Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm - Chương 107: Tiết mục mở màn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm


Chương 107: Tiết mục mở màn


Phi thuyền vừa vào vùng trời của hành tinh xanh mọi người đã thấy toàn bộ cảnh sắc của khu sinh thái tái tổ hợp. Khung cảnh nơi đây làm mọi người thốt ra những tiếng thán phục thật dài, hành tinh này quá đẹp, trời xanh mất trắng, anh cao tỏa bóng, non nước hữu tình, ngoài ra còn có đủ loại động vật bay nhảy, đẹp không từ nào có thể diễn tả nổi. Nghĩ đến chuyện họ có thể sinh hoạt trên hành tinh này một thời gian thôi là người đã rạo rực hết cả lên rồi.

Nguyễn Đường tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt có chút hoài niệm.

“Hoan nghênh mọi người đã đến với “thiên đường mỹ vị”, tôi là người dẫn chương trình Lý Hàng, chúng ta cùng đi tiếp đón nhóm khách mời mới hạ cánh nào.” Hệ thống livestream tìm đến MC Lý Hàng đang cực kỳ nổi tiếng hiện tại, y có khả năng cầm trịch chương trình rất tốt, người thì đẹp mà còn nổi tiếng, có sự tham dự của y khiến chương trình thực tế thú vị hơn rất rất nhiều.

[Sênh ca: Oa oa, cuối cùng cũng chiếu rồi, cực kỳ cảm ơn luôn đó ạ.]

[Thanh giác: Uầy, anh Hàng làm người dẫn chương trình này. Em yêu anh anh Hàng ơi.]

[Muối mana: Anh Hàng không đi cùng đầu bếp chẳng lẽ phải chịu đói à?]

Khán giả chờ đã lâu lao vào xem ngay khi phát trực tiếp vừa mới bắt đầu, sau khi nhìn thấy Lý Hàng thì lại càng thêm hưng phấn.

Mỹ thực, khu vực mới, đầu bếp nổi tiếng, người dẫn chương trình nổi tiếng.

Nhất định chương trình này sẽ cực kỳ bùng nổ.

Lý Hàng vừa dứt lời thì phi thuyền đã đáp xuống khu vực được chỉ định, cửa phi thuyền bật mở, mười khách mời lần lượt đi xuống, tổ hợp nhan sắc đỉnh cao lại khiến các khán giả gầm rú thêm lần nữa.

[Ôm cây ôm không nổi: Đường Đường, Tôi yêu Đường Đường nhất.]

[Tê Tê thích ăn ngô: Thiếu tướng đẹp trai thật đó.]

[Thanh hạm lãng du: Nữ thần Phán Phán hôm nay mặc nhìn có vẻ kinh nghiệm đầy mình, hẳn là muốn chơi tới bến luôn.]

[Ăn thịt mập lên: Sao thấy Thi Minh Húc đẹp trai lên nhiều nhỉ? Tào Tuấn còn xách hành lý giúp người ta nữa, đúng là bạn trai nhà người ta hết nước chấm.]

[Mưa tím: Hình như có gì sai sai lẫn vào.]

Không thể không nói chỉ số nhan sắc của mười khách mời rất cao, riêng Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm một đã từng là ảnh đế một là nam thần đế quốc chiến công hiển hách anh minh thần võ. Thi Minh Húc cùng Tào Tuấn đều là những thanh niên đẹp trai, một người tao nhã lịch sự, một người sáng sủa yêu đời. Trần Nguyên Võ tuy cao lớn nhưng sở hữu một khuôn mặt nam tính đường nét rõ ràng, chính là hình tượng đàn ông trưởng thành trải đời. Tra Phán Phán vốn bình thường thôi nhưng qua tay tổ hậu kỳ cộng với đang đứng giữa tám nam thanh niên nên nổi bật hơn rất nhiều.

Trong phạm vi nghề nghiệp đặc thù của nhóm khách mời thì chỉ số nhan sắc như vậy là cao lắm rồi, hoàn toàn có thể so với những chương trình tìm kiếm idol các kiểu.

“Chúng ta sẽ tiến hành chia nhóm, một chiến sĩ sẽ kết hợp cùng một đầu bếp, bây giờ xin mời năm chiến sĩ ra khỏi hàng ạ.”

Năm quân nhân bao gồm cả Hạ Vân Sâm cùng bước ra ngoài hết sức đồng bộ, nhìn cực kỳ có khí thế.

