Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 46: Tướng quân, ăn ớt của tôi!
Chu Bách Triết không trả lời câu hỏi của đội trưởng đội săn, chỉ dặn dò: “Đừng nói chuyện tôi chưa thăng cấp với mọi người, thôn dân cần một liều thuốc an thần.”
Đội trưởng đội săn lập tức hiểu ý Chu Bách Triết, ông vội vàng đảm bảo: “Tôi biết.”
Lúc này Chu Bách Triết mới hài lòng gật đầu, hiện giờ thôn dân căn bản không chịu nổi chút đả kích nào nữa, bọn họ có thể vỡ nát bất cứ khi nào, dù sao thì cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh đối mặt với trùng triều, mà lại còn là trùng biến dị cao hơn cấp năm điều khiển.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia phức tạp, anh không ngờ cây ớt này lại có tính người như vậy, thực sự rất hữu hảo với nhân loại.
So với một vài thôn dân tâm tính u ám tham lam thì lại càng…
Thấy Chu Bách Triết không trả lời, đội trưởng đội săn liền thức thời không hỏi nữa, thế nhưng ông không biết, Chu Bách Triết không phải không muốn trả lời mà là… cậu quên mất.
“Hi vọng nhiều tinh hạch như vậy có thể thuận lợi thăng cấp.” Chu Bách Triết ngồi xuống, tháo miệng túi, tự lẩm bẩm.
Dứt lời, Chu Bách Triết hít sâu, nhanh chóng cầm lấy tinh hạch cấp một bắt đầu hấp thu, hệt như hút nước trái cây vậy, năng lượng bên trong tinh hạch nhanh chóng biến mất, tinh hạch cũng không còn tung tích.
Nói tới cũng kỳ quái, bên ngoài tinh thạch là lớp vỏ cứng rắn lạnh như băng, thế nhưng khi hút sạch năng lượng bên trong thì lớp vỏ này liền tiêu tán theo gió, không thấy đâu nữa.
Thứ tinh hạch này, thật sự rất thần kỳ.
Chu Bách Triết thầm cảm khái, sau đó tiếp tục lôi viên tinh hạch khác ra hấp thu, sau đó lại một viên khác, không ngừng nghỉ một giây một phút nào, giống như đang gặm trái cây vậy.
Mặc dù đã xem qua nhiều lần nhưng đội trưởng đội săn vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi, này rốt cuộc là năng lực nghịch thiên cỡ nào a.
Nhiều dị năng giả muốn thăng cấp nhưng chậm chạp không có tiến triển mới cần nhờ sức mạnh của tinh hạch để đột phá, thế nhưng tỷ lệ thất bại rất dọa người, rất nhiều tinh hạch cũng vì thế mà uổng phí.
Thế nhưng Ớt đại vương căn bản không gặp phải vấn đề của dị năng giả.
Nếu nhân loại được được vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Đội trưởng đội săn không khỏi hâm mộ.
Tròng mắt Áo Cổ Đinh lại càng sâu thẳm hơn, anh đã trải qua sóng to gió lớn, thế nhưng cho dù là đối mặt với trùng biến dị cấp bảy cũng không làm anh giật mình như lúc này.
Này rốt cuộc là cây ớt gì, cư nhiên coi tinh hạch như kẹo đường, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.
Chu Bách Triết vẫn vùi đầu cặm cụi hấp thu, vừa hạnh phúc lại rạo rực, tinh hạch cấp mang tới không nhiều điểm kinh nghiệm nhưng bù lại lại chất thành đống, quả thực không thể khinh thường.
Với lại mỗi lần hấp thu tinh hạch cậu đều cảm thấy rất thoải mái, niềm vui sướng đó đến từ tận linh hồn làm người ta say mê.
Cậu yêu tinh hạch!
Nó làm cậu vui vẻ! Nó làm cậu hạnh phúc! Cậu muốn hấp thu mỗi ngày!
Chu Bách Triết cầm lấy viên tinh hạch cuối cùng, thực thuần thục tiến hành hấp thu, rất nhanh, không tới mấy chục giây, lại một viên tinh hạch cấp hai biến mất, cậu nhịn không được ợ một cái, giống như ngay cả linh hồn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó, cậu mở bảng thông tin, kiểm tra điểm tích phân, lại than thở.
Trọng trách của bản đại vương thực nặng nề, còn phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn!
Run run lá cây, Chu Bách Triết lấy lại tinh thần, thoáng chốc bị ánh mắt của Áo Cổ Đinh cùng đội trưởng đội săn dọa tới rợn tóc gáy, vội vàng lùi về sau, buồn bực hỏi: “Ánh mắt của hai người vậy là sao?”
Đội trưởng đội săn sửng sốt, hiểu ra, gãi gãi đầu nói: “Vừa nãy tôi thấy tốc độ hấp thu tinh hạch của Ớt đại vương quá nhanh nên có chút giật mình.”
Chu Bách Triết khựng lại, khó tin hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không có ai hấp thu nhanh như tôi à?”
Đội trưởng đội săn suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu: “Không có, thế nhưng ngoài thôn có hay không thì tôi không biết.”
Dứt lời, ông theo bản năng quay qua nhìn Áo Cổ Đinh, người này là người duy nhất tới từ bên ngoài.
Chu Bách Triết cũng nhìn qua: “Áo Cổ Đinh…”
Áo Cổ Đinh hơi nhíu mày, bất quá cũng quả quyết nói: “Không có.”
Trước mắt Chu Bách Triết tối sầm, suýt chút nữa đã quỳ sấp xuống, thế giới tương lai này rốt cuộc làm sao vậy, hấp thu tinh hạch mà cũng tốn sức vậy sao?
Khó trách người cao lãnh như Áo Cổ Đinh cũng mất bình tĩnh như vậy, hóa ra tốc độ hấp thu của cậu không bình thường, thậm chí có thể nói là kinh thế hãi tục.
“Vậy các người làm sao hấp thu tinh hạch?” Chu Bách Triết hiếu kỳ hỏi.
Đội trưởng đội săn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện giờ tôi chỉ có thể hấp thu tinh hạch cấp hai hoặc cấp ba hạ đẳng, hấp thu cấp bậc quá cao rất dễ tổn thương.”
Nói xong ông hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Thế nhưng khi tôi hấp thu tinh hạch cấp hai, nhanh thì ba ngày lâu thì nửa tháng mới có thể hấp thu toàn bộ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là… tôi không thất bại.”
Chu Bách Triết suy tư, thật lâu sau mới hỏi tiếp: “Tỷ lệ thất bại khi hấp thu tinh hạch của các người rất cao à?”
Đội trưởng đội săn có chút ngượng ngùng nói: “Tôi từ cấp một thăng lên cấp hai lãng phí mất năm viên tinh hạch cấp hai, cũng may khi ấy vượt qua được khảo nghiệm sinh tử, may mắn thăng cấp.”
Nói tới đây ông có chút thổn thức: “Nếu không có khảo nghiệm đó, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không thăng lên cấp hai được.”
Chu Bách Triết biết ở trong thôn này cấp hai đã có thể coi là cấp bậc tương đối cao, nói cách khác, đội trưởng đội săn là người có cấp bậc cao nhất thôn, cũng là người lợi hại nhất.
Đội trưởng đội săn có chút do dự, lại có chút ngượng ngùng, thận trọng hỏi: “Ớt đại vương, ngài làm sao làm được như vậy?”
Câu hỏi thực mơ hồ, thế nhưng Chu Bách Triết lập tức hiểu được, nhất thời cậu có chút trầm mặc, không phải không muốn nói mà là không thể giải thích rõ được.
Chẳng lẽ nói cậu có một cái hệ thống, chỉ cần nắm lấy tinh hạch là có thể biến thành giá trị kinh nghiệm, hoàn toàn không cần suy nghĩ hay khó khăn gì cả, hết thảy không hề tồn tại, cậu chỉ cần nghĩ xem làm thế nào kiếm được nhiều tinh hạch là được.
Chu Bách Triết yên lặng, trong mắt đội trưởng đội săn tương đương với im lặng cự tuyệt, ông không hề mất mác, thậm chí đã sớm đoán được kết quả này.
Chỉ là ôm chút hi vọng mong mỏi Ớt đại vương có thể chia sẻ một chút mà thôi.
Cổ nhân có câu nói rất hay, có được thì có mất.
Đội trưởng đội săn loáng thoáng nhớ được lời này do cụ cố của mình nói, nó đã giúp ông duy trì được tâm tính hòa nhã.
Rất nhanh, đội trưởng đội săn đã điều chỉnh xong tâm tình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chu Bách Triết không khỏi kinh ngạc, lại càng tán thưởng tố chất tâm lý của đội trưởng đội săn không thôi.
Áo Cổ Đinh thậm chí còn nổi lên tâm tư ái tài, âm thầm suy tính xem làm sao cưỡm người này về quân đội của mình, đây là hạt giống tốt, đáng giá khai thác tiềm lực.
Đội trưởng đội săn nào biết một người một ớt nghĩ gì, lúc này chỉ cẩn thận cảm thụ tinh thần lực, chắc chắn không có chuyện gì lớn liền đứng dậy, cung kính nói: “Ớt đại vương, Áo Cổ Đinh tiên sinh, tôi có việc tìm trưởng thôn, xin phép đi trước…”
Chu Bách Triết lúc lắc lá cây, ngắt lời: “Mau đi đi, chú ý thân thể mình.”
Được quan tâm, đội trưởng đội săn nhịn không được có chút kích động, ông thầm kìm chế ưu tư, khom người rời đi.
Chu Bách Triết từ xa xa nhìn theo bóng lưng đội trưởng đội săn, nhịn không được cảm khái: “Hình như tôi nhìn thấy một viên trân châu bị phủ bụi, thật đáng tiếc.”
Viên trân châu này chính là đội trưởng đội săn.
Lời này làm Áo Cổ Đinh liếc mắt, trầm giọng nói: “Tây Tam là hạt giống tốt.”
Chu Bách Triết nghe vậy thì sửng sốt, cái hiểu cái không, cậu không hỏi tiếp mà lảng sang chuyện khác: “Không biết khi nào trùng triều sẽ tới.”
Áo Cổ Đinh hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn phương xa, đáy mắt lạnh như băng: “Tới rồi.”
Hai chữ này lập tức làm tóc gáy Chu Bách Triết dựng đứng, toàn bộ lá cây đều chỉa tẳng, cả người cứng ngắc, ha ha hai tiếng rồi chột dạ hỏi: “Anh không đùa chứ?”
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói: “Em thấy tôi đùa khi nào?”
“…” Chu Bách Triết trầm mặc một hồi, sắc mặt không tốt lắm, sau đó vội vàng bật dậy, thông báo: “Toàn thôn cảnh giác! Trùng triều sắp tới.”
Thôn làng nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là sửng sốt vài giây, đáy mắt mờ mịt, cũng may Áo Cổ Đinh trầm tĩnh phân chia nhiệm vụ đâu ra đấy, làm nhóm thôn dân nhanh chóng tập trung di chuyển, cứng nhắc như máy móc.
Bầu không khí có chút tang thương nháy mắt biến mất, thay vào đó là quả quyết sát phạt.
Thần kỳ hơn là, cũng không biết Áo Cổ Đinh có ma lực gì, chỉ vài câu đơn giản đã làm toàn thôn tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Áo Cổ Đinh hệt như nhìn thần tượng, tràn đầy cuồng nhiệt cùng tôn kính.
Thật kỳ quái.
Áo Cổ Đinh này tuyệt đối có độc!
Toàn thôn đều trúng độc Áo Cổ Đinh!
Ngay cả Chu Bách Triết cũng không ngoại lệ, cậu bị Áo Cổ Đinh lạnh nhạt nói vài lời liền bị kích thích tới run rẩy, nhiệt huyết dâng trào, chỉ hận trùng triều không nhanh tới để cậu lao ra chiến trường đại chiến mấy trăm hiệp!
Nhất định phải để đám trùng kia có đi mà không có về, phải để bọn chúng biết, nhân loại là sự tồn tại cường đại nhất, không thể nào đánh bại!
Bất quá chỉ là đám trùng nho nhỏ mà thôi, có gì đáng sợ chứ?
Giết!
Giết giết!
Giết giết giết!
Nhóm thôn dân rống lớn, mạch máu cơ hồ sắp nổ tung, mặt nghẹn đến đỏ bừng, Áo Cổ Đinh vẫn đứng ở vị trí cao nhất, biểu tình lạnh nhạt, thế nhưng khí thế quanh người lại mãnh liệt đến đáng sợ, cho dù chỉ liếc nhìn cũng tổn thương ánh mắt, sợ hãi run rẩy.
Đây mới thật sự là sát khí, không lộ ra biểu cảm nhưng tồn tại vô cùng rõ rệt làm người ta cảm thấy rung động chưa từng có.
Sau khi bày binh bố trận, nhóm thôn dân nghiêm chỉnh chờ đợi, mỗi người đều duy trì trạng thái cuồng nhiệt, Áo Cổ Đinh lạnh lùng chăm chú nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Dốc hết toàn lực giết chết đám trùng biến dị, đây chính là nhiệm vụ của các người.”
Lời nói này thực bình tĩnh nhưng tựa hồ chứa đựng sức mạnh không thể tưởng tượng, làm tất cả mọi người vô thức nghe theo, uy áp cấp cao đập vào mặt làm nhóm thôn dân nháy mắt lại càng cuồng nhiệt hơn.
Lần đầu tiên bọn họ trực tiếp cảm nhận được khí thế của vị Áo Cổ Đinh đại nhân thần bí này đáng sợ đến mức nào, điều đó chứng minh… anh rất mạnh.
Mạnh đến mức mọi người không thể nào tưởng tượng được.
Chu Bách Triết cũng học theo mọi người, đứng thẳng giơ cao lá cây: “Báo cáo, vậy nhiệm vụ của tôi là gì?”
Áo Cổ Đinh lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Đứng ở nơi an toàn, bảo hộ tốt chính mình.”
“…” Chu Bách Triết nháy mắt mất cảm giác, đỡ đám ớt nặng trĩu trên đầu, hận không thể nhào tới đập Áo Cổ Đinh một trận.
Mẹ nó, người này đúng là quá xem thường cậu mà.
Có thấy ớt trên đầu cậu không hả???
Đó chính là bom ớt địch ta bất phân siêu cấp vô địch cay đến hoài nghi nhân sinh a!
Chu Bách Triết híp mắt, trong lòng thầm quyết định.
Đã tới lúc để Áo Cổ Đinh biết thực lực thật sự của cậu rồi!
Bằng không, đối phương cứ tưởng cậu thật sự là một cây ớt nhỏ đơn thuần vô hại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!