Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai - Chương 22: 22: Vẫn Còn Đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai


Chương 22: 22: Vẫn Còn Đó


Hứa Cảnh Niệm thức giấc lúc nửa đêm, Tạ Viễn đang ngồi bên cạnh cậu.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Hứa Cảnh Niệm nheo mắt lại.

“Sao cậu còn chưa ngủ?”
“Kiểm tra.”
Hứa Cảnh Niệm dụi dụi mắt, thấy Tạ Viễn cầm điện thoại di động trong tay, là của cậu.

Hứa Cảnh Niệm cũng không kinh ngạc, mà là từ từ ngồi dậy ghé lại gần Tạ Viễn, dựa vào vai Tạ Viễn.

A, đau quá.

Hứa Cảnh Niệm cau mày, Tạ Viễn không dịu dàng chút nào.

“Tớ không mua đồ linh tinh đâu mà.”
Tạ Viễn đang kiểm tra lịch sử mua sắm của cậu, đều là đồ ăn vặt.

Sau đó xem những cậu đã thêm vào trong giỏ hàng, đều rất đành hoàng.

Cuối cùng còn mở wechat của cậu.

“Tớ không kết bạn với ai hết á.”
Tạ Viễn lành lạnh nói: “Cưng không kết bạn, nhưng có người kết bạn với cưng.”
Hứa Cảnh Niệm: “Người ta kết bạn với tớ, tớ không chấp nhận.

Không cho phép cậu giận.”
Tạ Viễn ừ một tiếng, sau đó thật sự bị Tạ Viễn phát hiện một thứ, là phần lời mời kết bạn.

Hứa Cảnh Niệm có một đống lời mời kết bạn, nhưng không chấp nhận, cũng không ấn vào xem.

Tạ Viễn rất kiên nhẫn ấn xem từng người, Hứa Cảnh Niệm lại thấy hơi buồn chán.

“Tạ Viễn.”
“Hả?”
“Tớ không muốn mặc áo sơ mi của cậu đâu, bự quá.” Hứa Cảnh Niệm xăn ống tay áo, rất không vừa ý.

Tạ Viễn liếc mắt một cái, tâm trạng rất tốt, “Sáng mai thay.

Hôm nay vẫn còn nhốt.”
Hứa Cảnh Niệm suy đoán: “Tạ Viễn, chẳng lẽ sáng mai cậu định không để tớ về hả?”
Tạ Viễn cười một tiếng, không trả lời.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm đã nghĩ chắc nịch, khuôn mặt nóng bừng bừng.

Sau đó liếc mắt nhìn Tạ Viễn.

Sắc mặt Tạ Viễn thật là khó coi.

“Sao vậy?” Hứa Cảnh Niệm dò hỏi.

“Không sao.” Tạ Viễn nói không sao, sắc mặt lạnh lùng, dùng điện thoại di động của mình ghi lại một dãy số.

Hứa Cảnh Niệm như thể ý thức được điều gì, im lặng không lên tiếng.

Có một số việc cậi không nên biết.

Ngày hôm sau tỉnh giấc trời đã sáng choang, Tạ Viễn đã không thấy đâu.

Hứa Cảnh Niệm khó khăn ngồi dậy trên giường, phía dưới chỉ hơi nhói.

Quả nhiên chơi nhiều cũng miễn dịch.

Nghe tiếng động trên giường, Tạ Viễn đi tới, “Dậy rồi hả? Mới mua đó, vẫn còn nóng.” Nói xong thì hôn Hứa Cảnh Niệm, duỗi đầu lưỡi vào, mới sáng sớm Hứa Cảnh Niệm đã đỏ mặt.

“Chưa đánh răng…..”
“Mua bàn chải đánh răng cho cưng đây.” Tạ Viễn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Được rồi, dù sao bản thân Tạ Viễn cũng không thèm để ý.

Hứa Cảnh Niệm cũng không xoắn xuýt, lấy quần áo của mình trên tủ đầu giường bên cạnh.

Cậu còn mặc áo sơ mi của Tạ Viễn, cánh mông tròn trịa nửa che nửa hở dưới vạt áo sơ mi, ánh mắt Tạ Viễn khẽ đảo, tự mình đi đến tủ quần áo lấy một cái quần lót cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm nhìn thấy hình bé con bọt biển mà mặt đỏ rần.

“Cái này, cậu còn giữ hả?” Đây là quần lót lần trước cậu thay trong ký túc xá của Tạ Viễn, cậu mặc đồ của Tạ Viễn, Tạ Viễn đã giặt rồi cất đi.

Tạ Viễn rất bình tĩnh ừ một tiếng, hỏi Hứa Cảnh Niệm: “Của tôi?” (?)
Hứa Cảnh Niệm rụt cổ thành đà điểu, “Vẫn còn đó.”
Tâm trạng Viễn khá tốt, còn muốn giúp Hứa Cảnh Niệm mặc quần áo, Hứa Cảnh Niệm không muốn, Tạ Viễn liền cụp mắt, tâm trạng tụt dốc.

Hứa Cảnh Niệm đành phải nói: “Vậy cậu đừng cố ý sàm sỡ tớ.” Cơ thể cậu rất nhạy cảm, đặc biệt là khi Tạ Viễn chạm vào cậu.

Tạ Viễn ừ một tiếng, còn cười tươi rói.

Hứa Cảnh Niệm lập tức nhận ra Tạ Viễn là cố ý.

Hứa Cảnh Niệm không muốn: “Tớ tự mặc.”
“Muốn chạm vào cưng cũng không được?”
“Được thôi.” Hứa Cảnh Niệm rất không nguyên tắc đưa cánh tay, đỏ mặt nói.

Giúp Hứa Cảnh Niệm mặc xong, Tạ Viễn nhịn không được ôm lấy Hứa Cảnh Niệm từ phía sau, gác cằm lên vai Hứa Cảnh Niệm, khẽ nói: “Hy vọng mỗi sáng thức giấc đều có thể nhìn thấy cưng.”
Hứa Cảnh Niệm cúi đầu nhìn mình mặc đồ hình bé con bọt biển, nhìn là biết Tạ Viễn cố ý mua cho cậu.

“Nếu kết hôn rồi, thì có thể bên nhau mỗi ngày.” Hứa Cảnh Niệm nói từng chữ không rõ ràng, cố ý nói một cách mơ hồ.

Tạ Viễn vẫn nghe được, ôm chặt Hứa Cảnh Niệm, “Tiểu Niệm có thể chờ tôi chứ? Thủ tục kết hôn với hoàng tử nhỏ còn chưa hoàn thành.”
Hoàng tử nhỏ cúi đầu hỏi: “Không chờ cậu thì cậu sẽ không lấy tớ hả?”
Tạ Viễn cụp mắt nói: “Không chờ tôi, ngày nào tôi cũng đến ép cưng cưới tôi.”
Lấy…!Lấy Tạ Viễn?
Vậy…!Cũng được.

Mà hoàng tử nhỏ xấu hổ, đi đánh răng.

Lúc Hứa Cảnh Niệm đánh răng thì thấy một cái bàn chải đánh răng, chỗ tay nắm cũng là một bé con bọt biển.

Hứa Cảnh Niệm: “…”
Cậu cũng không hẳn là thích bé con bọt biển, chỉ là trùng hợp quần lót của cậu có hình nó thôi!
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài ban công lại thấy được quần lót của cậu, lần này là hình bò sữa, quá xấu hổ, còn phơi cùng quần lót màu đen của Tạ Viễn.

Hứa Cảnh Niệm không được tự nhiên ăn xong bữa sáng, ăn xong tràn đầy nhiệt huyệt muốn học bài.

Cho dù có bạn trai với thành tích vô cùng xuất sắc, Hứa Cảnh Niệm cũng sắp toang rồi.

“Quá khó đi mất.”
“Vậy đừng học.” Tạ Viễn rất dung túng bạn trai học tra của hắn.

“Không được! Tớ nhìn cậu học để tìm cảm giác.” Hứa Cảnh Niệm khó khăn đứng dậy, đến gần ngắm Tạ Viễn làm bài tập.

Tạ Viễn nở nụ cười, kéo Hứa Cảnh Niệm lại.

“Làm…..!Làm gì? Tớ muốn học…..”
Hứa Cảnh Niệm vẫn chưa kịp nói gì, Tạ Viễn đã mở ngăn kéo ra, “Để lấy cho cưng cuốn sổ toán, đều là bài đơn giản.

Bây giờ xem khá thích hợp.”
Thế nhưng ánh mắt Hứa Cảnh Niệm lại bị những thứ khác trong ngăn kéo thu hút, cậu yên lặng đưa tay lấy lộ thuốc ra.

Nhãn mác đã ố vàng, chữ viết cũng sắp không còn rõ, nhưng Hứa Cảnh Niệm vẫn có thể nhận ngay ra đây là thuốc cậu thường uống.

Hứa Cảnh Niệm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Viễn: “Cái này…”
Tạ Viễn khựng lại, hơi đảo mắt, rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Là cưng cho tôi.”
Hứa Cảnh Niệm trợn to mắt, trước kia cậu từng đưa thuốc cho Tạ Viễn, thời cấp hai, Tạ Viễn ngủ suốt ngày dẫn đến cậu hiểu lầm Tạ Viễn cũng có chứng ngủ rũ.

Thế nhưng cậu tưởng rằng Tạ Viễn đã ném đi, cùng với những tài liệu hướng dẫn, vậy mà vẫn còn đó.

Hơn nữa Tạ Viễn biết cậu đưa?
Hứa Cảnh Niệm sửng sốt vài giây, cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay, rầm rì nói, “Thì ra cậu không vứt.”
Hoá ra cậu yêu đơn phương không bị bỏ quên, viền mắt Hứa Cảnh Niệm đỏ hoe.

Tạ Viễn nắm tay Hứa Cảnh Niệm, đồng thời cả lọ thuốc ấy.

“Không vứt.”
Tạ Viễn ôm chặt lấy Hứa Cảnh Niệm từ phía sau, kề sát lưng Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, có chút khó thể tin được, cậu nghiêng đầu muốn nhìn Tạ Viễn, lại bị Tạ Viễn ôm vào trong lòng, xoay người, cậu vùi trong lòng Tạ Viễn.

“Tớ còn tưởng cậu vứt đi rồi chứ, nhưng mà, đã…..!Đã qua hai năm rồi, nó vẫn còn đó.” Hứa Cảnh Niệm nói rất nhỏ, tựa như vẫn chưa thể tin nổi.

Tạ Viễn tựa cằm lên đầu Hứa Cảnh Niệm, giọng nói trầm muộn ừ một tiếng.

Hứa Cảnh Niệm hơi ngẩng đầu lên, Tạ Viễn lại nâng cằm.

“Vậy cậu…..”
Giữ đến tận bây giờ, dọn nhà vẫn mang theo bên người, là vì có tình cảm với tớ sao?

Hứa Cảnh Niệm mím môi, chớp mắt.

Đôi mắt Tạ Viễn sâu thẳm không thấy đáy, hắn nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Niệm, hơi cúi đầu chạm môi Hứa Cảnh Niệm, thoáng qua rời đi.

“Ừm, thích cưng.” Trong mắt Tạ Viễn đều là Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm bắn pháo hoa trong lòng, pháo hoa cháy quá nhanh, cảm thấy chua xót.

Cậu chợt không biết nên nói cái gì, ôm lấy Tạ Viễn, lắng nghe nhịp tim Tạ Viễn.

Thì ra Tạ Viễn cũng thích cậu.

Thì ra không phải cậu yêu đơn phương.

Vậy lúc đó Tạ Viễn biết là cậu tặng đã có cảm giác gì? Còn sách thì sao? Tại sao sách lại ở trong thùng rác?
Có phải bị người khác ném đi không?
“Vậy sách thì sao?”
Tạ Viễn huh một tiếng, âm cuối cao lên biểu thị không rõ.

Hứa Cảnh Niệm chưa nói.

Tạ Viễn không biết, vậy sách bị vứt đi.

Còn không để Tạ Viễn biết, Tạ Viễn biết nhất định sẽ không vui.

Tạ Viễn nhân lúc Hứa Cảnh Niệm đang cảm thán, lấy lọ thuốc trong tay Hứa Cảnh Niệm ra, sau đó nhẹ nhàng bỏ vào sâu trong ngăn kéo, làm bộ không có gì xảy ra.

Nhưng sau khi bỏ vào ngăn kéo, Tạ Viễn mới nhận ra Hứa Cảnh Niệm vẫn luôn nghiêng đầu nhìn động tác nhỏ của hắn.

Tạ Viễn: “…”
Tạ Viễn cũng không giải thích, khô khốc nói: “Học bài đi.” Trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm khó xử nào.

Nhưng dường như Hứa Cảnh Niệm đoán được, cậu ôm Tạ Viễn không buông tay, mặt mày cong cong: “Tạ Viễn, cậu đang xấu hổ đó hả?”
Tạ Viễn không nói gì, cụp mắt nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Niệm trêu ghẹo, sau đó khoá môi Hứa Cảnh Niệm.

Không cho Hứa Cảnh Niệm nói bất kỳ câu nào, nói là hôn.
___________
Editor: Tuần tới mình phải chuyển nhà cho nên có thể chậm chương hoặc ngưng vài hôm.

Dù sao thì cũng sẽ hoàn nhanh thôi.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN