Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Chương 16: Thể dục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc


Chương 16: Thể dục


Ngày hôm đó, nhóm thôn dân xì xào bàn tán, thảo luận cây ớt có sức chiến đấu mạnh mẽ cam kết sẽ bảo hộ bọn họ rốt cuộc làm sao có thể chuyển hóa thành một cây ớt biết nhúc nhích biết cử động hoàn mỹ như vậy?

Mọi người từ xa xa lén nhìn, cây ớt lớn lên có vẻ thực đáng yêu kia đang đứng ở chỗ cao, ngẩng đầu ưỡn ngực quơ quơ lá cây, hơn ba mươi cây ớt chỉ thiên ở bên dưới nháy mắt bắt đầu chạy lòng vòng ở gần đó, rõ ràng là đang rèn luyện.

Từ khi nào ngay cả cây ớt cũng cần rèn luyện?

Thân là dị năng giả, đội trưởng đội săn há to miệng, thậm chí ngay cả kiếm laser trong tay bị rớt xuống đất mà cũng không hay biết.

Thế giới này thật huyền ảo…

Thôn dân rối rít cầm di động, lặng lẽ chụp lại.

Hình ảnh này, ngay cả người của tinh cầu A khẳng định cũng chưa từng thấy qua!

Tinh cầu của bọn họ tuy đã bị vứt bỏ nhưng lại có một cây ớt thần kỳ mà không nơi nào có, làm thôn dân so với trước kia tự tin hơn rất nhiều.

Giờ phút này, Chu Bách Triết căn bản không để ý tới nhóm thôn dân, cậu chỉ nghiêm túc huấn luyện nhóm ớt tiểu đệ, tranh thủ luyện tập thuần thục việc điều khiển nhóm thực vật.

Dù sao thì nếu không có sự điều khiển của cậu, chúng hoàn toàn không có gì khác biệt với những cây ớt khác, vĩnh viễn cũng không động đậy, không có tư tưởng của mình, chỉ biết theo bản năng hấp thu ánh mặt trời và nước, chầm chậm trưởng thành rồi đơm hoa kết quả.

Ớt sinh như vậy, kỳ thực vẫn rất tịch mịch.

Chu Bách Triết hiếm khi có chút cảm khái nhìn trời, hai cành lá cong lại thành cánh tay đặt trên đùi, hai chiếc lá quấn nhẹ vào nhau.

“Ông nói xem cây ớt kia đang nghĩ gì vậy?” Một thôn dân thực tò mò hỏi một người khác: “Cũng không biết chỉ số thông minh của nó có cao như nhân loại chúng ta không nhỉ?”

Một người khác lắc đầu: “Không biết, bất quá hi vọng nó có thể đánh bại con trùng biến dị cấp bốn kia, bằng không thì thôn tiêu thật rồi.”

Nói tới đây, người nọ nhịn không được than thở, tựa hồ không ôm hi vọng quá lớn.

Từ cấp ba thăng lên cấp bốn là chuyện mà rất nhiều dị năng giả tiêu tốn cả đời cũng không thể làm được, mà cây ớt này, mặc dù có tinh hạch phụ trợ nhưng căn bản không có khả năng chỉ vài ngày là thăng lên cấp bốn ngay được.

Ngay cả trưởng thôn cũng nghĩ như vậy.

Từ cấp ba thăng lên cấp bốn căn bản không dễ dàng chút nào.

Thế nhưng không ai biết, chỉ cần cung cấp đủ tinh hạch, cây ớt này tuyệt đối có thể thuận lợi thăng lên cấp bốn trong vòng vài ngày.

Lúc này, trưởng thôn mang tất cả tinh hạch trong kho hàng tới: “Tôi đã mang tới toàn bộ tinh hạch, không biết ngài còn cần gì nữa không? Tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm tới cho ngài.”

Nhóm thôn dân cũng tiến tới, cùng đồng bạn xôn xao nghị luận.

Chu Bách Triết lắc lắc lá cây biểu thị không cần, sau đó khẽ động ý niệm để ớt tiểu đệ khiêng tinh hạch tới.

Dù sao thì làm ớt lão đại nó cần phải giữ phong độ, loại chuyện gánh đồ khiêng đồ thế này sao có thể tự làm.

Nhóm ớt tiểu đệ cử động nháy mắt làm nhóm thôn dân im bặt, không dám xì xào bàn tán nữa, trong mắt cũng có chút kính sợ.

Chu Bách Triết quan sát thấy hết thảy, cậu không lên tiếng, chủ động ở trước mặt mọi người, cầm lấy một viên tinh hạch bắt đầu hấp thu, rất nhanh, tinh hạch cấp không nháy mắt đã biến mất.

Ba phút sau, tất cả tinh hạch cấp không đã được hấp thu toàn bộ, Chu Bách Triết cầm lấy một viên tinh hạch cấp một tiếp tục hấp thu, toàn bộ quá trình suôn sẽ như nước chảy, căn bản không cần dừng lại củng cố dị năng.

Biểu hiện của Chu Bách Triết lập tức làm nhóm thôn dân kinh hãi.

Năng lực hấp thu đáng sợ này cũng quá nghịch thiên đi.

Cho dù là người mạnh mẽ hoặc thậm chí là dị năng giả có thiên phú cũng tuyệt đối không hấp thu tinh hạch giống như ăn cơm uống nước như vậy.

Nhưng điều làm nhóm thôn dân càng hoảng sợ hơn chính là, cây ớt này sau khi hấp thu tinh hạch cấp không và cấp một xong thì tiếp tục cầm tinh hạch cấp ba hấp thụ tiếp.

Cái này…

Đây chính là tinh hạch cấp ba a!

Nếu đổi lại là dị năng giả cấp ba thì căn bản không có cách nào trâu bò như cây ớt này, thậm chí có thể nói là trâu bò đến mức làm người ta sợ hãi.

Nếu như… cây ớt này đứng ở phía đối địch với loài người, sự tồn tại của nó chỉ sợ so với trùng biến dị còn nguy hiểm hơn!

Trưởng thôn đè nén kinh hãi trong lòng, đột nhiên dâng lên một tia sát ý.

Có nên thừa dịp cây ớt này vẫn chưa cường đại giết chết nó hay không? Nếu chờ đến khi nó cường đại rồi thì phải làm sao?

Thế nhưng ngay giây tiếp theo ông đã đè ép ý niệm này xuống, chuyện lấy oán trả ơn như vậy, ông không làm được.

Huống chi cây ớt này thoạt nhìn không hề hung tàn như đám trùng kia.

Chu Bách Triết nào biết mình mới lượn một vòng qua quỷ môn quan, sau khi tập trung hấp thu hết tinh hạch, cậu mở thông tin xem giá trị kinh nghiệm thì hận đến mức muốn đấm ngực.

Nhiều tinh hạch như vậy lại cộng thêm một viên tinh hạch cấp ba nhưng lại không thể giúp cậu thuận lợi thăng cấp, vẫn còn thiếu một phần tư.

Thế nhưng hiện giờ có nhiều người đang nhìn như vậy, một người giữ thể diện như cậu sao có thể làm ra hành vi nhăn nhó đấm ngực được chứ.

Cây ớt này đúng là trâu bò, nhiều tinh hạch như vậy mà cũng hấp thu cạn sạch.

Thôn dân vừa sợ hãi nhưng cũng vừa kính nể.

Dị năng giả cường đại đều đáng giá tôn kính, dĩ nhiên, trừ bỏ đám trùng biến dị rác rưởi không đội trời chung kia, mọi người chỉ hận không thể diệt sạch chúng.

Chu Bách Triết ở trong lòng đã ấm ức tới sắp phun máu, thế nhưng ngoài mặt vẫn thực bình tĩnh viết xuống đất: số tinh hạch này vẫn chưa đủ, tôi còn thiếu một phần tư nữa mới có thể thăng cấp.

Một phần tư?

Mọi người kêu thành tiếng, bất quá không phải vì cần nhiều tinh hạch nữa mà vì cây ớt này thậm chí còn hiểu cả một phần tư, rốt cuộc cây ớt này thông minh cỡ nào a?

Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của đám người, Chu Bách Triết nghĩ rằng bọn họ ngại tinh hạch nhiều, vì thế tiếp tục giải thích: bất quá tôi sẽ không để mọi người ra ngoài giết trùng lấy tinh hạch, tôi cũng sẽ dẫn nhóm tiểu đệ đi theo giúp đỡ, OK?

Viết xong ký tự tiếng anh cuối cùng, Chu Bách Triết mới ý thức được có chút không thỏa đáng, không biết ở thế giới tương lai có còn dùng tiếng Anh nữa không.

Vừa định xóa đi thì lại nghe thấy tiếng ồ lên của mọi người, lúc này sợ tới mức con mắt sắp lòi hẳn ra ngoài. Chu Bách Triết cũng sợ đến mức không dám xóa nữa, nơm nớp lo sợ nghĩ có phải mình đã viết cái gì sai hay không…

Thế nhưng điều mà thôn dân khiếp sợ là…

Cây ớt này thậm chí còn biết viết cả ngôn ngữ của địa cầu cổ?

Phải biết hiện giờ loại cổ văn này đã hoàn toàn biến mất!

Nghe nói chữ viết này lúc mới đầu rất thịnh hành, bất quá theo thời đại dần dần thay đổi thì không còn ai sử dụng nữa.

Rõ ràng chỉ là một cây ớt dùng để xào nấu nhưng trong mắt nhóm thôn dân lại đang tỏa ra một tầng hào quang thần bí, sức chiến đấu mạnh mẽ còn biết viết chữ, hiện giờ ngay cả cổ văn cũng biết, có chỗ nào giống cây ớt chỉ thiên bình thường a?

Đánh chết cũng không tin!

Chẳng lẽ thật sự là yêu quái biến thành?

Nhóm thôn dân suýt chút nữa đã nhịn không được muốn rống to, mẹ ơi con thấy yêu quái!

Lại còn là yêu quái biết viết chữ!

Ngay lập tức, hô hấp nhóm thôn dân bắt đầu dồn dập, ánh mắt sáng hệt như đèn pha, tựa hồ muốn nghiên cứu thấu triệt Chu Bách Triết từ trong ra ngoài.

Da gà của Chu Bách Triết cũng muốn nổi lên, vội vàng run run cành lá, vung ống tay áo không mang theo một đám mây mà là một đám tiểu đệ, thoạt nhìn có chút giống chạy mất dép.

Dĩ nhiên trong mắt thôn dân thì không phải gọi là chạy mất dép, cây ớt thần bí trâu bò như vậy, người phàm trần làm sao hiểu được chứ.

Tôi tên là Chu Bách Triết, tôi là người địa cầu nhưng vài ngày trước tôi trọng sinh, biến thành một cây ớt, lúc chuẩn bị bị nhân loại xào nấu thì phát hiện mình có hệ thống.

Hiện giờ hệ thống con mẹ nó kia cuối cùng cũng từ cấp một thăng lên cấp ba.

Sắp tới, tôi sẽ ôm hi vọng của toàn thôn tiến hành đối đầu sống chết với con trùng biến dị cấp bốn đáng sợ kia.

Mặc dù hơi sợ nhưng tôi vẫn rất kích động, bởi vì tôi là một cây ớt biết nổ bom.

Thế nhưng hiện giờ…

Tôi sợ còn chưa đến ngày đó thì đã chết trước rồi.

Bởi vì…

Tôi bị cả thôn dân nhiệt tình vây xem, thảo luận đến sắp hỏng mất rồi.

Vốn muốn luyện tập lại công phu mà sư phụ truyền dạy ngày xưa, bằng không đến khi chiến đấu làm sao đánh lại con trùng biến dị cấp bốn kia.

Thế nhưng thân thể này quá yếu, căn bản không thể luyện được.

Bất đắc dĩ tôi chỉ đành mặt dày luyện tập bài thể dục buổi sáng của học sinh cả nước.

Chuẩn bị… bắt đầu.

Một hai ba bốn hít thở hít thở hít thở!

Một! Tay đưa cao lên trời.

Hai! Tay giang ngang bờ vai.

Ba! Tay song song trước mặt.

Bốn! Buông cả hai tay.

Thế nhưng, bản ớt lại không ngờ là…

“Nghe gì chưa, cây ớt tinh kia hình như biết công pháp thần kỳ của địa cầu cổ a, đội trưởng đội săn đang ngụy trang tuần tra học trộm kìa!”

Nhóm quần chúng vây xem người này kéo người kia, truyền đạt lại tin tức mới nhất mình nghe được cho đối phương.

“Anh em, tin này cũ rồi, hiện giờ chẳng những là đội trưởng đội săn, ngay cả đội trưởng thủ vệ, thậm chí là trưởng thôn cũng đang giả vờ tuần tra rồi chạy qua đó học trộm kìa.”

Dứt lời, người nọ liền khoát tay vội vàng nói: “Không nói nữa, tôi đang định về nhà lấy bình xịt nước, giả vờ tưới nước cho đám ớt thuận tiện học trộm một chút, biết đâu học được môn công pháp xong sẽ lợi hại hơn.”

Người nọ vội vàng rời đi, hệt như chậm chân thì không còn chỗ vậy.

Người nọ bị lưu lại sững sờ hồi lâu, sau đó vỗ đầu mình, lẩm bẩm: “Không được, mình cũng phải chạy về nhà lấy cái cuốc tới ruộng rau nhà A Ngưu xới đất!”

Bắt đầu từ lúc Chu Bách Triết chuyên chú tập bài thể dục buổi sáng trên đài phát thanh, xung quanh tụ tập càng lúc càng đông hơn, ban đầu chỉ có đội trưởng đội săn, đội trưởng thủ vệ cùng trưởng thôn đi tới đi lui giả vờ tuần tra… rồi người đi đường nào đó tới bón phân tưới nước cho ruộng rau…

Về sau, người tới càng lúc càng nhiều hơn.

Người tới sau còn cấp bách rống to: “Người phía trước nhường đường một chút, tôi muốn đi vào.”

Người phía trước không vui, vị trí này tôi suy nghĩ thật lâu mới tìm được lý do để chiếm cứ, mắc mớ gì phải nhường cho ông?

“Không nhường! Tụi tôi đứng đây là có lý do chính đáng, ông đừng có ở đây ảnh hưởng tụi tôi!”

“Tôi muốn vào lau mồ hôi cho đám ớt, luyện công vất vả như vậy khẳng định cả người toát đầy mồ hôi! Tôi đau lòng a!” Người nọ giải thích.

Mọi người còn chưa kịp lên tiếng, thôn dân tưới nước cho đám ớt đã không vui nói: “Ông đừng có nói bậy bạ, đó không phải mồ hôi, là nước tôi mới tưới để đám ớt bổ sung lượng nước đấy.”

Người nọ nghẹn lời, chỉ đành không cam lòng lùi về sau, tiếp tục nghĩ lý do để chen vào.

Lúc này…

“Tránh ra tránh ra, tôi muốn đi vào.” Lại một thôn dân nói.

Lúc này mọi người đã có kinh nghiệp, lập tức đồng thanh: “Không cho, đừng có chậm trễ đám ớt luyện công!”

Người nọ yên lặng một lúc lâu mới nói: “Đây là nhà tôi, tôi muốn đi vào ăn cơm.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, sau một lúc thì rốt cuộc cũng chịu nhường đường.

A Ngưu đen mặt chật vật chen vào trong thì thấy một cây ớt đang dẫn đầu một đám ớt đang đứng lên ngồi xuống vung vẫy lá cây.

Người xung quanh đều nhìn chăm chú, đồng thời còn không quên dùng di động quay lại.

A Ngưu im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi lôi di động trong lòng ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN