Thiệu Khiêm đột nhiên liền ngừng bước, căm tức Tích Phúc: “Ta là chủ tử, ta quyết định.”
“Bệ hạ, tiên hoàng đang ở trong Hoàng nhìn ngài đó.” Tích Phúc hoàn toàn không sợ hãi.
“Hiên Nhi thân thể không khỏe liền đi nghỉ tạm.” Nhiếp chính vương điện hạ làm một “trung nô” tiêu chuẩn đâu thể để trân bảo nhà mình bị mệt? Vì vậy Nhiếp chính vương điện hạ ôm đồm việc này, để tiểu hoàng đế nhà mình trở về tẩm cung nghỉ tạm.
Thiệu Khiêm nhướng mày, sau đó quét mắt nhìn ánh mắt mang theo chờ mong của Nhiếp chính vương điện hạ… xoay người rời đi.
Thấy tiểu hoàng đế nhà mình xoay người toàn thân Nhiếp chính vương điện hạ dường như đều u tối, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy khói đen phun ra sau lưng y rồi.
“Nhiếp chính vương điện hạ, nô tài đi xem chủ tử có gì cần.” Tích Phúc cũng không dám đơn độc ở cùng với Nhiếp chính vương điện hạ, thấy chủ tử nhà mình đi xa rồi, hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Nhiếp chính vương điện hạ ủ rũ đi từng bước về phía ngự thư phòng. Tiểu hoàng đế đến bao giờ mới để ý đến y đây?
Thiệu Khiêm và Tích Phúc vẫn chưa đi xa, hai người này ẩn thân ở ngã rẻ rồi nhìn Nhiếp chính vương điện cả người sắp phun khói đen đi tới ngự thư phòng, Tích Phúc có chút bối rối mở miệng: “Chủ tử, chúng ta làm như vậy không phải có chút quá phận?”
Hắn thấy đều có chút không đành lòng rồi, Nhiếp chính vương điện hạ luôn duy ngã độc tôn lại buồn bã ỉu xìu như vậy thật hiếm thấy.
“Ai quá phận?” Thiệu Khiêm nhịn xuống xung động trợn trắng mắt, nếu ngày ấy không phải ý chí hắn kiên định, nói không chừng đã bị thứ này đắc thủ rồi. Đã bảo chờ hắn mười sáu tuổi rồi cơ mà?
“Nhiếp chính vương điện hạ quá phận.” Tích Phúc biết nghe lẽ phải trả lời.
“Vậy thì đúng rồi. Trở về tẩm cung.” Thiệu Khiêm lanh lẹ dẫn Tích Phúc về cung, chỉ là lúc dùng bữa cũng là cố ý kêu Tích Phúc bưng cho Nhiếp chính vương điện hạ một chén canh đậu xanh hạ hỏa.
Nhiếp chính vương điện hạ uống canh đậu xanh Hoàng đế đưa tới, đối mặt với tấu chương chồng chất như núi đằng trước cười ngây ngô, y đã bảo rồi, tiểu hoàng đế nhà mình vẫn để ý đến y.
Nhiếp chính vương điện hạ, lẽ nào ngài một điểm không phát hiện, hình tượng của ngài đã đổ vỡ rồi sao? Đã bảo là sát thần mặt lạnh không biểu cảm rồi cơ mà? Sao cứ ở riêng là bắt đầu cười ngây ngô thế?
Những ngày kế tiếp lại là qua một năm nhiệt nhiệt nháo nháo như thế, Hoàng đế qua sinh nhật mười sáu tuổi, Nhiếp chính vương điện hạ mắt đều xám ngắt rốt cục được như nguyện, đều ăn tiểu hoàng đế trong trong ngoài ngoài sạch sẽ rồi.
Hậu quả trực diện chính là ngày hôm sau lâm triều tiểu hoàng đế không dậy nổi, Nhiếp chính vương điện hạ mới được ăn mặn người mặc lý y bị Hoàng đế đuổi ra ngoài, vài ngày không thể vào tẩm cung Hoàng đế một bước.
Lúc xuân về hoa nở, trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ nhìn tiểu hoàng đế đã hoàn toàn trổ mã đều là si mê. Bệ hạ của y bất kể nhìn thế nào đều tuyệt diễm vô song.
“Cứ nhìn ta như vậy làm chi?” Thiệu Khiêm đặt trà thơm trong tay lên bàn đá: “Hôm nay nóng quá, ngày mai kêu Thượng Y phường làm cho ngươi vài cái áo mỏng.”
“Hiên Nhi, ta định xuất chinh.” Năm đó đã hứa với tiểu hoàng đế sẽ tặng hắn một giang sơn hoàn chỉnh, bây giờ tiểu hoàng đế của y đã trưởng thành rồi, sự vụ lớn nhỏ trong triều hắn đều có thể xử lý thỏa đáng rồi, mình cũng có thể yên tâm xuất chinh rồi.
Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó trầm mặc, một hồi lâu sau gật đầu: “Chờ Thượng Y phường làm xong trang phục lại đi.”
“Hiên Nhi, ngày mai ta liền theo quân xuất phát.” Nhiếp chính vương điện hạ chăm chú nhìn tiểu hoàng đế nhà mình: “Ngươi…”
“Ngươi đã làm dự tính sẵn rồi, còn nói với ta làm chi?” Thiệu Khiêm chẳng hiểu vì sao trong lòng căm tức khó hiểu, hắn đứng dậy muốn phất tay áo rời đi, chỉ là, còn chưa cất bước liền bị Nhiếp chính vương điện hạ kéo ôm vào trong ngực.
“Buông tay.” Thiệu Khiêm vùng vẫy hay tay cũng không thoát ra được, ngay sau đó động tác cũng nhẹ đi.
“Hiên Nhi đừng giận.” Nhiếp chính vương điện hạ chôn đầu ở cần cổ Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: “Năm đó ta đã hứa với ngươi, cho ngươi một thái bình thịnh thế, thiên hạ nhất thống. Bây giờ ngươi đã xử lý chính sự thuận buồm xuôi gió rồi, ta cũng nên thực hiện lời hứa năm đó.”
Thiệu Khiêm ngửa ra sau tựa vào lòng Nhiếp chính vương, hắn nhìn đỉnh lương đình yên lặng không nói, sau một hồi lâu mới thở dài chậm rãi nói: “Ngươi đi đi. Không có ta bên cạnh, cẩn thận một chút.”
“Đây là tự nhiên.” Nhiếp chính vương điện hạ hôn nhẹ cần cổ Hoàng đế, hạ thân mang tính ám chỉ đưa lên một chút: “Ngày mai hoàng thúc phải đi rồi, Hiên Nhi cũng nên đưa tiễn hoàng thúc chứ.”
“…” Mẹ nó, cảm xúc phiến tình gì đều con mẹ nó không còn. Thứ t*ng trùng lên não này, về sau có cơ hội, vẫn thiến y cho thỏa đáng.
Cuối cùng Thiệu Khiêm cũng không thể tiễn Nhiếp chính vương xuất chinh, lúc đầu hắn căn bản không thể đứng dậy, thậm chí ở Nhiếp chính vương rời đi, hắn còn đang trong giấc mộng không thể tỉnh lại.
Chờ khi hắn nghe được tin, thì đại quân Nhiếp chính vương đã đi được vài dặm rồi. Thiệu Khiêm vội vàng mặc quần áo, dẫn theo Tích Phúc lên cửa thành của hoàng thành nhìn về phương xa, thế nhưng đại quân đã đi xa rồi, chớ nói chi là nhìn thấy Nhiếp chính vương, cho dù là cái đuôi của đại quân cũng chưa từng thấy.
“Chủ tử…” Tích Phúc tất nhiên biết quan hệ của Nhiếp chính vương và bệ hạ nhà mình, hắn có chút đau lòng nhìn chủ tử nhà mình: “Nhiếp chính vương điện hạ để lại một lá thư cho ngài.”
“Thư ở đâu?” Thiệu Khiêm nghe vậy thì vội vàng hỏi.
“Nhiếp chính vương điện hạ kêu nô tài đặt trong ngự thư phòng, nói là chờ ngài trở về rồi đọc.” Có lẽ Nhiếp chính vương điện hạ sợ bệ hạ ở bên ngoài chờ quá lâu bị nhiễm phong hàn, vì vậy dặn đi dặn lại nhất định không muốn lấy thư ra khỏi ngự thư phòng.
Thiệu Khiêm lại dẫn Tích Phúc chạy về hoàng cung, vội vã đến ngự thư phòng cầm thư lên, khi đọc nội dung bên trong cũng đỏ mặt vì tức, nhưng sau đó lại bật cười: “Tên háo sắc này.”
Tích Phúc thấy chủ tử nhà mình cười rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng lại bội phục Nhiếp chính vương vô cùng, cũng chỉ có y mới biết nên làm sao để chủ tử nhà mình hài lòng.
Thiệu Khiêm trịnh trọng gấp lá thư đặt sát ngực, hắn ôm nơi đặt lá thư, tự lẩm bẩm: “Đừng để ta chờ lâu quá, nếu không ta liền tuyển thêm một trăm tám mươi thiếu nữ vào cung.”
Đương nhiên, câu này cũng là nói chơi cho vui, trước không nói hắn đối với nữ nhân không cương nỗi, nếu hắn dám nữ để nữ nhân trong hậu cung, chờ nam nhân nhỏ mọn kia trở về, còn không phải giết hết những nữ nhân đáng thương này? Đến lúc đó chỉ sợ mình cũng không có quả ngon để ăn.
Đồng dạng, nếu Nhiếp chính vương điện hạ dám ở bên ngoài làm loạn sau lưng hắn, hắn cũng tuyệt đối khiến người này cũng còn chỗ nào để dùng nữa.
Nhiếp chính vương điện hạ chinh chiến mất hai năm dài đằng đẵng, tuy ban đầu đã đánh một tiểu quốc một trở tay không kịp, nhưng ba nước còn lại cũng là nhanh chóng liên hợp lại kháng địch. Cho dù Nhiếp chính vương điện hạ sớm có chuẩn bị, nhưng cũng tạo thành cho y không ít phiền phức.
Mà Thiệu Khiêm ở hoàng thành xa xôi, cũng nhận được từng tin báo chiến thắng. Chỉ là, cuối cùng khi thư chiến thắng cuối cùng đưa tới, cũng làm cho trong lòng hắn lo lắng không chịu nổi.
Trong thư nói Nhiếp chính vương điện hạ vào nửa tháng trước đã xuất phát chạy về hoàng thành, lẽ ra lộ trình phải về sớm mới phải, vì sao bây giờ vẫn không thấy y vào hoàng cung gặp mình?
Lại chờ hai ngày Thiệu Khiêm thực sự không chờ được, trực tiếp mặc long bào dẫn theo Tích Phúc, ngồi lên loan giá chạy đến Nhiếp chính vương phủ.
Nếu như thằng nhãi này trở về thật, hắn tất nhiên sẽ đến Nhiếp chính vương phủ. Nhưng nếu y trở về rồi, vì sao lại không đến gặp mình? Đừng bảo là có nữ…
Không đâu, sẽ không. Y tất nhiên không thể phản bội mình, vậy là có chuyện khác.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp tìm đến Nhiếp chính vương phủ, gác cổng đâu dám ngăn cản thánh giá, chỉ đành hô to bệ hạ tớ thông báo cho người trong vương phủ. Trong khoảnh khắc quản gia liền quỳ gối êm trước mặt Thiệu Khi, ngăn cản đường đi của hắn.
“Tham kiến bệ hạ.” Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán quỳ rạp xuống.
“Cút.” Thiệu Khiêm trực tiếp lướt qua quản gia đi tới tẩm thất của Nhiếp chính vương.
Quản gia còn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng thị vệ Thiệu Khiêm dẫn tớ há có thể cho ông cản đường bệ hạ? Còn chưa đứng dậy, liền bị hai gã thị vệ đè lại.
Quản gia không ngăn cản được, chỉ đành lo lắng nhìn Hoàng đế đá văng tẩm thất của Nhiếp chính vương điện hạ xông vào.
Thiệu Khiêm nhìn chung quanh nội thất, phát hiện trên bàn có vải băng bó dính vết máu, lúc hắn nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì nhất thời căng thẳng trong lòng, đừng bảo là…
“Bệ hạ, ngài đừng hoảng.” Tích Phúc thấy chủ tử nhà mình cũng hoảng đến mức đổ mồ hôi, vội vàng lấy khăn tay lau giúp hắn: “Đã có vải băng bó, nhưng không thấy người, Nhiếp chính vương điện hạ tất nhiên là không bị trở ngại hành động.”
Thiệu Khiêm nghe vậy cũng cảm thấy có lý, tâm tư vốn đang lo lắng cũng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn chung quanh gian phòng một phen, sau đó cao giọng nói: “Hoàng thúc, nếu ngươi không ra, trẫm đốt căn phòng này của ngươi.”
Nhiếp chính vương điệnhạ trốn trong mật thất tất nhiên có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, y ngồi trênghế, cầm trong tay bức họa hồi nhỏ của Hoàng đế miêu tả từng chút một. Bây giờbộ dạng quỷ không ra quỷ người không ra người này của y, Hiên Nhi nhìn thấy tấtnhiên sẽ sợ. So với để hắn nhìn thấy gương mặt này rồi ghét bỏ, còn không bằng cứbiến mất trước mặt hắn..