“Hồng gia nói rất hay.” Thiệu Khiêm nhìn Hồng gia nhếch miệng cười cười: “Con người của tôi ấy, bình thường không có yêu thích gì, chỉ thích nằm trên giường đếm số không trong thẻ ngân hàng của mình.”
Ánh mắt Ngu Dương ôn nhu nhìn Thiệu Khiêm, sau đó hôn lên mặt hắn một cái: “Bảo bối, em cứ bàn với Hồng gia, đến lúc đó anh chia một phần ba số tiền cho em.”
“Câu này em ghi trong lòng.” Ngu Dương muốn diễn kịch, Thiệu Khiêm liền diễn với y. Còn nữa, đối diện gã Hồng gia ác ý toàn thân này, làm cho hắn cảm thấy rất chán nản.
Hồng gia nhìn hai người này tán tỉnh nhau, chỉ cảm thấy ngán ngẩm muốn chết. Hai thằng đàn ông mà xà nẹo như thế mấy người có phiền hay không?
“Cháu trai, cháu đã nói như vậy, thế chúng ta bàn tiếp.” Xì gà trong tay Hồng gia cầm lên buông xuống nhiều lần, bây giờ gã thật sự cảm thấy rất sốt ruột, vốn dĩ bàn với Ngu Dương cũng đã hạ thấp thân phận rồi, không nghĩ tới hôm nay lại phải bàn với đồ chơi không tiện nói thẳng này.
“Hồng gia, dựa theo cách nói vừa rồi của anh Dương nhà tôi, cái giá ngài đưa ra quả thật có hơi thấp.” Thiệu Khiêm có hơi khổ não bẻ ngón tay tính toán: “Nếu là vậy, hình như tôi không lời được bao nhiêu tiền.”
“Cậu không hiểu chuyện rồi, năm đường dây 50 triệu còn muốn cao hơn giá thị trường không ít.” Đối với Thiệu Khiêm, Hồng gia cũng không tốt tính nữa: “Tiểu tử tôi cho cậu biết, với thân phận của Hồng gia mà bằng lòng bàn chuyện với cậu, cậu đã phải cười trộm rồi.”
“Hồng gia nói câu này.” Thiệu Khiêm vẫn cười hì hì mở miệng: “Trước đây ngài còn chưa bàn chuyện với Ngu gia của chúng tôi, có phải cũng liên quan đến thân phận? Tuy là anh Dương nhà tôi vừa tiếp nhận bang hội, còn chưa quen nhiều thứ. Nhưng ngài cũng không thể quên nhớ rằng anh Dương nhà tôi họ Ngu, mà bang hội của chúng tôi họ Ngu. Hồng gia, ngài nói xem tôi nói vậy đúng không?”
Hồng gia có thể nói không ư? Đương nhiên không thể, mặt gã khó coi vỗ điếu xì gà lên bàn: “Tao thấy chúng mày cũng không phải thành tâm bàn chuyện làm ăn, nếu vậy hẹn tao đến đây để trêu chọc tao đó à?”
“Hồng gia, có một số việc chúng ta đều hiểu rõ trong lòng. Trước đây Ngu gia cho ngài một đường dây 30 triệu, kỳ thực giá tiền này không cao lắm, dù sao chưa tới hai ba năm, số tiền này ngài đều có thể kiếm về được mà?” Thiệu Khiêm nâng tách trà lên nhấp một hớp: “Anh Dương nhà tôi muốn bán đi năm đường dây này, cũng là muốn lấy lòng huynh đệ trong bang. Một đường mười triệu của ngài, rốt cuộc làm sao mà nói ra được vậy?”
Từ khi Hồng gia ngồi trên cái ghế này, còn không có mấy ai dám nói như thế với gã, trước đây lúc Ngu khốn nạn vẫn còn thì cũng chặt chém gã không nhẹ, không nghĩ tới bây giờ một đồ chơi cũng dám nói chuyện với gã như thế.
Nhưng, chỉ cần có thể thu mấy đường dây này vào tay, chờ sau này đám người Ngu gia này chẳng phải cũng rơi vào tay mình? Đến lúc đó nhất định khiến bọn chúng sống không bằng chết.
Hồng gia nghĩ trước nghĩ sau một phen, sau đó cắn răng nói: “Tiểu tử, quả thật Hồng gia xem thường cậu rồi, không nghĩ tới cậu là một người biết làm việc. Cậu đều đã hiểu từng cái bên trong rồi, vậy chúng ta cứ bàn thôi, một đường dây 20 triệu, cậu bán thì tôi mua, nếu cậu không bán thì thôi.”
“Hồng gia cũng vừa nói, buôn bán không thành nhân nghĩa vẫn còn mà?” Thiệu Khiêm bỏ tách trà trong tay xuống, cười hì hì nói: “Nếu như Hồng gia không mua nổi mấy đường dây này thì cũng không sao, chúng tôi vẫn có thể tìm khác người mua. Một đường dây 30 triệu, nếu như năm đường dây đều muốn, vậy 25 triệu một đường.”
Hồng gia nghe vậy mặt đều đen rồi, gã chống cùi chỏ lên đầu gối, cúi đầu suy tư hồi lâu, hiện tại vốn lưu động của gã cũng chỉ chừng 150 triệu, nếu như lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy…
“Hồng gia, ngài cần phải biết, hôm nay chúng tôi ra khỏi cánh cửa này, vậy thì lại tìm người mua lần nữa.” Thiệu Khiêm hoàn toàn không cho Hồng gia nhiều cơ hội suy nghĩ. Hơn nữa, hắn tin lão hồ ly Hồng gia này, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội xưng bá thị trường ma túy thành phố R.
“nhà tất nôn nóng như vậy.” Bây giờ Hồng gia thật muốn uống một ly nước đá lạnh để tỉnh táo, nhưng hiển nhiên Thiệu Khiêm không cho gã cơ hội này, lần nữa tới gần.
“Hồng gia, cũng không phải là tôi muốn hấp tấp.” Thiệu Khiêm lắc đầu thở dài: “Anh Dương nhà tôi lại đang chờ lấy tiền cho huynh đệ đây này.”
Chỉ sợ mày chờ bỏ tiền vô túi ấy. Hồng gia trong lòng cười nhạt, gã cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng gật đầu đồng ý: “Cứ dựa theo lời cậu nói, năm đường dây, một cái 25 triệu.”
“Vậy chúng ta đã bàn xong rồi.” Thiệu Khiêm cười cười với Hồng gia, sau đó vỗ đùi Ngu Dương: “Đứng lên, lấy tiền.”
Ngu Dương ngồi dậy hôn hôn Thiệu Khiêm: “An An quả nhiên là phúc tinh của anh.”
Hồng gia chỉ cảm thấy bị hai người trước mắt này làm ê cả răng, xì gà trong tay gã nhấc lên buông xuống nhiều lần, cuối cùng bóp cằm đầy thịt của gã: “Tiền thì ba ngày sau sẽ đưa đến, hàng lúc nào có.”
Ba ngày sau, tao có thể cho mày có đến mà không có về. Muốn tiền của bố mày á, cũng phải nhìn xem mày có bản lĩnh này hay không.
“Theo quy củ trong giới giang hồ, tiền trao cháo múc.” Ngu Dương kéo Thiệu Khiêm đứng dậy: “Hồng gia, vậy chúng ta ba ngày sau, vẫn gặp ở đây.”
“Được, đến lúc đó chờ gặp cháu.” Hồng gia cũng không đứng dậy, chỉ ngồi đó nhìn hai người đẩy cửa rời đi.
“Hồng gia, hơn 120 triệu không phải con số nhỏ, trong vòng ba ngày chúng ta có thể gom được nhiều tiền như vậy?” Dù sao ngân hàng cũng không phải nhà mình mở, mấy ngày nay, không biết phải chạy tới bao nhiêu ngân hàng mới đem theo được nhiều tiền như vậy.
“Kêu các huynh đệ đều chạy đi, chờ bắt được người liên lạc của mấy đường dây này thì…” Hồng gia làm động tác cắt cổ động tác. Ngu Dương này cũng không coi lại mình có nặng kí không, muốn đấu với gã à, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không.
“Bảo bối có mệt không?” Ngu Dương cảm thấy không nỡ, bảo bối nhà y lại không ngủ được bao nhiêu. Vất vả như vậy còn giúp mình bàn “chuyện làm ăn”, thật là giỏi quá đi.
“Không mệt.” Thiệu Khiêm vừa ra khỏi cửa liền cựa khỏi tay Ngu Dương, mà sau đó thả toàn bộ lực linh hồn ra ngoài quan sát chung quanh, sợ chỗ nào có tay súng bắn tỉa các loại.
