Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai
Chương 2: 2: Bí Mật
Nữ sinh chậc một tiếng, cho là Hứa Cảnh Niệm lại buồn ngủ.
Cô vỗ vỗ đầu cậu, rất từ ái nói: “Bé con nghỉ ngơi thật tốt nha, ráng đừng ngủ gật trong lớp nữa.” Còn tiện tay đặt ly trà sữa mới mua lên trên bàn Hứa Cảnh Niệm.
Mà cảnh tượng này trùng hợp bị Tạ Viễn vừa về lớp thấy được, hắn hơi rũ mắt, che giấu tâm tình bên trong.
Hắn đi tới liếc mắt nhìn ly trà sữa để lên bàn, thấp giọng hỏi: “Cậu với cậu ta thân lắm à?”
Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên bàn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy giọng nói Tạ Viễn rất dễ nghe, cậu muốn nghe nữa.
Đến khi Tạ Viễn hỏi cậu một lần nữa, Hứa Cảnh Niệm mới phản ứng được Tạ Viễn đang nói chuyện với cậu, đầu óc thật sự rất rối bời.
Hứa Cảnh Niệm muốn nói bình thường thôi, nhưng lại sợ nói nhiều rồi phát ra âm thanh gì đó kỳ cục, cuối cùng chỉ là ừ một tiếng.
Rất thân?
Tâm trạng Tạ Viễn ngay lập tức thay đổi, hắn như có như không gõ lên bàn, “Cậu muốn uống trà sữa?”
Tạ Viễn hôm nay nói nhiều thật, Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm.
Cậu không dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, biểu thị từ chối, bây giờ cậu chẳng muốn uống gì hết.
Tạ Viễn đứng dậy cầm theo trà sữa trên bàn Hứa Cảnh Niệm, sau đó ném vào thùng rác.
Nam sinh ngồi ghế sau kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Viễn.
Chẳng phải quan hệ giữa hắn và Hứa Cảnh Niệm rất tốt à? Sao lại vứt trà sữa của người ta?
Nhưng dù sao nam sinh không phải người hay buôn chuyện, một người khác nhắc đến game, dời đi sự chú ý.
Hứa Cảnh Niệm không biết gì cả.
Bởi vì cậu lúc này đang chịu dằn vặt trong cơ thể.
Trong suốt buổi học, Hứa Cảnh Niệm vẫn duy trì tư thế quay mặt vào trong tường.
Bởi vì có chứng ngủ gật, cho nên các giáo viên đối với tình huống của Hứa Cảnh Niệm cũng chỉ là thở dài một hơi, tiếp tục giảng dạy.
Nhưng Tạ Viễn biết Hứa Cảnh Niệm không ngủ.
Hơi thở Hứa Cảnh Niệm không quá ổn định, không đều đặn, thậm chí có thể nói có chút lộn xộn, cậu ấy đang ngẫm nghĩ gì.
Tạ Viễn siết chặt bút trong tay, cả tiết học, hắn không nghe nổi thứ gì.
Sau khi tan lớp, Hứa Cảnh Niệm tự vỗ vỗ mặt mình, rồi ấn ấn vai Tạ Viễn: “Có thể để cho tớ đi ra ngoài được không?”
Tạ Viễn không nhúc nhích.
Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác hơn là lại ấn vai Tạ Viễn: “Được không?”
Giọng nói Hứa Cảnh Niệm ngọt ngào đến mức khiến người ta nghiện, Tạ Viễn nghe một câu, vừa muốn nhốt người ta, chỉ nói chuyện với một mình hắn.
Nhốt lại, nhưng hắn không xứng.
Tạ Viễn tránh ra, Hứa Cảnh Niệm lại khẽ nói câu cảm ơn.
Hứa Cảnh Niệm rất lịch sự.
Mà Hứa Cảnh Niệm rất lịch sự làm cho Tạ Viễn rất buồn bực, lịch sự, là đối với người ngoài.
Cậu đối với nữ sinh kia cũng lịch sự vậy sao?
Tạ Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Cảnh Niệm, lựa chọn yên lặng đi theo phía sau Hứa Cảnh Niệm.
Hứa Cảnh Niệm không phát hiện.
Hứa Cảnh Niệm đi đến phòng thiết bị bỏ hoang, quen cửa quen nẻo đi vào trong phòng.
Trong quần cậu đã nhớp nháp, cậu chầm chầm lấy đồ chơi đã nhét vào hoa huy*t trước đó ra, trong quá trình Hứa Cảnh Niệm không khỏi ưm a.
Tạ Viễn đứng ngoài cửa, hắn thông qua khe hở, phát hiện bí mật của Hứa Cảnh Niệm.
Song tính.
Lỗ nhỏ vẫn đang chạy nước, Hứa Cảnh Niệm ngồi xổm trên mặt đất lau lỗ nhỏ, sau đó lại nhét đồ chơi vào trong, chầm chậm từ tốn làm cho cậu thoải mái, Hứa Cảnh Niệm khẽ rên rỉ, như là mèo con.
Mèo con phát tình.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Bỗng có một giọng nói truyền đến, khiến tay Hứa Cảnh Niệm run lên, đồ chơi trong miệng huyệt không được giữ, rơi trên mặt đất.
Trên đất là bụi, thứ đó cũng bị bẩn.
Tạ Viễn đẩy cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Hứa Cảnh Niệm lộ ra vẻ kinh hoảng, cậu như một chú cừu con đợi làm thịt, bị Tạ Viễn gắt gao nhìn chằm chằm.
Không gian trong phòng thiết bị rất chật hẹp, như là phòng thay đồ, khóa cửa cũng hỏng, không đóng chặt được, chỉ có thể khép hờ.
Hứa Cảnh Niệm không ngờ mình bị phát hiện ngay lần đầu tiên làm chuyện này, cậu như một tên trộm bị tóm, chột dạ vô cùng.
Tay cậu run run kéo quần lên, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Cậu sẽ nói với người khác sao?”
Người song tính sẽ có giai đoạn phát tình cố định, có thể là một năm một lần, có thể là mỗi tháng một lần, cũng có thể là không có.
Song tính vốn đã rất khiến người ta tự ti không ngóc đầu lên được, thậm chí còn bắt gặp đúng lúc phát tình.
Hứa Cảnh Niệm không muốn để cho người khác biết, không phải vì tự ti.
Chỉ là bí mật cơ thể bị phát hiện sẽ rất phiền phức, cậu có thể sẽ bị nhiều người dòm ngó như giống khỉ rạp xiếc, còn bị người khác chỉ trỏ.
Khiến cho người ta ghét, cậu không muốn.
Hứa Cảnh Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Viễn, ánh mắt mông lung vừa trải qua tình dục, mà lại liếc mắt có thể thấy đáy mắt, vô cùng sạch sẽ, hẳn là cậu được bảo vệ rất tốt.
Tạ Viễn nghĩ thầm.
“Không biết.” Nửa ngày Tạ Viễn mới nói.
Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, nói cảm ơn chân thành giống như mỗi lần nghe hiểu hắn giảng bài, “Cảm ơn.”
Tạ Viễn không đáp lại.
Ngay khi Hứa Cảnh Niệm mặc đồ ngay ngắn chuẩn bị rời đi, Tạ Viễn kéo Hứa Cảnh Niệm vào trong ngực, ôm trong lòng hắn, “Bây giờ cậu, muốn đi làm gì?”
Hứa Cảnh Niệm đàng hoàng nói: “Rửa một chút, tớ đến giai đoạn phát tình.”
Rửa thứ đồ chơi rơi xuống đất, vì bẩn nên không thể nhét vào.
Nhưng cơ thể cậu vẫn không thoải mái.
Hứa Cảnh Niệm thấy Tạ Viễn không nói gì một lúc lâu, cho rằng Tạ Viễn không biết cái gì là giai đoạn phát tình, mím môi ngẩng đầu khẽ giải thích nói: “Thể chất đặc biệt, sẽ có phát tình.”
Tạ Viễn ừ một tiếng.
Đôi mắt rất thanh thuần.
“Vậy tớ….!Vậy tớ đi trước.”
Hứa Cảnh Niệm cũng không chờ Tạ Viễn nói chuyện, lúng túng quay người muốn rời đi, lại một lần nữa bị Tạ Viễn kéo vào trong lồng ngực: “Khỏi rửa, tôi giúp cậu.”
Không gian chật hẹp khiến hai người sát lại nhau, Hứa Cảnh Niệm cũng có thể nghe được mùi hương bột giặt trên quần áo Tạ Viễn.
Lông mi Hứa Cảnh Niệm đang run lên, cậu nghi ngờ những gì nghe thấy bên tai mình.
Nhưng cậu lúc này quả thật bị Tạ Viễn ôm vào trong ngực.
Hứa Cảnh Niệm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Hứa Cảnh Niệm trầm mặc khiến Tạ Viễn càng thêm buồn bực, hắn trực tiếp hôn lên môi Hứa Cảnh Niệm, liếm láp, rồi cuốn vào ngậm lấy đầu lưỡi Hứa Cảnh Niệm, làm cho miệng cậu tràn ngập hơi thở của hắn.
Cơ thể Hứa Cảnh Niệm vốn mẫn cảm không thể chống cự lại.
“Không….!Không được.”
“Tại sao.
Thủ dâm thì được, còn tôi lại không được?”
Giọng nói Tạ Viễn đã nhuốm tình dục, hắn cương quyết cởi quần Hứa Cảnh Niệm ra, “Tôi không được, có phải là người khác thì được đúng không?”
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, không liên quan đến nó.
Phải là người yêu…!mới được.
Nhưng Hứa Cảnh Niệm dần dần nói không rõ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!