Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 33: Phương tây huyền huyễn văn [11]
Thiệu Khiêm đối với nam chính của thế giới này chung quy vẫn có chút không yên lòng, lời người này nói chỉ có thể tin ba phần, người có thể cười cười gài bẫy lão hồ ly Giáo hoàng thì đâu thể là người hiền lành gì? Hắn vẫn đề phòng nam chính từng phút từng giây, để tránh bị anh ta bán đi mà cũng không biết chết làm sao.
Hơn nữa rốt cuộc Vinson lại làm sao mà trùng hợp tới nơi này? Anh ta phải không biết mình đi con đường này mới đúng, chẳng lẽ là trùng hợp thật?
“Anh đến chỗ ở của em tìm em.” Vinson thấy Thiệu Khiêm mím môi thì cười giải thích: “Nhưng mà chỗ ở của em đã không có người, khi đi ngang qua khu rừng thì bị lạc đường, trùng hợp đi tới con đường này.”
Lúc trước khi Vinson đi tìm Thiệu Khiêm thì suýt chút nữa đã không thể ra khỏi khu rừng. các ma thú cấp cao trong rừng cũng sẽ không cho anh thoải mái rời khỏi rừng như vậy. Dù sao một con người biết được bí mật của khu rừng, nếu để tên này rời đi không biết có làm nguy hại đến ấu tể hay không.
Tuy hôm nay anh cũng không sợ những ma thú này nữa, nhưng thương tổn chúng nó sẽ làm Jesse không vui, nói không chừng sẽ thấy chán ghét anh nữa. Cho nên, cuối cùng Vinson ngay trước mặt thụ nhân của khu rừng lập lời thề, nếu như anh hai lòng với Jesse, thì hãy để anh vĩnh viễn đọa lạc vào vực sâu ám ma. Sau khi kết kế ước các ma thú trong rừng Huyễn Vụ mới miễn cưỡng cho anh rời khỏi khu rừng.
Thậm chí đi tới con đường này hoàn toàn là ngoài ý muốn, trước đây vì tận lực ít xúc phạm tới các ma thú nên anh vẫn luôn tránh né, lúc bị đuổi cũng gấp quá căn bản không phân biệt được phương hướng. Chờ khi anh ra khỏi rừng liền thấy cách đó không xa có con đường. Lúc này bản đồ cuối cùng cũng có chút tác dụng, sau khi xác nhận còn đường thông đến thành Ngói Đỏ một lần rồi mới đi sang bên kia.
Vốn định đến thành Ngói Đỏ lại đi tìm Jesse sau, không ngờ lại ở nửa đường gặp được người thay đổi cả màu tóc và màu mắt. Điều này quả thật khiến Vinson mừng rỡ vông cùng, đây nhất định là sự chỉ dẫn của Thần Quang Minh giúp anh xuất hiện trên con đường Jesse phải đi qua.
“Sonvin, chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau.” Thiệu Khiêm nghĩ tới nghĩ lui thi cảm thấy vẫn phải nói chuyện với loài người này: “Tôi không biết khi đó tại sao anh lại chạy tới đó, tôi cứu anh cũng chỉ là tiện tay thôi. Cho nên…”
“Jesse, em vẫn muốn đuổi anh đi nữa sao?” Bảo bối, bây giờ anh cũng không phải phế vật bị động tiếp nhận nữa, bây giờ anh đã có năng lực giam cầm em. Cho nên, đừng nói lời khiến anh mất hứng.
“Không phải, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy chắc anh có chuyện gấp phải làm.” Thiệu Khiêm nhận thấy giọng điệu của Vinson không được tốt cho lắm, trầm mặc trả lời: “Tôi làm xong việc rồi thì tôi về sau.”
“Anh làm với em.” Vinson nói xong lại tiếp tục mở miệng: “Jesse, chúng ta đã mười năm không gặp, anh rất nhớ em.”
Thời thời khắc khắc đều nhớ em, mỗi lần anh sắp chống đỡ không nổi, đều sẽ nghĩ đến Jesse vẫn còn ở rừng Huyễn Vụ chờ anh, chỉ có anh trở thành cường giả nắm quyền thế trong tay, mới có thể khiến Jesse của anh sinh hoạt không lo.
Thiệu Khiêm quay đầu nhìn gương mặt có chút ủy khuất của Vinson, nhưng chờ mong trong mắt có làm thế nào cũng không che giấu được. Loại ánh mắt nóng bỏng lại thêm mong đợi này thật sự rất giống Tống Đạo, nhưng khi đó rõ ràng thử rồi, trên linh hồn người này không có lực linh hồn của hắn không phải sao?
“Jesse?” Vinson thấy Thiệu Khiêm nhìn mình chằm chằm không phản ứng gì thì có chút nóng nảy, hắn thận trọng siết bàn tay Thiệu Khiêm trong tay: “Em không nói lời nào anh xem như em đồng ý rồi.”
“Quên đi. Anh muốn đi cùng thì đi cùng thôi.” Thiệu Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, chờ đến tối lại lén nhìn thử một lần, lỡ như anh ta là Tống Đạo thì sao?
Đến chạng vạng tối đoàn ngườ tìm một nơi tương đối bằng phẳng nghỉ lại, rắc chung quanh phấn Đuổi Thú rồi lại kêu người luân phiên gác đêm.
Thiệu Khiêm là người thường tự nhiên không cần gác đêm, hơn nữa Lacey cũng không cho Vinson ở quá gần thương đội. Cho nên, Thiệu Khiêm cùng Vinson nghỉ ở một chỗ cách thương đội khá xa.
Hai người dựng một cái lều vải đơn giản rồi nằm vào trong, Thiệu Khiêm lén thả thuốc luyện kim trong lều, chỉ mới một lát Vinson đã ngủ rồi. Thiệu Khiêm lén đưa lực linh hồn vào trong cơ thể của Vinson, sau khi chạy một vòng trên linh hồn anh cũng không phát hiện cái gì, hắn có chút thất vọng lắc đầu, xem ra thật sự không phải Tống Đạo.
Giữa lúc lực linh hồn của hắn muốn rút khỏi cơ thể Vinson lại xảy ra ngoài ý muốn. Lực quang minh vốn cũng xem như là ôn thuận của Vinson đột nhiên bạo động, giam cầm lực linh hồn đang đưa vào cơ thể anh của Thiệu Khiêm trong cơ thể mình, thậm chí còn liên tục không ngừng rút lực linh hồn trong cơ thể Thiệu Khiêm bổ sung cho chính mình.
Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy trên linh hồn truyền đến cảm giác choáng váng, hắn muốn chặt đứt lực linh hồn đang chảy về phía Vinson, lại không ngờ lực linh hồn căn bản đã không chịu sự khống chế của hắn.
Cảm giác linh hồn suy yếu càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ mới một lát Thiệu Khiêm đã không nhịn được ngã vào lòng Vinson, Vinson nguyên bản phải đang trong trạng thái ngủ say lúc này mới ôm chặt lấy Thiệu Khiêm. Cẩn thận đặt ngang người lên túi ngủ, nhìn hắn vì sức mạnh trôi đi mà mê man vô lực khẽ nhắm mắt lại, đôi môi màu hồng nhạt không tự chủ hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi bên trong.
Vinson mất khống chế cúi đầu bao trùm lên đôi môi hé mở, khẽ hôn một cái lại cảm thấy vẫn chưa thấy thỏa mãn, anh muốn càng nhiều, muốn làm Jesse điên cuồng vì anh. Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, bây giờ còn chưa được, còn phải chờ tiếp.
Khi Thiệu Khiêm được Vinson ôm lấy liền biết mình bị lừa, lúc này trong lòng cũng đã hung hắng mắng chính mình một trận, biết rõ Vinson là người đa nghi còn dám hạ thủ, cũng biết chỉ số thông minh đã rơi đến số âm rồi.
Mặc dù không biết anh ta dùng biện pháp gì mà rút lực linh hồn của mình, nhưng hắn nếu tiếp tục như thế nữa mình tuyệt đối không chống đỡ được bao lâu, hắn thật sự không nghĩ đến, trước đây không bị hệ thống cắn nuốt, lúc này lại chết trong thế giới nhỏ này.
“Bé ngoan, đừng sợ.” Vinson thấy ngưới dưới thân toát ra nét tuyệt vọng, lập tức trấn an khẽ hôn lên trán hắn: “Rất nhanh em sẽ khôi phục lại.”
Nói xong anh cắn rách ngón tay của mình, dùng ngón tay nhuốn máu ấn lên trán Thiệu Khiêm, sau đó bao trùm lên sức mạnh của mình mà di động, chỉ một lát một đồ đằng kỳ quái đã phác họa ra.
“Ta Vinson Bright cùng ma thú Jesse kết khế ước cưỡng chế, sinh tử cùng tồn tại.” Vinson nói xong đồ đằng trên trán Thiệu Khiêm cũng phác hoạ xong. Theo lời nói của anh chậm rãi thấm vào trán Thiệu Khiêm.
Khi Vinson hoàn thành động tác thì Thiệu Khiêm liền cảm thấy có sức mạnh gì xuyên qua thân thể xâm nhập vào linh hồn của mình, một chút lực linh hồn ít ỏi còn lại trong cơ thể căn bản không có cách chống lại xâm lấn này. Hắn chỉ có thể bị động tiếp thu, mà không thế chống lại dù chỉ một chút.
Sau đó trong mông lung dường như nghe thấy hai chữ thành khế, ngay sau đó lực linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể được đưa trở về cơ thể, thậm chí còn mang về nhiều thêm một chút?
Thiệu Khiêm vội vàng cảm ứng tia lực linh hồn dư ra kia, hắn im lặng phát hiện đây chính là sợi lực linh hồn mà trước đây mình cho Tống Đạo.
Vinson chính là Tống Đạo nhận thức này làm cho hắn có chút mừng rỡ, nhưng chuyện hồi này anh tính kế mình cũng không thể bỏ qua như vậy. Lá gan lớn rồi, giờ còn học được cách tính kế hắn.
“Jesse bảo bối.” Vinson nhào lên người Thiệu Khiêm cọ cọ cọ, tay phải sờ sờ tai thú của hắn bị hiện ra vì suy yếu sau khi bị rút sức mạnh, thỏa mãn cười ngây ngô. Tốt ghê, lại sợ được tai thú rồi Jesse rồi.
“Cút cho tôi.” Tai động vậ đều rất mẫn cảm, loại cảm giác bị nắm tai nó tê dại từng trận cứ như điện lưu rất nhỏ đánh vào vậy. Điều này làm cho Thiệu Khiêm trực tiếp đỏ mặt, sau đó dùng một cước đá Vinson qua một bên.
Vinson nằm thẳng ở một bên nghiêng đầu nhìn Thiệu Khiêm đỏ bừng cả mặt: “Jesse, anh thích em.”
“Ừ. Ta biết.” Câu này khi anh là Tống Đạo không biết đã nói bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa mỗi lần đều đỏ ửng cả mặt nhưng nói thế nào đều không giải thích rõ được là kiểu nào.
“Em thích anh không?” Vinson nhỏm người dậy ngồi bên cạnh Thiệu Khiêm mặt mày mong đợi nhìn hắn: “Vừa… vừa rồi anh chỉ không muốn rời xa em, cho nên, cho nên mới phải kết khế ước này. Em, em đừng tức giận.”
“Được được được. Thích anh.” Ở bên Tống Đạo lâu như vậy, hắn đã sớm biết làm sao có thể dỗ người này hài lòng. Thế nhưng hắn lại quên mất, Vinson tuy là Tống Đạo, nhưng không hoàn toàn là Tống Đạo. Nói như vậy Tống Đạo sẽ vui, nhưng Vinson thì không nhất định đâu.
Vinson nghe giọng điệu như có lệ của Thiệu Khiêm thì rất là thất lạc, quả nhiên hắn vẫn ghét mình, dù sao không phải ai đều đồng ý bị người kết khế ước mà đúng không? Nhưng anh vẫn cũng không muốn Jesse rời xa mình…
Luôn cảm thấy hình như đã sa vào tuần hoàn chết gì rồi ấy nhỉ?
Kế tiếp hai người đều không nói gì thêm, thương đội đi hai ngày đường cuối cùng cũng tới thành Ngói Đỏ, Thiệu Khiêm và Vinson không có tiền công, cho nên bọn họ cũng không đi cùng nhóm Chrissy nữa.
Vào cái ngày đến thành Ngói Đỏ, Thiệu Khiêm liền tìm được Chrissy, giao túi da trâu cho cô: “Đây là quà tôi tặng cho dong binh đoàn, mỗi người đều có một phần. Vào lúc khẩn cấp cũng có tác dụng cứu mạng.”
“Jesse?” Chrissy tiếp nhận đồ vật Thiệu Khiêm cho có chút khó hiểu: “Sao đột nhiên lại nói mấy cái này?”
“Tôi và Sonvin phải rời đi, các chị phải tự bảo trọng.” Thiệu Khiêm cười cười với Chrissy: “Tôi sẽ không tạm biệt Lucy đâu, có lẽ chị ấy sẽ khóc.”
“Thực sự không cần bọn chị tiễn cậu đến trấn Huyễn Vụ ư?” Chrissy lo lắng nói: “Nơi này cách trấn Huyễn Vụ cả một chặng đường, sợ rằng cả hai sẽ bất an cả đoạn đường mất.”
“Không sao đâu, Sonvinsẽ kêu người nhà tới đón chúng tôi.” Thiệu Khiêm vẫy tay với Chrissy: “Chrissy gặplại sau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!