Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn - Chương 2-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn


Chương 2-1


Lan di ở trong phòng bếp vội vàng nấu bữa tối.

Tuy rằng người Hàn gia đều ở tại trang viên này nhưng Hàn Thanh Từ sau khi du học trở về liền dọn đến ngôi nhà này sống độc lập, hiếm khi ăn cơm cùng gia đình.

Đây cũng là bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù.

Từ trước đến nay hào môn thế gia đều coi trọng môn đăng hộ đối, năm do mẹ đẻ của hắn chỉ là một diễn viên tuyến hai, tuyến ba, xuất thân bình thường. Người Hàn gia kiên quyết không tiếp nhận bà, ngay cả khi bà hạ sinh trưởng tôn cho Hàn gia cũng không có được một danh phận.

Sau này, cha Hàn Thanh Từ, Hàn Thâm cưới Triệu Uyển Mai môn đăng hộ đối và hạ sinh một nam một nữ.

Hàn Thanh Từ từ nhỏ đến lớn đều không thân thiết cùng Hàn phu nhân, cũng ít giao lưu với em trai, em gái cùng cha khác mẹ. Hàn Thâm cũng không miễn cưỡng hắn phải hòa nhập vì vậy đem khu vườn tường vi này làm nơi ở riêng của hắn.

Đây có lẽ là lý do tại sao Hàn Thanh Từ rõ ràng không thích Khương Bích Tuyết nhưng cũng không phản đối cuộc liên hôn gia tộc này. Bởi vì hắn đã rất rõ ràng, hôn nhân của hắn cũng không tới phiên hắn làm chủ, đối với hắn mà nói, cưới ai cũng đều giống nhau.

Khương Bích Tuyết vào phòng, cầm tách trà hoa do Lan di pha, dựa vào ban công hình tròn để ngắm hoàng hôn, trang viên này thật sự quá đẹp.

Cuộc sống hào môn tuy rằng vô cùng giàu có nhưng sau vài ngày lại thấy buồn chán, mấy ngày nay cô đều nằm mơ được đi đóng phim.

Lúc trước cô thi Học viện Điện Ảnh bất kể sự phản đối của gia đình, tốt nghiệp xong vẫn không có được tài nguyên tốt, để lại ít nhiều tiếc nuối. Hiện tại xuyên vào trong sách, tài nguyên rất tốt ở trước mắt, trong lòng cô ngo ngoe rục rịch.

Nguyên chủ trước khi kết hôn hai tháng liền tạm dừng nhận thông cáo, người đại diện của cô tựa hồ cũng chấp nhận cho cô tân hôn yên vui, không đi đóng phim, cho nên hiện tại một cái thông cáo cũng không có.

Ngày hôm qua, cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho người đại diện của mình, nói rõ ý đồ muốn đi đóng phim của cô.

Người đại diện nói sẽ an bài cho cô, trong lòng cô thực chờ mong, chỉ hy vọng có thể nhận được vai diễn sớm một chút, có việc để làm tốt hơn so với hiện tại mỗi ngày ăn không ngồi rồi.

Ban công cách vách, người đàn ông chỉ mặc áo sơmi màu trắng bưng một ly cà phê đi ra.

Khương Bích Tuyết nghiêng đầu, vừa vặn đối phương cũng nghiêng đầu, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau.

Khương Bích Tuyết nắm chặt cái ly trên tay, cong cong khoé môi, cười cười với hắn.

Trên mặt Hàn Thanh Từ cũng không có biểu tình dư thừa, thập phần tự nhiên mà dời đi tầm mắt, mắt nhìn phía trước, bưng cà phê nhấp một ngụm.

Khương Bích Tuyết cảm thấy quá xấu hổ, bưng trà hoa vào phòng.

Bữa tối trên bàn cơm, Khương Bích Tuyết ăn đồ ăn trên đĩa của mình, toàn hành trình không mở miệng nói chuyện.

Hàn Thanh Từ ngồi đối diện cô nhìn cô nhiều thêm vài lần, cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng thời gian hắn cùng Khương Bích Tuyết ở chung không nhiều lắm nhưng mỗi lần gặp mặt cô đều đặc biệt tích cực mà tìm đề tài, thập phần sinh động, hôm nay lại an tĩnh nên có chút khác thường.

Bất quá cũng tốt, hắn không thích ầm ĩ.

Phòng ở lầu một này là nhà bếp, phòng khách, phòng ăn và phòng của Lan di. Lầu hai có tổng cộng bốn gian phòng, hai gian phòng ngủ, một gian thư phòng, còn có một gian phòng để đàn.

Hai gian phòng ngủ một gian là của Hàn Thanh Từ, một gian là của Khương Bích Tuyết. Tuy rằng bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp nhưng mà vẫn chia phòng ngủ.

Lý do là Hàn Thanh Từ có bệnh mất ngủ nghiêm trọng, bất luận buồn ngủ hay mệt mỏi thế nào, khi có người ở bên cạnh đều không thể đi vào giấc ngủ.

Hơn nữa đây cũng không phải là một lý do được biên soạn để phù hợp với tác phẩm mà nó có một nguyên nhân nhất định.

Khi mẹ của hắn Trần Tố Ngọc còn sống, mỗi tháng có một ngày có thể ở chung với con trai, nhưng cùng ngày phải đem hắn trở về.

Một ngày nọ, khi Hàn Thanh Từ tám tuổi, Trần Tố Ngọc đưa hắn đến nhà bà ngoại. Buổi tối cậu của hắn lái xe đưa hắn về đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Trong lúc hắn đang ngủ say thì phát sinh tai nạn xe cộ, Trần Tố Ngọc dùng thân thể bảo vệ hắn. Hắn từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình đẫm máu. Hắn ngồi trong chiếc xe chật chội, nhìn người mẹ vì che chở cho mình mà hơi thở dần dần suy yếu, cuối cùng biến mất, thân thể trở nên lạnh băng cứng đờ mặc cho hắn kêu như thế nào bà cũng không tỉnh lại.

Lúc hắn được cứu ra ngoài chỉ bị vết thương nhẹ, mà mẹ của hắn lại không còn nữa.

Từ đó về sau, hắn bắt đầu bị khó ngủ, cuối cùng biến thành rối loạn giấc ngủ.

Khương Bích Tuyết tắm rửa một cái nằm ở trên giường, suy nghĩ lại về cốt truyện trong tiểu thuyết.

Trong nguyên tác, nữ chính Diệp Nhã Linh là con gái của hàng xóm Trần Tố Ngọc. Tai nạn xe hơi năm đó đã cướp đi mạng sống của mẹ hắn, cậu của hắn cũng bị mất đi một chân, hàng xóm đối với Trần gia vô cùng chiếu cố.

Hàn Thanh Từ cách một đoạn thời gian đều sẽ đi thăm bà ngoại cùng cậu. Bởi vậy hắn cùng Diệp Nhã Linh, tuổi xấp xỉ nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Sau này hắn đi du học Anh quốc, vừa đi liền là mười năm nên không thể cùng Diệp Nhã Linh gặp mặt.

Nguyên chủ ghen ghét kỹ năng diễn xuất của Diệp Nhã Linh, vẫn luôn nhằm vào cô ta, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện hại cô ta. Nhưng nữ chính dưới sự trợ giúp của nam chính Tống Văn Trạch, không những không bị cô hại mà còn ở giới giải trí bạo hồng.

Sau này nguyên chủ biết được Diệp Nhã Linh là bạch nguyệt quang trong lòng Hàn Thanh Từ cho nên cô đem nguyên nhân Hàn Thanh Từ không yêu mình đổ hết lên người Diệp Nhã Linh. Cuối cùng bị oán hận che mờ mắt, nổi lên tâm tư hại người. Trong một lần quay phim điện ảnh, thuê người trong tổ đạo cụ động tay động chân, gây ra một vụ hỏa hoạn trên phim trường. Nữ chính bị mắc kẹt, nam chính Tống Văn Trạch lao vào biển lửa cứu cô ta, hai người đều chỉ bị vết thương nhẹ.

Người gây ra chuyện ở trong tổ đạo cụ lợi dụng chuyện này tống tiền cô rất nhiều. Nguyên chủ vì muốn diệt trừ hậu họa, âm mưu giết người diệt khẩu nhưng không thành công. Mọi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, cuối cùng cô phải chịu hình phạt.

Nghĩ đến đây, Khương Bích Tuyết rùng mình một cái. Nguyên chủ này làm người ta không rét mà run, cốt truyện cùng kết cục như vậy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô hy vọng nó tuyệt đối không xảy ra.

Nghĩ tới mấy ngày nay, cô không có khả năng cùng người đàn ông không yêu mình sống cả đời, cho nên cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn.

Nhưng không phải là bây giờ, hiện tại bọn họ vừa mới kết hôn, còn là liên hôn gia tộc, không có khả năng vô duyên vô cớ nói ly hôn liền ly hôn.

Dựa theo thời gian suy tính, Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh còn nửa năm nữa mới gặp lại nhau. Trong tiểu thuyết, Hàn Thanh Từ yêu thầm Diệp Nhã Linh, chỉ bởi vì kết hôn nên mới cùng cô ta bảo trì khoảng cách. Nếu Khương Bích Tuyết cùng hắn ly hôn, có lẽ hắn liền có thể không kiêng nể gì mà theo đuổi người mình yêu.

Cho Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh gặp lại, cô cùng Hàn Thanh Từ sẽ thương lượng một chút, lấy lý do hai người ở bên nhau không hợp hơn nữa cũng không có cảm tình, hai bên đồng thời ly hôn trong hòa bình.

Cha của Khương Bích Tuyết, Khương Sở Hà là một nữ nhi nô, nhất định sẽ không ép buộc con gái mình cùng một người không thích hợp sống cả đời. Mà cha của Hàn Thanh Từ, Hàn Thâm cũng từng phải chịu sự đau khổ do liên hôn gia tộc nên cũng sẽ không phản đối.

Sau khi ly hôn trong hòa bình, hai nhà Khương Hàn vẫn là thế giao. Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ cũng có thể tiếp tục làm bạn bè. Về việc sau khi ly hôn, Hàn Thanh Từ có thể cùng Diệp Nhã Linh ở bên nhau hay không cũng liên quan đến cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN