Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Chương 13: Cay nổ mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc


Chương 13: Cay nổ mắt


Mà những thôn dân khác cũng nhanh chóng phát hiện những cây ớt kia quả thực đang bảo vệ bọn họ.

Bởi vì đã có vài cây vì bảo vệ bọn họ mà rơi vào miệng trùng.

Chu Bách Triết đứng ở chỗ cao nhất quan sát toàn cảnh chiến trường, cậu phải đảm bảo mình có tầm nhìn tổng quát thì mới điều khiển tốt đám tiểu đệ công kích đám trùng biến dị.

Đến lúc này thì nhóm dị năng giả đã hoàn toàn an tâm, không còn phòng bị đám ớt nữa.

Nếu có cây ớt leo lên lưng dị năng giả, người nọ thậm chí còn không quay đầu lại, lúc thấy cây ớt không nắm chặt còn tiện tay kéo tới trước ngực, thân thiết vỗ vỗ.

Chu Bách Triết thấy vậy liền nhanh chóng điều khiển tiểu đệ dùng rễ của mình cắm phập vào mắt trùng biến dị.

Hoàn mỹ!

Là hành động tập kích vô cùng hoàn mỹ!

Là phối hợp vô cùng hoàn mỹ!

Ớt chọt mắt người giết trùng, hoàn mỹ biết bao nhiêu a.

Song phương tiến hành hợp tác, mới đầu còn xa lạ sau đó thì càng lúc càng quen thuộc, rất nhanh đã giết chết toàn bộ trùng bậc một cùng bậc không, chỉ còn lại vài con trùng biến dị lẻ loi tụ tập lại một chỗ.

Đám trùng tựa hồ ý thức được tình huống không ổn, đám thức ăn thơm ngon này đang chiếm cứ vị trí có lợi, nháy mắt chúng liền bất an rúc lại một chỗ, cố gắng há mồm nhe nanh, miệng cọp gan thỏ gầm gừ muốn đe dọa nhân loại.

Thi thể trùng cùng thi thể thôn dân có ở khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ đất đai, sắc mặt mọi người càng ngưng trọng hơn.

Bởi vì, con trùng biến dị cấp ba vẫn còn chưa ra tay.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tụ tập về phía bóng đen ở xa nhất, khoảng cách với thôn tới gần năm trăm mét nhưng uy áp tỏa ra vẫn làm dị năng giả có ý chí không đủ cường đại cảm thấy suy sụp.

Thấy vậy, trưởng thôn quát to: “Giơ kiếm trong táy các tay lên, thân là dị năng giả quyết không thể sợ hãi đám trùng này!”

Tiếng quát này giống như một đòn cảnh tỉnh làm không ít người cảm thấy áy náy, là dị năng giả, thà chảy máu bị thương chứ quyết không yếu lòng.

Cùng lắm là chết thôi!

Mọi người nắm chắc chuôi kiếm, cố đè nén sợ hãi sinh ra từ uy áp chênh lệch cấp bậc.

Trong số mọi người chỉ có Chu Bách Triết không hề bị ảnh hưởng, mặc dù sức mạnh không phải quá cường đại, ngay cả trùng biến dị cấp không cũng không giết được, thế nhưng cậu chính là thực vật cấp ba.

“Trưởng thôn, chúng ta làm sao đây?” Đội trưởng đội săn có chút khẩn trương.

Con trùng biến dị cấp ba kia thực sự quá mạnh, cho dù tất cả dị năng giả trong thôn cùng ra tay chỉ sợ chỉ tạo thành vài vết thương nhỏ mà thôi.

Nhỏ như lúc nấu cơm vô tình bị đứt tay vậy…

Trưởng thôn chậm rãi lắc đầu, ông cũng hết đường xoay xở, khổ sở nói: “Chỉ có thể cố gắng thôi, cứ theo mệnh trời.”

Nhóm ớt trợ giúp thôn dân cũng sớm bị nhóm thôn trưởng bỏ quên, bởi vì bọn họ nhìn ra được chúng chỉ có thể quấy nhiễu đám trùng mà thôi, bọn họ căn bản không trông cậy những cây ớt này có thể giết chết trùng biến dị cấp ba.

Chu Bách Triết đứng trên chỗ cao nhất, nhìn thấy tất cả biểu tình của mọi người, nhịn không được nhân tính hóa lắc đầu một cái, nói thẳng ra thì vì cậu quá yếu nên mới không được thôn dân coi trọng.

Thế nhưng thân là người tập võ, hi vọng nhất là cái gì?

Không phải muốn cho mọi người biết mình rất trâu bò, trâu bò đến mức làm người ta khiếp sợ sao?

Cúi đầu nhìn hai quả ớt treo trên cành lá, Chu Bách Triết nhịn không được vuốt ve mấy cái, thầm lẩm bẩm: “Quả ớt nhỏ của ta, ta có làm nên chuyện hay không trông cậy hết vào tụi mi đấy, cố gắng nổ cho hoành tráng, tranh thủ cay chết con trùng kia!”

Hai quả ớt nhỏ không có động tĩnh gì, nháy mắt đó Chu Bách Triết cũng không chắc hai quả ớt này có hiệu quả hay không.

Xa xa, con trùng biến dị cấp ba kia dùng ánh mắt kép thật lớn của mình nhìn chằm chằm nhóm thôn dân, con ngươi đỏ ngầu tràn đầy tham lam cùng khát vọng.

Phàm là dị năng giả bị trùng biến dị nhìn trúng đều không rét mà run.

Ngay lúc đó, con trùng biến dị cấp ba ngửa đầu hé cái miệng to như chậu máu phát ra tiếng gầm gừ chói tai, giống như ra lệnh, đám trùng biến dị vốn tụ tập lại một chỗ nháy mắt phát động công kích.

“Đám trùng biến dị khốn khiếp!” Đội trưởng thủ vệ nhịn không được mắng, tựa hồ chỉ có vậy mới có thể triệt tiêu cảm giác sợ hãi trong lòng.

“Giết a!” Mọi người rống to, cầm kiếm laser phát ra hết dị năng hung hãn chém giết đám trùng, lối đánh liều mạng nhanh chóng diệt được hơn phân nửa số trùng còn lại, số còn lại cũng bị đánh tới dở chết dở sống.

Thế nhưng sắc mặt mọi người vẫn rất ngưng trọng, bởi vì con trùng biến dị cấp ba kia đến tận bây giờ vẫn chưa chịu ra tay.

Chu Bách Triết nhìn con trùng biến dị cấp ba, trong lòng cũng trầm xuống.

Thấy đám tiểu đệ của mình chết hơn phân nửa, con trùng biến dị cấp ba nhất thời tức giận gầm thét, nó quyết định tự mình ra trận, ăn hết đám thức ăn đáng giận này!

“Không tốt!”

Mọi người biến sắc, đột nhiên ý thức được mình thực sự phải bỏ mạng trong tay con trùng biến dị cấp ba này.

Tiếng gầm gừ chói tai vang lên, tâm tình mọi người cũng theo đó mà thấp thỏm.

Trùng biến dị cấp ba hệt như một quả đạn pháo từ xa xa bắn tới, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hàn quang chói lóa, có thể thấy lớp giáp trên người con trùng biến dị cấp ba này dày cỡ nào.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nguy cấp này, một bóng dáng màu xanh nhảy tới trước mặt mọi người, lá cây bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc xào xạc, hai cánh tay giang rộng hệt như muốn bảo hộ bọn họ.

Mọi người bị một màn này chấn kinh, thật lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Gốc thực vật này rốt cuộc từ đâu chui ra?

Thế nhưng ngay lúc này con trùng kia từ không trung rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu tới nửa mét.

Mọi người lấy lại thần trí, vội vàng tung ra công kích.

Con trùng biến dị kia không thèm nhìn tới gốc thực vật nhỏ bé tới mức cơ hồ không thể nhìn thấy, nó dùng chiếc càng lớn của mình kẹp lấy dị năng giả ở gần nhất đưa tới bên mép ngửi ngửi, nháy mắt nước miếng chảy ra tí tách.

Người biến dị nọ kinh hoảng, vội vàng dùng kiếm laser tiến hành công kích, thế nhưng con trùng biến dị cấp ba này thực sự quá mạnh, kiếm laser chỉ rạch thành một vệt màu trắng trên người nó.

“Đáng chết, mau tấn công!” Đội trưởng đội săn quát lớn, trong quá trình chiến đấu cánh tay đã bị thương nhưng vẫn giơ lên, điên cuồng dùng kiếm laser phát ra dị năng, sau đó không ngừng đâm chém.

Toàn bộ quá trình, Chu Bách Triết giống như người trong suốt, hoàn toàn bị lãng quên.

Mọi người tập trung dị năng vào cùng một chỗ, cho dù là lớp vỏ cứng rắn thế nào thì nhất định cũng có lúc bị phá vỡ.

Đúng như dự đoán, trùng biến dị cảm thấy trên người mình truyền tới một trận đau nhức, nó theo bản năng gào thét, tựa hồ ý thức được mình bị thương, con trùng biến dị vô cùng phẫn nộ há cái miệng đáng sợ to như chậu máu của mình phun ra một hỏa cầu thật lớn.

Nó muốn đốt chết đám nhân loại này.

Nhất thời, tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Vào lúc này, nhóm thực vật bị mọi người bỏ quên đột nhiên nhảy ra, sau đó cầm kiếm laser hung hăng chọt con trùng kia một nhát.

Mặt dù nhát đâm giống như muỗi đốt, căn bản không có cảm giác đau đớn nhưng đối với con trùng thì lại giống như khiêu khích.

Nó đỏ mắt táp về phía cây ớt, thế nhưng cây ớt kia lại rất linh hoạt nhanh chóng chạy ra xa, sau đó nhặt đất đá dùng sức ném về phía nó, thậm chí còn vung vẫy cành lá xào xạc xào xạc không ngừng.

Trùng biến dị lại càng tức giận hơn, nó vươn cái chân to lớn như gốc cây đuổi theo Chu Bách Triết.

Một màn này làm nhóm thôn dân nghĩ mình sắp chết sợ ngây người, thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ.

Gốc thực vật kia… cứu bọn họ sao…

Thế nhưng mặc dù là vậy, mọi người vẫn không tin cây ớt kia có thể giết chết trùng biến dị, chẳng qua chỉ kéo dài giúp mọi người sống thêm vài phút mà thôi.

“Mọi người, mau nhân cơ hội này tiếp tục công kích!” Đội trưởng đội săn đỏ mắt, hung hãn ra lệnh.

Mọi người đều ôm quyết tâm liều chết giơ kiếm laser, mặc dù biết có lẽ sẽ phải chết nhưng vẫn phải dốc toàn lực giết con trùng này.

Đây trách nhiệm mà dị năng giả phải gánh vác.

Thế nhưng giây tiếp theo, cây ớt chỉ thiên đang dụ trùng biến dị đột nhiên hướng thôn dân xua tay, hơn nữa còn ra hiệu bảo bọn họ lùi về sau.

“Làm sao giờ?” Các thôn dân trố mắt nhìn nhau, có chút loay hoay không biết nên làm thế nào mới phải, vì thế rối rít đưa ánh mắt về phía trưởng thôn, chờ ông ra lệnh.

Rốt cuộc là tiến tới công kích hay nghe theo lời cây ớt chỉ thiên không rõ lai lịch kia?

Trưởng thôn tự hỏi một chút, sau đó cắn răng nói: “Đánh cuộc thử một lần đi, chúng ta lùi về sau, dù sao cũng chỉ có thể chết một lần mà thôi.”

Lời này làm mọi người trầm mặc, nhanh chóng lùi về sau.

Liếc nhìn vị trí của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết lắc đầu tiếp tục xua tay, tỏ ý phải lùi xa hơn nữa.

Còn lùi nữa à?

Thôn dân nhất thời bối rối, hoài nghi không thôi.

Cây ớt này rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Bách Triết nhất thời nóng nảy, điên cuồng xua tay bảo mọi người nắm bắt cơ hội lùi về sau.

Thấy vậy, thôn dân chỉ có thể chọn lựa lùi về sau, sau đó nhìn chằm chằm về phía cây ớt kia.

Từ khi biết mình sẽ phải chết, giờ phút này bọn họ đột nhiên cảm thấy thực bình thản, thậm chí còn bắt đầu hiếu kỳ muốn biết cây ớt này định làm gì.

Chu Bách Triết hài lòng gật đầu, sau đó thúc đẩy làm hai quả ớt chín đỏ, đến lúc nó chuẩn bị nổ tung thì quả quyết hái xuống, quăng ra ngoài.

Con trùng biến dị thấy hai quả ớt đo đỏ thì theo bản năng há to miệng, nuốt trọng.

Chu Bách Triết thấy vậy lập tức nắm chặt thời gian chạy ra thật xa.

Thế nhưng hết thảy đã không còn kịp.

Lần trước cậu chỉ mới cấp một, năng lực của bom ớt làm sao có thể so với cấp ba.

“Bùm bụp…” một tiếng nổ vang lên, hai quả ớt nháy mắt nổ tung, cho dù trùng biến dị đã nuốt nó vào bụng nhưng không khí xung quanh vẫn nhanh chóng lan tràn chất khí màu đỏ bao phủ toàn bộ phạm phi hai mươi mét xung quanh.

Con trùng biến dị kia khựng lại một giây, sau đó hai mắt nó phốc một tiếng nổ tung.

Con mắt nó, bị cay tới phát nổ.

Có thể tưởng tượng uy lực của bom ớt này kinh khủng tới mức nào.

Trùng biến dị căn bản không rảnh để tâm tới mắt mình, nó chỉ cảm thấy vô cùng thống khổ, chỉ hận không được chết ngay lập tức, cay tới từng tấc thân thể làm nó điên cuồng giãy dụa.

Rất nhanh, thân trùng bắt đầu đỏ lên, dần dần chảy ra mủ máu đáng sợ.

Ngay cả Chu Bách Triết, cho dù chạy nhanh cỡ nào cũng không chọi lại tốc độ lan tràn của chất khí màu đỏ kia.

Sau khi bị chất khí kia bao phủ lấy thân thể, Chu Bách Triết nháy mắt kêu la thảm thiết, cũng bắt đầu lăn lộn dưới đất.

Cay quá a!!!

Con mắt Chu Bách Triết đảo một vòng, toàn bộ cây ớt giống như mất đi hết sức lực, bẹp một tiếng ngã xuống đất, mất đi động tĩnh.

Nhóm thôn dân quan sát toàn bộ hành trình đồng loạt trợn mắt há hốc.

.*.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN