Hình ảnh của Gilbert xuất hiện trên màn hình lớn, sau lưng hắn chất đống xác sâu, loại nhỏ chỉ bé bằng móng tay nhưng loại lớn lại to như một ngọn núi nhỏ, bọn nó sở hữu màu sắc cực kỳ sặc sỡ cùng hai cái càng hình răng cưa sắc nhọn.
“Đám trùng tộc này có vỏ ngoài rất cứng, có thể qua lại trong vũ trụ mà không gặp trở ngại nào, kiếm ánh sáng loại thường không xuyên nổi giáp, hơn nữa chúng có rất ít nhược điểm, lấy ví dụ đám sâu chất đống ở đây thì điểm yếu của nó nằm ở chỗ giữa trán, bé xíu.”
Hắn vỗ camera để nó kéo ra xa, còn bản thân thì cầm kiếm ánh sáng chém đến, âm thanh chói tai vang lên rồi im bặt, mọi người nín thở chờ đợi kết quả khi camera kéo đến gần nhưng thứ nhận được chỉ là một vết mờ mờ ở vỏ ngoài của bọn sâu, Gilbert lau nhẹ một cái vết mờ cũng biến mất theo.
Hắn lại kéo ống kính ra xa rồi nhảy lên thật cao, giẫm qua giẫm lại trên xác của đám sâu lớn một lúc rồi rút kiếm ánh sáng đâm vào giữa trán chúng nó. Có điều chỗ có vẻ yếu nhất dường như lại chẳng có tí xi nhê gì, kiếm ánh sáng thì vặn vẹo cho bị axit ăn mòn.
Gilbert ném kiếm đi nói, “Chính là thế.”
Tất cả mọi người thấy hành động của hắn đều rơi vào trầm tư.
Không cần phải nghi ngờ sức mạnh của Gilbert, thân là thủ lĩnh tộc Rutte, hắn mang trong mình thể chất tương đương với cấp SS của đế quốc. Hắn thì thế nhưng người trong quân đội có mấy ai là SS, có người cấp A, thậm chí có cả nhân viên hậu cần cấp B, thêm nữa là nhân loại bình thường không thể ở ngoài vũ trụ quá lâu, phải có cơ giáp để chiến đấu, điều này cũng đồng nghĩa với việc một khi bọn sâu chui vào được cơ giáp cũng là lúc đặt dấu chấm hết cho các binh sĩ ở đó.
Trình Kê nói: “Chúng tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị.”
Gilbert bất đắc dĩ cười: “Vậy mong một ngày cá chép hóa rồng.”
“Gì cơ?” Trình Kê ngẩn ra, ngồi nghĩ nửa ngày thì nghe Hạ Vân Sâm ở bên cạnh nói: “Là mong ngày có tin tốt.”
“À há, là vậy hả?” Gilbert quay qua hắn chào hỏi sau đó phất tay nói: “Quả nhiên người anh em Hạ Vân Sâm là người hiểu tôi nhất, thế mong có tin tốt nhé, tạm biệt.”
Màn hình đen lại rồi xuất hiện thêm các video chiến đấu với bầy sâu tiên phong, trừ con đầu đàn của lũ sâu bé kia ra thì những loại khác đều được cơ giáp xử lý dễ dàng.
[À phải rồi, phải đánh nát đầu bọn này mới được nhé, nếu chém các bộ phận khác thì chúng sẽ tái sinh thành hai cá thể đấy, đáng sợ cực kì~ ]
Mọi người đọc được dòng này đầu tự động nảy ra gương mặt cực kỳ nhiệt huyết của Gilbert, mà bàn tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
Đế quốc Lam Tinh và Rutte nằm sát nhau, một khi Rutte bị diệt thì mục tiêu tiếp theo của đám sâu vũ trụ chính là bọn họ. Đám trùng tộc mang khao khát như lũ hung thú hồng hoang, chỉ biết tuân theo du͙ƈ vọиɠ nuốt chửng mọi thứ chứ chẳng thể hòa bình cùng các tộc khác, chúng cũng không hiểu được thế nào là quay đầu, cũng chẳng thể đàm phán hòa bình nên phương án duy nhất họ có thể làm chính là chiến đấu.
Trình Kê nghiêm trọng nói: “Tạm thời phong tỏa tin tức về trùng tộc, đồng thời cũng tập trung quân trang chuẩn bị ba ngày sau xuất phát.”
Có điều bọn họ chưa chuẩn bị xong thì sâu vũ trụ đã cuồn cuộn tấn công rộng khắp, tộc Rutte nhanh chóng bại trận, tin về những hành tinh ngoài rìa bị chiếm đóng tuyệt diệt truyền tới liên tục, Gilbert cũng chẳng thể giữ khuôn mặt nhiệt tình được nữa, hắn gửi liền lúc ba tin khẩn cấp mong được đế quốc Lam Tinh hỗ trợ.
Thấy một đám sâu lít nha lít nhít đánh nhau cùng tộc Rutte trong video từ tiền tuyến truyền về làm các tướng lĩnh quân bộ cảm thấy căng thẳng trước nay chưa từng có. Lần trước họ có thể thấy được sức chiến đấu kinh khủng của trùng tộc, thế nhưng lần này họ đã rõ ràng một điều, thứ đáng sợ hơn sức mạnh chính là số lượng.
Một quyền khó địch bốn tay, một chiến sĩ cơ giáp đánh chết được năm con, mười con sâu vũ trụ, thế một nghìn con, một vạn con thì sao? Dù mạnh cỡ nào rồi sẽ có lúc mệt, sau đó chính là cơ hội để đám trùng tộc nhăm nhe từ lâu lao đến xé xác.
Đây là kẻ địch mạnh và đáng sợ hơn nhiều lần những hiểm nguy đến từ hành tinh khác.
Quốc vương đến quốc Lam Tinh nghiêm trọng nói: “Nhánh quân đội bên ta gần Rutte nhất là số bao nhiêu?”
“Là tập đoàn quân số mười ba và đội biên phòng số bốn cùng trú quân của tinh cầu hai mốt.”
“Truyền lệnh để ba đội đến giúp tộc Rutte ngay lập tức.”
“Rõ thưa bệ hạ!”
Tất cả mọi người đều biết hoàng đế bệ hạ không nói sai, tuy chiến trường không nằm trong phạm vi đến quốc Lam tinh nhưng họ ngay sát Rutte, từ trước tới nay vốn là đồng minh nên dù từ tình hay lí thì họ nhất định phải đưa quân qua giúp, bằng không hậu quả nhận lại sẽ là tất cả đều bị trùng tộc nuốt chửng.
Có điều ba đội quân này có số lính chưa đến hai trăm nghìn người, chỉ có thể coi là tiếp viện cho quân tiên phong giúp họ xây tường cản địch cầm cự cho đến khi quân chủ lực đến.
Trình Kê quét mắt nhìn các vị nguyên soái ngồi dưới, “Tình hình triệu tập của các quân đoàn như thế nào?”
“Quân đoàn số một đã triệu tập đủ bảy trăm nghìn lính!”
“Quân đoàn số hai đã triệu tập đủ sáu trăm năm mươi nghìn lính!”
“Quân đoàn số ba…”
Bảy quân đoàn lớn tập trung được bảy mươi triệu quân, trong đó có năm triệu lính tinh nhuệ được điều động toàn bộ, năm trăm nghìn lính hậu cần cùng hai trăm nghìn lính đặc chủng, đi kèm đó là hai mươi triệu thanh dịch dinh dưỡng, tất cả đều sẵn sàng chỉ chờ lệnh xuất phát.
“Chiến dịch lần này giao toàn quyền chỉ huy cho Hạ nguyên soái của quân đoàn số một, các quân đoàn khác tập trung quân đặc chủng nghe lệnh của…” Trình Kê lại đưa mắt nhìn một loạt các tướng lĩnh, cuối dùng dừng trước người Hạ Vân Sâm, “Hạ thiếu tướng chỉ huy đội đặc chủng lập tức khởi hành, các quân đoàn còn lại mang theo vật tư và nhân viên hậu cần xuất phát ngay sau sẵn sàng tiếp viện bất cứ lúc nào!”
“Rõ thưa bệ hạ!”
Đợi đến khi Nguyễn Đường biết được tin đế quốc bắt đầu chiến dịch chống lại trùng tộc thì Hạ Vân Sâm đã rời khỏi thủ đô và mang theo hai trăm nghìn chiến sĩ đặc chủng tinh nhuệ đi rồi.
Nguyễn Đường chưa bao giờ trải qua chiến tranh nhưng anh có xem phim tài liệu, ấn tượng nó để lại trong anh chính là máu và cái chết. Điều đó làm anh cực kỳ lo lắng sự an toàn của Hạ Vân Sâm, nhưng anh có thể làm gì đây, câu trả lời là không gì cả.
“Anh ơi, sao anh Hạ không đến nữa vậy?” Nguyễn Vũ đợi mấy ngày mà Hạ Vân Sâm không qua chơi cùng nên cậu bé bắt đầu nhơ nhớ.
“Anh ấy có việc phải đến hành tinh khác, chẳng mấy chốc sẽ về chơi với em thôi.” Nguyễn Đường cố giấu lo lắng trong lòng cười nhẹ cho em trai an tâm.
Sau khi chính thức khai chiến với trùng tộc thì toàn bộ tinh võng đều bị bao phủ bởi thông tin chiến sự nơi tiền tuyến, cuộc chiến này liên quan mật thiết với tương lai đế quốc nên thỉnh thoảng Trình Kê sẽ phát biểu trên thời sự, cùng lúc đó cũng sẽ chia sẻ tin chiến thắng tới toàn thể người dân.
Nhưng đâu ai hay sau những chiến thắng ấy phải đánh đổi khốc liệt cỡ nào.
Tình hình tiền tuyến trở nên căng thẳng rất nhanh, lũ sâu vũ trụ càng ngày càng nhiều, ngoài những loại xuất hiện trong đội tiên phong ra thì còn một loạt các loại mới mang năng lực vượt trội, loại sâu hình tam giác có khả năng ăn mòn làm vỏ ngoài cơ giáp hư hại nghiêm trọng, dù có hàng triệu binh sĩ đế quốc đến hỗ trợ nhưng cũng chỉ cầm cự được một khoảng thời gian ngắn.
Liên quân Rutte và đế quốc quyết định lấy hành hành tinh Shelter có địa hình phức tạp để làm cứ điểm, cũng nhờ đó mà có thể cố gắng chống đỡ vài đợt tấn công của trùng tộc.
Trong hoàn cảnh nguy cơ rình rập như hiện tại thì ăn được đồ ăn thiên nhiên là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, thế nên dịch dinh dưỡng là một thứ không thể thiếu, vài hành tinh chuyên sản xuất của Rutte đã bị phá hủy thành ra đế quốc Lam Tinh phải bổ sung thêm dịch dinh dưỡng, cơ giáp, năng lượng, vũ khí, thuốc men cùng các loại quân nhu không ngừng nghỉ.
Vô số vật tư tràn về tiền tuyến không dừng một giây.
Nhưng ngay lúc đó chuyện không ai ngờ đến đã xảy ra, kẻ thù mấy nghìn năm của đế quốc – Tộc Varen xé bỏ hiệp ước hòa bình, tấn công tàu vận tải, gϊếŧ sạch binh lính và cướp toàn bộ vật tư có trên tàu.
Số quân nhu trị giá mấy trăm triệu tiền thông dụng bị cướp gây ra ảnh hưởng cực lớn đến tình hình tiền tuyến, không có cơ giáp, năng lượng và lương thực bổ sung làʍ ŧìиɦ trạng các chiến sĩ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
“Đám Varen này có mục đích gì vậy cơ chứ?!” Sau khi Trình Kê nhận được tin, thân là vua nhưng ông cũng không giữ nổi bình tĩnh, suýt nữa thì lật tung bàn họp trong phòng hội nghị, “Bọn chúng không muốn sống nữa à!”
Những người khác nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu là chủng tộc có trí khôn khác của vũ trụ thì không sao, ít nhất Varen có thể bắt tay đổi lấy lợi ích, nhưng đây là trùng tộc, một lũ sâu vũ trụ không có trí khôn, lợi ích với chúng không có nghĩa và trong mắt bọn nó thì toàn bộ vũ trụ này chính là đồ ăn, chúng sinh ra và tồn tại để tuân theo du͙ƈ vọиɠ nuốt chửng mọi thứ thôi.
Không một ai ngờ rằng đám Varen sẽ bất chấp nguy hiểm cướp tàu vận tải của đế quốc Lam Tinh, nếu cả tộc Rutte và Lam Tinh diệt vong thì kẻ tiếp theo nối gót cũng chính là bọn chúng.
“Đám Varen là một lũ điên.”
“Bệ hạ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
“Lập tức gửi công văn yêu cầu các nhà máy sản xuất dịch dinh dưỡng tăng gia sản xuất, phải dùng tốc độ nhanh nhất gửi thực phẩm cứu trợ đến Shelter, ngoài ra lần này phái thêm một trăm nghìn lính cơ giáp thuộc quân đoàn bốn và quân đoàn hai đi theo bảo vệ.”
“Rõ thưa bệ hạ!”
Trong vòng ba ngày đế quốc Lam Tinh lại một lần nữa gom được hai mươi triệu thanh dịch dinh dưỡng khẩn trương gửi đến hành tinh Shelter, đi cùng là một trăm nghìn chiến sĩ cơ giáp, chắc hẳn lần này đám Varen sẽ không cướp thành công.
Nhưng trăm phòng nghìn phòng không phòng được những kẻ điên, chúng dùng phương thức tự sát cực đoan để phá hủy tàu vận tải cùng số dịch dinh dưỡng trong đó, thà chết cũng không muốn hàng hóa đến được tay các chiến sĩ ngoài mặt trận. Cùng lúc đó quân đội Varen cũng nhăm nhe thừa cơ quân chủ lực rời khỏi thủ đô Lam Tinh trà trộn vào thăm dò hòng một ngày chiếm lấy đế quốc.
Trước là trùng tộc tấn công dồn dập, sau là Varen chực sẵn như hổ rình mồi, quân đội lại tập trung tại tiền tuyến, chuỗi cung ứng vật tư đứt gãy khiến tình hình chiến đấu xoay chuyển đột ngột.
Tin thương vong từ chiến trường truyền về không ngừng, lãnh đạo cấp cao của đế quốc Lam Tinh căng thẳng đến bốc hỏa. Thượng tướng Cao Mãnh của tập đoàn quân số ba còn định tự mình dẫn quân đi vây quét địa bàn người Varen, để cho cái đám vừa tham lam vừa ích kỉ phải ăn quả đắng nhưng Hạ Vĩ Diệp đã kịp thời ngăn lại.
“Đám người điên đó chơi hèn đánh một chỗ rồi lại đổi chỗ khác, có thời gian đi giằng co du kích với chúng chẳng bằng nhanh chóng tìm cách vận chuyển vật tư đến Shelter. Tách toàn bộ vật tư ra, ngoài tàu vận tải chính, mỗi cơ giáp mang theo một nghìn thanh dịch dinh dưỡng, lắp toàn bộ khối năng lượng và vũ khí vào cơ giáp, như vậy có thể đảm bảo ít nhất sẽ có một phần vật tư đến được tay các chiến sĩ.” Hạ Vĩ Diệp nói.
“Đã biết…” Cao Mãnh biết Hạ Vĩ Diệp nói có lý nên cố nhịn cơn giận đi triệu tập binh lực chuẩn bị xuất phát lần hai.
Hạ nguyên soái tự mình hạ lệnh để các công ty cung cấp tạo ra dịch dinh dưỡng loại mới, đảm bảo nguồn năng lượng cho một thanh dịch dinh dưỡng là cao nhất.
Các công ty cung cấp sau khi nhận được phương pháp điều chế coca của Nguyễn Đường đã áp dụng tương tự vào dịch dinh dưỡng, tăng thêm chút hương hoa quả vào tạo nên một loại mang hương vị khác biệt, vì mới tung ra thị trường nên trong kho vẫn còn dự trữ có thể mang ra sử dụng ngay. Mặt khác Hạ nguyên soái cũng hi vọng bản đổi mới của dịch dinh dưỡng có thêm đường để hỗ trợ các chiến sĩ hấp thu năng lượng bổ sung thể lực tối ưu nhất.
Lúc trước thành lập nhà ăn tại quân bộ chỉ là để nâng cao tinh thần cho chiến sĩ thôi, nhưng không ngờ mọi người ăn xong lại xuất hiện tình huống năng lực được cải thiện. Bởi có thể nhanh chóng tới nhà ăn nên các chiến sĩ tập luyện cực kỳ tích cực, không ít người đạt được bước tiến lớn trong các kì kiểm tra, thậm chí còn xuất hiện cả trường hợp đột phá giới hạn tinh thần lực và thể chất.
Viện khoa học đã tiến hành nghiên cứu hiện tượng này và đưa ra kết luận: Quá trình ăn sẽ tạo ra cảm giác sảng khoái, nhai làm giảm căng thẳng, đường giúp não tạo ra một chất giúp cân bằng trạng thái sinh học, ngủ sâu, giảm bớt đau đớn.
Trong tình trạng vật tư khan hiếm, trạng thái cực đoan của các chiến sĩ rất dễ dàng bị đẩy lên đến đỉnh nên Hạ nguyên soái cho rằng, các loại dịch dinh dưỡng mới sẽ phần nào đó thay thế được đồ ăn thiên nhiên, giúp giảm bớt căng thẳng cho binh sĩ duy trì trạng thái chiến đấu.
Ngay lúc ông thấy uể oải khó nghĩ thì Nguyễn Đường lại chủ động tìm tới với hi vọng được cung cấp một loại đồ ăn cực tiện mang tên “đồ hộp”.