Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai
Chương 26: Chương 26
Hứa Cảnh Niệm bắn vào trong miệng Tạ Viễn, cậu lật đật bụm tay để Tạ Viễn nhổ ra, ai ngờ Tạ Viễn nuốt thẳng xuống.
Hứa Cảnh Niệm xấu hổ: “Sao cậu chơi dơ vậy!”
Tạ Viễn nở nụ cười, đè Hứa Cảnh Niệm bên tường, áp thằng nhỏ đã cương cứng nóng bỏng lên lỗ hậu của Hứa Cảnh Niệm, sau đó bóp cằm Hứa Cảnh Niệm hôn tới, giữa răng môi, Tạ Viễn nói: “Nếm thử vị của cưng.”
Hứa Cảnh Niệm: “…”
dương v*t còn đang thử thăm dò phía sau.
Phía trước ra nước bị Tạ Viễn quệt ra phía sau, miệng lỗ nhỏ bị chặn lại, phun ra nuốt vào dịch nhờn.
“Cậu lại bắt nạt tớ.”
“Có thể bắt nạt không?” Tạ Viễn dịu dàng dò hỏi, hơi đẩy vào trong, quy đầu lập tức được bao trọn.
“A….”
Hứa Cảnh Niệm bị kích thích trợn to mắt, nhưng vẫn mạnh miệng: “Không thể….”
Tạ Viễn nói: “Lỗ sau cũng ra nước rồi mà còn không thể? Biết sớm thì hôm trước đã không cho cưng về nhà.”
Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ bừng, cố gắng vòng tay ra sau che miệng Tạ Viễn.
Mà toàn thân bởi vì Tạ Viễn trở nên mềm yếu vô lực.
Miệng lỗ nhỏ bị nóng, cảm giác chưa từng có bỗng nhiên xuất hiện muốn được chơi.
Cậu thật sự dâm quá đi mất.
Cậu thật sự sắp thành nô lệ tình dục.
Lỗ hậu căng mịn cực kì, Tạ Viễn không dám tùy tiện đút thẳng vào, chỉ đâm nhẹ ngoài miệng lỗ.
Vách thịt mềm mại thít chặt lấy dương v*t của hắn.
Cánh mông mơn mởn lắc lư theo Tạ Viễn.
Hứa Cảnh Niệm che miệng lại, phòng ngừa tiếng rên rỉ lộ ra, nhưng muốn được đút vào càng sâu một chút.
Hứa Cảnh Niệm đỏ mắt, vì không muốn thật sự làm nô lệ tình dục, chịu đựng cảm giác trống rỗng, nhận lấy Tạ Viễn lướt qua lại thôi.
Thế nhưng, từng một chút.
Tạ Viễn không biết nắc tới chỗ nào, tiếng rên rỉ của Hứa Cảnh Niệm vô thức lọt ra.
Hứa Cảnh Niệm vội vã bịt miệng lại.
“Chỗ đó…..”
Tạ Viễn cố ý đẩy vào chỗ gồ lên bên trong rồi rời đi.
“Chỗ nào?”
“Khốn nạn! A….!Cậu bắt nạt tớ.”
Tạ Viễn cười khẽ, thấy lỗ sau đã hoàn toàn mềm nhũn, nắc dương v*t vào thật sâu, sau đó ôm chặt lấy Hứa Cảnh Niệm từ phía sau, cắn nhẹ vành tai Hứa Cảnh Niệm, “Bây giờ mới bắt nạt.”
Dị vật đút vào tận cùng bên trong, Hứa Cảnh Niệm có chút không chịu nổi, nhỏ giọng phản kháng, “Đau ~ ”
Mà Tạ Viễn ôm cậu càng chặt, phía dưới lại càng sướng, Hứa Cảnh Niệm bị làm cho đứng không vững, cậu che kín miệng mình.
Quá kích thích, quá mạnh mẽ, Hứa Cảnh Niệm mờ mịt lắc đầu.
Tạ Viễn nắc vào cửa sau của cậu không biết mệt như máy đóng cọc, bờ mông cũng bị dập đến ửng lên.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, Hứa Cảnh Niệm mở to mắt, càng cố gắng bịt miệng mình.
Hứa Cảnh Niệm che miệng lại tập trung nghe tiếng người đến, cửa phòng cách vách được mở ra.
Tiếng huýt sáo, tiếng nước tiểu, tiếng xả nước.
Cửa lại mở ra.
Tiếng bước chân ngang qua chỗ cậu, Hứa Cảnh Niệm nín thở, phía sau cũng không khỏi kẹp chặt.
Tạ Viễn rên lên một tiếng.
Hứa Cảnh Niệm sợ muốn chết, thít càng chặt hơn.
May mà người bên ngoài không cảm giác được điều bất thường gì, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Hứa Cảnh Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bạn trai hắn cậu sắp bị cậu kẹp gãy.
“Tạ Viễn, làm tớ sợ muốn chết.
Sau này đừng làm ở trường học nữa.”
Hứa Cảnh Niệm còn có chút hoảng hốt, thì thầm làu bàu với bạn trai mình.
Tạ Viễn ừ một tiếng, hôn Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không biết mình đã làm ra chuyện gì, thúc vào sâu hơn.
“Nhẹ…!Nhẹ chút ha, cậu không thể a không thể bắt nạt tớ như vậy…”
Tạ Viễn chẳng nghe thấy cái gì, một lần cuối cùng, Tạ Viễn đang muốn lui ra, Hứa Cảnh Niệm run rẩy ấn tay đến chỗ giao hợp, “Bắn vào đi mà?”
Tạ Viễn sững sờ, tinh dịch sền sệt gần như làm bỏng vách ruột Hứa Cảnh Niệm, không ngừng co rút lại.
Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn gục vào trong lòng Tạ Viễn.
“Cố ý?”
Hứa Cảnh Niệm không nói lời nào, viền mắt còn hồng hồng, vừa nhìn là biết bị ức hiếp.
“Không nói lời nào thì ngậm tinh dịch lên lớp thôi.”
Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không để ý.
Tạ Viễn thấp giọng nói: “Đến lúc đó, mới vừa ngồi xuống băng ghế.
Thứ bên trong chảy ra xuống đùi, chảy dọc theo chân nhỏ xuống đất.
Cả lớp học toàn là mùi tinh dịch trên người cậu.”
Hứa Cảnh Niệm bị nói mặt đỏ lên, vươn tay bưng kín miệng Tạ Viễn, “Không cho nói, là cố ý.”
Tạ Viễn cong mắt.
Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trong lòng Tạ Viễn, giọng nói khe khẽ, “Cậu nhớ rửa cho tớ.”
Tạ Viễn cười.
“Tiểu Niệm đang làm nũng à?”
Nhưng Hứa Cảnh Niệm không nhìn thấy, mặt đỏ bừng, vùi trong lòng Tạ Viễn, thì thầm ừ một tiếng.
Làm nũng với bạn trai không được hả?
Mông cậu đau quá, Tạ Viễn chẳng xót mông cậu chút nào, cậu chỉ muốn được rửa ráy một chút thôi mà.
Hứa Cảnh Niệm nghĩ trong lòng rất hung hăng, nhưng ngoài miệng chẳng hé một chữ.
Sợ.
Sau khi rửa xong, Tạ Viễn thắt một sợi dây đỏ trên cổ chân Hứa Cảnh Niệm.
Hứa Cảnh Niệm khó hiểu, lắc lắc chân, trên dây đỏ có một cái lục lạc rất nhỏ, ráng nghe mới có thể nghe thấy tiếng lục lạc.
Hứa Cảnh Niệm được Tạ Viễn cõng trên người, dọc theo đường đi lắc lắc chân của mình.
Mông sưng lên, Tạ Viễn mua thuốc rồi dẫn Hứa Cảnh Niệm về nhà hắn thuê để nghỉ ngơi.
Tạ Viễn đưa giấy xin phép nghỉ học lấy từ giáo viên cho bảo vệ để ra khỏi trường.
Bảo vệ đồng ý, liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm nằm trên lưng Tạ Viễn, “Sao mặt đỏ thế này? Đến bệnh viện xem sao.”
Tạ Viễn cười nhẹ một tiếng, cõng Hứa Cảnh Niệm đã vùi cả khuôn mặt vào lưng hắn ra khỏi trường.
Hứa Cảnh Niệm ngại ngùng còn đang đung đưa chân, tiếng lục lạc quá nhỏ, không lắng nghe căn bản không nghe thấy.
“Thích lắm hả?”
Hứa Cảnh Niệm ừ một tiếng, chôn mặt trong hõm cổ Tạ Viễn nhỏ giọng nói: “Sao tự dưng lại đeo cho tớ cái này.”
Tạ Viễn nhìn đường phía trước.
Không phải ngày nghỉ lễ, vẫn là thời gian đi học, ngoại trừ tiếng xe thì là tiếng gió.
Tiếng xe ồn ã, tiếng gió thoang thoảng.
Tạ Viễn nói: “Tôi dùng dây thừng trói cưng lại, sau này sẽ mãi bị tôi nhốt lại.”
Bị nhốt lại.
Rõ ràng Tạ Viễn nói không định nhốt cậu.
Hứa Cảnh Niệm tìm cớ: “Vậy nếu như nó đứt thì sao?”
Tạ Viễn nói: “Lại mua thêm cái khác.”
Hứa Cảnh Niệm cười trộm trên lưng Tạ Viễn, trêu ghẹo Tạ Viễn: “Cậu nhốt người ta mà không chuyên nghiệp chút nào!”
Tạ Viễn cũng nở nụ cười, nhấc Hứa Cảnh Niệm lrnr, “Đúng, cho nên còn phải trông coi mới được.”
Hứa Cảnh Niệm cười híp mắt, cậu chỉ vào một quán trà sữa nói: “Tớ muốn ăn kem.”
“Lạnh.”
“Muốn ăn.”
“Chỉ cho ăn một miếng.”
“Ok!”
Sau khi mua được, nói chỉ ăn một miếng.
Hứa Cảnh Niệm ỷ vào Tạ Viễn cõng cậu không còn tay, dọc theo đường đi ăn hết..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!