Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn
Chương 4-1
Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, con đường từ lan viên về tường vi viên có đèn đường, hơn nữa hôm nay mười lăm, trăng cũng tròn.
“Hôm nay bị dọa rồi?” Hàn Thanh Từ mở miệng hỏi.
Khương Bích Tuyết ngửa đầu xem ánh trăng lấy lại tinh thần, “Còn không đến mức đấy.”
Hàn Thanh Từ hỏi như vậy, đại khái là bởi vì lúc ấy cái muỗng của cô rơi trên mặt đất, hắn cho rằng cô đã chịu kinh hách, thực ra cái muỗng kia là bởi vì chấn động nên mới ngã xuống.
Chuyện xảy ra vừa rồi cũng không ngoài dự đoán, lẽ ra cô phải nghĩ đến tình huống như vậy từ lâu, dù sao cô cũng hiểu gia đình này, “Tôi cảm thấy anh quá mức công tư phân minh rồi.”
Hàn Thanh Từ vậy mà lại tự nhiên cùng cô hàn huyên, “Như vậy là tốt hay không tốt?”
Khương Bích Tuyết nói: “Mỗi cái đều có cái hay của nó. Cái tốt là nó có thể làm cho công ty phát triển tốt hơn. Cái không tốt là nhất định sẽ khiến cho người nhà bất mãn, giống như Hàn phu nhân vừa mới nói, anh cùng Minh Huy đều là con của ba, nhưng mà địa vị ở công ty lại chênh nhau rất lớn.”
“Tôi cũng là từ cấp thấp nhất đi lên.” Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết có chút kinh ngạc, “Thật sao?” Cô cho rằng hắn vừa vào công ty đã là phó tổng thường vụ.
“Ba đối với tôi cũng chưa từng thiên vị.”
Hàn Thanh Từ là người có năng lực rất mạnh, dựa vào năng lực của bản thân thậm chí ở công ty khác cũng có thể leo lên vị trí hiện tại. Cô nói: “Nhưng mà Hàn phu nhân đại khái sẽ không tin tưởng.”
Hàn Thanh Từ rũ rũ mắt, “Người khác có tin hay không, không liên quan đến tôi.”
“Nhưng mà tôi tin.” Khương Bích Tuyết nhìn hắn, “Thật đấy.”
Hàn Thanh Từ cười cho qua chuyện, cũng không bởi vì cô tin tưởng mà cảm động.
* * *
Bộ phim truyền hình Hàn Ngọc Đình nói tên là «Yêu em, bắt nạt em», một bộ phim đô thị tình duyên. Vào ngày phát sóng, Khương Bích Tuyết cũng canh giữ ở trước TV.
Theo lý mà nói, nhìn bản thân mình ở trên màn huỳnh quang ít nhiều sẽ có điểm xấu hổ, nhưng mà Khương Bích Tuyết cũng không bởi vì cái này mà xấu hổ, dù sao cũng không phải cô diễn. Chỉ là từ góc độ người xem mà nói, bộ phim này có rất nhiều khiếm khuyết.
Khương Bích Tuyết một bên xem một bên phân tích ở trong đầu cần phải diễn như thế nào.
Lan di bưng một mâm trái cây đã cắt xong đặt trên bàn trà, bà nhìn thoáng qua màn hình TV, hàm chứa ý cười nói: “Thiếu phu nhân diễn cũng thật tốt.”
Khương Bích Tuyết đương nhiên biết đây là lời an ủi, nhưng đây là nguyên chủ diễn, xuất phát từ sự tôn trọng, cô cũng không muốn phỉ nhổ.
Lúc này, Hàn Thanh Từ từ trên lầu đi xuống, hắn còn mặc áo sơmi, xem ra là ăn cơm tối xong vẫn luôn ở thư phòng làm việc.
Hắn đi đến trên sô pha ngồi xuống, nhéo nhéo giữa mày, hướng về phía Lan di nói: “Cà phê.”
Lan di nhăn nhăn mày, “Đại thiếu gia, đã gần 10 giờ rồi, nếu không để tôi pha ngài một ly trà cẩu kỷ bách hợp giúp an thần.”
“Tôi muốn cà phê.”
Lan di không có biện pháp lay chuyển hắn, xoay người đi pha cà phê.
“Thời điểm này uống cà phê sẽ mất ngủ.” Khương Bích Tuyết nghĩ đến hắn vốn dĩ đã bị mất ngủ nghiêm trọng, vì thế lắm miệng nhắc nhở một câu.
“Còn có chút việc cần xử lý.”
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hắn là người cuồng công việc, thời điểm bận rộn làm việc đến rạng sáng 3, 4 giờ là chuyện bình thường.
Hàn Thanh Từ ngồi ở trên sô pha, cởi bỏ hai nút thắt ở cổ áo sơmi, hơi hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng trạng thái. Ghế sô pha là một hình bán nguyệt được tạo thành bởi ba đường bán cung, bất luận ngồi ở chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy màn hình TV.
TV có chút ồn ào, Khương Bích Tuyết cầm điều khiển từ xa tắt nó đi.
Hàn Thanh Từ mở to mắt, nhàn nhạt nói: “Bật lên đi.”
“Sẽ không làm ồn anh chứ?”
“Sẽ không.”
Khương Bích Tuyết một lần nữa bật TV lên, vừa bật lên, nữ chính bởi vì nam chính chỉnh cổ mà thiếu chút nữa té ngã, vì thế cô xoa cái eo chỉ vào nam chính, “Sở Khiếu, cái tên chết tiệt nhà anh, tôi nói cho anh biết, nếu như đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không yêu một người giống như anh.”
Nam chính lạnh lùng cho tay vào túi quần, “Chu Hiểu Thần, cô đừng tự mình đa tình, loại phụ nữ quê mùa giống như cô, tôi mới không thèm yêu.”
Hàn Thanh Từ đúng lúc thấy một màn như vậy: “…”
Khương Bích Tuyết dùng dư quang liếc liếc Hàn Thanh Từ một cái, ở trong lòng nói, tôi đã nói không cần bật, bây giờ thật xấu hổ.
Tuy rằng nguyên chủ có nhiều tài nguyên, nhưng mà phim không ra gì cũng nhiều, phim cô có thể diễn thì đội ngũ cùng kịch bản đều rất bình thường. Đạo diễn giỏi thường chọn kịch bản hay, đối với việc tuyển diễn viên cũng sẽ rất cân nhắc nên sẽ không dễ gì kịch bản rơi vào tay cô.
Nữ chính trên màn huỳnh quang nghiến răng nghiến lợi, “Sở Khiếu, anh là cái tên đại hỗn đản*, vương bát đản*, kiếp trước anh nhất định là đầu heo!”
Nam chính mắng lại, “Cô mới là đầu heo, không, cô là một con gà!”
Nữ chính bùng nổ, “Anh nói cái gì! Anh nói ai là gà!”
Lời thoại ngượng ngùng này, Khương Bích Tuyết nghe ra được sự xấu hổ cùng ung thư.
Lan di bưng cà phê lại đây, đặt ở trên bàn trà trước mặt Hàn Thanh Từ, nhìn Hàn Thanh Từ đang xem TV, bà nói một câu, “Thiếu phu nhân diễn nhân vật này thật đáng yêu.”
Hàn Thanh Từ: “…”
Khương Bích Tuyết cầm lấy điều khiển từ xa, “Hay là tôi chuyển kênh.”
Lan di nói: “Lời tôi nói là thật, thiếu phu nhân diễn chính là thật đáng yêu, đại thiếu gia, ngài nói có đúng không.”
Hàn Thanh Từ bưng cà phê lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Không có ý kiến.”
Khương Bích Tuyết vẫn là chuyển kênh, dứt khoát xem bộ phim cung đầu cẩu huyết.
*Hỗn đản: Khốn nạn
* Vương bát đản: Lưu manh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!