Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai - Chương 45: Cổ đại cung đình văn [9]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Chương 45: Cổ đại cung đình văn [9]


Nhiếp chính vương điện hạ nghe tiểu hoàng đế nói vậy thì hiếm thấy lộ ra biểu tình khác xưa, y kéo miệng muốn cười ra, tuy nhiên kết quả có chút không được như ý…

Người này ôm tiểu hoàng đế lùi một bước, trực tiếp đè người lên giường, tay phải đặt ở eo của tiểu hoàng đế đưa lên trên ma sát vài cái, tiến tới bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Hiên Nhi vừa rồi nói gì thế? Hoàng thúc chưa nghe rõ.”

Thiệu Khiêm thầm mắng thứ này không đứng đắn, nhưng bởi vì động tác trên tay mà bắt đi hơn phân nửa lực chú ý, bị Nhiếp chính vương điện hạ sờ sờ hôn nhẹ như thế, những gì định nói đều nuốt trở vào.

Vừa rồi hắn cũng bị ma ám, thứ này ra làm sao mình còn không hiểu ư? Lại còn muốn thăm dò y nữa, không thể không nói, ở lâu với tên ngu ngốc này, sự thông minh của mình cũng bị kéo xuống trình độ bình quân.

“Đừng có quậy.” Thiệu Khiêm đẩy đẩy bả vai của Nhiếp chính vương điện hạ: “Vừa rồi là ta sai.”

“Bảo bối sau này đừng nói như vậy nữa, ta không thích nghe.” Khi nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy tiểu hoàng đế muốn đẩy mình cho người khác liền sinh ra một cảm giác bạo ngược từ đáy lòng, cảm giác bạo ngược này tựa như muốn hủy diệt tất cả.

Rõ ràng muốn tóm lấy người trước mắt hỏi hắn có để mình trong lòng hay không, trong đầu lại liên tục nhắc nhở bản thân không thể tổn thương hắn.

“Đây là tự nhiên.” Thiệu Khiêm ôm cổ Nhiếp chính vương điện hạ cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa? Nhiếp chính vương điện hạ của ta.”

“Tuân lệnh, bệ hạ của ta.” Nhiếp chính vương điện hạ hôn nhẹ khóe môi tiểu hoàng đế, tâm tình cũng từ biến chuyển. Chỉ là tâm tình tốt này vào lúc nhìn thấy tiểu thương khiêng một chuỗi kẹo hồ lô từ Thiên môn vào phủ thì tan biến sạch sẽ.

“Hoàng thúc, đầu bếp trong phủ còn kiêm chức tiểu thương nữa?” Trí nhớ của Thiệu Khiêm rất là cường đại, lập tức nhận ra tiểu thương này chính là người đã bán kẹo hồ lô cho Tích Phúc.

Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy hôm nay vẫn là ngày xui, vừa mạnh miệng xong thì bị nhìn thấu. Y cảm thấy mình có nên vào Hoàng Lăng, tế bái tổ tiên, để cho họ phù hộ mình bớt tuyển người bừa không nhỉ.

Nhiếp chính vương điện hạ, kỳ thực ta thấy á, nếu ngài dám vào Hoàng Lăng nói coi trọng tiểu hoàng đế, thì có tin tổ tiên của ngài sẽ tập thể xác chết vùng dậy rồi muốn giết chết thằng cháu chẳng ra gì như ngài không?

Tiểu đồ đệ dẫn tiểu thương từ Thiên môn tiến vào run rẩy quỳ xuống, hắn chẳng thể nghĩ tới Nhiếp chính vương điện hạ lại đi ngang đây vào lúc này. Giờ giờ giờ giờ… tự ý dẫn ngoại dân vào phủ, mình có mấy cái mạng cũng không đủ xài.

“Vương… Vương gia tha mạng…” Tiểu đồ đệ lập cập quỳ rạp dưới đất.

“Đi lấy một xâu qua đây cho ta.” Thiệu Khiêm hất cằm cười nói với tiểu đồ đệ: “Để ta cũng nếm thử kẹo hồ lô do đầu bếp của vương phủ làm ra có gì bất đồng.”

Bây giờ tiểu đồ đệ chỉ biết run rẩy quỳ dưới đất, đâu còn nghe rõ tiểu hoàng đế nói gì? Nhiếp chính vương điện hạ trừng mắt nhìn tiểu đồ đệ đang quỳ rạp, tự mình tiến lên lấy một xâu cho tiểu hoàng đế: “Ta giúp Hiên Nhi nếm thử trước nhé.”

Vì vậy, trợn tròn mắt nhìn một người không biết xấu hổ đưa đầu lưỡi liếm liếm vỏ bọc đường trên kẹo hồ lô, sau cùng rất sinh động gật đầu: “Mùi vị ngon lắm, nhưng Hiên Nhi chỉ có thể ăn một ít thôi, kẻo lát nữa lại không dùng thiện được.”

Thiệu Khiêm cũng không phải nhóc con tham ăn, đương nhiên sẽ không dùng loại tiểu thực này để no bụng. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy xâu kẹo hồ lô đỏ rực này rất đẹp, nhìn thôi cũng làm người ta có ý muốn ăn rồi.

Thiệu Khiêm cầm kẹo hồ lô cắn một cái, vỏ bọc đường không ít, kẹo hồ lô bên trong vị chua cũng vừa đủ. Nhưng mà, tự mình độc hưởng là không đúng, nếu hoàng thúc nói mùi vị ngon lắm, thế tại sao hai người không cùng chia sẻ?

Cắn viên trên cùng, sau đó rút viên thứ hai ra, kêu Nhiếp chính vương điện hạ khom lưng rồi bỏ vào miệng.

Nhiếp chính vương điện hạ không chỉ trong miệng ngọt lịm, trong lòng cũng ngọt lịm, tiểu hoàng đế yêu thức ăn nhà y lại tự mình đút y ăn một viên, vậy nhất định phải tinh tế thưởng thức mới được. Nhất định phải từng chút ngậm tan trong miệng.

Tan… Hửm? Sao lại không ngọt? Đầu lưỡi của Nhiếp chính vương điện hạ liếm liếm, hình như kẹo mạch nha đều tan rồi. Vì vậy, người nào đó chẳng bao giờ ăn kẹo hồ lô cắn một miếng… Sau đó cả người đều cứng lên, gương mặt vẫn không có biểu tình gì còn nhăn đùm, chân mày kia nhíu chặt đến mức trông đều có thể kẹp con ruồi chết rồi.

“Phụt, ha ha ha ha.” Thiệu Khiêm nhìn Nhiếp chính vương điện hạ đổi sắc mặt thật sự rất buồn cười, làm sao hắn cũng không nghĩ tới, người này lại sợ chua.

Nhiếp chính vương điện hạ nuốt chửng vật trong miệng xuống, rồi nhe răng ôm lấy tiểu hoàng đế, hôn lên khóe môi hắn một cái: “Tiểu bại hoại, định chê cười hoàng thúc hả.”

“Vậy cũng phải có gì đáng chê cười mới chê cười chứ.” Thiệu Khiêm cầm kẹo hồ lô trong tay ánh mắt trong suốt nhìn bạn đời nhà mình: “Có muốn ăn nữa hay không.”

Nhiếp chính vương điện hạ không chút suy nghĩ tiến tới hôn thêm cái nữa: “Ngươi đút liền ăn.”

Thiệu Khiêm cắn một miếng vỏ bọc đường ngậm vào, tiến bên môi Nhiếp chính vương điện hạ đút vào: “Ăn chút vỏ bọc đường sẽ không chua.”

Bây giờ Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy bước đi cứ như bay ấy, tiểu hoàng đế nhà mình môi mềm mại, ngọt ngào, liếm tới đầu lưỡi còn ngọt hơn một ít, thật sự làm cho Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy mình có hơi say.

Nếu như Thiệu Khiêm biết suy nghĩ của Nhiếp chính vương điện hạ, nhất định sẽ nói cho y biết đây vị của kẹo mạch nha, không hề liên quan đến môi hay đầu lưỡi của hắn…

Nhiếp chính vương điện hạ ôm tiểu hoàng đế nhà mình ra khỏi vương phủ, ra đến trước phủ vẫn không quên nói cho quản gia, ngăn cản cái đuôi sau lưng Tích Phúc kia lại, không cần lắc lư theo chân tiểu hoàng đế nhà y mãi.

Thiệu Khiêm nghe Nhiếp chính vương điện hạ dặn dò nhịn không được liếc một cái: “Đừng có nghe y nói bậy, tiểu thái giám của ta hỏi tới, hãy nói là có chuyện quan trọng cần làm, kêu hắn ở vương phủ chờ ta là được.”

“Vâng.” Quản gia là do Nhiếp chính vương điện hạ đưa ra từ trong cung, tự nhiên là nhận thức vị này. Mặc dù không hiểu bây giờ vì sao Vương gia nhà mình lại thương yêu tiểu hoàng đế như vậy, nhưng làm quản gia trung thành nhất, thì không nên hỏi ông tuyệt đối sẽ không hỏi.

Cùng với, Vương gia, ngài ra ngoài với cái đầu ổ gà này, ngày mai có trở thành trò cười hoàng thành hay không đây? Đương nhiên, những lời này làm một quản gia phục tùng, ông tuyệt đối sẽ không hỏi.

Nhiếp chính vương điện hạ ôm tiểu hoàng đế nhà mình ra ngoài, nhưng sau khi ra ngoài đường rồi, tiểu hoàng đế nói gì cũng không cho y ôm nữa, điều này làm cho Nhiếp chính vương điện hạ không được hài lòng.

“Tuổi ta không nhỏ, cứ bị ôm cũng khó chịu.” Thiệu Khiêm nhìn Nhiếp chính vương điện hạ giống như con chó bị vứt bỏ cả người đều âm u, hắn vội vàng giải thích: “Ngươi ôm cũng mệt mà.”

Không thể không nói Thiệu Khiêm nắm bắt tâm tư người khác vẫn rất ổn, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức từ ôm khó chịu, biến thành tiểu hoàng đế nhà mình đang lo lắng cho mình. Lập tức tâm tình không được sáng sủa biến thành trời nắng, tốc độ đó, tuyệt đối so với lật sách mà người ta nói còn nhanh hơn.

“Người đi lại trong hoàng thành hình như có hơi tăng.” Hôm ấy lúc hắn và Tích Phúc ra ngoài cũng không có nhiều người như vậy, hay là do họ đi không đúng lúc?

“Hai vùng thiên tai nghiêm trọng, người phú quý bỏ lại quản sự gia đinh trong phủ, tự dẫn gia quyến rời đi.” Nhiếp chính vương điện hạ che chở tiểu hoàng đế, phòng ngừa bị những người khác không cẩn thận đụng phải.

“Bọn họ không sợ sau khi trở về, nhà đều bị những gia đinh quản gia kia chia cắt?” Thiệu Khiêm được Nhiếp chính vương điện hạ che chở đi về phía trước, nhìn người đi tới đi lui đều là trang phục ngăn nắp, trong đầu nghĩ hai vùng phía Nam Tây Bắc bây giờ, chỉ sợ dân đói đã xanh xao vàng vọt.

“Trong tay bọn họ giữ khế ước bán thân của gia đinh quản gia, đối với gia đinh quản gia không nghe lời, chỉ sợ bọn họ trực tiếp đánh chết cũng không có ai nói gì được.” Nhiếp chính vương điện hạ để tiểu hoàng đế đi đằng trước mình một chút: “Loại người trực tiếp bỏ nhà rời đi, hoặc là đối xử tốt với gia đinh, không sợ những người này chia cắt, hoặc là hình phạt trong nhà rất nghiêm, uy hiếp những gia đinh kia không dám làm loạn.”

Thiệu Khiêm cái hiểu cái không gật đầu: “Bây giờ những người này chạy vào hoàng thành, ngươi phải sai người phòng bị cho kỹ.”

Ai biết những người đi vào hoàng thành này là ai? Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên sai người phòng bị nhiều hơn mới ổn.

“Đây là tự nhiên.” Nhiếp chính vương điện hạ bày tỏ đã hiểu, địa bàn của tiểu hoàng đế nhà y, tất nhiên phải bảo vệ cẩn thận.

Giữa lúc Nhiếp chính vương điện hạ che chở tiểu hoàng đế đến quán trà mà bình thường mình hay đến, phía trước có âm thanh hỗn loạn, thậm chí trong đó còn có người kêu to đau đớn. Gương mặt Nhiếp chính vương điện hạ lập tức đen đáng sợ, y vội vàng che chở tiểu hoàng đế lui về phía sau, rất sợ trân bảo nhà mình bị thứ gì không có mắt đụng tới.

Trong lúc hoảng loạn Thiệu Khiêm bị người đạp một cước, hắn đứng không vững ngã xuống đất, Nhiếp chính vương điện hạ bị người đẩy ra cách xa tiểu hoàng đế, trơ mắt nhìn hắn ngã xuống đất, có mấy người trong lúc hoảng loạn còn đạp tiểu hoàng đế mấy cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN