao ủng hộ đi bạn ê.