“Cậu nói đúng.” Martin cười vỗ vai Thiệu Khiêm: “Năm đó cậu tiếp nhận phố đen, thật ra trong lòng tôi cũng không phục. Nhưng bây giờ, tôi rất vui mừng vì lựa chọn ban đầu.”
“Tôi cũng rất vui mừng vì lựa chọn ban đầu của anh.” Thiệu Khiêm trêu chọc: “Nếu ban đầu anh dùng sức ngăn cản, vậy cơ hội so tài chắc cũng nhiều thêm.”
Martin liếc xéo: “Ba năm qua, trước giờ chúng tôi chưa từng thắng cậu, thậm chí tôi còn đang suy nghĩ, cực hạn của cậu rốt cuộc ở đâu.”
“Cực hạn của tôi, chính là khi cảm thấy cơ thể không chịu được nữa, dừng lại nghỉ ngơi.” Thiệu Khiêm chỉ các bán thú nhân nằm dưới đất cười nói: “Anh nhìn các bán thú nhân nằm dưới đất không hình tượng này đi, nếu kêu để cấp dưới của họ biết, không chừng mắt cũng lọt trong mất rồi.”
Năm ngoái, Thiệu Khiêm chia bốn trăm bán thú nhân thành năm tiểu đoàn, mỗi một đoàn đều xếp một đoàn trường và phó đoàn trưởng. Trong phòng huấn luyện hôm nay, đều là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng mỗi một tiểu đoàn.
Trong phố đen này, cũng không phải tất cả bán thú nhân đều có sức mạnh đánh với thú nhân, đa số vẫn cần ba bốn người hợp tác, mới có thể đánh bại thú nhân hình thú. Nhưng mấy đoàn trưởng và phó đoàn trưởng thì khác, họ có đầy đủ sức phán đoán, thậm chí có thể tìm được điểm thiếu sót và nhược điểm khi đối chiến với các thú nhân kia.
Sức phán đoán chính xác, cộng thêm động tác không hề khoa trương, thường có thể dẫn đến kết quả một kích tất trúng. Vì huấn luyện những người này, Thiệu Khiêm cũng tốn không ít tâm tư.
“Nhìn thấy cũng không có gì.” Bán thú nhân Oden nằm dưới đất nhỏm người nhìn Thiệu Khiêm: “Cho dù bây giờ chúng tôi là đoàn trưởng phó đoàn trưởng, thì vẫn bạn hợp tác cùng chung hoạn nạn với anh em.”
Thiệu Khiêm cười cười nghiêng người vỗ vai Oden, vừa định nói chuyện thì nghe thấy tiếng cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra. So đấu giữa họ với thú nhân đã kết thúc, giờ này chỉ sợ là sói con rồi.
Không, qua ba năm, Adolf đã không thể được gọi là sói con nữa rồi. Hôm nay y đã cao hơn hai thước, Thiệu Khiêm đứng trước mặt y, còn thấp hơn y một cái đầu.
“Sao em lại tới vào lúc này?” Thiệu Khiêm quay đầu cười hỏi. Bình thường vào giờ này Adolf đều đang huấn luyện những thú nhân kia mới đúng.
“Anh xem cái này.” Adolf đưa lá thư trong tay cho Thiệu Khiêm: “Hình như có chút không ổn.”
Thiệu Khiêm nhận lấy lá thư Adolf đưa tới, mở ra đọc nội dung bên trong xong chân mày cũng nhíu lại: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ mới phát hiện?”
“Không biết.” Adolf ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khiêm: “Nghe nói, hiện nay bên quân đội vẫn chỉ cho rằng trùng tộc chỉ thoáng xê dịch mà thôi.”
Martin mấy người vẫn ở lại, nghe đối thoại không đầu không đuôi của hai người đúng là gấp đến vò đầu bứt tai. Kết quả là chuyện gì, mấy người có thể nói hết trong một lần không?
Thiệu Khiêm nhìn tầm mắt có chút lo lắng của Martin đưa lá thư trong tay cho anh: “Mọi người tự đọc đi, sau khi đọc xong thì nói cho tôi biết mọi người có ý kiến gì.”
Các bán thú nhân nằm dưới đất cũng đều tiến tới bên cạnh Martin đọc thư, khi đọc nội dung xong cũng trầm mặc.
Hồi lâu sau, Martin để lá thư trong tay xuống đất: “Cậu có ý kiến gì?”
Câu hỏi này dĩ nhiên là dành cho Thiệu Khiêm rồi. Hiện tại họ xem Diudiu làm chủ, chỉ cần Diudiu nói một câu, họ dĩ nhiên sẽ xông tới trước.
“Chuyện này phải nghĩ biện pháp thông báo đế quốc. Hơn nữa, đây là một cơ hội của chúng ta không phải sao?” Thiệu Khiêm chăm chú nhìn mấy người đối diện: “Chúng ta cố gắng huấn luyện như vậy, chẳng phải đều mong muốn có thể khiến những thú nhân kia coi trọng chúng ta? Hôm nay đây là một cơ hội, mặc dù, chúng ta có thể sẽ vì vậy mà bỏ mạng.”
Lời nói của Thiệu Khiêm khiến đám Oden đều trầm mặc, một lúc lâu Oden mới hít sâu một hơi gật mạnh đầu: “Đệt. Mặc dù ông không muốn giúp thú nhân gì đâu, nhưng nghẹn uất hai mươi mấy năm không thể nhận không như vậy. Hôm nay ông đánh thú nhân rất sảng khoái, cũng muốn thử xem đánh trùng tộc là cảm giác gì.”
Có Oden mở miệng, mấy người khác đều lên tiếng đáp lại. Đời này nói không chừng họ cũng không thể có con cháu, nhưng lại hy vọng luật pháp mới của đế quốc có thể từ thay đổi thế hệ này. Hy vọng bán thú nhân sau này ra đời, có thể có một cơ hội ăn no mặc ấm, có thể không bị trở thành nô lệ buôn bán.
Cũng không phải họ lo nghĩ vì mỗi bán thú nhân thôi, mà là muốn từ thế hệ này sáng tạo một truyền kỳ, để những người khác đều thấy, bán thú nhân cũng không phải phế vật, cũng không phải nô lệ có thể tùy ý chém giét. Họ cũng có thể săn giết trùng tộc, cũng có thể đánh bại thú nhân.
Thậm chí, họ muốn lưu lại cho mình một sắc thái trong sông dài lịch sử, không cầu đời sau người cũng có thể biết về mình, chỉ cần để người khác biết pháp luật bảo vệ bán thú nhân được thay đổi từ thế hệ này.
“Martin…”
“Cậu là thủ lĩnh, tôi là tấm khiên kiên cường của cậu.” Martin đứng dậy trịnh trọng cúi chào Thiệu Khiêm: “Chỉ cần là ngài chỉ dẫn, tôi sẽ đi theo sau.”
“Anh đột nhiên trịnh trọng như vậy, cũng làm tôi có chút không biết làm sao.” Thiệu Khiêm vội vàng cười khổ: “Hành động này của anh, đúng là còn khiến người khác hoảng sợ hơn lý thuyết nữ vương trùng tộc nữ vương có thể xuất hiện vậy.”
“Chúng ta là một đoàn thể.” Martin cười vang nói: “Nếu là đoàn thể, thì nhất định phải có thủ lĩnh. Cậu là thủ lĩnh tôi nhận định, bày tỏ lòng trung thành với thủ lĩnh của mình, cũng là chuyện đương nhiên.”
Oden mấy người đều không ngốc, nghe được Martin nói như vậy cũng rối rít đứng dậy trịnh trọng cúi gập người chào Thiệu Khiêm: “Thủ lĩnh.”
“Tôi có một cảm giác mình mang quân đội định làm phản.” Thiệu Khiêm gãi đầu có lỗi cười cười: “Ban đầu ông Ade nói đây là một quân đoàn nhỏ, nếu là quân đoàn, vậy chúng ta cũng chỉ có thể gọi là quân đoàn trưởng.”
“Nghe theo cậu.” Trên mặt Martin hiện nụ cười chân thành: “Tôi rất hy vọng, sinh thời có thể thấy đế quốc đưa ra điều phái bảo vệ bán thú nhân.”
“Sẽ thấy.” Thiệu Khiêm nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ dẫn mọi người ra khỏi thành phố dưới lòng đất này, quang minh chính đại đi lên mặt đất, nói cho các thú nhân cao ngạo kia, bán thú nhân không hề kém hơn các người.”
“Được.” Lúc này ánh mắt đám Martin đã có chút ướt át. Khoảnh khắc này trong lòng họ rất kích động, họ đang vui mừng vì mình gặp người này, là người này giúp họ biết giá trị của mình, không phải nô lệ dưới roi da, mà là chiến sĩ có thể cầm vũ khí lên đối chiến với trùng tộc.
Dù là, họ có thể sẽ chết trên chiến trường, có thể sẽ bị trùng tộc chiếm đoạt; nhưng so với cái chết chật vật được gọi là dưới roi da chủ nhân, họ càng hy vọng cái chết của mình càng có giá trị hơn.
“Mặc dù mọi người đều đồng ý thông báo đế quốc, thậm chí đi nghênh chiến. Nhưng tôi cảm thấy, vẫn phải hỏi ý kiến của các anh em khác. Dù sao, chúng ta là một đoàn đội. Nếu như có người không muốn ra chiến trường, vậy chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu.” Lúc này Thiệu Khiêm cũng có chút cảm động, cảm giác được người toàn tâm toàn ý tin tưởng thật sự rất tốt. Nhưng đồng dạng, cũng làm hắn cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất nặng.
“Em đã cho đám Ryde bọn họ đi thông báo các bán thú nhân tập họp.” Adolf ôm Thiệu Khiêm vào lòng hôn đỉnh đầu của hắn: “Bây giờ chúng ta cũng có thể đến sân huấn luyện.”
“Được.” Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn Adolf ôn nhu nói: “Vẫn là em nghĩ chu đáo.”
“Vì là chuyện của anh.” Trên mặt Adolf hiện nụ cười ôn nhu, hôn khóe mắt bạn đời của mình ôm càng chặt hơn nữa: “Diudiu, chúng ta…”
“Thôi thôi thôi…” Trên mắt mấy người Martin mang nét trêu chọc, lấy tay che mắt rồi từng người đi ra ngoài: “Hai người từ từ đến cũng được, chúng tôi đến sân huấn luyện trước.”
Thiệu Khiêm nhìn mấy người kia tuy nói lấy tay che mắt, nhưng kẽ ngón tay hở lớn đến mắc thấy cả mắt thì không nhịn được cười cười: “Còn có tâm trạng chọc cười, xem ra vẫn chưa khẩn trương. Chúng ta đi thôi.”
Adolf có chút bất mãn trợn mắt nhìn mấy người Martin, sau đó sắc mặt không được đẹp lắm đi theo Thiệu Khiêm ra ngoài. Mật đường nhà y nói không giữ lời, ban đầu đã nói, chỉ cần y tròn mười tám tuổi là có thể như vậy rồi như vậy mà? Sao anh có thể nuốt lời chứ? Thống khổ mỗi ngày nhìn được ăn không được, ai có thể hiểu? Ai có thể?
Mấy người Martin cũng mặc kệ tầm mắt giết người của Adolf, dù sao quân đoàn trưởng ở đây, Adolf cũng không thể làm gì họ.
Tốc độ của mấy người Ryde rất nhanh, chờ nhóm Thiệu Khiêm đến sân huấn luyện, các bán thú nhân đã xếp thành hàng chờ họ.
Thiệu Khiêm đi tới phía trước nhất, đơn giải nói ra sự việc, cuối cùng thoáng dừng lại rồi nói: “Đây cũng không phải cưỡng chế, nếu như không muốn đi, có thể lui ra.”
“Tôi có một vấn đề.” Bán thú nhân phụ trách chế tạo giơ cao tay phải, trên gương mặt đen thui trông rất nghiêm túc.
“Mời nói.” Thiệu Khiêm gật đầu tỏ ý người nọ nói.
“Tôi có thể xin một tấn gang rèn vũ khí.” Bán thú nhân da đen tiến lên một bước chăm chú nhìn Thiệu Khiêm: “Khai chiến, không có vũ khí thì không được.”
Thiệu Khiêm hơi sửng sốt, sau đó cười vang nói: “Tất nhiên có thể, đừng nói một tấn, coi như mười tấn tôi cũng có thể tìm cho anh.”
“Vậy thì mười tấn.” Bán thú nhân cười toe toét hiện cả hàm rằng: “Chúng ta thao luyện ba năm, đao thật thương thật đúng là chưa từng làm. Sợ cái trứng.”
Bán thú nhân này, dường như dẫn tới đồng tình, các bán thú nhân vốn im lặng bắt đầu nghị luận, chỉ là trên mặt cũng không phải sợ hãi hoặc là lo âu, mà từng gương mặt bày tỏ sự hưng phấn.
Thiệu Khiêm đều có chút trợn tròn mắt, vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, mình nói ra những lời này, có thể bị cho rằng mình bắt các bán thú nhân đi chịu chết không. Thậm chí hắn còn suy nghĩ, nên trấn an làm sao, mới có thể khiến họ không kháng cự. Kết quả, những câu trấn an hắn còn chưa nói ra đâu, đám bán thú nhân này sao lại hưng phấn như được giải thưởng lớn vậy?
“Anh có chút ngỡ ngàng.” Thiệu Khiêm kéo áo Adolf rầu rĩ nói: “Hình như họ không giống như anh tưởng tượng cho lắm. Anh cứ tưởng rằng họ sẽ tương đối kháng cự việc trợ giúp thú nhân.”