Hai tay xuôi bên người xòe ra nắm lại nhiều lần, phần nhiều là vì khẩn trương không tự chủ nuốt nước miếng mấy lần, Lăng Mặc cuối cùng vẫn không thể khắc chế tư dục của bản thân, tay phải đưa về phía người đang xích lõa nằm trên giường hàn ngọc.
Khi ngón tay y sắp chạm gò má như ngọc của Thiệu Khiêm thì bị túm lấy, chẳng qua là, bàn tay túm y lạnh vô cùng, khiến cho người ta không nhịn được nắm chặt trong tay ủ ấm.
Trên thực tế, y cũng làm như vậy. Trở tay nắm tay phải của Thiệu Khiêm trong bàn tay, sau đó tự ngồi trên mép giường hàn ngọc, nắm bàn tay lạnh băng để bên môi phà hơi nóng, ủ ấm cho hắn.
Thiệu Khiêm thật ra là bị lạnh tỉnh, dù dưới người hắn có lót lớp da cũng không cách nào ngăn cản uy lực của đá hàn ngọc. Hắn hôn mê không biết gì, sau khi bị đặt lên giường đá hàn ngọc thì thấy đang trần tru.ồng trong băng thiên tuyết địa vậy.
Xúc cảm lạnh băng đó, trực tiếp khiến Thiệu Khiêm khôi phục ý thức. Hắm vừa mở mắt ra đã thấy một bàn tay trắng nõn duỗi về phía mình, theo bản năng ngăn cản bàn tay đó đưa tới.
Ai ngờ, hắn cản lại móng vuốt đó, người đó lại được voi đòi tiên nắm tay hắn đặt bên môi hà hơi? Cũng không thử nghĩ xem, hắn trần tru.ồng nằm trên băng, dùng miệng hà một chút hơi nóng có ích lợi gì?
Hả? Trần tru.ồng?
Cuối cùng Thiệu Khiêm kịp nhận ra tình cảnh của mình, hắn cúi đầu nhìn cơ thể mình, đúng là không một mảnh vải. Mà hôm nay chỗ này chỉ có hai người, cho nên quần áo trên người hắn là ai cởi không cần nói cũng biết.
Lúc này cũng không để ý trên người có lạnh hay không nữa, Thiệu Khiêm rút tay khỏi lòng bàn tay Lăng Mặc, vội vàng lấy ra cái áo khoác dày trong không gian đắp trên người: “Ngươi, ngươi sao lại tùy tiện cởi q.uần áo của người khác?”
“Ơ?” Lăng Mặc nghe vậy thì giật mình, sau đó trên mặt hơi ửng đỏ: “Quần áo của, của em rách quá rồi, có vẻ bị thương rất nặng. Ta, ta mới cởi ra nhìn xem có bôi thuốc chưa.”
“Đa tạ.” Thiệu Khiêm có thể nói là cắn răng nghiến lợi. Nếu không phải người này đột nhiên xuất hiện điểm huyệt hắn hôn mê, bây giờ hắn đã sớm bỏ chạy thật xa, nói không chừng còn làm rõ tình huống bây giờ thuận tiện báo thù rồi đó.
Lăng Mặc nhìn gương mặt này của Thiệu Khiêm này cũng biết toi rồi, nhưng đời này y cũng chưa từng dỗ dành ai, dĩ nhiên là không biết phải nói gì. Cho nên, trầm mặc một hồi mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Người ta có câu, có, có ân cứu mạng phải, phải lấy thân báo đáp. Cho nên…”
“…” Còn cho nên? Bây giờ tâm trạng Thiệu Khiêm đang rất là bực bội, hôm nay người yêu chưa tìm được, ngọc bích chưa mang về, tất cả mọi thứ bôi đen căn bản không có đầu mối. Bây giờ còn có một cá muốn cho hắn lấy thân báo đáp?
Nếu hắn khó chịu, vậy người khác cũng không thể thoải mái. Thiệu Khiêm vận chuyển lực linh hồn chữa trị toàn bộ nội thương ám thương, lại lấy ra một bộ quấn áo trong không gian mặc vào. Rồi sau đó cười với Lăng Mặc đang ngây ngẩn nhìn hắn, bàn tay bao trùm lực linh hồn trực tiếp đánh tới.
Lăng Mặc chỉ cảm thấy cái bóng màu trắng trước mắt chợt lóe rồi biến mất, y thầm giật mình còn tưởng rằng có cao thủ chưa xuất thế bắt người trước mặt y, đang muốn phóng thần thức tìm người thì cảm thấy sau lưng có nguy cơ.
Lăng Mặc lập tức kịp phản ứng, dùng binh khí đón đỡ công kích. Lực công kích này trực tiếp khiến Lăng Mặc phải lui về phía sau hai bước, người này tuyệt đối là cao thủ không phân cao thấp với mình.
Nhận thức này khiến trong lòng Lăng Mặc càng nóng nảy, lỡ như người này làm Tử Du bị thương…
Nghĩ tới khả năng này sát ý trong lòng Lăng Mặc càng đậm hơn, y không cách nào tưởng tượng nếu như có người làm Tử Du bị thương, y sẽ làm ra chuyện tới.
Thiệu Khiêm thấy Lăng Mặc tránh thoát công kích của mình, trong lòng kinh ngạc lại có người có thể phá được công kích của mình? Thiệu Khiêm không dám khinh thường, dùng lực linh hồn bao bọc lại chính mình, ra tay tàn nhẫn hơn liên tục ra chiêu ở những chỗ hiểm của Lăng Mặc.
Lúc này Thiệu Khiêm quả thực rất tức giận, hắn còn chưa tìm được người yêu, lại bị một gã lưu manh cởi q.uần áo, nếu hắn không móc mắt người này, vậy thì thật có lỗi với bản thân.
Chẳng qua là, những công kích của hắn cũng không thể chiếm ưu thế trong tay Lăng Mặc, mặc dù lúc này Lăng Mặc không nhìn thấy là ai, nhưng lại có thể đỡ được toàn bộ công kích của hắn. Thiệu Khiêm thầm hiểu không thể kéo dài nữa, dứt khoát bỏ lại Lăng Mặc chạy tới cửa động.
Lăng Mặc dừng tay lập tức phóng hết toàn bộ thần thức, khi thấy bóng trắng đang xông ra ngoài thì ném một vật qua.
Mà Thiệu Khiêm sắp đến cửa động rồi, chuẩn bị xông ra.
Sau đó, nghe ầm một tiếng, cả ngọn núi xanh cũng lắc lư hai cái, mà Thiệu Khiêm thì bị bắn vào động phủ rơi xuống đất, đơ cả người.
Hắn đơ, Lăng Mặc cũng đơ. Tử Du không phải mới kỳ Kim Đan à? Giờ kỳ Kim Đan đã sánh bằng kỳ Độ Kiếp rồi?
Lăng Mặc cũng không đơ quá lâu, y nhìn Thiệu Khiêm vùng vẫy ngồi dậy mơ màng lắc đầu thì nhất thời chột dạ, vội vàng ôm người từ dưới đất đặt lên giường đá hàn ngọc.
Ấy… Y thật sự không biết người đánh lén mình lại là Tử Du, nếu biết đó là Tử Du thì y tuyệt đối sẽ áp dụng thủ đoạn ôn hòa giữ người ở lại, nhất định sẽ không sử dụng pháp bảo bản mệnh đâu.
“Ngươi…” Thiệu Khiêm lúc này còn choáng váng. Vừa rồi vì chạy ra ngoài hắn đã dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ đó. Cho nên, giờ bị bắn ngược như lấy nửa cái mạng của hắn, như sắp rớt cái não ra vậy.
“Ta sai rồi. Ta cho rằng có đại năng chưa xuất thế chạy tới cướp em với ta, ta sợ em gặp nguy hiểm nên mới sử dụng pháp bảo bản mạng.” Thái độ nhận sai của Lăng Mặc rất tốt, vừa độ linh lực cho Thiệu Khiêm để hắn thoải mái hơn, vừa lấy khăn lau mồ hôi lạnh cho Thiệu Khiêm: “Nếu như ta biết là em, tuyệt đối sẽ không thô bạo như vậy.”
Thiệu Khiêm nghe vậy do dù tức thật thì cũng đau cả não, cho nên nói tới nói lui vẫn sẽ ngăn không cho hắn rời đi chứ gì.
Đúng là khó hiểu, trong cuộc đối thoại với người này hắn có thể nghe ra người này với nguyên chủ là lần đầu tiên gặp mặt. Giờ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên? Tốc độ yêu từ cái nhìn đầu tiên của người này cũng quá nhanh rồi đó?
Nhưng, tác phong làm việc của người này cùng người nào đó đúng là…
Trong lòng Thiệu Khiêm có hoài nghi, tất nhiên là lần nữa dùng linh lực dò xét Lăng Mặc có phải người yêu mình không.
Kết quả tìm kiếm vẫn khiến hắn thất vọng, lực linh hồn rất tự nhiên xuyên qua cơ thể người này bay ra ngoài, hoàn toàn không có ý định tránh.
Sau khi Thiệu Khiêm sử dụng lực linh hồn, Lăng Mặc có nhận ra, y ôm chặt Thiệu Khiêm vẫn chưa thể động đậy vào lòng: “Vừa rồi là thần thức của em?”
Thiệu Khiêm nghe vậy cả kinh: “Ngươi có thể nhận ra?”
“Mặc dù thần thức của em không giống người khác cho lắm, nhưng cũng không phải là không thể phát hiện.” Biểu tình của Lăng Mặc có vẻ hơi bối rối: “Vả lại, sau khi để lộ thần thức, pháp bảo bản mệnh của ta cứ rục rịch muốn lao ra.”
Lăng Mặc đột nhiên đổi giọng, trong ngữ điệu chen nhanh nhẹn: “Quả nhiên chúng ta chính là một đôi thiên đạo làm chứng, bằng không sao pháp bảo bản mạng của ta lại có phản ứng với thần thức của em chứ?”
Thiệu Khiêm nghe vậy thì gân xanh trên trán giật bặt bặt, hắn dùng sức hô hấp mấy lần để bình tĩnh: “Đưa pháp bảo bản mạng của ngươi cho ta xem thử.”
Lăng Mặc mặc dù không hiểu gì, nhưng cũng không nói ra nghi ngờ trong lòng, mà là nghe lời để pháp bảo bản mạng bay lơ lửng trước mặt Thiệu Khiêm.
Mà Thiệu Khiêm vừa nhìn thấy miếng ngọc quen thuộc kia thì sắc mặt nhất thời xanh mét, tay đã có chút sức trực tiếp nắm ngọc bích tức giận nói: “Các ngươi giở trò quỷ gì?”
Lăng Mặc nghe vậy theo bản năng run lên, cứ cảm giác người mình hơi lạnh?
Mà ngọc bích còn khoa trương hơn y, nghe Thiệu Khiêm gào xong khí linh cũng bị dọa bắn ra ngoài. Một điểm sáng nhỏ nhấp nháy…
“Oa, chủ nhân người này hung dữ quá.” Điểm sáng nhỏ trực tiếp trốn sau lưng Lăng Mặc: “Chủ nhân, sau này ta tuyệt đối không ăn bậy đâu, ngươi mau cầm ta về.”
Thiệu Khiêm cảm thấy mình rối loạn hơn, bây giờ hắn quả thật không có đầu mối nào.
Hắn có thể xác nhận pháp bảo bản mạng trong tay chính là hệ thống ngọc bích của hắn, nhưng không biết tại sao lại không nhận biết mình, hơn nữa còn sinh ra… cái gọi là khí linh?
Hơn nữa, khí linh này còn gọi người đàn ông trước mặt là chủ nhân?
Có quan hệ với hắn, cũng có quan hệ với ngọc bích… hình như chỉ có người yêu mình thôi?
Thiệu Khiêm lần nữa dùng lực linh hồn, vẫn xuyên qua cơ thể của người đàn ông bay ra ngoài. Mà ngọc bích trong tay hắn phát ra ánh sáng yếu ớt, tựa hồ như đang đáp lại.
Lăng Mặc thấy rất là ngạc nhiên khi pháp bảo bản mạng lại có phản ứng với “thần thức” của Thiệu Khiêm: “Côn Luân bích lại có phản ứng với thần thức của em?”
“Côn Luân bích là ngươi tự luyện chế?” Thiệu Khiêm lúc này đã có thể làm điều động làm, trong tay hắn cầm ngọc bích ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Mặc: “Lúc nào luyện chế?”
“Coi như là ta luyện chế.” Lăng Mặc nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thiệu Khiêm vội vàng giải thích nghi hoặc: “Lúc ta lấy được Côn Luân bích, nó gần như chỉ là một miếng ngọc bích do thiên nhiên hình thành, ta thấy đẹp nên luyện chế nó thành pháp bảo bản mạng.”
Thiệu Khiêm nghe vậy không khỏi sửng sốt, điều… điều này hình như hơi khác.
Hắn có thể khẳng định Côn Luân bích chính là hệ thống ngọc bích. Nhưng, người này còn nói Côn Luân bích là y luyện chế?
Như vậy, giả thiết người này là người yêu của mình, mà hệ thống ngọc bích lại do y luyện chế…
Nghĩ tới đây sắc mặt Thiệu Khiêm chợt lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Mặc cũng rất là bất thiện. Nếu phỏng đoán vừa rồi đều là thật, vậy người này chính là đầu sỏ khiến mình luân lạc tới tình cảnh này?
Lăng Mặc thấy Thiệu Khiêm đổi sắc mặt, tự dưng cũng có chút chột dạ, y cũng không thể nói rõ rốt cuộc mình chột dạ cái gì, nhưng trong tiềm thức cảm thấy mình rất có lỗi với người trước mặt.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lăng Mặc hỏi thật dè đặt, sợ mình có câu nào không đúng lại chọc người này giận. Trời mới biết từ nhỏ y luôn cao cao tại thượng, trước giờ cũng là người khác nhìn sắc mặt y, đâu có bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình đi lấy lòng người khác?
Thiệu Khiêm vốn đang phiền muộn trong lòng, hận không thể vạch trần chân tướng của tất cả mọi chuyện. Nhưng thấy người trước mắt này lại bày ra vẻ thận trọng, trong lòng khó hiểu có chút chua xót.
Nhìn hình dáng quen thuộc của người này, Thiệu Khiêm đã có thể khẳng định người này chính là người yêu của mình. Hành động lấy lòng sau khi làm sai, đâu có người thứ hai nào làm được?
“Ngươi còn nhớ nơi ban đầu phát hiện ngọc bích không?” Sau khi Thiệu Khiêm xác nhận đây là người yêu mình sắc mặt mới đỡ hơn một tí. Mặc dù không hiểu thế giới trước người yêu rõ ràng đã khôi phục trí nhớ giờ lại không nhớ mình, nhưng hắn có một trực giác, tất cả những gì hắn muốn biết, thế giới này sẽ nói cho hắn.
Nhưng, đầu tiên hắn phải biết lai lịch của ngọc bích.
==
chờ lâu hămmmmm