Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 25: Đại gia, ta là chạy đường (25)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Ám Nhất vừa thấy Trương thị hành lễ với y, vội giả thành dáng vẻ tình cờ gặp, cười nói: “Thì ra là Đại tẩu Trương gia! Từ biệt ở cửa thành tới nay không ngờ lại gặp nhau ở đây, xem ra đã thu xếp ổn thỏa rồi. Đại tẩu không cần khách khí, vốn là tiện tay mà thôi, sao nhận được lễ lớn như vậy của Đại tẩu.”
Trương thị nghe vậy gật đầu đáp: “Khéo thật, đại gia đang đứng trước cửa nhà ta. Sau khi vào kinh ta và Tiểu Ngũ Tử vẫn luôn thuê nhà này ở lại.”
“Ồ?” Lão hồ ly Ám Nhất ra vẻ ngạc nhiên, cười nói: “Hôm nay ta tới đây chơi với bạn, không ngờ hụt mất, đang tính thất vọng quay về, không ngờ lại tình cờ gặp Đại tẩu, xem ra chuyến này không mất công.”
Trương thị nghe y nói vậy liền có chút khó xử. Bà muốn mời y vào cửa, lại cảm thấy một quả phụ như mình mà chủ động mời nam nhân tới cửa thì thật không hợp. Nhưng Ám Nhất đã giúp đỡ hai mẹ con bà, nếu cửa nhà cũng không cho vào thì quá tuyệt tình rồi.
Nghĩ một lát, Trương thị vẫn cười nói với Ám Nhất: “Nếu đại gia không chê, mời ngài vào uống chén nước nghỉ chân một chút.” Dứt lời mở cửa, mời Ám Nhất vào nhà.
Ám Nhất không khách khí chút nào, ôm quyền với Trương thị rồi nghênh ngang bước vào sân. Dường như y vốn không cân nhắc việc mình là một nam nhân lại tùy tiện chạy tới nhà quả phụ thì có gì không ổn.
Sau khi Trương thị mời Ám Nhất vào cửa liền bày ghế trong sân mời hắn ngồi. Vì tránh hiềm nghi, Trương thị đẩy rộng cửa lớn ra cho người qua đường bên ngoài nhìn rõ từng cử động của người trong sân. Ám Nhất thấy bà làm vậy, biết bà muốn tránh hiềm nghi, cũng cười cười không nói lời nào, yên lặng ngồi trong sân.
Trương thị quay người vào phòng bếp, nhìn khắp xung quanh. Nhà chỉ có bốn bức tường, không có gì có thể chiêu đãi Ám Nhất, chỉ có thể đun ấm nước, dùng bát bưng ra cho Ám Nhất.
Ám Nhất cũng không chê, vừa bưng bát lên uống vừa cười nói: “Đại tẩu Trương gia, Tiểu Ngũ Tử nhà ngươi đi đâu rồi?”
Thấy Ám Nhất hỏi con mình, trên mặt Trương thị lộ ra nụ cười ôn nhu, đáp: “Nó bắt đầu đi học việc, đứa bé kia sợ ta quá vất vả nên tìm một chân làm học đồ ở Trạng Nguyên Lâu, ngày nào cũng đi sớm về trễ, bảo là muốn kiếm tiền nuôi sống ta.”
“Ồ? Làm học đồ à…” Ám Nhất đặt bát xuống, mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương thị, đột nhiên hỏi: “Ta rất muốn biết, cô bé là nữ hài tử trong nhà thì làm… học đồ thế nào?”
Trương thị nghe vậy sắc mặt đại biến, lao tới trước sân “Rầm” một tiếng đóng chặt cửa lớn, sau đó quay người dựa lưng vào cửa, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Ám Nhất, không nói một lời, trên trán toát mồ hôi.
Ám Nhất chăm chú nhìn mặt Trương thị, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào, hai người cứ yên lặng giằng co như vậy. Sau nửa ngày, Trương thị phá vỡ trầm mặc trước. Bà có phần cầu xin nhìn Ám Nhất, trong mắt rưng rưng, có chút nghẹn ngào cất tiếng: “Đại gia, chuyện này đều là lỗi của ta. Nếu không phải do ta vô dụng, chuyện này cũng không…”
Ám Nhất không nói lời nào, gật đầu nhìn Trương thị, đợi bà nói tiếp. Nhưng y không ngờ Trương thị đột nhiên bưng mặt, suy sụp khóc lớn, vừa khóc vừa nói một cách mơ hồ: “Đều tại ta! Đều tại ta! Ta khắc chết cha con họ, còn hại nữ nhi bị lui hôn vô cớ!!! Ta vô dụng không bảo vệ được nữ nhi của ta, cũng không bảo vệ được chính mình! Ta không có năng lực nuôi sống con mình…”
Ám Nhất vừa thấy dáng vẻ suy sụp khóc lớn của Trương thị lập tức luống cuống. Từ khi sinh ra y đã được Ám Vệ Doanh thu nuôi huấn luyện, từ lúc bắt đầu có ký ức đã không ngừng vượt qua huấn luyện. Trong Ám Vệ Doanh, Ám Nhất không những phải vượt qua huấn luyện sát thủ tàn nhẫn, còn phải thành thạo kỹ năng như thi thư, lễ nghi, độc thuật, dịch dung, thậm chí trộm vặt móc túi. Cuối cùng, y trở thành sát thủ xuất sắc nhất Ám Vệ Doanh, rồi ngụy trang, bắt đầu làm ám vệ trong phủ Hộ Quốc Công, sau đó được đưa cho Yến Hành, trở thành Thống lĩnh Ám vệ phủ Lục Hoàng tử.
Từ khi có ký ức, bốn mươi mấy năm tôi luyện giúp Ám Nhất có đủ loại kỹ năng, nhưng không ai dạy y an ủi một nữ nhân khóc lớn như thế nào. Y nhìn khuôn mặt Trương thị dính vào một chỗ, miệng há ra, mũi sưng đỏ, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau dây đầy mặt, nhìn rất xấu.
Không phải Ám Nhất chưa từng thấy nữ nhân khóc, nhưng y chưa bao giờ thấy nữ nhân có thể khóc lớn một cách thoải mái như vậy. Bình thường đi theo Yến Hành ra vào cung đình hoặc những thế gia quý tộc, đa phần là nhìn thấy quý nữ thế gia rơi lệ cũng có thể tràn ra phong tình vạn chủng, người thấy là yêu. Nhưng giờ lại thấy Trương thị khóc tới nấc lên, Ám Nhất đột nhiên muốn cười mình. Bởi vì y phát hiện, trước kia y không sợ chút nào, mà bây giờ, dường như y có phần sợ Trương thị khóc.
“Cái đó… Đại tẩu Trương gia.” Ám Nhất lúng túng an ủi: “Ngươi đừng khóc.” Y vốn chỉ thăm dò, không ngờ lại chọc Trương thị khóc thành bộ dáng thế này, vừa nghĩ thì dường như đây là lỗi của mình? Đều do bệnh đa nghi nặng của chủ tử, đã khẳng định với ngài ấy là không có vấn đề, ngài còn bắt người ta đến tra xét. Đây là lần đầu Ám Nhất sinh ra chút oán trách với Yến Hành.
“Đại tẩu Trương gia, ngươi bình tĩnh một chút. Lúc đầu ở miếu hoang ta đã nhìn ra Tiểu Ngũ Tử là một nữ nha đầu, nhưng cũng đâu có làm gì các ngươi!” Ám Nhất có chút đau đầu mở miệng. Bảo sao người ta đều nói nữ nhân làm bằng nước, khóc nhiều như vậy cũng không cần nghỉ sao?
Trương thị nghe hắn vậy, lập tức giật mình, khuôn mặt kèm nước mắt sững sờ nhìn Ám Nhất, bộ dáng không kịp phản ứng. Ám Nhất thấy bà khóc tới đỏ bừng mặt mũi, không khỏi thở dài một hơi, lại an ủi bà: “Đại tẩu Trương gia, ngươi đừng sợ, khóc đến đáng thương như vậy, ngươi đi rửa mặt trước đi rồi ta nói kỹ với ngươi sau.”
Trương thị vội vàng lấy nước, vội vàng lau mặt, đứng trước mặt Ám Nhất với vài phần bất an, bộ dạng như chờ tuyên án.
Ám Nhất thấy bộ dạng này của bà, không khỏi mềm lòng vài phần, hòa nhã nói: “Ngươi đừng sợ. Ta nói là sự thật, trước đó ở trong miếu ta đã phát hiện Tiểu Ngũ Tử là nữ nha đầu. Dáng người con bé nhỏ gầy, mặc y phục nam nhân vào có vài phần giống bé nam, nhưng không thể giấu được người tập võ chúng ta. Ở trong miếu, không chỉ ta nhìn ra con bé là tiểu nha đầu, công tử chúng ta và những huynh đệ kia đều biết, chẳng phải không ai làm hại mẹ con hai người sao?”
“Thì ra là thế…” Trương thị nghe Ám Nhất nói vậy, tâm tình buông lỏng vài phần, càng cảm kích với nhóm Ám Nhất hơn, lại thi lễ với Ám Nhất, trong miệng không ngừng cảm tạ: “Đại gia, thật sự là tạ ơn ngài trông nom! Ta và Ngũ Nương nhà ta… Chính là Tiểu Ngũ Tử, chúng ta vô cùng cảm kích.”
Ám Nhất gật đầu, cũng không có khách khí tới lui với bà, hỏi: “Sao Tiểu Ngũ Tử chạy thế nào mà tới Trạng Nguyên Lâu làm chạy đường vậy? Tiểu nha đầu còn nhỏ mà lá gan rất lớn.”
Trương thị thở dài một hơi, đáp: “Chuyện này thật ra toàn đều tại ta…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!