Sau khi nói xong hai người đều không nói chuyện, hồi lâu sau Thiệu Khiêm ôm Ngu Dương khẽ vỗ vai y, nói cho y rằng không có việc gì, tất cả đều đã là quá khứ rồi.
Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm vào trong ngực, liên tục xác nhận với hắn đừng rời xa mình, liên tục kêu hắn cam đoan sẽ vĩnh viễn mãi mãi ở bên cạnh mình.
Thiệu Khiêm cũng liên tục đồng ý với Ngu Dương, lại lần nữa nói với y, mình sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn bên cạnh y, vĩnh viễn sẽ không xa nhau.
Trong thế giới này, Thiệu Khiêm từ tráng niên khỏe mạnh sống đến bạc tóc xế chiều. Hắn cảm thấy, đời này thấy được rất nhiều thứ cảm động, thấy được rất nhiều thứ hạnh phúc.
Anh em Lâm gia cả hai đều luôn lo lắng, lại tìm một người nam nhân, Trương Ấn suốt ngày bị phạt quỳ bàn giặt, cùng với, sau khi Ngu Dương khống chế toàn bộ Tây Bắc, thiết lập từng viện cứu trợ.
Trước đây bởi vì viện cứu trợ, hắn còn trêu đùa với Ngu Dương cơ mà, nói y là xã hội đen thế này, lại còn phát thiện tâm đi cứu trợ nhiều trẻ em mồ côi như vậy?
Trước đây Ngu Dương nói với hắn thế nào ấy nhỉ? Y nói, kiếp trước mình nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, mới có thể khiến hắn đi tới bên cạnh mình. Kiếp này, y cũng sẽ dùng hết khả năng làm việc thiện tích đức, để cầu kiếp sau vẫn có thể cùng trân bảo của mình bên nhau đến già.
Thiệu Khiêm nghe vậy trầm mặc thật lâu, y quên mình trả lời Ngu Dương thế nào, chỉ nhớ rằng, hôm đó hai người làm rất nhiều, thế cho nên ngày hôm sau hắn căn bản không xuống giường được.
Lúc hấp hối, Thiệu Khiêm và Ngu Dương hai tay nắm lấy nhau, Ngu Dương mở to đôi mắt đục ngầu chăm chú nhìn Thiệu Khiêm, răng của y cũng rụng vài cây, nói chuyện có chút lọt gió: “An An, hình như anh không thấy rõ em cho lắm.”
“Em cũng vậy.” Cơ thể này đã hơn chín mươi tuổi rồi, tuy trông chỉ mới bảy tám chục tuổi thôi, nhưng trên thực tế các bộ phận trong cơ thể đã đạt tới cực hạn, hắn nỗ lực xoay người, để mình tới gần Ngu Dương thêm một chút: “Anh nói xem, sau khi chúng ta chết, kêu người ta nung thành búp bê sứ có được hay không?”
Ban đầu ở thế giới của Tống Đạo, tro cốt nung thành búp bê sứ cùng chôn cất một chỗ với Tống Đạo, thế giới này, hắn muốn cùng Ngu Dương hòa làm một thể, không ai xa nhau.
“Búp bê sứ dễ vỡ.” Ngu Dương miễn cưỡng cười cười: “Anh có nói với Oanh Oanh, kêu con bé chế tạo một sắt cho chúng ta, phải lớn một chút, nhất định phải rắn chắc, như vậy mới có thể bảo vệ tốt búp bê sứ của chúng ta.”
“Nghe lời anh.” Thiệu Khiêm nói xong, ý thức đã mơ hồ, cơ thể hắn đã hết cực hạn, căn bản không biện pháp tiếp tục tỉnh táo nữa.
Thiệu Khiêm mất đi hô hấp trong lòng Ngu Dương, Ngu Dương tự nhiên có cảm giác trong lòng, y vươn tay phải đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ cơ thể mất đi hô hấp trong lòng: “Bảo bối, đừng nhanh như vậy, trên cầu Nại Hà nhớ phải chờ anh.”
Xế chiều hôm đó, Ngu Oanh Oanh bưng cơm phục vụ cho hai người mới phát hiện hai người ôm nhau đã không còn hô hấp. Người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi, cố nén nước mắt, cầm cơm nước trong tay đặt lên bàn, sau đó quỳ xuống trước mặt hai người: “Ba lớn, ba nhỏ, lên đường bình an.”
Thiệu Khiêm lần nữa trở lại tinh hải, chỉ cảm thấy ý thức vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Nếu như không phải trước mắt là tinh hải lúc sáng lúc tối, hắn thậm chí đều cho rằng mình vẫn còn ở bên Ngu Dương, cứ cảm thấy bên cạnh dường như đều là hơi thở của y.
Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm lại nhịn không được gượng cười, làm sao lại có hơi thở của y được chứ, mình đã nghĩ rất nhiều biện pháp, thủy chung đều không thể đưa y về.
Có điều rất nhanh, Thiệu Khiêm đã tươi tỉnh lên, hắn còn muốn chạy tới thế giới tiếp theo, tin tưởng người yêu của hắn, biết sẽ thế giới tiếp theo chờ hắn.
Nắm lấy điểm sáng trôi ngang người, Thiệu Khiêm trực tiếp rời khỏi tinh hải. Có điều, khi ý thức của hắn dần mơ hồ, một nghi hoặc trong đầu lóe lên một cái rồi biến mất.
Hệ thống, hình như đã lâu chưa nhắc hắn khôi phục số liệu?
Khi Thiệu Khiêm tỉnh lại lần nữa, cảm thấy có lẽ mình đã ngủ một giấc ngon lành, hắn muốn duỗi người một cái, kết quả, cánh tay mới vừa vươn ra, đã cảm thấy eo đau đớn.
Nhe răng trợn mắt che phần eo, mở mắt mới phát hiện chỗ mình đang nằm chắc là rừng rậm, có điều cây cối nơi này cũng không to lớn lắm, có lẽ chỉ là rừng cây?
Có điều, bây giờ cũng không cho phép Thiệu Khiêm làm để ý đây rốt cuộc là nơi nào cho lắm, hắn trực tiếp vận dụng lực linh hồn kích thích vết thương khép lại. Cảm giác đau ngứa này, quả thật có chút tiêu hồn.
Sauk hi xử lý vết thương xong, Thiệu Khiêm rời khỏi chỗ này, bây giờ hắn cần tìm một nơi an toàn, xem lại kịch tình thế giới này một lần.
May mà vận khí của Thiệu Khiêm cũng không tệ lắm, không đi bao lâu, liền thấy phía trước có mấy căn nhà rách nát. Trước tiên dùng lực linh hồn do thám tìm hiểu thử, xác nhận không có nguy hiểm xong mới đi vào.
Căn nhà này chắc đã nhiều năm lắm rồi, bên trong tích không ít bụi. Thiệu Khiêm chỉ tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, phóng một ít linh hồn cảnh giới, lúc này mới yên tâm chìm ý thức vào kịch tình.
Đây là một thế giới thú nhân và thuần chủng nhân, thú nhân cường hãn, có thể hoàn toàn biến thân thành hình thú, sức chiến đấu rất là cường hãn. Mà thiên phú của thuần chủng nhân, chính là xử lý công nghệ chế tạo tương đối cẩn thận tỉ mỉ.
Ở thế giới này thuần chủng nhân so với thú nhân thì ít hơn rất nhiều, cho nên, không ít thú nhân dốc cả một đời cũng không chiếm được ưu ái của một thuần chủng nhân, thế cho nên sau này không ít thú nhân đã kết hợp với nhau.
Nhưng mà, còn có một loại người, kẹp giữa thuần chủng nhân và thú nhân, người như thế, chính là bán thú nhân.
Bán thú nhân ở trên tinh cầu này cũng không được hoan nghênh. Có thể nói, gia đình chứng kiến em bé ra đời là bán thú nhân, trực tiếp vứt bỏ hoặc là giết chết đều có.
Mà bán thú nhân có ngoại hình tương đối đáng yêu, bị phòng đấu giá đem ra đấu giá, cung cấp cho những thú nhân có ham mê biến thái này vui đùa.
Mà thân phận của Thiệu Khiêm, chính là bán thú nhân Diudiu, tuổi tác hiện tại… tám tuổi…
Được rồi, Thiệu Khiêm cảm thấy mình có hơi tan vỡ, nếu như hệ thống có thể lựa chọn thời gian thì tốt biết bao nhiêu? Nguyên chủ tám tuổi, gần như gầy như hạt đậu mầm…
Trở lại chính sự, bán thú nhân không được những người của thế giới này tiếp nhận, mà bán thú nhân Diudiu mà Thiệu Khiêm xuyên vào này bị vứt bỏ, là do chịu đói hết nổi nên trộm nửa cái bánh, bị người phát hiện sau đó đả thương.
Vết thương trên eo, với thú nhân hoặc là thuần chủng nhân mà nói, có lẽ chẳng sao cả. Thuần chủng nhân là được người bảo vệ, được người nâng trong bàn tay đau cưng chiều, đương nhiên sẽ không cần phải chịu tổn thương như vậy. Mà thú nhân lại có năng lực khôi phục sức khỏe cường đại, vết thương thế này, nói không chừng qua một đêm đã tự động lành rồi.
Nhưng bán thú nhân thì khác, bán thú nhân không được tiếp nhận điều kiện chữa bệnh, sau khi Diudiu bị đâm, vẫn là không buông cái bánh trộm được. Thậm chí cái bánh này, hắn cũng không nỡ ăn, chỉ vì lấy về để cứu tiểu đồng bọn của mình mà thôi. Nhưng mà, hắn cũng không chịu đựng nổi, còn chưa đến ổ của tiểu đồng bọn, đã mất sức ngã khụy xuống đất, sau đó Diudiu gầy yếu không còn ngồi dậy được nữa.
Mà lần đầu tiên Thiệu Khiêm tới thế giới này, cũng không phải thời gian này. Ban đầu hắn xuyên quá ngay lúc Diudiu vừa ra đời sau, thậm chí còn nhớ kỹ mẹ của thân thể này là một thuần chủng nhân, khi kiểm tra ra hắn là bán thú nhân liền trực tiếp cho người vứt bỏ hắn.
Đứa bé vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, nói không chừng sẽ đột tử đầu đường. Thiệu Khiêm bây giờ đã không nhớ rõ trước đây mình làm sao, cũng không nhớ ra năm đó có phải có người cứu trợ mình không.
Sau đó hắn vẫn lưu lạc, từng bị thú nhân trẻ con đánh, cũng từng bị thú nhân thành niên hất nước lạnh, thậm chí lại có lần thiếu chút nữa đã bị bắt đi bán đấu giá.
Hắn trốn trốn tránh tránh đến bảy tuổi, sau đó dựa theo yêu cầu của hệ thống đi cứu một con sói con. Sau khi cứu sói con được hai ngày, hệ thống lại thông báo một nhiệm vụ trộm bánh, mà chính là vì cái bánh này, trực tiếp làm cho hắn bỏ mạng.
Thiệu Khiêm tiếp nhận hết kịch tình, lấy nửa cái bánh nhuốm máu trong lòng ra, hắn vuốt vết máu trên bánh trong lòng thầm nghĩ, hắn phải thay đổi cái nhìn kỳ thị đối với bán thú nhân của thế giới này, bất kể là vì Diudiu trộm nửa khối bánh bỏ mình, hay là những bán thú nhân đang phải chịu khổ.
Theo ký ức của Diudiu đi về nơi đặt tiểu đồng bọn. Nói là tiểu đồng bọn, kỳ thực chỉ là một con cún kỳ lạ mà Diudiu nhặt được thôi. Nhắc tới cũng kỳ, con cún này đang hôn mê, mấy ngày nay cũng Diudiu cũng đút nó uống chút nước. Nhưng, thấy tiểu đồng bọn hô hấp càng ngày càng suy yếu, Diudiu mới mạo hiểm đi trộm bánh.
Diudiu chỉ có tám tuổi, suy nghĩ trong đầu cũng rất đơn giản, cậu cảm thấy, chỉ cần cho tiểu đồng bọn ăn, liền nhất định sẽ khỏe. Nhưng cậu không thể cho tiểu đồng bọn mấy thứ cỏ dại kia, rơi vào đường cùng, Diudiu chỉ có thể nghĩ chuyện trộm đồ.
Chờ đến nơi rồi, Thiệu Khiêm mới kinh ngạc phát hiện, trong ổ đâu phải con cún con, ràng chính là một con sói. Hơn nữa nhìn màu lông của nó, chắc là một con sói bạc?
Thiệu Khiêm cầm bánh trong tay ngồi xổm xuống, thận trọng ôm con sói vào trong ngực, sau đó định vận dụng lực linh hồn kiểm tra cơ thể của nó. Ai ngờ, tia lực linh hồn mới vừa tiến vào cơ thể sói, đã bị sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể nó phản công.
Thiệu Khiêm lại càng hoảng sợ, hắn tang mạnh lực linh hồn, rồi mới miễn cưỡng khống chế được năng lượng cuồng bạo trong cơ thể sói con. Sau đó, Thiệu Khiêm dần dần hướng dẫn năng lực cuồng bạo trong cơ thể sói con ngoan ngoãn lại, chờ khi hắn trấn an tất cả năng lượng trong cơ thể sói con rồi, người cũng đổ mồ hôi.
Lui về phía ngồi xuống, sau đó dùng tay áo bẩn thỉu lau trán một cái, thấy hô hấp của sói con dần thông thuận rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Để cái bánh trong tay ở bên đầu nó, rồi nằm xuống cách đó không xa, vận dụng lực linh hồn, thanh trừ hết tạp chất trong cơ thể này.
Bán thú nhân của thế giới này, khác với Jesse, trước đây sau khi Jesse bài trừ tạp chất xong có thể trực tiếp biến thành thú hình, nhưng Diudiu của thế giới này này thì không thể. Thiệu Khiêm bài trừ hết tạp chất trên người ra rồi, cũng chỉ có thể làm cho cơ thể này mọc ra tai thú và đuôi thú, còn có móng tay tương đối sắc bén.
Chờ Thiệu Khiêm tỉnh lại lần nữa, đã cảm thấy trên người rất khó chịu, lực linh hồn loại bỏ tạp chất, dính lên quần áo vốn đã bẩn thỉu, bây giờ, bộ quần áo này càng không thấy được hình dáng ban đầu của nó.
Thiệu Khiêm vận dụng lực linh hồn tìm bốn phía một lần, lúc này mới phát hiện ở phía đối diện không xa mới có một nguồn nước. Thiệu Khiêm nghĩ nghĩ, nhét nửa cái bánh vào lồng ngực mình, sau đó một tay bế sói con lên rồi đi về hướng đó. Hắn chỉ có thể nhìn được một ít ký ức của Diudiu, cho nên cũng không biết, vì sao Diudiu không ở nơi gần nguồn nước phía đối diện.
Chờ khi đến nguồn nước rồi, Thiệu Khiêm mới biết vì sao Diudiu không dám ở gần nguồn nước. Nơi này, vậy mà lại có một con dã thú khổng lồ?
“Tiểu tử, cậu lại nữa rồi?” Giữa lúc Thiệu Khiêm thầm đề phòng quyết định đối phó với dã thú bất cứ lúc nào, không nghĩ tới dã thú trông như đang ngủ, lại mở miệng.
Nhưng thú hình có thể nói chuyện cũng chỉ có thú nhân, cái đây, tại sao có thú nhân tồn tại?
“Uống nhanh lên, uống nhanh đi nhanh.” Thú nhân tựa cằm lên chân trước, trong cổ họng tựa hồ còn phát ra âm thanh khò khè?
Thiệu Khiêm đứng tại chỗ quan sát hình thái của thú nhân này, toàn thân đen thui trông giống báo, nhưng trên đầu có hoa văn hình vương…
Chẳng lẽ đây là kết tinh tình yêu của hổ và báo?
>> Mỗi lần tác giả đều viết lan đoạn cuối thế giới A sang chương đầu thế giới B nên từ giờ mình không để kết thúc mỗi thế giới nữa ><