Ngu Dương bị bỏ tay có hơi mất hứng, chẳng lẽ bảo bối nhà y không muốn nắm tay y?
“An An…” Giọng điệu kia, khiến người ta nghe vào đều cảm thấy ủy khuất vô cùng: “Tay anh có hơi lạnh, em giúp anh ủ ấm.”
Em chỉ muốn biết, sao anh lại dùng gương mặt đẹp trai hình củ ấu ngon lành nói ra câu nũng nịu, còn nói tự nhiên như thế. Nhưng Thiệu Khiêm vẫn rất thích kiểu hành vi mặt dày rõ ràng, mà bản thân mình cũng không thấy xấu hổ gì hết này.
Sau khi hai người lên xe, Ngu Dương liền ngồi trong xe cúi đầu không nói chuyện, Thiệu Khiêm thì chỉ lo quan sát bên ngoài, không đi để ý đến y nhiều mấy.
Ngu Dương cảm thấy y có tâm sự, người yêu y mới nhận định, sau khi lên giường không gần gũi với y. Rõ ràng đêm qua còn gọi người ta Tiểu Thân Thân, hôm nay xuống giường liền trở mặt rồi. Gặp phải loại tình huống này nên làm sao bây giờ? Online chờ, gấp lắm.
“An An, em không để ý gì đến anh hết.” Ai oán trong giọng nói, khiến người ta thực sự không nhịn được nghĩ xoa da gà mới nổi lên.
Trương Ấn giữ chức tài xế quả thực muốn che mặt rồi, lão đại đã bảo khí thế rồi cơ mà? Đã bảo âm ngoan rồi cơ mà? Anh liền từ một con sói biến thành con Husky?
Thiệu Khiêm vốn đang nhìn chằm chằm ngoài của sổ xoay đầu lại, nhìn biểu tình hơi ủy khuất của y nhịn không được cười lên: “Nếu em không để ý đến anh, đêm qua còn ngủ chung với anh trên một cái giường?”
Ngu Dương nghe vậy như thế lỗ tai hơi đỏ, tay trái y dịch chuyển, sau khi chạm trúng ngón tay của Thiệu Khiêm rồi, khều một cái lại khều một cái…
Thiệu Khiêm rất dứt khoát kéo tay trái người này qua để trong lòng thưởng thức, tay Ngu Dương to chắc, được đôi tay này bao lấy, khiến người ta có cảm giác an toàn không rõ. Hai tay nắm bắt một cái như vậy bàn tay, ngón tay ở lòng bàn tay hắn miêu tả chỉ tay: “Sao anh phải bất an?”
Người bất an, chắc là em mới đúng. Mỗi một thế giới đều có thể gặp anh, nhưng mỗi khi một thế giới kết thúc, đều sợ không thể gặp lại anh. Cho nên, em rất quý trọng mỗi một phút được đi cùng anh.
Đồng dạng, Thiệu Khiêm cũng sợ, hắn sợ thế giới tiếp theo mình không gặp được người này, đến lúc đó hắn không biết mình có tan vỡ hay không, có phá hủy tiểu thế giới đó hay không.
Ngu Dương trầm mặc, y dựng miếng che ghế sau lên, sau đó ôm Thiệu Khiêm vào ngực thở dài nói: “Anh cũng không biết tại sao mình phải bất an, rõ ràng anh sẽ không vứt bỏ em, nhưng luôn cảm thấy em sẽ biến mất, sẽ rời khỏi cuộc đời anh. Điều này làm anh cảm thấy được có chút sợ hãi.”
Thiệu Khiêm nghiêng người đưa hai cánh tay ôm cổ Ngu Dương nói: “Nhận định anh rồi, sẽ không thay đổi. Nhưng, anh bất an, cũng sẽ mang lại cho em cảm giác tương tự.”
Ngu Dương nghe câu này chẳng biết vì sao lại có chút hoảng loạn. Y cảm thấy những câu nói này rất quen thuộc, tựa như trước kia cũng có người đã nói với y như vậy. Nhưng, hành động lúc đó của y hình như có hơi quá khích?
Nghĩ đến đây, mà làm thế nào cũng nghĩ không ra. Ngu Dương càu mày nghĩ tiếp, lại cảm thấy trong đầu đau đớn, sau đó thì trống rỗng.