Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai - Chương 7: Đô thị hắc hóa văn [6]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Chương 7: Đô thị hắc hóa văn [6]



Sau khi làm xong nam nhân lên cơn thần kinh hết phân nửa đột nhiên đứng lên vội vã rời đi, lúc đi vẫn không quên nhẹ nhàng khóa cửa lại, đồng thời rút chìa khóa phòng ra cất đi.

Nghe thấy tiếng cửa khép lại thiếu niên mở mắt, đâu có miếng nào buồn ngủ?

Thiệu Khiêm cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị, hắn đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy, nếu thật sự không có chút phòng bị thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, khi tay nam nhân tay chạm vào mặt mình hắn liền tỉnh, chỉ có điều vẫn luôn giả vờ ngủ mà thôi, hắn muốn biết đến tột cùng là nam nhân muốn làm gì. Sau đó động tác của nam nhân xác thực nằm ngoài sự đoán của hắn, hắn không nghĩ tới nam nhân cư nhiên hôn một trán của hắn rồi vội vã rời đi.

Tay Thiệu Khiêm nhẹ nhàng xoa nắn nói bị nam nhân hôn, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, gần giống như, người này hẳn là có liên quan gì đó với hắn?

Ngay lập tức Thiệu Khiêm lại nhịn không được lắc đầu bật cười, hiện tại hắn lại nghĩ đại khái là không đâu, người này sao có thể liên quan gì với hắn? Hiện giờ cư nhiên hắn cũng sẽ nghĩ những thứ không thiết thực này.

Qua không bao lâu sau Thiệu Khiêm cũng từ từ ngủ, giấc ngủ này đủ trầm, chờ hắn tỉnh đều đã hơn mười giờ, rửa mặt quần áo chỉnh tề vội vã xuống lầu, nhìn thấy Trương Quốc Cường ngồi trong phòng khách xem ti vi thì tiến tới: “Ba ơi, sao ba không kêu con dậy?”

“Thật ra Tử Hiên có qua kêu con, có điều nó nói con ngủ rất sâu, kêu mọi người đừng quấy rầy con.” Thật ra Trương Quốc Cường muốn kêu con giai nhà mình dậy, nhiều năm như vậy hắn cũng không chiếu cố tốt con giai, hiện giờ là thật tâm muốn bồi thường.

Thế nhưng sáng sớm hôm nay khi hắn vừa định mở cửa phòng con giai nhà mình liền thấy Trương Tử Hiên từ bên trong mở cửa ra, lúc đó Trương Quốc Cường cũng ngu người luôn, tiểu tử này chạy sang phòng con giai nhà mình từ lúc nào vậy?

Sau đó Trương Tử Hiên nói với hắn Tiểu Huy đang ngủ say, không nên quấy rầy em ấy nghỉ ngơi. Trương Quốc Cường nghĩ cũng phải, trước đây lúc hắn về nhà vài chuyến đều thấy con giai nhà mình trang điểm thật đậm chảy nước miếng khò khò ngủ say.

Trương Quốc Cường rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng không còn theo anh cả em ba của mình đến công ty, hắn rời Trương gia nhiều năm rồi, đừng nói là quản lý công ty quản lý, chỉ kêu hắn xem tờ văn kiện thôi hắn cũng có thể ngủ gục~.

“Ah.” Thiệu Khiêm ngồi bên cạnh Trương Quốc Cường cầm lấy một quả táo lên gặm, trong miệng nhai táo hàm hàm hồ hồ hỏi: “Ba, năm đó có phải ông nội con rất yêu nước hay không?”

Trương Quốc Cường sửng sốt không nghĩ tới Thiệu Khiêm lại đột nhiên hỏi như vậy: “Muốn nói yêu nước, thế hệ trước đều sống trong đạn pháo, đối với tổ quốc nhất định là có tình cảm đặc biệt, bọn tiểu bối mấy đứa không có biện pháp lý giải loại tình cảm đó. Sao con đột nhiên lại quan tâm tới chuyện của ông nội con vậy?”

Lão gia tử nhà hắn năm đó lôi hắn ra đánh bằng chết, A Vân cũng đã mang thai mà vẫn không cho phép vào cửa, bằng không hắn cũng không thể dẫn theo vợ đang mang thai rời khỏi Trương gia vừa đi một cái chính là vài chục năm.

“Không có, đột nhiên nghĩ đến tên của ba ba cho nên hỏi một chút.” Theo lý thuyết Trương gia đều là người làm công tác văn hoá, tên ba anh em đều bình dân như thế kia?

“Thì cái hồi bác cả con mới sinh đó, nước mình chẳng phải nghèo sao, cho nên bác cả của con vừa sinh ra đã bị ông nội con đặt tên là Quốc Phú, bà nội con lại tiểu thư khuê các xem chồng là trời, tự nhiên cũng sẽ không trái ý ông nội con.” Trương Quốc Cường cười sờ sờ đầu Thiệu Khiêm: “Chờ khi ba của con ra đời, lão gia tử nghĩ đã có Quốc Phú rồi, thì có thêm Quốc Cường a, cho nên tên ba con là như vậy đó. Cuối cùng tên của chú ba con, có thể tham khảo căn nguyên của ba con, Quốc Cường rồi, nên làm xây dựng, cho nên cứ gọi Trương Quốc Kiến.”

Thiệu Khiêm vừa nghe chuyện này nhất thời nở nụ cười, nghe được Trương Quốc Cường giải thích như vậy thì cũng cảm thấy đương nhiên.

“Con giai, ba ba nói cho ngươi chuyện này?” Trương Quốc Cường nghiêng người xuống đối diện với gương mặt nghiêm túc của Thiệu Khiêm.

“Ba nói đi.” Thiệu Khiêm cầm lấy quả táo gặm.

“Con giai, năm nay con đã mười bảy rồi, cũng là người lớn sắp thành niên rồi, về sau không thể theo đám nhóc loi choi kia chơi nữa.” Trương Quốc Cường nói như vậy vẫn cảm thấy không thể để cho con giai cảm thấy mất mặt, bằng không con giai vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch rồi trong cơn tức giận bỏ nhà ra đi thì làm sao bây giờ?

“À. Vâng.” Thiệu Khiêm vứt vỏ vào thùng rác xoa xoa tay: “Ba yên tâm đi, về sau con không muốn chơi với tụi nó nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Quốc Cường hài lòng sờ sờ đầu con giai, hắn đã nói mà, con giai nhà mình ngoan giống vợ như vậy, tính tình khẳng định cũng giống vợ, lúc trước con giai nhà mình vẽ mắt khói đi ra ngoài chơi bời nhất định là bị tiểu tử hư hỏng khác làm hư.

Mà Trương Tử Hiên ở trong công ty cách xa nơi đây cũng là đang nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình đờ ra. Màn hình điện thoại đã thay đổi thành Thiệu Khiêm đang ngủ say. Thiếu niên nằm ngửa trên giường, chăn có một nửa rơi trên mặt đất, một nửa đắp lên bụng, đồ ngủ trên người đã bị hất lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, thiếu niên khẽ há miệng hô hấp, trong hình thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi béo mập của thiếu niên…

Trương Tử Hiên như gặp ma đưa tay sờ lên miệng thiếu niên trong màn hình, trong lòng nghĩ nếu như mình hôn lên thì sẽ là tư vị thế nào?

Nghĩ tới đây Trương Tử Hiên làm sao cũng ngồi không yên, nghĩ tới lúc mình đi chú hai hình như muốn vào phòng Tiểu Huy, nghĩ đến gương mặt ngủ của thiếu niên sẽ bị nam nhân khác nhìn thấy, Trương Tử Hiên đã cảm thấy trong lòng xông lên một ngọn lửa vô danh. Trừ mình ra, ai cũng không thể nhìn thấy gương mặt ngủ của Tiểu Huy, cho dù là cha ruột cũng không được.

Thuận tay tắt máy tính trên bàn, cầm chìa khóa xe lên liền đi ra ngoài, mắt thấy gần mười một giờ rồi, lúc này Tiểu Huy khẳng định đã dậy rồi, trở về cùng cậu ăn cơm trưa cũng không tệ.

Trương Tử Hiên vừa mới mở cửa ra liền thấy Trương Tinh chuẩn bị gõ cửa, nhìn cô em họ mới nhận trên mặt mang nụ cười lấy lòng này Trương Tử Hiên đã cảm thấy trong lòng phiền chán. Hai người cùng lớn lên dưới một mái hiên, vì sao tính tình lại chênh lệch nhiều như vậy? Tiểu Huy ngay thẳng không tâm nhãn, cô gái này thì lại tâm cơ quá sâu.

“Anh họ, muốn cùng nhau ăn cơm không?” Trương Tinh nói có chút lớn, mấy người trong phòng làm việc của trợ lý bên cạnh đều nghe rõ. Nghĩ đến hôm nay Trương Tinh bí ẩn tiết lộ cô cùng Boss có quan hệ không bình thường, không nghĩ tới lại là anh em họ nha?

Trước đây sao lại không nghe Trương Tinh nói qua? Mấy người trong phòng làm việc của trợ lý hai mặt nhìn nhau, bắt đầu nghĩ xem bình thường có chỗ nào đắc tội Trương Tinh không.

“Trương tiểu thư, công ty phiền cô gọi tôi là ông chủ.” Trương Tử Hiên dứt lời gật đầu với Trương Tinh rồ đóng cửa phòng làm việc rời đi.

Trương Tinh bị hành động không nể mặt của Trương Tử Hiên làm cho tức xanh cả mặt, rõ ràng chính là người một nhà, vì sao ở công ty không thể gọi anh là anh họ? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy làm cô mất mặt, về đến nhà nhất định phải nói cho ba ba.

Có lẽ cô còn chưa phát hiện, trước đây vẫn cảm thấy ba mình mất mặt, hiện giờ lúc nào cũng đặt bên môi, thậm chí cảm thấy hành động của Trương Tử Hiên là đang làm mất mặt Trương Quốc Cường, nếu như Trương Quốc Cường đã biết nhất định trong lòng không thoải mái, sau đó răn dạy Trương Tử Hiên một phen.

Chỉ có thể nói con người nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị. Nhất là cái kiểu chuyện gì đều vây quanh mình, mới là bệnh rất không nhẹ.

Mấy người trong phòng làm việc trợ lý tự nhiên cũng nghe thấy câu nói của Trương Tử Hiên, trong lòng mấy người kia đều lắc đầu, tuy hiện tại không biết tình huống ra sao, nhưng có thể ngồi trên vị trí thư ký trợ lý của tổng tài thì chứng minh thủ đoạn của họ cũng không kém, ở đây có ai không phải người tinh ranh?

Dựa vào hai câu này thì đã đưa ra quyết định, Trương Tinh không đắc tội cũng không nịnh nọt, vẫn duy trì như trước là được. Ông chủ của họ là người công tư phân minh, chỉ cần trong công việc không tạo ra sơ suất gì cũng sẽ không bị đuổi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ hôm nay trở đi đều làm đêm. Thời gian update đoán chừng sẽ thành buổi trưa~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN