Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 18: Đại gia, ta là chạy đường (18)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn


Chương 18: Đại gia, ta là chạy đường (18)


Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiền chưởng quỹ nghe xong nhíu mày, hắn chưa thấy ai nói điều kiện trước khi làm việc. Trước đó còn thấy tiểu tử này tháo vát, giờ nhìn lại cũng là dạng không biết tốt xấu. Nếu hắn từ chối, lại thấy tìm một học đồ chạy đường biết chữ không dễ dàng, nhưng nếu dễ dàng đồng ý, thì cảm thấy thực sự nên đập cô một phen.

Hơi suy nghĩ một chút, Tiền chưởng quỹ quyết định trước tiên ra oai phủ đầu: “Trong tiệm không chỉ có mình ngươi học đồ. Vào ban đêm học đồ đều phải luân phiên trông tiệm, ngươi làm vậy khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ ngươi chưa bái sư đã dùng mánh lới, sao chủ tiệm dám yên tâm dùng ngươi.”

“Chưởng quỹ, ta đi sớm về muộn, làm nhiều việc hơn bổ sung cho phần trông tiệm kia, ngài thấy có được không?” Tiền Thiển cẩn thận đáp.

Đổng Tam đứng sau Tiền Thiển nghe được toát một thân mồ hôi lạnh. Sao trước đây hắn không thấy lá gan tiểu tử này lớn vậy, dám nói điều kiện với chưởng quỹ. Hắn vội vàng cười làm lành: “Chưởng quỹ, ngài đừng nóng giận, trẻ con nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn. Một mình mẹ Tiểu Ngũ Tử mang theo hắn không dễ, vậy nên Tiểu Ngũ Tử mới không yên lòng để mẹ hắn ở nhà một mình. Âu cũng là một đứa con hiếu thuận, chí ít chứng minh nhân phẩm đứa nhỏ này không tệ lắm.”

Đổng Tam cho Tiền chưởng quỹ bậc thang cũng vì biết học đồ chạy đường mà biết chữ rất khan hiếm, vậy nên Tiền chưởng quỹ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nếu Đổng Tam đã cầu tình cho ngươi, ta cũng không so đo với một đứa nhỏ. Chỉ là bây giờ tiệm mở lệ này cho ngươi, sợ về sau ta cũng khó làm. Như ngươi nói, đi sớm về muộn làm nhiều việc là không thể thiếu, nếu không các học đồ khác sẽ thấy không công bằng. Như vậy đi, từ ngày mai, ngươi phải làm việc bắt đầu từ giờ Dần, ngày ngày như thế không được sai sót. Trễ một ngày lập tức cút khỏi tiệm cho ta.”

Tiền Thiển chỉ có thể gật đầu đồng ý, trong lòng lại ai oán mười phần. Thời đại này không có quy định cấm đi lại vào ban đêm, tiệm cơm sẽ mở đến khi trời tối, sau khi thu dọn xong ít nhất phải 7h tối mới có thể về đến nhà. Cô bị yêu cầu đi sớm về muộn, thật sự là một thời gian làm việc dài. Mỗi ngày tới làm từ rạng sáng 3h không có ai, cô đúng là liều mạng vì chức tiểu nhị.

Tiền chưởng quỹ thấy Tiền Thiển không nói hai lời, liền thôi quở trách cô, quay đầu bảo Đổng Tam gọi chạy đường trong tiệm tới xem ai muốn nhận Tiền Thiển làm đồ đệ.

Trạng Nguyên Lâu có tổng cộng ba tầng, ở thời đại này xem như một lầu lớn. Vì khách đến Trạng Nguyên Lâu phần lớn không thích ồn ào nên mỗi tầng chỉ an bài ba người chạy đường. Quý tinh bất quý đa*, Trạng Nguyên Lâu nhiều người như vậy nhưng công việc vẫn rất nặng. Giờ Tiền Thiển đã tin chạy đường ở Trạng Nguyên Lâu đều tỉ mỉ. Ba người có thể hầu hạ tốt khách nhân trong một tầng lầu quả thật có chút tài năng.

*Quý tinh bất quý đa: Quý chất lượng hơn số lượng.

Trong chín người này, có hai người mang theo đồ đệ, còn lại bảy người đều dò xét khắp người Tiền Thiển. Ở thời đại này, thu đồ đệ là một chuyện lớn nghiêm túc, sự phụ phải phụ trách đồ đệ như cha mẹ, vậy nên chọn học đồ đều rất cẩn thận.

Tiền Thiển có cảm giác mình giống dưa hấu, ngơ ngác đứng đó cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân. Vài tiểu thị có thâm niên còn thảo luận về cô một hồi, người này nói “quá gầy”, người kia nói “không đủ nhanh nhẹn”, có người còn bình luận “không biết nhân phẩm thế nào, chẳng may phải người không hiếu thuận hoặc kẻ tàn nhẫn hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa thì quả là chuyện xui.”

Tiền Thiển nhìn những chạy đường có thâm niên vây quanh cô, đều là dáng vẻ không đến ba mươi, thầm nghĩ những người này tìm đồ đệ y như chọn con, không ngờ đã tính đến việc cô có hiếu thuận hay không, không sợ quá sớm à…

Thực ra mấy người chạy đường này đều là người tài. Họ sớm nghe nói có đứa nhỏ biết chữ muốn tới học đồ chạy đường, trong lòng đều cảm thấy Tiền Thiển có chút ngốc, đã biết chữ còn đến hầu hạ người ta. Nhưng có đồ đệ biết chữ cũng rất có mặt mũi, huống chi vì Tiền Thiển biết chữ, sau này học thành nhất định sẽ được chưởng quỹ trọng dụng. Đồ đệ có tiền đồ thì sư phụ sẽ có nhiều chỗ tốt, cho nên mấy người chạy đường đều nguyện ý thu cô làm đồ đệ.

Chỉ là mấy vị kia sợ Tiền Thiển biết chữ nên trong lòng xem thường bọn họ, sau đó không nghe lời, vậy nên không hẹn cùng làm bộ thả vài cái đinh mềm, chèn ép cô một chút. Những điều này Tiền Thiển không biết, cô ngoan ngoãn đứng giữa phòng, tùy cho mấy người chạy đường dò xét. Mấy người chạy đường có thâm niên thương lượng một lúc lâu, cuối cùng người có kinh nghiệm nhiều năm nhất ra nhận Tiền Thiển làm đồ đệ, những người còn lại cũng không dám đoạt với hắn.

Sư phụ mới của Tiền Thiển họ Lý, mọi người đều gọi hắn là Hỉ Tử, hơi gầy, nhưng tướng mạo không độc địa. Hỉ Tử phụ trách tầng hai Trạng Nguyên Lâu, hai vị chạy đường còn lại ở tầng hai đều nghe hắn sai bảo. Tiền Thiển thầm nghĩ, vị sư phụ Lý này đại khái chính là quản lý phiên bản cổ đại, theo hắn cũng không tệ.

Thời đại này, sư phụ thu đồ đệ là một chuyện nghiêm túc. Hỉ Tử còn hỏi đại chưởng quỹ, nghiêm túc chọn ngày hoàng đạo mấy ngày sau làm lễ bái sư. Mặc dù chưa làm lễ bái sư nhưng Tiền Thiển đã được coi là đồ đệ của Hỉ Tử, vừa rạng sáng ngày thứ hai đã phải đến lao động miễn phí.

Hỉ Tử rất hài lòng với tiểu đồ đệ của mình, dặn Tiền Thiển vài câu rồi cho cô về. Tiền chưởng quỹ thấy cô ra ngoài, cảm thán một câu phía sau: “Vẫn phải rèn luyện thật tốt mới được.” Tiền Thiển không biết, một câu nói kia quyết định thời gian khổ cực mấy tháng tới của cô.

Tiền Thiển chào Đổng Tam rồi về. Khi kể lại mọi chuyện với Trương thị, nghe Tiền Thiển nói mỗi ngày phải làm từ giờ Dần, Trương thị cảm thấy vô cùng đau lòng, muốn ngăn cô, lại cảm thấy cô không chịu nghe, chỉ đành thở dài một hơi, rồi vội vàng ra cửa mua cho Tiền Thiển một cái đèn lồng và dầu thắp.

Tiền Thiển nhìn chiếc đèn lồng mới tinh, không khỏi có chút áy náy. Gia đình cô như vậy thật ra không cần mua đèn lồng, dầu thắp lại càng là đồ xa xỉ. Nhưng Trương thị thương nữ nhi mỗi ngày đều phải làm việc từ khi trời tối đen, vẫn quyết định mua.

Gần chạng vạng tối, ăn xong cơm tối, là một nhân sĩ phải làm việc ở chỗ khổ cực, Tiền Thiển định đi ngủ sớm. Sau khi rửa mặt, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng, không có đồng hồ báo thức! Sao sáng mai cô rời giường đúng giờ được đây? Thật là một tin tức hỏng bét!

Trương thị thấy cô chau mày khổ não liền hỏi một câu, nghe thấy cô sợ không dậy đúng giờ, Trương thị cười: “Không sao, con an tâm ngủ đi, có mẹ đây, mẹ nghe gõ mõ cầm canh, chắc chắn không để con muộn giờ.”

“Còn tôi, còn tôi!!!” 7788 lại chạy đến xác nhận sự tồn tại. Từ khi Tiền Thiển quyết định làm học đồ chạy đường, nó vẫn luôn vui vẻ: “Ta có thể làm đồng hồ báo thức, yên tâm đi Tiền Xuyến Tử.” 7788 vỗ ngực cam đoan.

Cuối cùng Tiền Thiển cũng yên tâm, nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Trong lòng có chút cảm khái, ở xã hội hiện đại có khi vào 3h sáng, cô đang xem phim lướt webo ấy chứ, hiện giờ lại đảo ngược, ba giờ sáng đã phải rời giường làm việc. Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, bắt đầu từ ngày mai, nữ nhà giàu Tiền Thiển chính thức trở thành một học đồ chạy đường

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN