Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai
Chương 10: 10: Dỗ Dành
Hứa Cảnh Niệm nhặt điện thoại di động lên trước vẻ mặt khó coi của Tạ Viễn, đồng thời yên lặng tắt điện thoại đi, “Tớ không có, cái này nó tự nhảy ra đó.” Hứa Cảnh Niệm cố gắng mong Tạ Viễn tin tưởng cậu, Tạ Viễn không trả lời cậu, cô gái phía trước vẫn luôn nghe trộm quay đầu lại, “Bé con, cậu đang giải thích với tớ hả? Cậu nói to chút đi.
Nếu không căng tai ra thì đã bỏ lỡ lời giải thích của cậu rồi.”
Hứa Cảnh Niệm lúng túng muốn chết, lén lút liếc nhìn Tạ Viễn.
Tạ Viễn rũ mắt cũng không biết đang suy nghĩ gì, không đúng, hẳn đang nghĩ tại sao cậu lại biến thái như thế.
Cô gái phía trước dường như phát hiện điều gì, im lặng quay lại.
Hứa Cảnh Niệm còn muốn giải thích với Tạ Viễn rằng cậu không biến thái, nhưng chuông vào học vang lên.
Hứa Cảnh Niệm ngồi im tại chỗ, cứ ngoẹo cổ nhìn Tạ Viễn, không hiểu lần sao Tạ Viễn lần này không nói.
Trước đó cậu dùng gậy thủ dâm bị phát hiện đều là bị chịch một trận, vậy mà lần này xem búp bê tình bê còn nghiêm trọng hơn, có phải sắp trực tiếp bị nhốt lại luôn không?
Nhưng Tạ Viễn chẳng nói gì cả, ngoại trừ sắc mặt lúc đầu khó coi một chút, đến bây giờ thì rất bình tĩnh, thấy cậu biến thái quá nên thất vọng rồi sao? Vì cảm thấy cậu biến thái, rất tùy tiện, cho nên không muốn tiếp tục mối quan hệ này với cậu nữa, cũng không thèm tiếp tục quan tâm cậu.
Hứa Cảnh Niệm suy nghĩ miên man, nghĩ đến mức đỏ hoe cả mắt.
“Bạn Hứa Cảnh Niệm, bạn cùng bàn của em có bao nhiêu cọng tóc?”
Hứa Cảnh Niệm đột nhiên bị giáo viên trên bục giảng cue, mờ mịt nhìn về phía giáo viên mà lắc đầu, còn liếc mắt nhìn thử tóc Tạ Viễn.
“Còn nhìn nữa hả? Nhìn suốt nửa tiết học rồi mà chưa tính được à.”
Giáo viên vật lý trêu chọc Hứa Cảnh Niệm.
Lớp học cười phá lên, Hứa Cảnh Niệm cuối cùng mới phản ứng, khuôn mặt đỏ chót, im lặng cúi đầu, thậm chí còn muốn bịt tai.
Bởi vì cậu nghe nữ sinh phía trước đang phán đoán lung tung, nói cậu và Tạ Viễn rất mờ ám, còn nói cậu yêu Tạ Viễn chết đi sống lại.
Haizz, phân tích đúng thiệt.
Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên bàn cố ý nhướn người về phía trước, muốn nghe các cô nàng phân tích về Tạ Viễn.
Nữ sinh A: “Chắc chắn Tạ Viễn cũng có hứng thú với bé con.
Vừa nãy, tớ thấy mặt Tạ Viễn đen thui, thật đó.
Bé con còn giải thích với Tạ Viễn nữa mà, trông như Tạ Viễn không để ý tới bé con, tớ đoán hắn ém chiêu cuối đó, hoặc là muốn bé con dỗ dành hắn.”
Nữ sinh B: “Ém chiêu cuối thì tớ còn có thể chấp nhận, chứ dỗ dành làm cái đếch gì?”
Nữ sinh A: “Bồ chẳng không hiểu đâu, như Tạ Viễn là tuýp ngoài lạnh trong nóng công, sẽ bại trận trước nhuyễn manh thụ, ví dụ như bé con của chúng ta.
Bồ nghĩ thử xem, trong hốc mắt bé con ngấn nước, rõ ràng cũng tủi thân vô cùng, còn muốn ôm bồ, nói em sai rồi, cuối cùng cọ mặt vào vai bồ hay mặt bồ, bồ có tức giận nữa không?”
Nữ sinh B tựa như nghĩ tới khuôn mặt Hứa Cảnh Niệm không phải rất tròn trịa nhưng rất mềm mại, phấn khích nói, “Sẽ không!!!”
Hứa Cảnh Niệm từ từ dịch về sau, không để các cô nàng khao khát khuôn mặt của cậu nữa, chính cậu cũng lén lút nhéo mặt mình một cái, hình như cũng mềm mềm.
Lần này cậu nhìn giáo viên vừa trêu cậu trên bục giảng trước, phát hiện giáo viên không nhìn cậu sau đó mới lén lút nhìn Tạ Viễn.
Tạ Viễn rũ mắt, cũng không nhìn bảng đen, đang viết trên giấy nháp.
Rất nghiêm túc, cho nên Tạ Viễn không để ý tới cậu là bởi vì đang giấu chiêu cuối?
Mà chiêu cuối là gì.
Hứa Cảnh Niệm có chút mong đợi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu như không phải giấu chiêu cuối, vậy có phải muốn cậu dỗ không? Hứa Cảnh Niệm có chút đau đầu, cậu không biết dỗ dành.
Dùng khuôn mặt của cậu cọ cọ mặt Tạ Viễn thật sự có thể làm Tạ Viễn không nổi giận sao?
Thế nhưng hành động của Hứa Cảnh Niệm chết yểu, Tạ Viễn vừa hết tiết đã đi ra ngoài, thậm chí cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Hứa Cảnh Niệm như hòn vọng phu, nhìn theo Tạ Viễn đi tới cửa cũng không quay đầu liếc cậu một cái, Hứa Cảnh Niệm ủ rũ.
Đi vệ sinh sao?
Hứa Cảnh Niệm đợi đến khi vào tiết, Tạ Viễn vẫn chưa quay lại, Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác hơn trong khi chuông reo vào học đã gửi cho Tạ Viễn một tin nhắn.
“Cậu ở đâu đó?”
Một hồi lâu sau mới trả lời tin nhắn, “Sân thượng.”
Tạ Viễn không tới, ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm, các giáo viên khác không có bất kỳ nghi vấn nào.
Bởi vì Tạ Viễn có thành tích tốt, giáo viên rất thoải mái với hắn.
Nhưng cậu,
Hmm, cậu cũng vậy.
Bởi vì cậu là học tra, ở trên lớp toàn ngủ, giáo viên cũng không quan tâm cậu..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!