“Chắc hẳn ai cũng muốn chọn một đầu bếp tài năng vẹn toàn đúng chứ, thế nên chúng ta hãy quyết định bằng thực lực nào, người thắng sẽ có quyền chọn một vị đầu bếp mà mình ngưỡng mộ tạo thành nhóm hai người.” Ý là năm người đánh lộn, quyền lựa chọn xếp theo thứ tự thắng thua, “Đương nhiên các đầu bếp cũng có quyền từ chối nhé.”

Thực ra Lý Hàng hoàn toàn có thể để họ tự do lập nhóm để bớt đi một đoạn này, cơ mà tổ chương trình cảm thấy như vậy rất vô nghĩa, muốn thể hiện trình độ của các binh sĩ thì cơ hội này chẳng phải rất tốt đó à?

Năm người đều là những quân nhân chịu chương trình huấn luyện nghiêm ngặt nên ra chiêu cực kỳ dứt khoát, cứ như đang biểu diễn võ thuật vậy, khán giả xem thích hết cả mắt còn lòng thì sôi sùng sục. Sau cùng thì Hạ Vân Sâm vẫn hơn một bậc đạt được thắng lợi cuối cùng chẳng chút bất ngờ nào.

“Chúc mừng Hạ thiếu đã đạt vị trí số một, mời ngài chọn vị đầu bếp mình muốn hợp tác.”

Hạ Vân Sâm gật đầu sau đó từ từ đi tới trước mặt Nguyễn Đường, hắn đột nhiên quỳ một chân trên đất, đưa tay về phía Nguyễn Đường.

[Tiểu Thánh nhiều thịt: Ớ!! Làm cái gì vậy hả!!!]

[Mèo đưa cá nhỏ: Mẹ ơi định cầu hôn đó là? Cầu hôn đúng không?]

[Đêm lạnh: Thưa má của con, CP con ship trong đầu xuất hiện ngay hiện thực này!!!]

“Thân mến…” Hạ Vân Sâm cố ý dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Nguyễn Đường tiên sinh, cậu nguyện ý trở thành cộng sự của tôi chứ?”

Tai Nguyễn Đường đỏ lên, anh len lén liếc xéo Hạ Vân Sâm một cái, cố gắng kìm lại trái tim sắp văng khỏi l*иg ngực đặt tay mình lên tay Hạ Vân Sâm.

[Đêm không tuyết: Ha ha, hình ảnh này cứ là lạ sao đó, tôi có thể nhìn thấy bong bóng hồng luôn.]

[An Cẩm: Đúng, nhìn như kiểu nam chính tỏ tình với nữ chính trong phim tình cảm ấy, không ngờ lại gặp nó trong một chương trình ẩm thực.]

[Duẫn Tiểu Ngư: Kẹo! Chính thức phát kẹo kìa (gâu một tràng dài hạnh phúc)]

[Không hiểu sao theo người: Nói đi phải nói lại, chỉ cần có Đường Đường thì chương trình nào cũng thành chương trình ẩm thực hết.]

Tiếp theo người đứng số hai Khâu Minh chọn Thi Minh Húc, số ba Trần Dương chọn Tào Tuấn, thứ tư Ngô Sa Sa chọn Tra Phán Phán là con gái giống cô, người cuối cùng Cố Nham đương nhiên là ghép cặp với Trần Nguyên Võ rồi.

“Chương trình của chúng tôi có một vài phân đoạn mà các đội phải thi đấu với nhau, cho nên các nhóm phải chia khu vực để hành động và dựng lều. Trên tay tôi có năm bức ảnh về năm khu vực, mọi người hãy dựa theo trình tự thắng thua ban nãy để chọn cho mình khu vực muốn sinh hoạt.” Lý Hàng lấy ra năm tấm ảnh rất đẹp giơ ra trước mặt mọi người.

Hạ Vân Sâm là người thắng lúc nãy nên nhóm hắn cùng Nguyễn Đường có quyền ưu tiên lựa chọn, hai người xem kỹ năm bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của năm nơi khác nhau.

Tấm thứ nhất bên hồ, nhìn qua có vẻ cách rất gần mặt nước nhìn khá có ưu thế, cơ mà Nguyễn Đường biết đó là nơi nguy hiểm nhất khi dã ngoại ngoài thiên nhiên, tấm thứ hai là một thảm cỏ xanh trải dài, rộng rãi cũng có vẻ an toàn, xung quanh có mấy cái cây nhưng không biết đây là đâu, lỡ cách xa nguồn nước quá cũng không tiện lắm, tấm thứ ba là cửa một hang động, bên ngoài có mấy bụi cây, xem xét thấy bên trong tương đối rộng rãi, nhưng không biết trong hang có động vật nào không, tấm thứ tư là một khu rừng rậm, cây cối cao vυ”t chạm mây, trên cây cũng đầy trái cây nên kiếm thức ăn cũng không khó, chỉ là rừng rú như thế khó tránh rắn rết cộng với côn trùng, chắc chắn không phải nơi dựng lều hợp lý, tấm thứ năm ở một khe núi, từ trên khe núi nhìn xuống là thấy một khe suối ào ạt chảy xuôi.

Hai người bàn bạc với nhau vài phút rồi quyết định chọn khe núi ở tấm thứ năm. Khâu Minh và Thi Minh Húc chọn cạnh hồ, Trần Dương Tào Tuấn chọn đồng cỏ, Tra Phán Phán cùng Ngô Sa Sa chọn hang động và nơi cuối cùng trong rừng rậm là của nhóm Trần Nguyên Võ, Cố Nham.

Lý hàng đưa cho họ một tấm bản đồ kiểu cổ, bên trên có ghi chú chỗ dựng trại của từng nhóm. Khi mọi người livestream trên hành tinh xanh này chỉ được sử dụng bản đồ chất giấy, toàn bộ quang não đã bị chương trình thu lại tạm thời bảo quản, khách mời chỉ được cung cấp máy liên lạc cơ bản.

May mà mỗi nhóm đều có một quân nhân nên tìm vị trí bằng bản đồ cổ không là khó được họ.

Tiếp theo Lý Hàng kiểm tra hành lý của các khách mời, mỗi đầu bếp chỉ được mang hai chiếc nồi cùng hai chiếc bát, mỗi quân nhân cũng chỉ được mang theo ba dụng cụ. Khi kiểm tra đến hành lý của Hạ Vân Sâm biểu cảm trên mặt Lý Hàng có biến hóa cực kỳ vi diệu, y nhìn lâu thật lâu vào người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng nghiêm túc đứng đắn này sau đó thở dài nghĩ thầm trong lòng: Không ngờ anh lại là thiếu tướng kiểu này.

Nguyễn Đường đứng ngay cạnh Hạ Vân Sâm cho nên thấy được biểu cảm trên mặt Lý Hàng, đến khi kiểm tra hết Lý Hàng tuyên bố các nhóm có thể xuất phát tới địa điểm dựng trại, khi đó anh mới hỏi Hạ Vân Sâm rốt cục đã mang thứ gì đi vậy.

Hạ Vân Sâm khẽ cười, “Tất cả đều hữu dụng, chút nữa đến nơi em sẽ biết.”

Nghe vậy Nguyễn Đường không truy hỏi thêm nữa, anh vẫn rất tin những gì Hạ Vân Sâm nói.

Vô số máy quay bay xung quanh theo dõi từng hành vi cử chỉ của họ, thế nên tình cảnh lúc nãy có rất nhiều khán giả thấy được.

[Sa Lợi Diệp: Biểu cảm lúc này của anh Hàng cực kỳ vi diệu, tui tò mò không biết thiếu tướng mang theo gì ghê.]

[Đường trắng: Hẳn là thứ vô cùng hữu dụng, dù sao phải ở đây sống ba mươi ngày, tổ tiết mục gài khách mời ác thật.]

[Tô Tô: Chả lẽ có mình tôi cảm thấy ba cái bao để *bíp* trên giường à?]

[Ôm cây ôm không nổi: Lầu trên không phải là người… Nhầm lầu trên không chỉ có một người, tôi cũng thấy thế QwQ]

Khả năng nhận biết phương hướng của Hạ Vân Sâm rất tốt, chẳng mấy chốc đã tìm thấy nơi dựng trại, nếu xét tổng thể thì khu vực này khá tốt, mặt sau là núi lại còn ở cạnh sông, phong cảnh rất đẹp nhưng mà lại chẳng có gì.

Chẳng lẽ tính cho họ ngủ ngoài trời thật à?

Hắn và Nguyễn Đường tìm kiếm khắp nơi cuối cùng đứng trên vách núi bên cạnh mới nhìn thấy một vòng tròn sơn trắng được vẽ hoa hết sức tỉ mỉ, trông vừa tự nhiên mà lại có phần cưa sừng làm nghé, cả hai không nhịn được thấy nhức hết cả răng.

Khán giả quả nhiên là tiên tri, tổ chương trình này cực kỳ hố khách mời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN