“Báo cáo! Cơ giáp và chiến hạm loại nhỏ đang tiếp cận!”
“Chuẩn bị chặn đòn.” Đội cơ giáp của tập đoàn quân số ba lập tức chuẩn bị tiến hành chiến đấu.
Tộc Varen là một tộc rất thiện chiến và điên cuồng, trước khi nhân loại xuất hiện trong vũ trụ, chủng tộc này dùng vũ lực cướp đoạt tài nguyên của hàng vạn hành tinh xung quanh. Lịch sử chiến tranh của chúng và đế quốc kéo dài cả nghìn năm, tài nguyên phong phú, trí tuệ nhân loại và sức sáng tạo luôn là những thứ mà tộc Varen muốn cướp từ tay loài người. Bọn họ luôn muốn biến người trở thành nô ɭệ để dễ bề khống chế.
Có điều thứ đáng cười nhất là loài người lại học được phương thức cải tạo gen từ chính tộc Varen, đến khi người trái đất không còn yếu đuối như thuở ban sơ cũng là lúc Varen mất đi thế độc đại đã duy trì ngàn năm.
Bị giống loài hạ đẳng mình luôn xem thường đánh bại khiến bè lũ Varen không thể chấp nhận được, chúng coi hiệp định hòa bình kí kết hai mươi năm trước là sỉ nhục, khi phát hiện đế quốc Lam Tinh và tộc Rutte rơi vào nguy hiểm chúng thẳng tay xé bỏ hiệp ước, thừa dịp đυ.c nước béo cò, quả là một hành động đớn hèn vô liêm sỉ cực độ.
Mỗi một cơ giáp, mỗi một chiến hạm của chúng đều trang bị vũ khí tự hủy siêu mạnh, không cần quan tâm đến sự tấn công của quân đế quốc, chúng chỉ tấn công tàu vận tải và còn cực đoan đến nỗi dùng cả phương thức tự sát, quân đế quốc tập trung bảo vệ vật tư quân đội nên bó tay bó chân nhiều lắm, bởi vậy mới để bọn Varen được lợi mấy lần.
“Vị trí chín giờ có hai cơ giáp phát nổ! Nhanh chóng né tránh! Nhanh chóng né tránh!”
“Tàu vận tải tổn thương nghiêm trọng, động cơ hai khoang trái mất khả năng hoạt động, động cơ hai khoang trái mất khả năng hoạt động!”
Tiếng nổ ầm vang đi cùng những đòn tấn công mãnh liệt cứ thế tiếp diễn.
“Lùi lại! Lùi lại!” Cuối cùng đế quốc Lam Tinh chọn rút lui, tàu vận tải lại một lần nữa bị phá hủy.
Trong một tòa pháo đài trôi nổi giữa vạn ngàn thiên thạch, McCarthy – kẻ đứng đầu tộc Varen cười lên từng tiếng phách lối “Ha ha” phách lối, “Quả thực là một đám người trái đất thấp hèn, để xem chúng mày không có vật tư tiếp tế sẽ làm được gì! Gọi đám Rogier về đi.”
“Rõ thưa thủ lĩnh.”
Chỉ là bọn chúng chưa vui mừng vì đánh lén thành công được bao lâu thì tin báo từ nhóm giám sát tộc Rutte và đế quốc đã báo về một tin: “Thưa thủ lĩnh, phát hiện có gợn sóng nhảy vọt, đế quốc Lam Tinh lại cử thêm một đội tàu vận tải! Ngoài ra còn có tộc Rutte đi theo hỗ trợ!”
“Cái gì?!” McCarthy khϊếp sợ.
“Tàu vận tải của đế quốc Lam Tinh đang tăng tốc cực hạn hướng về phía Shelter, khoảng một tiếng nữa sẽ tới nơi.”
“Cái chó gì?! Đám Rogier đã về chưa?”
“Lũ người đế quốc thừa dịp kẽ hở giữa thời gian chúng ta rút quân để phái thêm một đội tàu nữa đi, Rogier đã vào đến khu vực thiên thạch rồi…” Người kia không nói thêm gì, bởi vì đội cơ giáp Rogier dẫn đầu đã về, có quay lại cũng không còn kịp nữa.
“Để đội giám sát lên! Dù có phải chết cùng chúng thì cũng không được để đám đế quốc nhận được vật tư tiếp tế.”
“Nhưng người chịu trách nhiệm giám sát hôm nay chính là ngài Hudson…” Tộc Varen phân chia đẳng cấp rất khắc nghiệt, địa vị của Hudson ở Varen chỉ đứng sau thủ lĩnh McCarthy, nhiệm vụ tự hủy như thế không cần một nhân vật có đẳng cấp cao như ngài Hudson làm.
“Thế thì làm sao?! Nói cho hắn biết đây là mệnh lệnh của ta!”
“Rõ…”
Sau khi Hudson nhận được thông tin thì cười khinh một cái.
“Có bẫy, chúng ta tiếp tục giám sát không được hành động.”
“Rõ thưa ngài Hudson!”
Bọn họ chỉ là nhóm phụ trách trinh sát, có mỗi một chiếc chiến hạm hạng nhẹ có khả năng ẩn hình, thậm chí còn chẳng có mấy bom thì làm sao phá hủy được tàu vận tải to cỡ kia? Người đế quốc có câu “lấy trứng chọi đá”, nhóm trinh sát vỏn vẹn sáu người như bọn họ căn bản không có một tí cơ hội nào để tiếp cận chiến hạm, thậm chí chỉ cần thò cái đầu ra là bị bắn cho nổ banh xác rồi, rõ là hi sinh vô ích.
McCarthy muốn nhân cơ hội này bài trừ lớp cao tầng. Đừng mơ mà làm được!
Một nhóm cơ giáp của quân đoàn ba lén lút theo đuôi Rogier, tránh được thiết bị giám sát của tộc Varen thành công đột nhập vào pháo đài luôn ẩn mình trong biển thiên thạch.
Cao nguyên soái dẫn đầu hạ lệnh ngay lập tức: “Phá hủy toàn bộ camera và thiết bị tự hủy, cắt nguồn điện toàn diện, cướp sạch căn cứ tộc Varen!”
Vô số quân đế quốc im lặng ào lên như thủy triều, thẩm thấu vào từng ngóc ngách pháo đài tộc Varen, mỗi một người tựa như dao sắc đi đến đâu người Varen ngã xuống đến đó, không một thông tin nào có thể lọt ra ngoài.
Một giây sau, điện cung cấp cho pháo đài đột ngột bị cắt, tất cả rơi vào một màu đen chết chóc.
“Chuyện gì xảy ra?!” McCarthy tức giận quát lớn, “Người trái đất! Nhất định là lũ sinh vật hạ đẳng đó thâm nhập vào căn cứ của ta!”
“Kích nổ thiết bị tự hủy của căn cứ ngay lập tức, tuyệt đối không được để bọn chúng chiếm vật tư.”
McCarthy tàn bạo ra lệnh, sau đó nhanh chóng mặc đồ bảo hộ trốn ra ngoài bằng lối thoát hiểm dưới sự che chở của đội bảo vệ, còn các binh sĩ Varen, tất nhiên là hắn mặc kệ.
Dù tập đoàn quân số ba đã dỡ bỏ toàn bộ trang bị tự hủy trên pháo đài nhưng trên người tộc Varen vẫn còn, biết mình bị thống lĩnh từ bỏ nên chúng càng thêm hung hãn, gây không ít phiền phức cho binh lính đế quốc, thương vong không tránh khỏi nhưng có thể nói lần hành động này có một kết quả hết sức mĩ mãn.
Nhóm người đánh lén của tộc Varen cũng không còn nhiều, mà vật tư đế quốc lại không ít, cuối cùng cũng coi như là lấy lại được số vật tư đã bị đánh cướp, một tàu vận tải nữa lại xuất phát trên đường tiếp tế đã được nối liền.
Kế hoạch của Hạ Vĩ Diệp nguyên soái thành công tốt đẹp.
Quân đế quốc giương đông kích tây thừa dịp đám Varen khinh địch không chỉ phá hủy pháo đài của chúng, mà còn thành công giao vật tư đến cho các chiến sĩ nơi tiền tuyến.
“Ôi! Người anh em thân yêu có khỏe không?” Gilbert ra khỏi cơ giáp, việc đầu tiên hắn làm là bước lên ôm thật chặt Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm hơi nhíu mày khéo léo tạo ra một khoảng cách nhỏ, “Tôi rất khỏe.”
“Nghe nói đợt này tàu vận tải đưa đến rất nhiều đồ ăn, cuối cùng thì các dũng sĩ của chúng ta cũng được no bụng rồi.” Gilbert khó nén hưng phấn, một khi được tiếp tế thì hắn tin quân đế quốc và chiến sĩ tộc Rutte sẽ không sợ hãi bất kì một kẻ địch nào.
“Ừ, có thể ăn no.” Hạ Vân Sâm dời mắt lạnh lùng nhìn về phía đạn nổ đang được chuyển xuống từ tàu vận tải.
***
Gilbert không bao giờ ngờ được lại có một ngày mình được chiêu đãi “tiệc sâu” ở trụ sở tạm thời của đế quốc.
Rõ ràng đã đưa tới nhiều dịch dinh dưỡng ngon miệng và cả đồ ăn nhanh rồi mà, cứ tưởng được ăn no chứ sao lại ăn cái này? Dù trước đó Gilbert đã nhận được thông tin có thể ăn sâu và chúng được chế biến thành đồ hộp, có điều nghe thì nghe thế chứ tâm lý vẫn chưa chuẩn bị kịp.
Tận mắt thấy đám sâu xấu xí nằm trên đĩa, quá là kinh khủng không từ nào diễn tả nổi.
Nhưng sau khi ăn thử một miếng thịt sâu, Gilbert đã hoàn toàn bị hương vị thơm ngon của chúng thuyết phục, cái thứ xấu xí và ngập mùi nguy hiểm khi nướng lên ăn hóa ra lại ngon thế này.
Sau khi Gilbert về lại Rutte thì lập tức tập hợp nhân công bắt đầu kiến tạo nhà máy đồ hộp tại các hành tinh cung cấp tài nguyên, thu sạch xác trùng tộc làm thành đồ hộp ngon miệng. Dưới tình hình khan hiếm đồ ăn thế này thì thịt sâu đóng hộp chính là một giải pháp cứu cánh tuyệt vời.
Lũ sâu này ngoài có hương vị thơm ngon ra thì dường như chúng còn mang cả năng lượng đặc biệt có thể bổ sung thể lực thì phải, sau khi đám Hạ Vân Sâm ăn thịt sâu xong thì cảm giác mỏi mệt trong cơ thể bị quét sạch, mỗi người mang một nhóm lính ra ngoài săn sâu để các chiến sĩ của mình được một bữa no. Dù dịch dinh dưỡng kiểu mới rất tốt, đồ ăn nhanh còn ngon hơn nhưng thực tế là mọi người lại thích ăn sâu nướng.
Ngon, dinh dưỡng dồi dào lại còn hả giận. Quá ư thoải mái.
Năng lượng bây giờ đã rất đủ nên không sợ trùng tộc phá vòng bảo hộ tấn công, rất nhiều chiến sĩ không chịu nổi nhàm chán mỗi lần ăn cơm đều xách cơ giáp ra ngoài, vừa ăn thịt sâu vừa gào lên với lũ trùng tộc lít nhít phía bên kia:
“Ngon quá điii! Quá là ngon! Đỉnh của chóp!”
Hạ Vân Sâm hiểu nỗi uất ức giấu bao lâu của họ, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng không xen vào, kệ họ “đả kích tinh thần” lũ sâu vũ trụ.
Trí thông minh của trùng tộc thấp thì thấp, không hiểu người đế quốc nói gì nhưng chũng vẫn biết sợ, nó biết mấy người này đang ăn đồng loại của chúng nó. Từ kẻ đi săn biến thành con mồi khiến chúng chùn bước, cũng không dám tấn công ồ ạt như trước chỉ sợ cúng thêm đồ ăn cho người ở trong đó.
Từ đó các binh sĩ càng đánh càng hăng, trùng tộc tiến công có đi không có về, nỗi sợ khiến sâu vũ trụ chạy trốn chỉ có thể để lại lũ như rươi không biết bay đi sau cùng.
Khi tin tức quay lại quân bộ đã khiến cực kỳ nhiều người ngạc nhiên không khép miệng lại nổi… Bọn họ thành người đứng đầu chuỗi thức ăn rồi sao?
Dù có cơ số trùng tộc còn sót lại nhưng lượng ăn của các chiến sĩ cũng cực kỳ kinh người, bọn họ bắt đầu có ý định giữ lại một ít để về nuôi nhân giống, thế nên mỗi khi càn quét sâu vũ trụ ai nấy đều cẩn thận không làm chết chúng nó.
Có điều tiệc vui chóng tàn, lúc mọi người tưởng cuộc chiến này sắp kết thúc thì trùng tộc quay lại dẫn theo một loạt các loại mới tới tấn công.
Đám côn trùng này có kích thước lớn hơn rất nhiều với loại cũ, khắp người được bao bọc bởi giáp xác cứng chắc, tiếng ồn phát ra khi bay chẳng khác nào một chiếc máy bay né.m bom cỡ nhỏ. Miệng chúng cũng có khớp nhai nhọn hoắt cùng đôi càng mang sức mạnh xé toạc được cả cơ giáp, cực kỳ khó đánh.
Đi cùng với lũ côn trùng mới là lũ sâu đào đất, tuy không lớn nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, có thể ẩn mình vào môi trường xung quanh, lớp giáp chống lại tia hồng ngoại quét thân nhiệt nên dù là có dùng thiết bị kiểu mới cũng không thể tìm ra được vị trí chính xác của chúng nó.
Lũ sâu này sẽ tranh thủ lúc cơ giáp dọn dẹp côn trùng ngoài l*иg phòng hộ xông đến cắn nát cơ giáp thành từng mảnh.
Tình hình tiền tuyến vừa mới chuyển biến tốt nay lại rơi vào cảnh nguy hiểm.
Cùng lúc đó, quân bộ tọa lạc tại thủ đô.
“Báo cáo nguyên soái, Nguyễn tiên sinh muốn gặp ngài.” Quang não Hạ Vĩ Diệp sáng lên, âm thanh phó quan của ông cũng truyền ra từ trong đó.
“Để cậu ấy vào.”
Hạ Vĩ Diệp nhìn Nguyễn Đường đứng trước mặt, ông không nhịn được hỏi: “Giờ này cậu tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ có phát kiến về trùng tộc loại mới?”
Nguyễn Đường ngẩng đầu, cực kỳ kiên định trả lời: “Nguyên soái, tôi muốn ra tiền tuyến.”