Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Chương 25: Hái ớt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc


Chương 25: Hái ớt


Ánh mắt nam nhân thâm trầm, sắc bén hệt như bắt ưng khóa chặt Chu Bách Triết, thế nhưng mỗi bước đi của anh lại có mỹ cảm kỳ dị, cảm giác đó thực không thể giải thích rõ, chẳng qua là làm người ta cảm thấy sâu không lường được.

Trên thực tế nếu có người dùng thước tỉ mỉ đo lường thì sẽ phát hiện mỗi bước chân của tướng quân dài hệt như nhau, chuẩn xác từng milimet.

Bịch…

Bịch…

Bịch…

Tiếng bước chân không nhanh không chậm giống như gõ vào lòng thôn dân, mọi người đều theo bản năng khẩn trương không thôi, thậm chí có người giơ kiếm laser, hệt như gặp đại địch.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, không ít người có năng lực chịu đựng kém cũng rối rít giơ kiếm laser, tuyến phòng ngự trong lòng bắt đầu vỡ vụn theo đối phương dần tới gần.

“Anh đừng có tới gần đây!”

Rốt cuộc thôn dân nào đó đột nhiên kích phát dị năng, dùng kiếm laser uy hiếp: “Anh còn tiến tới thêm một bước nữa, tôi sẽ…” Nói tới đây thì cũng mạnh miệng hơn, nhịn không được quát lớn: “Tôi, tôi nhất định sẽ giết anh.”

Rõ ràng là lời đe dọa uy hiếp nhưng nhìn dáng vẻ thì cứ như người bị hại, bị kẻ tà ác xấu xa khi dễ.

Tướng quân đứng im, thậm chí ngay cả chú ý cũng không thèm chú ý, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn đám ớt trên đỉnh đầu Ớt đại vương, tròng đen sâu thăm thẳm.

Chu Bách Triết nhịn không được run run lá cây, cảm giác uy hiếp kia lại xuất hiện, dùng tư thái cướp đoạt cường thế xâm chiếm mỗi chiếc lá, thậm chí là mỗi quả ớt, nhất là vị trí mấy quả ớt lại bị dây dưa quyến luyến nhiều lần.

Mẹ nó, rốt cuộc là tên biến thái nào theo dõi cậu.

Chu Bách Triết đưa cành lá lên che chắn mấy quả ớt chỉ thiên, thế nhưng lá cây không đủ lớn, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy những vệt đỏ rực, màu sắc tươi non hệt như tuyên bố… ta ăn ngon lắm.

Cổ họng nam nhân khẽ động, con ngươi lại càng thâm trầm hơn.

Chu Bách Triết nhịn không được run run lá cây.

Mẹ nó khốn nạn, rốt cuộc là tên nào lén trộm nhìn ớt của ông.

Thế nhưng hiện giờ Chu Bách Triết không rảnh quản mấy thứ khác, bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.

Chu Bách Triết đứng ra, cao giọng nói: “Mọi người đừng vội động thủ.”

Còn chưa dứt lời đã bị thôn dân ngắt lời: “Chẳng lẽ ngài muốn đứng về phía hắn? Người này nhất định không phải người tốt lành gì, nếu không giết lỡ như…”

Chu Bách Triết ngắt lời đối phương, hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy người ta mưu toan cướp đoạt cái gì của ông? Ngay cả tinh hạch cấp năm mà người ta còn không thèm, trong thôn có thứ gì đáng tiền hơn tinh hạch cấp năm à?”

Thôn dân sửng sốt, lúng túng nói: “Thế nhưng hắn cướp đi bom ớt của ngài, suýt chút nữa hại chết mọi người.”

Bom ớt?

Chân mày nam nhân hơi nhướng lên, tựa hồ tò mò.

Tiếp theo, Ớt đại vương giống như than thở, hệt như nhân loại ngồi xuống tảng đá, thành khẩn nói: “Đó là vì anh ta căn bản không biết tác dụng của bom ớt, huống chi anh ta cũng giết chết con trùng cấp năm kia rồi, còn chưa đủ sao?”

Thôn dân có chút khó chịu, con ngươi âm trầm: “Ớt đại vương, ngài cũng là người ở đây, ngài định giúp hắn sao?”

Chu Bách Triết sửng sốt, tâm tình thực phức tạp.

Từ đầu đến cuối cậu không hề giúp bên nào, chỉ đứng giữa đưa ra biện pháp ổn thỏa nhất mà thôi, thế nhưng thôn dân này lại hiểu lầm cậu.

Huống chi dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết, người cường đại như vậy làm sao tham đồ trong thôn được chứ, với lại thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có một kẻ địch mạnh mẽ đáng sợ.

Trưởng thôn ho khan, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng áp chế thống khổ vì cay, khàn khàn nói: “Im miệng, đừng nói bừa, hết thảy nghe theo Ớt đại vương.”

Nhóm thôn dân vội vàng đáp ứng, trưởng thôn ho khan kịch liệt, giơ ngón cái với Chu Bách Triết, đứt quãng nói: “Ngài lại cay hơn trước nữa rồi.”

Nói xong, trưởng thôn trợn trắng mắt, bị cay tới hôn mê bất tỉnh.

Nhóm thôn dân rối loạn, mà đám trùng triều vây xung quanh cũng bắt đầu bất an xung động, tướng quân lập tức mắng: “Không muốn chết thì an tĩnh.”

Nam nhân rõ ràng không lớn tiếng thế nhưng lại có hơi lạnh thấu xương, trực tiếp làm nhóm thôn dân đang hoảng sợ rối loạn im bặt, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng lạnh cóng.

Chu Bách Triết nhịn không được run run, đại soái ca cư nhiên biết dùng tinh thần lực còn thêm cả kỹ năng [Đóng Băng], quả thực quá không khoa học.

Bất quá điều này làm Chu Bách Triết ý thức được, thực lực của nam nhân này tuyệt đối không tầm thường.

Cũng không biết đám trùng có bị ảnh hưởng hay không mà cũng an tĩnh dị thường, không rống cũng không kêu la.

Ngay lúc đang tò mò hiếu kỳ, Chu Bách Triết biến sắc, cậu rõ ràng cảm nhận được khí tức của sinh vật biến dị cấp bảy.

Ngay cả nhóm thôn dân bị tướng quân ảnh hưởng cũng không kiềm được, đối với nhóm thôn dân căn bản không có tinh thần lực cường đại, trừ phi sinh vật biến dị cấp bảy kia chủ động bại lộ, bằng không bọn họ vĩnh viễn sẽ không phát hiện được điều gì dị thường.

Điều này làm tóc gáy Chu Bách Triết dựng đứng, không khỏi nghĩ tới một điều rất thú vị của địa cầu cổ, là suy luận không gian bốn chiều.

Ví dụ như con kiến, chúng là không gian sinh mệnh hai chiều.

Con kiến chỉ nhận biết trước và sau, thế giới của chúng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu nhìn thấy nhân loại, vì thế chúng không biết, trừ chúng ra, thật ra còn có nhân loại đang chăm chú nhìn chúng.

Thậm chí lúc nhân loại đưa ra một ngón tay, đám kiến vẫn không nghĩ là sinh mệnh, chúng chỉ nghĩ đó là chướng ngại vật to lớn mà thôi.

Mà nhân loại thì có thể giới ba chiều, dài, rộng, cao.

Mà bốn chiều chính là tầng cao hơn, nhân loại cũng giống con kiến không có cách nào phát hiện bọn họ.

Một màn này cùng tình cảnh trước mắt thật tương tự.

Sinh vật biến dị cấp bảy kia, rốt cuộc là thứ gì?

Nó rốt cuộc muốn gì?

Ngay lúc này, sau một trận chập chờn, nó lại biến mất.

Mà trùng triều ở xung quanh giống như được thứ gì đó ra lệnh, chúng nhanh chóng rút lui rồi biến mất.

Nhóm thôn dân tê liệt ngã xuống, cả người run rẩy, biểu tình hoảng sợ, hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chu Bách Triết liếc nhìn một cái, nhịn không được than thở.

“Mau dẫn người trở về, đại quân trùng triều sẽ còn quay lại.”

Âm thanh nam nhân vang lên, đặc biệt rét lạnh, thế nhưng cũng đặc biệt dễ nghe, trầm thấp đến mức làm tim người ta đập rộn ràng.

Chu Bách Triết ngẩng đầu, đám ớt trên đỉnh đầu run run tản ra vị cay mê người, ánh mắt nam nhân u ám, bất quá anh thờ ơ dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Đi thôi, tôi đưa các người trở về.”

Chu Bách Triết nhịn không được hỏi: “Có phiền anh không?”

Nam nhân rũ mắt, hàng mi dài tạo thành bóng mờ che kín ánh mắt sâu thẳm: “Phi thuyền của tôi gặp chuyện, cũng không có chỗ để đi.”

“Vậy…” Chu Bách Triết có chút do dự.

Cậu vốn muốn mời nam nhân này theo mình về thôn, thế nhưng lại sợ thôn dân không thể tiếp nhận đối phương.

Đại soái ca đẹp mắt như vậy lại lưu lạc như vậy, thực đáng thương.

Vì thế, Chu Bách Triết quay đầu nói với thôn dân: “Mọi người đừng lo, tôi sẽ để anh ta ở bên ngoài, không vào thôn.”

Nhóm thôn dân thở phào một hơi, mặc dù tâm tình đặc biệt khó chịu nhưng đây là lệnh của trưởng thôn, bọn họ chỉ đành không cam tâm lên đường đi tới cổng thôn.

Tới cổng thôn, một thôn dân trừng mắt hướng nam nhân mắng: “Anh có thể đi rồi, tụi tôi không hoan nghênh anh.”

Nhóm thôn dân khó chịu, người này có bối phận không thấp nên bọn họ căn bản không dám mạnh miệng, bất quá trong lòng chỉ hận không thể bóp chết cái người không biết thời biết thế này.

Chu Bách Triết thầm cười khổ, lắc đầu, sợ nam nhân khổ sở vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, bản đại vương sẽ theo anh ra ngoài, có tôi ở đây, đám trùng không dám tới gây phiền đâu.”

Dứt lời, Chu Bách Triết vung vung lá cây, nhanh chân rời đi.

Nam nhân theo sau, cũng không thèm nhìn tới nhóm thôn dân sau lưng, chẳng qua khóe môi vốn mím chặt khẽ cong lên.

Thôn dân nhất thời trợn tròn mắt.

Không có Ớt đại vương, thôn chúng ta biết phải làm sao?

Không có Ớt đại vương bảo vệ, còn ai thay bọn họ giết trùng.

Nhất thời, mọi người lại càng chán ghét vị trưởng lão ngày thường chẳng biết làm cái rắm gì, chỉ làm toàn chuyện xấu này.

Mà vị trưởng lão bối phận lớn kia âm ngoan nói với mọi người: “Thứ này căn bản chính là quái vật, tôi khuyên mấy người tốt nhất không nên quá tin tưởng nó, nó là quái vật, nó phải chết giống như đám trùng biến dị kia.”

Nhóm thôn dân trố mắt nhìn nhau, tâm tư khác biệt.

Tướng quân không nhanh không chậm đi theo, ánh mắt chăm chú nhìn những quả ớt chỉ thiên trên đỉnh đầu Ớt đại vương nhún nhảy ở trước mặt, chậm rãi vươn tay…

..*.. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN