Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Chương 22: Đại gia, ta là chạy đường (22)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn


Chương 22: Đại gia, ta là chạy đường (22)


Dịch: Lạc Đinh Đang

Ngay khi Yến Hành bảo Tiền Thiển rót trà, Hỉ Tử đã không vui cho lắm. Hắn cảm thấy đồ đệ nhìn trung thực này thật ra không an phận chút nào, không biết dùng cách gì nịnh bợ quý nhân, mà có thể vượt qua sư phụ lên hầu hạ. Nhưng khi thấy Tiền Thiển liên tục chạy lên chạy xuống đọc thực đơn, Hỉ Tử đã không còn tâm tình ghen ghét. Hắn cảm thấy mình nghĩ oan cho tiểu đồ đệ rồi, thế này sao gọi là ôm đùi, đây rõ ràng đã đắc tội người ta.

Thấy Tiền Thiển mang vẻ mặt ấm ức đi tìm chưởng quỹ mang đồ ăn lên, Hỉ Tử nghĩ nghĩ, theo sau hỏi cô: “Tiểu Ngũ Tử, ngươi đắc tội vị gia kia lúc nào vậy?”

Tiền Thiển nghĩ thầm, cũng không thể trực tiếp nói cho Hỉ Tử biết, là vì cô ăn một khối điểm tâm của Lục Hoàng tử nên bị mang thù đi? Vậy là đành thành khẩn nói láo: “Sư phụ! Ta thật sự không biết! Kẻ như ta sao quen biết với người như vậy được chứ.”

Hỉ Tử nghĩ cũng đúng, có lẽ hôm nay vị gia kia tâm tình không tốt, đại khái là thấy tiểu đồ đệ tuổi còn nhỏ, bộ dáng dễ bắt nạt nên lôi ra đùa. Nghĩ tới đây, Hỉ Tử an ủi Tiền Thiển, nói: “Tiểu Ngũ Tử, ngươi đừng ấm ức, việc của chúng là là hầu hạ người khác. Về sau ngươi sẽ biết, tính tình vị gia kia coi như tốt, ít nhất không kêu đánh kêu giết, nhịn một chút thì không có gì không qua được.”

Tiền Thiển gật gật đầu, đang muốn cất bước đi, Hỉ Tử lại đột nhiên nói: “Vị công tử kia sao vừa lên đã sai ngươi đi xem bảng ghi chép tạm thời, chẳng lẽ hắn biết ngươi biết chữ? Không phải ngươi không quen hắn sao?”

Trong lòng Tiền Thiển nghĩ: Làm sao biết tôi biết chữ, đó còn phải hỏi sao! Tuyệt đối là đại thúc khẩu xà tâm phật theo chân Yến Hành nói! Vấn đề xấu hổ thế này muốn trả lời thế nào đây!

Cô nghĩ nghĩ, đáp: “Ta đoán vị gia kia lúc sai ta cũng không nghĩ ta biết chữ. May mà ta biết chữ, nếu không sợ rằng lại nghĩ cách nào đó đến hành ta.”

Hỉ Tử nghe xong gật đầu, cảm thấy vô cùng đúng. Những công tử tiểu thư quen ăn ngon mặc đẹp này sẽ nghĩ đủ cách gây khó dễ cho người ta, ngẫm lại cũng không kỳ quái.

Tiền Thiển báo với đại chưởng quỹ, nói đồ ăn trên bàn Trần tiểu Tướng quân tùy chưởng quỹ chọn. Phùng chưởng quỹ cực kỳ coi trọng sắp xếp cả bàn thức ăn tinh xảo, mà Yến Hành và Trần Tĩnh Hoà chỉ động vài đùa rồi thôi, chỉ vội vàng trò chuyện chính sự.

Tiền Thiển ôm khay trà tìm một chỗ vừa không nghe được chuyện họ nói, vừa không quá xa, có thể kịp thời đáp khi họ sai bảo. Đây là điều Hỉ Tử sai cô. Sau khi Yến Hành trị Tiền Thiển một phen, vài người chạy đường ở lầu hai đều hiểu tâm tình hôm nay của vị thiếu gia này không tốt, đều không nguyện tìm xui.

Mọi người thương lượng một chút, cảm thấy dù sao Tiền Thiển cũng chọc vào rủi ro rồi, đen tới đâu cũng vậy, lại thêm hai người Trần tiểu Tướng quân không ghét một học đồ như cô hầu hạ, dứt khoát bảo cô chuyên hầu hạ bàn đó. Vậy là Tiền Thiển đáng thương cứ ngơ ngác đứng ở đó, ôm khay trà chờ sai bảo.

Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa cùng thảo luận tình thế trong kinh, trò chuyện một chút lại cảm thấy dường như rất lâu rồi mình không nhìn nha đầu xấu xí kia, vậy là hắn nghiêng đầu liếc một vòng, thấy Tiền Thiển ôm khay trà, đứng đằng xa. Hắn không khỏi nhíu mày, mở miệng sai phó: “Tới đây, đứng xa như vậy làm gì.”

“Vâng! Đại gia!” Mặc dù ngoài miệng Tiền Thiển đồng ý rất thoải mái, nhưng thật ra không muốn tới gần chút nào. Mẹ nó, ai biết vị Hoàng tử đại nhân này và Tướng quân biểu ca của hắn đang nói cái gì. Chẳng may không cẩn thận nghe phải thứ không nên nghe, bị diệt khẩu thì làm thế nào!

“Ngươi chậm vậy? Đứng xa thế sao nghe thấy lời sai bảo.” Yến Hành thấy Tiền Thiển xê tới từng chút, lập tức nhíu mày, vẻ mặt không vui. Tiền Thiển nhìn thấy giống như bị đạp vào đuôi, xê một chút chạy tới trước bàn, nhìn chằm chằm Yến Hành chờ sai phó. Ai ngờ chờ nửa ngày cũng không thấy Yến Hành sai cái gì. Vị đại gia này chỉ nhìn cô một cái, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với Trần Tĩnh Hoà, để mình Tiền Thiển đứng cạnh bàn, đi cũng không được, ở cũng xấu hổ.

Yến Hành dùng ánh mắt còn lại nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Tiền Thiển, cảm thấy tiểu nha đầu này thật sự là càng chơi càng tốt, không khỏi tiếp tục nổi lên tâm tư trêu đùa cô. Nghĩ sơ qua, hắn lại mở miệng sai: “Đến Lưu Vân Trai mua một hộp bánh ngọt Sơn Dược nhân hạt thông về đây. Phải là đồ mới ra lò, trong một khắc đồng hồ (15 phút) nhất định phải trở về.”

Tiền Thiển gật đầu, vô cùng sung sướng xoay người rời đi. Cô thầm nghĩ, coi như làm chân chạy cũng tốt hơn thành cái cọc gỗ đâm cạnh bàn nhìn Yến Hành ăn cơm nói chuyện phiếm.

Tới chỗ sổ sách kế toán lấy tiền, Tiền Thiển nhanh như chớp chạy đến Lưu Vân Trai. Thật ra Lưu Vân Trai cũng nằm trên đường Chu Tước, cách Trạng Nguyên Lâu không xa, chỉ chếch phía đối diện mà thôi. Yến Hành tựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, hứng thú xem tiểu nha đầu như một con thỏ chạy đến Lưu Vân Trai.

Trần Tĩnh Hòa có chút không hiểu, hỏi: “Sao lại muốn ăn bánh ngọt, nếu không để Phùng chưởng quỹ mang một bàn bánh ngọt Trạng Nguyên.”

Yến Hành lắc đầu, đáp: “Không có gì, thú vị mà thôi.”

“A?” Trần Tĩnh Hòa cảm thấy đáp án này có chút không tưởng tượng nổi. Ăn bánh ngọt có gì thú vị, trừ khi… thú vị không phải là bánh ngọt, mà là tiểu nha đầu vô vị kia? Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn, Trần Tĩnh Hòa cảm thấy chân tướng của mình…

Tiển Thiển vừa chạy đến cửa Lưu Vân Trai, thứ đầu tiên nhìn thấy là một thân váy sa màu xanh nhạt, thanh lệ động lòng người như hoa sen mới nở… Bạch Lưu Sương! Bên người nàng ta vẫn mang theo nha hoàn không biết lễ phép kia, cũng đứng ngoài cửa Lưu Vân Trai định vào. Ngoài ra Bạch Lưu Sương còn mang nữ trang màu trắng, nhìn xinh đẹp hơn một chút, nếu không Tiền Thiển cũng không rảnh mà nhìn nhiều. Trong Trạng Nguyên Lâu còn một vị đại gia chờ hành cô kia kìa.

Bởi vậy bước chân Tiền Thiển vẫn không ngừng, trực tiếp chạy vào cửa, nói với tiểu nhị trước quầy: “Mau mau, cho ta một hộp bánh ngọt Sơn Dược nhân hạt thông mới ra lò, ta phải về ngay.”

Tiểu nhị Lưu Vân Trai thấy Tiền Thiển mặc một thân chế phục chạy đường của Trạng Nguyên Lâu, biết cô bị người sai đến, không nói nhiều, nhanh tay nhanh chân đưa bánh ngọt cho cô.

Đúng lúc này, Bạch Lưu Sương cũng tiến vào, không nhìn về phía Tiền Thiển và tiểu nhị Lưu Vân Trai mà nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, cho hai hộp bánh ngọt, một hộp bánh ngọt Sơn Dược nhân hạt thông, một hộp bánh ngọt Dụ Nê hoa sen.”

Chưởng quỹ Lưu Vân Trai tự mình đi tới quầy nhìn một chút, cười nói với Bạch Lưu Sương: “Tiểu thư, xin lỗi, hiện nay bánh ngọt Sơn Dược nhân hạt thông không đủ một hộp, ngài có muốn uống một ngụm trà của tiểu điếm, chờ một lát không, sau hai khắc sẽ có bánh ngọt mới.”

Bạch Lưu Sương chưa nói gì, tiểu nha hoàn bên người nàng đã thấy tiểu nhị Lưu Vân Trai đưa hộp bánh ngọt cho Tiền Thiển chính là bánh ngọt Sơn Dược nhân hạt thông. Có lẽ vì đang trong cửa hàng Lưu Vân Trai, hoặc có lẽ là vì Tiền Thiển đang mặc chế phục tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu, lần này, tiểu nha hoàn kia không quát cô ngay mà chỉ vào Tiền Thiển, ra hiệu với Bạch Lưu Sương: “Tiểu thư, ngài xem…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN